Thien Binh Ma Ket Chuyen Ver Ta La Chinh The Cua Chang
"Tiểu thư, chúng ta đây là muốn đến Trịnh phủ?" Lần trước lúc Quận chúa trở lại có đề cập đến chuyện Trịnh gia tiểu thư giúp nàng giải vây, trong lòng Song Ngư biết Quận chúa không muốn thiếu nhân tình của người.
"Ừ. Con người Trịnh tỷ tỷ không tệ." Tâm trạng Thiên Bình rất tốt, trả lời.
"Dạ." Quận chúa không có mấy người khuê mật. Nếu như có thể có quan hệ thân thiết với Trịnh gia tiểu thư, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
"Tiểu Quận chúa? Thật là đúng dịp, chúng ta lại gặp mặt." Xà Phu ngoài ý muốn nhìn thấy Thiên Bình xuất hiện ở trên đường cái. Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ có thể tùy tiện ra phủ sao?
Xà Phu? Thật đúng là xui xẻo. Sao lại gặp phải hắn? Phản ứng đầu tiên của Thiên Bình chính là muốn tránh né, nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép nàng tránh né. Dừng lại, nàng bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Tiểu Hầu gia."
"Tiểu Quận chúa đây là muốn đi nơi nào?" Không phải là không nhìn ra Thiên Bình không tình nguyện, nhưng mà hắn lại không khỏi nhớ đến nàng tránh hắn như hổ. Chưa bao giờ có nữ tử nào nhìn thấy hắn lại không kiên nhẫn như vậy, Thiên Bình là đặc biệt.
"Trịnh phủ." Không muốn nhiều lời, Thiên Bình có lệ nói. Tiểu Hầu gia này thật đúng là phiền toái, làm gì lại quan tâm nàng muốn đi nơi nào? Nàng và Tần Thi Y vốn đã xung khắc như nước với lửa. Lại thêm một Mạc Xà Phu, Thiên Bình đã có thể tưởng tượng ra lần sau lúc gặp mặt Tần Thi Y sẽ là tình huống gì.
"Đến phủ Hình bộ Thượng thư sao? Vừa đúng lúc tại hạ cũng chuẩn bị đi tìm Trịnh công tử nhà Thượng thư. Không băng cùng nhau đi qua?" Không dự định để Thiên Bình cứ như vậy rời đi, Xà Phu tao nhã lễ độ nói lên đề nghị.
Thiên Bình nhìn chằm chằm khuôn mặt đế tiên mỹ nhân của Xà Phu cười nhạt một tiếng, trong lòng mặc niệm: Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, hơn nữa còn là khuôn mặt mỹ nhân. Nhưng mà vì sao nàng lại cảm thấy đế tiên trước mắt thật ra thì không phải đế tiên, ngược lại lộ ra cảm giác tà mị đây?
"Tiểu Quận chúa?" Thấy Thiên Bình không nói lời nào, Xà Phu đến gần hô.
Theo bản năng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt Thiên Bình kinh ngạc nhìn Xà Phu. Vị Tiểu Hầu gia này có chút thất lễ. Thiên Bình quyết định lần sau lúc gặp được Sở ngốc tử, nhất định phải hỏi một chút đối phó với đăng đồ tử, thì nên làm như thế nào.
Đúng vậy, đăng đồ tử. Bởi vì Xà Phu chợt đến gần, Thiên Bình trực tiếp định tội cho hắn. Nàng dĩ nhiên thật sự sẽ không cho rằng vị Tiểu Hầu gia này có ý đồ đối với nàng, nhưng nàng cảm giác được vị Tiểu Hầu gia này rất có hứng thú với nàng. Mà cái loại hứng thú này, rất có thể là bởi vì Thiên Yết.
Nàng cũng không dám xem thường Thiên Yết, lại càng không dám xem thường Xà Phu. Bọn họ đều là đối tượng nàng không dám trêu chọc. Cho dù sống nhiều hơn một đời, nàng cũng không tin chút thủ đoạn nhỏ này có thể lừa gạt được ánh mắt của hai người bọn họ. Trước mắt, Sở ngốc tử không có ở bên cạnh, huynh trưởng đại nhân lại nước xa không cứu được lửa gần, Thiên Bình có loại bức thiết cảm giác được nguy cơ.
"Quận chúa." Đang ở lúc Thiên Bình suy nghĩ nên ứng đối như thế nào, Bạch Dương chợt lên tiếng. Thanh âm lạnh lùng, không cho phép bỏ qua tồn tại, để cho Thiên Bình bình tĩnh lại.
"Mặc cho Tiểu Hầu gia an bài." Lễ nghi của tiểu thư khuê các hết sức chu toàn, Thiên Bình trấn định trả lời. Nàng sao lại quên huynh trưởng đại nhân nhà mình đặc biệt phái Bạch Dương đến đi theo sau lưng mình? Thân là tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ, kiếp trước nàng lại chưa từng thấy qua Bạch Dương. Như vậy thì chỉ có một giải thích: Bạch Dương cũng không phải là thị vệ công khai. Bảo bối của huynh trưởng đại nhân? A... Ám vệ đi! Nàng không nói, không có nghĩa là nàng không nghĩ đến, Chỉ có ám vệ mới dám ở lúc này nhắc nhở sự hiện hữu của hắn. Huống chi Bạch Dương cũng không nhiều lời, nếu có thể không mở miệng thì chắc chắn sẽ không nói.
"Tiểu Quận chúa, mời!" Ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bạch Dương, Xà Phu tránh ra nhường đường.
Đi thì đi, không phải là cùng đi Trịnh phủ thôi sao! Cũng lắm thì lần nữa đánh nhau với Tần Thi Y. Ôm tâm tình thấy chết không sờn, Thiên Bình nhấc chân đi trước.
Song Ngư lập tức đuổi theo. Thái tử điện hạ cho nàng cảm giác uy nghiêm, vị Tiểu Hầu gia này cho nàng cảm giác cường thế. Hai người này, thân phận, địa vị, quyền thế, đều là đối tượng mà tiểu Quận chúa không thể chống lại.
Không quan tâm Xà Phu đang nhìn mình chăm chú, Bạch Dương lần nữa khôi phục trầm mặc. Sứ mạng của hắn là bảo vệ tiểu Quận chúa. Vị tiểu Hầu gia này là một nhân vật nguy hiểm, tiểu Quận chúa đánh không lại. Xem ra, là thời điểm nên bẩm báo cho tiểu Vương gia.
Ám vệ sao? Tiết Vương phủ thật đúng là bảo vệ Thiên Bình rất tốt, cư nhiên đem ám vệ đặt ra ngoài ánh sáng. Trong mắt Xà Phu lóe lên tinh quang, đuổi theo Thiên Bình, thay vì sóng vai cùng đi.
"Trong tay Tiểu Quận chúa cầm chính là điểm tâm?" Xà Phu tùy ý tìm đề tài.
"Ừ." Bị điểm tên, Thiên Bình không thể không trả lời. Vì Tiểu Hầu gia này rốt cuộc muốn làm gì? Cùng đi thì cùng đi đi, còn làm quen?
"Điểm tâm của Khách Duyệt lâu sao?" Không phải là không nhìn ra Thiên Bình không muốn nói chuyện với mình, Xà Phu cũng không quá mức để ý. Hắn chỉ muốn biết rõ Thiên Bình đến tột cùng là nữ tử như thế nào mà thôi.
"Ừ." Ít nói ít lỗi. Thiên Bình không định tiết lộ quá nhiều mình không nhịn được. Một Tần Thiên Yết đã rất khó ứng phó. Lại thêm một Mạc Xà Phu? Thiên Bình không thích xảy ra biến cố.
"Thiên Bình, nói thế nào thì khi còn bé chúng ta cũng đã cùng chơi đùa qua. Tuy nói khi đó tại hạ thích tranh đoạt Thái tử ca ca với tiểu thư, nhưng tiểu thư cũng không cần mang thù đến bây giờ chứ?" Mang Thiên Yết ra, Xà Phu bắt đầu thử dò xét Thiên Bình.
"Tiểu Hầu gia suy nghĩ nhiều. Chuyện tình khi còn bé, bản Quận chúa đã sớm không nhớ rõ." Những chuyện cũ kia cũng chỉ kí ức của kiếp trước, cùng nàng bây giờ không liên quan. Chẳng qua là vị Tiểu Hầu gia này, sao lại đột nhiên đổi lời gọi nàng 'Thiên Bình'? Thiên Bình cảm thấy chuyện ngày càng không ổn. Vội vàng tự xưng 'bản Quận chúa', bày ra điêu ngoa trước đây của mình.
"Nếu như vậy, vậy chúng ta nhận thức lần nữa, thế nào? Ném đi không vui của dĩ vãng, vui vẻ chung sống." Vẻ mặt của Xà Phu chợt trở lên cực kỳ thành khẩn, không chớp mắt nhìn Thiên Bình.
Chung sống với ngươi? Tần Thi Y sẽ đem ta tháo thành tám khối! Thiên Bình rùng mình một cái. Vị Tiểu Hầu gia này rốt cuộc là muốn như thế nào?
"Chẳng lẽ Thiên Bình khẩu thị tâm phi? Thật ra thì trong lòng Thiên Bình vẫn còn mang hận chuyện khi còn bé..." Xà Phulần nữa nhắc đến những chuyện cũ kia.
"Bản Quận chúa đáp ứng ngươi." Cao ngạo nói xong, Thiên Bình tiếp tục đi về phía trước. Không phải nói Mạc tiểu Hầu gia ghét nhất Ngũ công chúa điêu ngoa tùy hứng, mới có thể tránh liền tránh sao? Nàng và Ngũ công chúa có tiếng xấu giống nhau đó!
Cố làm ra vẻ điêu ngoa sao? Thiên Bình, ngươi cho rằng gạt được Thái tử biểu ca, là có thể gạt được mọi người sao? Nếu như muốn giả bộ, nên lúc nào cũng phải điêu ngoa mới phải. Nhớ đến cảnh ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng hậu, Thiên Bình nhẫn nhịn Tần Thi Y. Trong lòng Xà Phu một mảnh hiểu rõ.
"Ừ. Con người Trịnh tỷ tỷ không tệ." Tâm trạng Thiên Bình rất tốt, trả lời.
"Dạ." Quận chúa không có mấy người khuê mật. Nếu như có thể có quan hệ thân thiết với Trịnh gia tiểu thư, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
"Tiểu Quận chúa? Thật là đúng dịp, chúng ta lại gặp mặt." Xà Phu ngoài ý muốn nhìn thấy Thiên Bình xuất hiện ở trên đường cái. Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ có thể tùy tiện ra phủ sao?
Xà Phu? Thật đúng là xui xẻo. Sao lại gặp phải hắn? Phản ứng đầu tiên của Thiên Bình chính là muốn tránh né, nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép nàng tránh né. Dừng lại, nàng bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Tiểu Hầu gia."
"Tiểu Quận chúa đây là muốn đi nơi nào?" Không phải là không nhìn ra Thiên Bình không tình nguyện, nhưng mà hắn lại không khỏi nhớ đến nàng tránh hắn như hổ. Chưa bao giờ có nữ tử nào nhìn thấy hắn lại không kiên nhẫn như vậy, Thiên Bình là đặc biệt.
"Trịnh phủ." Không muốn nhiều lời, Thiên Bình có lệ nói. Tiểu Hầu gia này thật đúng là phiền toái, làm gì lại quan tâm nàng muốn đi nơi nào? Nàng và Tần Thi Y vốn đã xung khắc như nước với lửa. Lại thêm một Mạc Xà Phu, Thiên Bình đã có thể tưởng tượng ra lần sau lúc gặp mặt Tần Thi Y sẽ là tình huống gì.
"Đến phủ Hình bộ Thượng thư sao? Vừa đúng lúc tại hạ cũng chuẩn bị đi tìm Trịnh công tử nhà Thượng thư. Không băng cùng nhau đi qua?" Không dự định để Thiên Bình cứ như vậy rời đi, Xà Phu tao nhã lễ độ nói lên đề nghị.
Thiên Bình nhìn chằm chằm khuôn mặt đế tiên mỹ nhân của Xà Phu cười nhạt một tiếng, trong lòng mặc niệm: Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, hơn nữa còn là khuôn mặt mỹ nhân. Nhưng mà vì sao nàng lại cảm thấy đế tiên trước mắt thật ra thì không phải đế tiên, ngược lại lộ ra cảm giác tà mị đây?
"Tiểu Quận chúa?" Thấy Thiên Bình không nói lời nào, Xà Phu đến gần hô.
Theo bản năng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt Thiên Bình kinh ngạc nhìn Xà Phu. Vị Tiểu Hầu gia này có chút thất lễ. Thiên Bình quyết định lần sau lúc gặp được Sở ngốc tử, nhất định phải hỏi một chút đối phó với đăng đồ tử, thì nên làm như thế nào.
Đúng vậy, đăng đồ tử. Bởi vì Xà Phu chợt đến gần, Thiên Bình trực tiếp định tội cho hắn. Nàng dĩ nhiên thật sự sẽ không cho rằng vị Tiểu Hầu gia này có ý đồ đối với nàng, nhưng nàng cảm giác được vị Tiểu Hầu gia này rất có hứng thú với nàng. Mà cái loại hứng thú này, rất có thể là bởi vì Thiên Yết.
Nàng cũng không dám xem thường Thiên Yết, lại càng không dám xem thường Xà Phu. Bọn họ đều là đối tượng nàng không dám trêu chọc. Cho dù sống nhiều hơn một đời, nàng cũng không tin chút thủ đoạn nhỏ này có thể lừa gạt được ánh mắt của hai người bọn họ. Trước mắt, Sở ngốc tử không có ở bên cạnh, huynh trưởng đại nhân lại nước xa không cứu được lửa gần, Thiên Bình có loại bức thiết cảm giác được nguy cơ.
"Quận chúa." Đang ở lúc Thiên Bình suy nghĩ nên ứng đối như thế nào, Bạch Dương chợt lên tiếng. Thanh âm lạnh lùng, không cho phép bỏ qua tồn tại, để cho Thiên Bình bình tĩnh lại.
"Mặc cho Tiểu Hầu gia an bài." Lễ nghi của tiểu thư khuê các hết sức chu toàn, Thiên Bình trấn định trả lời. Nàng sao lại quên huynh trưởng đại nhân nhà mình đặc biệt phái Bạch Dương đến đi theo sau lưng mình? Thân là tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ, kiếp trước nàng lại chưa từng thấy qua Bạch Dương. Như vậy thì chỉ có một giải thích: Bạch Dương cũng không phải là thị vệ công khai. Bảo bối của huynh trưởng đại nhân? A... Ám vệ đi! Nàng không nói, không có nghĩa là nàng không nghĩ đến, Chỉ có ám vệ mới dám ở lúc này nhắc nhở sự hiện hữu của hắn. Huống chi Bạch Dương cũng không nhiều lời, nếu có thể không mở miệng thì chắc chắn sẽ không nói.
"Tiểu Quận chúa, mời!" Ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bạch Dương, Xà Phu tránh ra nhường đường.
Đi thì đi, không phải là cùng đi Trịnh phủ thôi sao! Cũng lắm thì lần nữa đánh nhau với Tần Thi Y. Ôm tâm tình thấy chết không sờn, Thiên Bình nhấc chân đi trước.
Song Ngư lập tức đuổi theo. Thái tử điện hạ cho nàng cảm giác uy nghiêm, vị Tiểu Hầu gia này cho nàng cảm giác cường thế. Hai người này, thân phận, địa vị, quyền thế, đều là đối tượng mà tiểu Quận chúa không thể chống lại.
Không quan tâm Xà Phu đang nhìn mình chăm chú, Bạch Dương lần nữa khôi phục trầm mặc. Sứ mạng của hắn là bảo vệ tiểu Quận chúa. Vị tiểu Hầu gia này là một nhân vật nguy hiểm, tiểu Quận chúa đánh không lại. Xem ra, là thời điểm nên bẩm báo cho tiểu Vương gia.
Ám vệ sao? Tiết Vương phủ thật đúng là bảo vệ Thiên Bình rất tốt, cư nhiên đem ám vệ đặt ra ngoài ánh sáng. Trong mắt Xà Phu lóe lên tinh quang, đuổi theo Thiên Bình, thay vì sóng vai cùng đi.
"Trong tay Tiểu Quận chúa cầm chính là điểm tâm?" Xà Phu tùy ý tìm đề tài.
"Ừ." Bị điểm tên, Thiên Bình không thể không trả lời. Vì Tiểu Hầu gia này rốt cuộc muốn làm gì? Cùng đi thì cùng đi đi, còn làm quen?
"Điểm tâm của Khách Duyệt lâu sao?" Không phải là không nhìn ra Thiên Bình không muốn nói chuyện với mình, Xà Phu cũng không quá mức để ý. Hắn chỉ muốn biết rõ Thiên Bình đến tột cùng là nữ tử như thế nào mà thôi.
"Ừ." Ít nói ít lỗi. Thiên Bình không định tiết lộ quá nhiều mình không nhịn được. Một Tần Thiên Yết đã rất khó ứng phó. Lại thêm một Mạc Xà Phu? Thiên Bình không thích xảy ra biến cố.
"Thiên Bình, nói thế nào thì khi còn bé chúng ta cũng đã cùng chơi đùa qua. Tuy nói khi đó tại hạ thích tranh đoạt Thái tử ca ca với tiểu thư, nhưng tiểu thư cũng không cần mang thù đến bây giờ chứ?" Mang Thiên Yết ra, Xà Phu bắt đầu thử dò xét Thiên Bình.
"Tiểu Hầu gia suy nghĩ nhiều. Chuyện tình khi còn bé, bản Quận chúa đã sớm không nhớ rõ." Những chuyện cũ kia cũng chỉ kí ức của kiếp trước, cùng nàng bây giờ không liên quan. Chẳng qua là vị Tiểu Hầu gia này, sao lại đột nhiên đổi lời gọi nàng 'Thiên Bình'? Thiên Bình cảm thấy chuyện ngày càng không ổn. Vội vàng tự xưng 'bản Quận chúa', bày ra điêu ngoa trước đây của mình.
"Nếu như vậy, vậy chúng ta nhận thức lần nữa, thế nào? Ném đi không vui của dĩ vãng, vui vẻ chung sống." Vẻ mặt của Xà Phu chợt trở lên cực kỳ thành khẩn, không chớp mắt nhìn Thiên Bình.
Chung sống với ngươi? Tần Thi Y sẽ đem ta tháo thành tám khối! Thiên Bình rùng mình một cái. Vị Tiểu Hầu gia này rốt cuộc là muốn như thế nào?
"Chẳng lẽ Thiên Bình khẩu thị tâm phi? Thật ra thì trong lòng Thiên Bình vẫn còn mang hận chuyện khi còn bé..." Xà Phulần nữa nhắc đến những chuyện cũ kia.
"Bản Quận chúa đáp ứng ngươi." Cao ngạo nói xong, Thiên Bình tiếp tục đi về phía trước. Không phải nói Mạc tiểu Hầu gia ghét nhất Ngũ công chúa điêu ngoa tùy hứng, mới có thể tránh liền tránh sao? Nàng và Ngũ công chúa có tiếng xấu giống nhau đó!
Cố làm ra vẻ điêu ngoa sao? Thiên Bình, ngươi cho rằng gạt được Thái tử biểu ca, là có thể gạt được mọi người sao? Nếu như muốn giả bộ, nên lúc nào cũng phải điêu ngoa mới phải. Nhớ đến cảnh ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng hậu, Thiên Bình nhẫn nhịn Tần Thi Y. Trong lòng Xà Phu một mảnh hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz