ZingTruyen.Xyz

Thien Can Thi Thuy Khan Kien Nga



CHƯƠNG 3

Hô ~ Rốt cuộc cũng xong rồi! Ngày kỷ niệm thành lập trường thêm hai mô hình khiến mệt chết người. Đứng ở trước cửa nhà một bên vác búa trên vai, vừa tìm chìa khóa mở cửa.

"Cùm cụp ~" Má ơi ~ Lại là một cổ mùi rượu!

Trong nhà không có mở đèn, cha ngồi ở dưới ánh trăng yên lặng uống từng ngụm rượu, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt.

"Cha! Cha lại uống rồi hả?" Đi qua nhẹ nhàng lấy đi ly rượu trong tay hắn.

"Ưm?" Ly rượu sau khi bị lấy đi, cha ngẩng đầu dùng ánh mắt đầy sương mù nhìn ta.

"Trở về phòng ngủ được không??"

"... Ừm..." Không biết là đồng ý hay vẫn là tiếng rên rỉ.

"Ai~" Kéo hắn trở về phòng, vừa đem hắn ném lên giường đã nghe tiếng nỉ non của hắn đòi uống nước.

"Nước... Nước..."

"Ừm, cha chờ một chút."

Đi lấy ly nước, đem hắn nâng dậy đút cho hắn uống. Hắn xiêu vẹo dựa ở trên vai ta, trong miệng còn cằn nhằn gì đó.

Sao, nghe giống tên của lão mẹ.

"Ai...Ai... Cha đừng động, đừng nhúc nhích!...Ai nha! Thiệt là..."

Không biết là ta uy quá nóng nảy hay như thế nào, cha thò tay đẩy ly nước ra, bởi vì không có giữ chặt mà ly nước đổ đầy trên người chúng ta. Định đem hắn thả xuống về phòng đổi quần áo, nhưng tại lúc ta đứng dậy cha đột nhiên xoay người, đem thân thể nặng nè của hắn áp trên người của ta.

"San...San...San, em đừng đi được không? Anh sẽ cố gắng, anh sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền, em đừng rời đi được không?! Được không!! Không cần rời bỏ anh.. Không cần rời bỏ anh.. Không cần bỏ đi.. Không muốn... Không muốn..."

Định đẩy hắm ra nhưng lại khiến hắn xúc động, lão ba nửa ngồi cưỡi trên người ta bắt lấy vai của ta không ngừng lắc hô.

"Này, cha! Con không phải mẹ á! Buông tay! Buông tay!"

Giãy dụa~

Vì không cho ta rời khỏi, hắn sửa từ nắm chuyển thành ôm, cánh tay cường tráng gắt gao giữ chặt ta, chặt đến nổi ta không thở được.

"Này, cha! Cha buông tay, buông tay! Con nhanh thở không nổi rồi! Kêu cha buông tay! Buông tay!... Buông... Tay..."

Ngay tại thời điểm ta giãy dụa, cảm giác có cái gì đó nhẹ nhàng rơi trên mặt ta. Dừng lại giãy dụa, quay đầu qua... Sợ ngây người! Đó là cha sao? Đó là cha cái gì cũng không thể chinh phục sao? Cái người nói với ta thà đổ máu chứ không rơi lệ sao? Vì cái gì lồng ngực của ta đau quá. Tầm mắt mơ hồ như không thấy gì.

Rút tay ra, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu lão ba. "Nghe lời, không khóc, không khóc... Con không đi, không đi..." Dịu dàng đem người này ôm vào trong lòng, an ủi vỗ lưng hắn.

Nhẹ giọng trấn an trong chốc lát, cảm thấy hắn dần dần bình tĩnh, ta nghĩ muốn đứng lên thay quần áo rồi, ẩm ướt trên người thật khó chịu. Nhưng mà chỉ cần ta muốn rời đi hắn liền bắt đầu kích động, nhiều lần như vậy khiến ta bỏ cuộc. Giúp hắn cùng ta cởi quần áo ẩm ướt đi, kéo chăn qua đem chúng ta đắp kín, đây là ta khi còn bé học ôm hắn như vậy khi hắn nỉ non tìm nữ nhân kia mà dụ hắn chìm vào giấc ngủ.

...Ân... Lạnh quá... Như thế nào lạnh như vậy a?? Mở điều hòa nữa à! Dừng! Cha, lại đây!! Hôm nay chúng ta không làm xong thông báo ta sẽ không xong. Ta giơ tay lên tìm đồng hồ báo thức của mình.

!! Cái gì đó?! Đồng hồ báo thức của ta sao lại lạnh như vậy a!

Hắc hắc... Tử lão cha, lại chọc ta, lần trước chính là lông của chuột lớn, lần này là cái gì a?

Ân! Phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Hút không khí! Mặc kệ thấy cái gì cũng không thể thét lên, bằng không thì sẽ bị chê cười!! Ân! Phải bình tĩnh! Bình tĩnh!!

Ân ~~ Hấp khí ~ Chậm rãi mở một con mắt~

! ! ! Cha ! ! !

Tia nắng ban mai nhu hòa vuốt ve mặt của hắn, đầu tóc rối bời rơi trên khuôn mặt trắng nõn, lông mày xinh đẹp nhíu lại cùng một chỗ, môi cũng bắt đầu nhếch lên, cả người tản ra một loại xinh đẹp ưu thương khiến người ta hít thở không thông.

Hắn còn trong cơn ác mộng mấy năm trước chưa tỉnh lại sao? Lông mi run rẩy, hắn mơ thấy cái gì sao? Bên khóe mắt dần dần chảy một một giọt nước mắt trong ánh nắng sớm phát ra một loại hào quang không thể tưởng tượng.

! ! ! Ta... Ta... Ta vừa mới làm cái gì??

Ta vừa mới như ~ Không đúng! Là ta vừa mới thấy giọt nước mắt muốn chảy xuống mà ngậm lấy nó hơn nữa... Hơn nữa... Hơn nữa còn vuon đầu lưỡi liếm liếm!!!!

Rất nhanh xuống giường, trở về phòng, khóa cửa.

Dựa vào trên cửa, một lần nữa hồi tưởng lại một màn vừa rồi. Ta đến cùng đang làm cái gì? Người kia là cha ta ah! Đem nước mắt ngậm đi coi như xong, như thế nào còn thè lưỡi ra liếm? Thè lưỡi ra liếm coi như xong, như thế nào... Ta như thế nào... Ừm... Da của lão ba không tệ, không sai a~~ Mềm mại trơn bóng còn tản ra một mùi thơm ngát ~~ ân ~ Không tệ! Không tệ! Như đi vào trong mộng mà liếm liếm môi ~ Dư vị vô hạn a~~~

! ! ! Ta... Ta... Ta đang suy nghĩ cái gì a? Điên rồi! Điên rồi ! ! Nhất định là ta điên rồi! ! Không đúng! ! Không đúng, ta điên rồi!! Đúng ~ Đúng ~ Là ngày hôm qua quá mệt mỏi! Đúng! Là ngày hôm qua quá mệt mỏi ~ Xem, ngày hôm qua ta phải làm hai cái mô hình, diễn tập ngày kỷ niệm thành lập trường, chiếc cố lão ba say rượu... Ừm... Đúng là quá mệt mỏi ~ Quá mệt mỏi ~

Sau khi hiểu rõ, ta bước nhanh hướng tới phòng tắm...

"Cùm cụp ~"

"Oa~ Lão ba! ! Cha như thế nào không mặc quần áo! !" Thời điểm ta tắm rửa nghe tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn thấy lão ba không một mảnh vải che thân mở cửa đến gần.

"Con cũng không mặc quần áo không phải sao? Xấu hổ cái gì? Stop! Cũng không phải chưa thấy qua ~ Nhớ tới năm đó cha còn ôm con tắm rửa đây này ~"

Đúng vậy ~ Ta làm sao vậy? Cũng không phải chưa thấy qua, như thế nào hiện tại không chỉ xấu hổ mà tim còn đập nhanh máu khó lưu chuyển a~ Máu khó lưu chuyển? Ách ~

Rất nhanh chạy tới, nắm chặt lấy bả vai lão ba để cho hắn quay người, đẩy hắn ra ngoài cửa...

Lớn tiếng nói: "Thấy qua thì thế nào! Không phải trên đời còn có cái gọi quyền riêng tư sao?" Tiếng không lớn không được a! ! Theo tiếng tim đập hiện tại của ta, cũng giống như đánh trống! !

"Phanh! !"

Hô ~ Rốt cuộc cũng đi ra ngoài ~ Ta tựa ở cửa thủy tinh, cúi đầu nhìn đầu vật trước mắt, phiền a ~~~ Cào cào tóc ngồi lại vào trong bồn tắm thở dài ra một hơi ~ Hô ~~~ Hôm nay làm sao vậy? Ai! Phiền a! Phiền a! Phiền a!

"Ah ~~~~~~~~~~~~~~~~" Thoải mái nhiều hơn rồi.

"Bang bang bang ~"

"Con trai, con sao rồi? Không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không, con chỉ đau cổ họng ~ Ngược lại cha tìm con có chuyện gì à? Sốt ruột đến quần áo cũng không mặc!"

"Ah, cha không phải sợ con đi sao. Cha muốn ra nước ngoài một tuần, con ở nhà phải chiếu cố tốt chính mình a."

"Ra nước ngoài? Khi nào thì đi? Đi làm cái gì?"

"Đi họp, thu dọn xong liền đi, 9 giờ lên máy bay. Cha đi thu thập đồ đạc, chính con tự chiếu cố mình, ngày kỷ niệm thành lập trường phải chơi vui vẻ một chút a..."

Cuối cùng đã đi, ai~ Ta cũng phải tắm sạch rồi đi ra ngoài đi.

CHƯƠNG 4

"Ê! Ê... Nghĩ cái gì thế? Nghĩ nhập tâm như thế??"

Cảm giác có người thúc mình, quay đầu nhìn thấy mặt ếch của tên Hàn Bằng kia. Đem mặt đầy lưu manh của y đẩy ra...

"Không nghĩ gì, nhìn lời kịch của cậu đi!"

Trên sân khấu La Mật Âu đang mỏi mệt: "Nói khẽ! Bên kia cửa sổ phát lên ánh sáng gì? Đó chính là phương Đông, Juliet rực rỡ như mặt trời! Vùng lên đi, hỡi mặt trời xinh đẹp kia! Kia là người yêu của ta; A! Đó là tình yêu của ta; Ai, chỉ mong nàng biết ta yêu nàng! Nàng muốn nói lại thôi, nhưng chính ánh mắt kia đã nói ra lòng của mình..."

Buổi sáng hôm nay lão ba cũng kiệt suất như ánh mắt trời, ân ~~ ánh mặt trời sáng sớm ôn nhu

Ánh nắng ban mai giữa khuôn mặt u buồn, thân thể trắng nõn, hai hạt đỏ thẫm nho nhỏ...

"Này! Này..."

"Cậu làm gì thế? Lại quấy rầy tôi, tôi sẽ xiết cậu!" Hàn Bằng đáng ghét! Không phát hiện trẫm đang suy nghĩ sao?

Hàn Bằng xoay mặt nhìn nhìn sân khấu, lại quay đầu khó tin nhà ta.

"Cái kia... Kịch bản hiện tại giống như, cái kia... Không phải là A Phiến đi?"

"Cậu nói lời thật thất lễ a! Cẩn thận Shakepease đào mồ ra giết cậu!"

Y vẻ mặt lạ lùng cười xấu xa, nhìn thật phóng túng hèn hạ!

"Cái kia... Cái kia... Cậu..." Y vừa nói vừa sờ sờ cái mũi.

Cái mũi? Trên mũi có gì sao? Sờ sờ... Ẩm ướt...!!! Phóng nhanh tới toilet...

"Róc rách ~~~~" [Tiếng nhạc chung quanh có thể lược đi]

"Ai ~ Tôi nói bạn hiền, cậu cũng không nghĩ khí đi! Chơi thứ tốt cũng không cùng bạn thân tôi cùng nhau chia ra hưởng thụ. Cậu nhìn bạn thân là tôi đi a, có thứ nào không nghĩ cho cậu! Nói lần trước đi! Tôi còn dẫn cậu qua nhà tôi xem rạp chiếu phim mà ~ ai ~ Cậu lần này có gì vui vẻ a? Có thể làm cho cậu chảy máu mũi... Hai chúng ta xem nhiều lần, cũng không thấy cậu như vậy... Có phải hay không..." [Tiếng nhạc chung quanh cũng có thể lược đi]

Không để ý tới cái người như ruồi bọ bu quanh kia, ta ghé vào bồn rửa mặt không ngừng rửa chất lỏng đang chảy xuống. Có chuyện gì vậy? Buổi sáng hôn môi có thể nói là nhất thời xúc động, trong thời gian hưng phấn rửa mặt kia, với máu mũi vừa mới chảy có thể giải thích thế nào? Mình có phải là thật sự không bình thường chứ! Sẽ không để kẻ tiểu nhân kia một câu thành lời tiên tri đi! Không cần a~ Mình không cần a~ Ta rằng chưa yêu ai, nhưng vẫn là xử na, chính là thích con gái a~ Mấy đứa con gái ôn nhu mềm mại a~ Thượng đế a~ Cứu vớt con đi!!

Sau khi bình tĩnh, ta đứng thẳng hướng về phía Hàn Bằng, ánh mắt nhìn theo y, bên miệng mang theo nụ cười xấu xa. Muốn biết bản thân không phải bình thường còn không dễ sao! Bên cạnh có một người có thể làm thí nghiệm, hắc hắc, Hàn Bằng bé nhỏ không phải sợ nga~~~

Hàn Bằng giống như phát hiện có cái gì không đúng, cũng không phải Đường Tăng, ta đi lên phía trước từng bước y liền lui từng bước, thẳng đến tường mới không lui được nữa.

"Cậu... Cậu... Cậu muốn làm gì? Tôi không Đường Tăng còn không được sao? Cái kia... Phim kia tôi không cần nữa... Cậu đã xem nó như bảo bối, vậy chính mình cất kỹ đi! Cậu... Cậy... Đừng tiến tới nữa... Cậu... Cậu muốn làm gì?"

"Thử a~" Một phen xé nát y phục, làm tung cài áo.

"Má ơi ~ Cứu mạng a~~ phi lễ a~~~ Đừng dùng hình, chúng ta nói chuyện được không?"

Không để ý tới con ruồi kia, đè y trên tường liền trái sờ sờ phải sờ sờ... Nhìn bảo bối của mình... Không có gì a! Buông tay, xoay người, vừa suy nghĩ vừa hướng tới sân thể dục...

"Này! Cậu làm sao vậy? Hôm nay sao kỳ quái như vậy?..." [Tiếng nhạc phía sau, mong mọi người bỏ qua]

Rốt cuộc là vì cái gì? Lúc vừa mới sờ bóp Hàn Bằng, ta có thể khẳng định mình không phải đồng tính luyến ái. Thân thể Hàn Bằng không cao không thấp, không mập không gầy, cường tráng trơn nhẵn, ta đối với thân thể này lãnh đạm thì không thể nào là đồng tính. Chính là vì sao đối với lão ba như thế? Hiện tại vừa nghĩ tới thân thể lão ba trái tim liền đập mạnh, chạy tốc độc... A ~ Phiền phức!

Dừng chân chờ tên ruồi bọ kia đi tới, hướng y ngoắc ngoắc ngón tay.

"Tôi hỏi cậu, cậu nếu vừa nghĩ tới người nào đó liền mặt đỏ tim đập, vậy cậu đối với người kia có ý nghĩa gì?"

"Mặt đỏ tim đập?" Hàn Bằng cúi đầu trầm tư "Không có a! Bất quá em trai nhỏ có tinh thần là được rồi..." Y cười lưu manh, liền thấy phiền phức.

"Quên đi! Không hỏi cậu! Cậu là ngựa đực, cẩn thận ngày nào đó chết trên giường." Hướng y khoát tay, ý bảo y cùng mình đi hóng mát. Xoay người tiếp tục dọc theo sân thể dục bắt đầu hành trình suy nghĩ của mình...

Ruồi bọ kia lại dính lại, "Không nên như thế a ~ Tôi không đối với ai mặt đỏ tim đập, bất quá..."

"Bất quá?" Xoay người nhìn khuôn mặt đang ngáp của tên kia.

"Bất quá, trên sách nói, tình trạng này của cậu chính là đang nói tới cậu thích người kia."

"Thích?"

"Đúng! Thích, cũng có thể là yêu! Như thế nào đầu gỗ lại xuất hiện vết nức? Nói cho tôi biết đi a, ai a? Không phải là hoa khôi giảng đường đi? Cậu không phải từ chối cô ta rồi sao..."

Thích a, yêu a~ Ta lại thích lão ba, cũng thực thương hắn. Bất quá nghe ý tứ của Hàn Bằng, thích của ta và y là hai chuyện khác nhau. Ta giống như nữ nhân thích lão ba sao?! Không hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz