Thich Khach Liet Truyen Dam My Nhat Sinh Nhat Niem
- Cái gì?! - Trọng Khôn Nghi không chắc mình nghe chính xác. Muốn ở bên hắn? Câu này có ý tứ gì? Tại sao lại muốn ở bên hắn?
- Ta... - Tiểu Thanh Thông không nói nên lời, mặt dần đỏ lên, sau đó liền ho khan đầy mãnh liệt. Y vừa ho vừa đưa tay ôm chặt vết thương, đau đến mặt mũi vặn vẹo, hình như còn có chút máu thấm ra ngoài.
Trọng Khôn Nghi nhíu mày vỗ nhẹ lên lưng y, giọng nói mang ý lo lắng:
- Làm sao vậy? Có cần gọi thái y không?
- Khụ... khụ đừng! - Y xua xua tay, thật vất vả mới ngừng ho được, giọng nói trở nên khàn khàn yếu ớt - Ngươi đừng đuổi ta đi có được không?
Rõ ràng bảo y về nhà là muốn tốt cho y, sao nghe y nói cứ như Trọng Khôn Nghi hắn là tên khốn kiếp ném ân nhân đi trong lúc y đang khó khăn khổ sở vậy? Giọng điệu ấy, cùng gương mặt thiếu niên tái nhợt đến đáng thương khiến Trọng Khôn Nghi nhịn không được mà trong lòng nổi sóng một trận, không nỡ lại nói ra câu khiến y thương tâm.
- Có được không? - Thấy Trọng Khôn Nghi không đáp, Tiểu Thanh Thông hỏi lại - Khụ... Ta không phải kẻ vô dụng, ta ở lại đây có thể giúp ngươi rất nhiều việc mà! Ta không giỏi cầm quân đánh trận, nhưng đạo trị quốc chắc chắn nắm rõ. Ngươi đừng bắt ta phải đi mà...
- Ngươi hiểu đạo trị quốc? - Trọng Khôn Nghi tỏ vẻ không tin tưởng lắm - Ngươi còn trẻ như vậy, thật sự hiểu đạo trị quốc sao?
Tiểu Thanh Thông vô cùng bất mãn, y có kém Trọng Khôn Nghi bao nhiêu tuổi đâu, sao hắn cứ nói y còn trẻ như thể y chỉ là đứa nhóc vậy? Hơn nữa, đạo trị quốc nếu y không hiểu thì trên thế gian này sợ là người hiểu không có bao nhiêu.
- Quốc gia là thuyền, nhân dân là nước. - Tiểu Thanh Thông bắt đầu nói, muốn chứng minh cho Trọng Khôn Nghi thấy bản lĩnh của mình - Nước nâng thuyền lên cũng có thể lật thuyền. Cho nên, quốc muốn thái thì dân phải an. Làm quân mà không có được dân tâm thì sớm muộn cũng diệt vong.
- Nói thì ai cũng nói được, những điều này trong sách vở đâu thiếu. - Trọng Khôn Nghi nhìn y, ánh mắt sâu thêm vài phần hàm ý.
- Muốn được dân tâm phải lo nghĩ cho dân, hi sinh vì dân. Như Thiên Xu quốc của ngươi trước đây do tam đại thế tộc nắm quyền, lấn át vương quyền, chiếm lợi của dân, cuối cùng hại vua bán nước. Nay phải đặt chuyện trừng trị bọn họ làm đầu. Tam đại thế tộc gốc rễ cắm sâu, nhưng không phải không có cách nhổ. Phải triệt tiêu từng rễ nhỏ của họ, trước là tiền, sau là quyền. Có thể rước lấy bất mãn nhất thời nhưng về sau này chắc chắn trăm lợi mà không hại.
Tiểu Thanh Thông nói một hơi dài, cảm thấy có chút không đủ sức, hơi choáng váng, khẽ thở gấp nhìn Trọng Khôn Nghi chăm chú, chờ xem phản ứng của hắn.
Trọng Khôn Nghi rõ ràng bị làm cho sợ hãi. Lời Tiểu Thanh Thông nói không khác là bao so với những gì trước đây hắn cùng Mạnh Chương suy tính. Làm sao có thể như thế được?
- Ngươi là người Thiên Xu?
- Ta... a... ờ... Không! Những điều này là sư phụ dạy ta! - Tiểu Thanh Thông rất tự nhiên đổ hết trách nhiệm cho sư phụ.
Sắc mặt Trọng Khôn Nghi hơi trầm xuống, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc thật lâu sau hắn mới lên tiếng:
- Ngươi có thể dẫn ta đi gặp sư phụ ngươi không?
- Làm gì? Ngươi gặp sư phụ ta để làm gì? - Tiểu Thanh Thông rõ ràng không muốn, với cái ngoại hình cùng tính cách kỳ quặc kia của sư phụ y, không biết sẽ bày ra chủ ý quái quỷ gì nữa - Sư phụ ta không gặp người lạ!
Nói xong trong lòng y lại thầm khinh bỉ một chút. Nếu không vì cách mấy ngày lại phải bế quan, còn phải lo cho sư đệ, sợ là sư phụ y đã sớm chạy xuống núi dạo chơi chọc người khắp nơi rồi. Phẩm chất tiên nhân hoàn toàn không có!
- Được rồi... vậy ngươi ở lại đây đi, đợi ngươi khỏe lại ta sẽ xem xét chuyện chức vị cho ngươi. Nghỉ ngơi đi.
Trọng Khôn Nghi nói rồi liền đứng lên rời đi, vẻ mặt rất lạ, không rõ là đang nghĩ gì. Tiểu Thanh Thông bực bội nhìn theo hắn, giày vò góc chăn, lầm bà lầm bầm. Hắn muốn gặp sư phụ làm gì chứ? Y mới là người trực tiếp giúp hắn cơ mà. Tiểu Thanh Thông không muốn thừa nhận, cơn ghen trong lòng vừa nổi lên, cảm giã chua lét trào dâng tận cổ họng. Rất khó chịu! Sư phụ còn chưa lộ mặt đã chọc người rồi!
Bạch Nguyệt Đình đang đứng phơi thuốc ngoài sân, hắt xì liên tục, sờ sờ mũi chép miệng: "Tên nhóc hành lá kia lại nói xấu gì ta rồi sao? Thật là... ra ngoài tìm nam nhân khác liền trở mặt với sư phụ. Quả nhiên chỉ có A Ly tốt.
- Sư phụ, nghỉ tay ăn điểm tâm đi! Con mới làm xong này!
Đúng lúc, giọng nói của Mộ Dung Ly vang lên. Bạch Nguyệt Đình bay qua nhanh như một cơn gió, nhắm mắt hít hà mùi hương ngòn ngọt thơm mát tỏa ra từ đĩa điểm tâm trên bàn, cười vui vẻ:
- Lại có món mới à? A Ly quả nhiên là giỏi!
Khen xong còn tiện tay lau vết nhọ trên trán y, ấm áp dịu dàng.
Chấp Minh từ trong bếp đi ra, khắp mặt đều là nhọ, bộ dạng thật vô cùng thảm hại. Hắn hi sinh thân mình nhất quyết muốn giúp A Ly làm đồ ăn, nhóm lửa đến nỗi sặc khói ho muốn rách họng, mắt cay xè. Kết quả làm xong một lời khen cũng không có, A Ly lại trực tiếp đem đĩa bánh ra ngoài cho sư phụ. Mà lão sư phụ còn giở trò với A Ly! A a a a a! Muốn chọc hắn tức chết sao?
- Sư phụ! - Chấp Minh bước đến, một lời nói ra mang theo mùi khói lửa cùng sự ghen tị lan tỏa trong không khí.
Bạch Nguyệt Đình cười hì hì nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, thỏa mãn thưởng thức vị ngọt thanh tan trên đầu lưỡi, hoàn toàn không quan tâm Chấp Minh cả người chua lè đứng bên cạnh. Bạch Nguyệt Đình y cứ thích chọc người đó thì sao?
- A Ly ~ - Biết không làm gì được sư phụ, Chấp Minh quay sang Mộ Dung Ly - Ta vất vả cả ngày mới giúp ngươi làm xong điểm tâm, ngươi không khen ngợi ta một câu, chỉ quan tâm sư phụ thôi à?
Mộ Dung Ly lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt không quan tâm mà lấy một miếng bánh khác nhét vào miệng hắn, giống như ép ăn chứ không phải là đút ăn. Sau đó y lại lấy khăn tay ra ném cho hắn:
- Bẩn!
Chấp Minh bị bất ngờ này làm cho ngây người, mãi mới phản ứng lại được, cười đến ngây ngô mà cắn miếng bánh trong miệng, cầm khăn lau lau mặt. Chấp Minh hắn thừa nhận, đây là món điểm tâm ngon nhất mà hắn từng ăn trong đời.
- Ta... - Tiểu Thanh Thông không nói nên lời, mặt dần đỏ lên, sau đó liền ho khan đầy mãnh liệt. Y vừa ho vừa đưa tay ôm chặt vết thương, đau đến mặt mũi vặn vẹo, hình như còn có chút máu thấm ra ngoài.
Trọng Khôn Nghi nhíu mày vỗ nhẹ lên lưng y, giọng nói mang ý lo lắng:
- Làm sao vậy? Có cần gọi thái y không?
- Khụ... khụ đừng! - Y xua xua tay, thật vất vả mới ngừng ho được, giọng nói trở nên khàn khàn yếu ớt - Ngươi đừng đuổi ta đi có được không?
Rõ ràng bảo y về nhà là muốn tốt cho y, sao nghe y nói cứ như Trọng Khôn Nghi hắn là tên khốn kiếp ném ân nhân đi trong lúc y đang khó khăn khổ sở vậy? Giọng điệu ấy, cùng gương mặt thiếu niên tái nhợt đến đáng thương khiến Trọng Khôn Nghi nhịn không được mà trong lòng nổi sóng một trận, không nỡ lại nói ra câu khiến y thương tâm.
- Có được không? - Thấy Trọng Khôn Nghi không đáp, Tiểu Thanh Thông hỏi lại - Khụ... Ta không phải kẻ vô dụng, ta ở lại đây có thể giúp ngươi rất nhiều việc mà! Ta không giỏi cầm quân đánh trận, nhưng đạo trị quốc chắc chắn nắm rõ. Ngươi đừng bắt ta phải đi mà...
- Ngươi hiểu đạo trị quốc? - Trọng Khôn Nghi tỏ vẻ không tin tưởng lắm - Ngươi còn trẻ như vậy, thật sự hiểu đạo trị quốc sao?
Tiểu Thanh Thông vô cùng bất mãn, y có kém Trọng Khôn Nghi bao nhiêu tuổi đâu, sao hắn cứ nói y còn trẻ như thể y chỉ là đứa nhóc vậy? Hơn nữa, đạo trị quốc nếu y không hiểu thì trên thế gian này sợ là người hiểu không có bao nhiêu.
- Quốc gia là thuyền, nhân dân là nước. - Tiểu Thanh Thông bắt đầu nói, muốn chứng minh cho Trọng Khôn Nghi thấy bản lĩnh của mình - Nước nâng thuyền lên cũng có thể lật thuyền. Cho nên, quốc muốn thái thì dân phải an. Làm quân mà không có được dân tâm thì sớm muộn cũng diệt vong.
- Nói thì ai cũng nói được, những điều này trong sách vở đâu thiếu. - Trọng Khôn Nghi nhìn y, ánh mắt sâu thêm vài phần hàm ý.
- Muốn được dân tâm phải lo nghĩ cho dân, hi sinh vì dân. Như Thiên Xu quốc của ngươi trước đây do tam đại thế tộc nắm quyền, lấn át vương quyền, chiếm lợi của dân, cuối cùng hại vua bán nước. Nay phải đặt chuyện trừng trị bọn họ làm đầu. Tam đại thế tộc gốc rễ cắm sâu, nhưng không phải không có cách nhổ. Phải triệt tiêu từng rễ nhỏ của họ, trước là tiền, sau là quyền. Có thể rước lấy bất mãn nhất thời nhưng về sau này chắc chắn trăm lợi mà không hại.
Tiểu Thanh Thông nói một hơi dài, cảm thấy có chút không đủ sức, hơi choáng váng, khẽ thở gấp nhìn Trọng Khôn Nghi chăm chú, chờ xem phản ứng của hắn.
Trọng Khôn Nghi rõ ràng bị làm cho sợ hãi. Lời Tiểu Thanh Thông nói không khác là bao so với những gì trước đây hắn cùng Mạnh Chương suy tính. Làm sao có thể như thế được?
- Ngươi là người Thiên Xu?
- Ta... a... ờ... Không! Những điều này là sư phụ dạy ta! - Tiểu Thanh Thông rất tự nhiên đổ hết trách nhiệm cho sư phụ.
Sắc mặt Trọng Khôn Nghi hơi trầm xuống, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc thật lâu sau hắn mới lên tiếng:
- Ngươi có thể dẫn ta đi gặp sư phụ ngươi không?
- Làm gì? Ngươi gặp sư phụ ta để làm gì? - Tiểu Thanh Thông rõ ràng không muốn, với cái ngoại hình cùng tính cách kỳ quặc kia của sư phụ y, không biết sẽ bày ra chủ ý quái quỷ gì nữa - Sư phụ ta không gặp người lạ!
Nói xong trong lòng y lại thầm khinh bỉ một chút. Nếu không vì cách mấy ngày lại phải bế quan, còn phải lo cho sư đệ, sợ là sư phụ y đã sớm chạy xuống núi dạo chơi chọc người khắp nơi rồi. Phẩm chất tiên nhân hoàn toàn không có!
- Được rồi... vậy ngươi ở lại đây đi, đợi ngươi khỏe lại ta sẽ xem xét chuyện chức vị cho ngươi. Nghỉ ngơi đi.
Trọng Khôn Nghi nói rồi liền đứng lên rời đi, vẻ mặt rất lạ, không rõ là đang nghĩ gì. Tiểu Thanh Thông bực bội nhìn theo hắn, giày vò góc chăn, lầm bà lầm bầm. Hắn muốn gặp sư phụ làm gì chứ? Y mới là người trực tiếp giúp hắn cơ mà. Tiểu Thanh Thông không muốn thừa nhận, cơn ghen trong lòng vừa nổi lên, cảm giã chua lét trào dâng tận cổ họng. Rất khó chịu! Sư phụ còn chưa lộ mặt đã chọc người rồi!
Bạch Nguyệt Đình đang đứng phơi thuốc ngoài sân, hắt xì liên tục, sờ sờ mũi chép miệng: "Tên nhóc hành lá kia lại nói xấu gì ta rồi sao? Thật là... ra ngoài tìm nam nhân khác liền trở mặt với sư phụ. Quả nhiên chỉ có A Ly tốt.
- Sư phụ, nghỉ tay ăn điểm tâm đi! Con mới làm xong này!
Đúng lúc, giọng nói của Mộ Dung Ly vang lên. Bạch Nguyệt Đình bay qua nhanh như một cơn gió, nhắm mắt hít hà mùi hương ngòn ngọt thơm mát tỏa ra từ đĩa điểm tâm trên bàn, cười vui vẻ:
- Lại có món mới à? A Ly quả nhiên là giỏi!
Khen xong còn tiện tay lau vết nhọ trên trán y, ấm áp dịu dàng.
Chấp Minh từ trong bếp đi ra, khắp mặt đều là nhọ, bộ dạng thật vô cùng thảm hại. Hắn hi sinh thân mình nhất quyết muốn giúp A Ly làm đồ ăn, nhóm lửa đến nỗi sặc khói ho muốn rách họng, mắt cay xè. Kết quả làm xong một lời khen cũng không có, A Ly lại trực tiếp đem đĩa bánh ra ngoài cho sư phụ. Mà lão sư phụ còn giở trò với A Ly! A a a a a! Muốn chọc hắn tức chết sao?
- Sư phụ! - Chấp Minh bước đến, một lời nói ra mang theo mùi khói lửa cùng sự ghen tị lan tỏa trong không khí.
Bạch Nguyệt Đình cười hì hì nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, thỏa mãn thưởng thức vị ngọt thanh tan trên đầu lưỡi, hoàn toàn không quan tâm Chấp Minh cả người chua lè đứng bên cạnh. Bạch Nguyệt Đình y cứ thích chọc người đó thì sao?
- A Ly ~ - Biết không làm gì được sư phụ, Chấp Minh quay sang Mộ Dung Ly - Ta vất vả cả ngày mới giúp ngươi làm xong điểm tâm, ngươi không khen ngợi ta một câu, chỉ quan tâm sư phụ thôi à?
Mộ Dung Ly lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt không quan tâm mà lấy một miếng bánh khác nhét vào miệng hắn, giống như ép ăn chứ không phải là đút ăn. Sau đó y lại lấy khăn tay ra ném cho hắn:
- Bẩn!
Chấp Minh bị bất ngờ này làm cho ngây người, mãi mới phản ứng lại được, cười đến ngây ngô mà cắn miếng bánh trong miệng, cầm khăn lau lau mặt. Chấp Minh hắn thừa nhận, đây là món điểm tâm ngon nhất mà hắn từng ăn trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz