ZingTruyen.Xyz

Thich Khach Liet Truyen Dam My Dong Nhan

Tác giả:

Edit: Jasmin

Thể loại: Sinh tử, có ngọt có ngược

Tình trạng: Chưa hoàn thành

Chào các nàng, ta trở lại rồi đây😘. Lặn sâu quá giờ có ai nhớ ta không? 😓, Còn ai muốn đọc truyện ta edit nữa không 😓

Chương 1

Thiên lịch 329 năm, thiên hạ tất hợp tất phân, thế cục rung chuyển không chừng, hiện thế chân vạc, là Thiên Quyền, Thiên Tuyền, Nam Túc.

Nam Túc lúc trước ẩn thế không phát, mà quốc chủ Dục Tịnh lại dã tâm bừng bừng vọng tranh giành thiên hạ, đệ đệ Dục Kiêu lại vô tâm đại thế thiên hạ, vì thế với huynh trưởng phát sinh tranh chấp, nề hà Dục Tịnh sủng đệ thành chìm, tuy khóe miệng xôn xao lại chưa từng có khiển trách.

Trọng Khôn Nghi ngồi trong phòng, cầm một trản trà xanh, nhìn phía thiếu niên đứng thẳng đối diện hắn, thiếu niên mang hồng bào hắc, mặt mày tuấn tú mang ti lược có lược vô lệ khí, vừa thấy đó là người thông minh tuyệt đỉnh.

"Thế cục Nam Túc, hiện giờ ngươi đã biết?"

Trọng Khôn Nghi buông chung trà, đánh giá thiếu niên an an tĩnh tĩnh mà đứng.

"Nam túc hiện giờ trước sau diệt hai nước Thiên Ki, Thiên Xu, thực lực không thể khinh thường, Mặc Trì, mưa gió sắp đến, đúng lúc là thời cơ để ngươi xuất thế. Ngươi biết nên làm như thế nào?"

Thiếu niên nhẹ nâng lông mi, con ngươi thâm thúy không thể nắm bắt, chỉ ôm quyền chắp tay thi lễ, mặt hướng Trọng Khôn Nghi, trong giọng nói tràn đầy kiên định bất di.

"Đệ tử đã hiểu."

Cấn Mặc Trì đi theo Trọng Khôn Nghi đã lâu, từ Thiên Xu trước đây cho tới bây giờ ẩn cư trong núi mưu hoa đại thế thiên hạ, trước sau chậm đợi ngày xuất thế, mà nay hắn một mình, muốn đi Nam Túc.

Cấn Mặc Trì âm thầm cầm quyền, ánh mắt minh diệt không chừng.

Ban đêm đã đến, đường phố Nam Túc vẫn đèn đuốc sáng trưng, chợ đêm tửu lầu người vẫn nối liền không dứt, Cấn Mặc Trì bước chậm tùy ý đánh giá, nghênh diện đụng phải một người, hai người đều lảo đảo một cái, Cấn Mặc Trì khó khăn ổn định, nhìn về phía người nọ.
Dưới ánh trăng lạnh tinh vi nhìn đôi mắt rạng rỡ, một bộ bạch y không dính bụi trần, mặt như sứ, chỉ là mùi rượu cả người, lảo đảo, khuôn mặt trắng nhiễm một rặng mây đỏ.

Cấn Mặc Trì đứng yên, Dục Kiêu bị va chạm tức khắc thanh tỉnh rất nhiều, phi thường xin lỗi, cười khẽ.

"Thật ngại, nhìn phục sức của huynh đài không giống như là người Nam Túc, tối nay là ta vô lễ, chẳng biết có thể cùng huynh đài uống không?"

Cấn Mặc Trì bị nụ cười tươi đẹp hấp dẫn, tức khắc đem lời nói cự tuyệt bên miệng nuốt vào bụng tử, theo Dục Kiêu vào một tửu lầu gần đó.

Chương 2

Hai người cùng vào một phòng tửu lầu, Dục Kiêu phân phó đồ ăn thượng hảo cùng rượu mơ, hỏi người kia.

"Không biết huynh đài tên gì, tuy là bèo nước gặp nhau cũng là có duyên."

Trên mặt Cấn Mặc Trì gợn sóng bất kinh, trong lòng lại nghĩ thiếu niên này không khỏi quá dễ dàng, ngày nào bị người lừa đi cũng không chừng.

"Cấn Mặc Trì."

Dục Kiêu tinh tế suy tư một lát, nói tên rất hay, lại cũng không quên tự giới thiệu.

"Ta tên Dục Kiêu."

Tay cầm chén rượu của Cấn Mặc Trì hơi run lên.

Y là Dục Kiêu, thật là chẳng phí công phu, còn không biết nên tiếp cận vương công quý tộc Nam Túc như thế nào, hiện nay tự mình đụng người này ngoài cửa.

Dục Kiêu cùng Cấn Mặc Trì tâm tình một phen, tán phiếm nói cùng nhau, từ phong hoa tuyết nguyệt đến đại thế thiên hạ, tương liêu rất là hợp, không bao lâu, Dục Kiêu từ lúc bắt đầu gọi "Huynh đài" sửa miệng thành "Cấn huynh", cũng biết hắn lần này tới Nam Túc chính là nhập con đường làm quan chọn minh chủ.

Lúc này Dục Kiêu vốn cùng huynh trưởng vì việc triều đình nháo một trận, lúc này mới trộm đi ra ngoài mua say, hiện nay nhân bèo nước gặp nhau được một tri kỷ, tâm tình tốt rất nhiều, một đôi con ngươi vì say rượu có chút ba quang liễm diễm, giờ phút này mang theo ý cười doanh doanh, phá lệ động lòng người, Cấn Mặc Trì nhìn thiếu niên sạch sẽ thuần túy, trái tim cũng dào dạt một tia tình tố khác thường.

Uống lên một hồ rượu mơ, rượu vào miệng tuy là ngọt lành, tác dụng chậm lại mười phần, trên mặt thiếu niên vừa mới rút đi đỏ ửng lúc này lại hiện lên, đầu hơi lay động, cùng Cấn Mặc Trì bốn mắt nhìn nhau, Dục Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, liền dùng con ngươi ấm áp thanh nhã nhìn Cấn Mặc Trì, Dục Kiêu cười, mi mắt cong cong.

"Cấn huynh tốt như vậy. Không bằng cùng ta về nhà đi."

Nói xong câu này, thân hình Dục Kiêu đột nhiên nhoáng lên, tựa muốn từ ghế ngã xuống, Cấn Mặc Trì nghe vậy cả kinh, một lát phản ứng lại, vội vàng tiến đến tiếp thân thể kia, vừa lúc đem y ôm đầy cõi lòng, trọng lượng cả người Dục Kiêu đều tựa vào Cấn Mặc Trì, giờ phút này đầu ỷ ở trước ngực hắn, hơi thở trong miệng vừa lúc dâng lên vạt áo Cấn Mặc Trì, nghe được Dục Kiêu nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Ta đi không được.. Cấn huynh, huynh dẫn ta đi."

Nghe vậy Cấn Mặc Trì bất đắc dĩ cười, toại cầm cánh tay người nọ cõng lên, hướng ngoài cửa tửu quán đi ra, làm lơ ánh mắt kinh ngạc của người còn đang uống rượu, đi ra khỏi tửu quán.

Bước chậm trên phố hẻm, người trên lưng đã tiến vào giấc ngủ, trong miệng còn kể ra cái gì, phả trên cổ Cấn Mặc Trì, chọc trong lòng hắn một trận tê dại.

Đem người đến trước phủ, tôi tớ vừa thấy tiểu vương gia bị một nam tử xa lạ mang về, đều hai mặt nhìn nhau không biết nên thế nào, Cấn Mặc Trì chỉ đem ngón tay dựng thẳng đến trước mộ, ý bảo bọn họ không cần ra tiếng đánh thức Dục Kiêu, cẩn thận đem người đi lên trên, lập tức đi vào phủ vương gia.

Thật cẩn thận đặt người trên giường, giúp y tháo giày vớ áo ngoài, đắp chăn mỏng lên, thiếu niên ngủ say an tĩnh ngoan ngoãn dị thường, Cấn Mặc Trì không khỏi duỗi tay sửa tóc rối trên trán y, thổi tắt ánh nến.

Chương 3

Dục Kiêu tỉnh lại khi đã vào sáng sớm, bởi vì đêm trước uống nhiều rượu, sáng sớm tỉnh lại có chút đau đầu, Dục Kiêu xoa xoa huyệt thái dương có chút phát trướng , xoay người xuống giường, đẩy cửa phòng ra nhìn phía nội viện, thấy một bóng dáng đĩnh bạt.

Cấn Mặc Trì đã bên ngoài sân thật lâu, Cấn Mặc Trì bởi vì mới đến, đêm qua lại khuya mới đi vào giấc ngủ, có chút mất ngủ, còn chưa hừng đông đã rời giường.

Lúc này Dục Kiêu ngơ ngác nhìn người trong viện, thẳng đến người nọ cũng quay đầu nhìn y, ánh mặt trời bao phủ trên mặt người nọ, khuôn mặt hắn nạm một tầng viền vàng, làm hắn thêm một mạt sáng rọi, khiến cho Dục Kiêu không khỏi xem ngây người, Dục Kiêu phản ứng không kịp người này là ai, chỉ là có chút ấn tượng mình hôm qua hình như cùng một nam tử uống rượu, tựa hồ còn đối hắn nói chút gì đó. Dục Kiêu ở ngạch cửa buổi sáng vẫn không nhúc nhích, đến khi Cấn Mặc Trì bên này đi tới mới ngượng ngùng gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ cười cười.

"Điện hạ đã tỉnh."

Cấn Mặc Trì đã muốn chạy tới bên cạnh y, Dục Kiêu lên tiếng đặt câu hỏi, tựa muốn chứng thực nghi hoặc trong lòng .

"Cấn huynh?"

"Thế nào? Hôm qua điện hạ còn nói muốn mang ta về nhà, hôm nay đã quên ta là ai?"

Nghe lời này, mặt Dục Kiêu đỏ một chút. Y giống như xác thật những lời này. Mà hiện tại, trong lòng y cũng không chút hối những lời nói hôm qua, ngược lại còn cảm thấy thực may mắn.

Dục Kiêu lười nhác vươn vai ngáp, hoạt động gân cốt, hiện đã đến giờ Thìn, nhanh đến thượng triều, Dục Kiêu phân phó người hầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai người, khi dùng đồ ăn sáng, Dục Kiêu tinh tế đem việc hôm qua từ đầu tới đuôi hồi tưởng trong óc một lần, bao gồm nội dung bọn họ nói chuyện , Dục Kiêu đột nhiên sát vào Cấn Mặc Trì, vẻ mặt cười đến giảo hoạt.

"Hôm qua cùng Cấn huynh ở chung, biết được vì sao Cấn Mặc đi các nước, ta thấy Cấn huynh có gì sẽ nói, tính tình cương trực, huynh trưởng là vương thượng Nam Túc, nhân tài giống Cấn huynh, không bằng hôm nay Cấn huynh cùng ta thượng triều, gặp ngô huynh một phen."

Vì thế lâm triều hôm nay, quần thần nhìn đến một nam tử hồng y xa lạ đứng bên cạnh Dục Kiêu điện hạ, hai người vừa nói vừa cười, làm như cực kỳ quen thuộc, cho nên Dục Tịnh ngồi trên vương vị, nhìn xuống phía dưới, vừa lúc nhìn đến đệ đệ nhà mình vẻ mặt có việc khải tấu.

Tự mình dẫn người thượng triều, việc làm càn này, cũng chỉ có vị Dục Kiêu điện hạ làm được, quần thần một bên hai mặt nhìn nhau, một bên nhìn phản ứng vương thượng như thế nào, đáy lòng Dục Tịnh than nhẹ một tiếng, trên mặt vẫn chưa hiện ra tức giận, chỉ ngừng lại một chút, hỏi.

"Hôm nay sao Kiêu Nhi vui vẻ như vậy, người đứng ở bên cạnh đệ chính là?"

"Hôm nay Kiêu Nhi vì vương huynh tìm đến một nhân tài, lúc này mới tùy tiện dẫn hắn đến để Vương huynh gặp một lần."

Trong lòng Dục Tịnh thở dài liên tục, đệ đệ này của mình, tâm tư thuần lương, không khỏi cũng quá dễ lừa, cái này lại không biết là bị ai câu dẫn tâm hồn, đánh giá người đứng bên cạnh Dục Kiêu, Cấn Mặc Trì sụp mi thuận mắt, tuy rằng dáng vẻ hắn đường đường, xác thật phong độ, nhưng Dục Tịnh đối người này chưa nói tới có hảo cảm, Dục Tịnh liền cảm thấy mặt mày người này ẩn lộ ra tính kế, hẳn là người giỏi về tâm kế, nhưng Dục Tịnh không nghĩ phất mặt mũi của đệ đệ bảo bối, toại triệu Cấn Mặc Trì tiến lên, cố ý hỏi hắn.

"Ngươi tên gì?"

"Thảo dân Cấn Mặc Trì, tham kiến vương thượng."

"Nghe Kiêu Nhi nói, ngươi là một người có hùng thao vĩ lược, vì sao ngươi sở học?"

"Hồi vương thượng, thảo dân hiểu một vài đạo trị quốc."

Dục Tịnh hứng thú, nhưng thấy ánh mắt Dục Kiêu mới vừa rồi không rời khỏi Cấn Mặc Trì, mắt đầy tán thưởng, ho nhẹ một tiếng. Lần thứ hai hỏi.

"Vậy tiên sinh cho rằng, đạo trị quốc thế nào?"

"Bảo dân mà vương, trọng dân, thân dân, dân vì quý, xã tắc nhẹ, quân vì nhẹ, kinh quốc tế dân, thiên hạ mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài."

"Mà lúc đại loạn, tiên sinh cho rằng có thể không giết một người mà định thiên hạ sao?"

"Thiên hạ đã định, không công không chiến, lúc đại loạn, bá tánh vì nền tảng đất nước, đến lúc đó, cần quyết đoán tất đoán, thiên hạ là chủ, quân là khách, vì thiên hạ, quốc định, dân định, quốc vong, dân diệt."

Trong lòng Dục Tịnh sáng tỏ vì sao bào đệ coi trọng người này như thế, hai người chí thú hợp nhau, ý tưởng không có sai biệt, mà người này trôi chảy hùng biện, giải thích độc đáo đúng trọng tâm, lại là nhân tài, Dục Tịnh trộm nhìn Dục Kiêu một cái, chỉ thấy nụ cười của y vẫn luôn treo ở khóe miệng, ngơ ngác nhìn Cấn Mặc Trì, nếu đây không phải triều đường nghiêm túc, Dục Tịnh thật cảm thấy giây tiếp theo trong ánh mắt Dục Kiêu sẽ lóe ra tinh quang.

Dục Tịnh lần nữa rũ mắt, lần nữa sâu kín thở dài.

Ai, đệ đệ ngốc này, cảm giác cải trắng nhà mình bị củng thật không dễ chịu.

Dục Tịnh lại lần nữa thay một bộ biểu tình, vui mừng đến nhìn về phía Cấn Mặc Trì, giơ tay ý bảo hắn đứng dậy.

"Cấn tiên sinh quả nhiên không giống người thường, nếu bổn vương có vi thần như Cấn tiên sinh, là vinh hạnh của bổn vương. Bổn vương phong ngươi là phó tướng, dưới cư Thừa tướng, cùng bổn vương định non sông, lý quốc chính."

Chúng đại thần hít ngụm khí lạnh, trong lòng phẫn hận bất bình líc này liền sắp viết ở trên mặt, nề hà không một người dám nói.

Làm một giới bình dân, lần đầu gặp mặt vương liền được phong làm phó tướng, nhân sinh chính là không công bằng như vậy.

Dục Kiêu lúc này sợ là người trong đại điện hưng phấn nhất, y đi lên trước, sát vai Cấn Mặc Trì trong nháy mắt cùng hắn nhìn nhau cười, sau chắp tay hướng Dục Tịnh, mi mắt cong cong, tươi cười.

"Kiêu Nhi thay Cấn tiên sinh tạ vương huynh."

Dừng một chút, Dục Kiêu tựa hồ nghĩ tới cái gì. Ánh mắt sủng nịch nhìn Dục Tịnh, Dục Kiêu chuyển hướng Cấn Mặc Trì, lần thứ hai mở miệng.

"Bất quá, phủ phó tướng chưa kiến thành, Cấn tiên sinh liền ở cùng bổn điện hạ đi."

Nụ cười Dục Tịnh ngưng ở khóe miệng.

Đệ đệ mình từ nhỏ dưỡng đến lớn như vậy bị người dễ như trở bàn tay... bắt cóc? Nam Túc vương bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Đúng lúc này, một người hầu thượng điện truyền một phong thư, Dục Tịnh tiếp nhận xem một lúc lâu, chuyển hướng Dục Kiêu.

"Lưu li quốc tiểu vương gia đến Nam Túc, là vì hai quốc hữu hảo mà đến, cũng là lệ thường."

"Cái gì? Tử Dục tới. Thật tốt quá."

Lưu Li quốc cùng Nam Túc quốc cách nhau không xa, cảm tình hai quốc rất tốt, mà Lưu Li quốc tiểu vương gia Tử Dục cùng Dục Kiêu cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn chơi cùng nhau, tình cảm thâm hậu.

"Nhìn đệ hưng phấn. Vậy việc tiếp đãi Lưu Li quốc tiểu vương gia, giao cho Kiêu Nhi. Không có việc gì thì bãi triều đi."

Chương 4

Trăng trên đầu cành, sương chiều nặng nề, tuy không phải mười lăm tháng tám, hôm nay trăng tròn phá lệ, dùng bữa tối xong, Dục Kiêu đứng ở trong viện, ngước mắt nhìn vòng bạch ngọc khay bạc, sam y nhẹ mỏng trong bóng đêm tựa như trích tiên, Dục Kiêu xuất thần, Cấn Mặc Trì đứng phía sau y khi nào cũng không phát hiện, khi Cấn Mặc Trì vỗ nhẹ bả vai y, Dục Kiêu mới đem suy nghĩ kéo về.

"Điện hạ đang nhìn cái gì?"

"Đừng gọi ta là điện hạ, nghe thật sự lạnh nhạt, không bằng cũng theo vương huynh bọn họ, gọi ta là Kiêu Nhi, thế nào, A Cấn?"

Ánh mắt Cấn Mặc Trì trốn tránh không kịp, vừa nhìn hai mắt thanh tuyền của Dục Kiêu, nhất thời nghẹn lời, Dục Kiêu không đợi hắn lên tiếng, xua xua tay: "Quyết định như vậy đi."

Dục Kiêu tiến lên vài bước, ánh mắt lưu luyến nhìn trên nóc nhà, giơ tay chỉ.

"Còn nhớ rõ ở vương cung không bao lâu, mỗi khi phiền muộn nhàm chán, ta sẽ trèo lên trên gác mái cao trong cung, hoặc là ngắm trăng hoặc là nhìn ra phương xa nhìn ngọn đèn dầu vạn phòng."

"Hiện giờ ta không ở vương cung, gác mái trong phủ cũng không có cao như vương cung, ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn đến ánh trăng sáng trong, lại rốt cuộc nhìn không tới cảnh thịnh thế trường an."

Cấn Mặc Trì không nói một lời, lại trước sau ngưng thần nghe Dục Kiêu thình lình nói, làm Cấn Mặc Trì hơi giật mình, ban ngày tươi đẹp như dương nhân, cũng ưu tư phiền muộn như bây giờ, khiến mình vô duyên vô cớ đau lòng: "Điện.. Kiêu Nhi ngày xưa đều là một mình ngắm trăng thưởng cảnh, đương nhiên là cô tịch, nhưng hôm nay không giống, không bằng ta bồi điện hạ." Nói, Cấn Mặc Trì liền ôm eo Dục Kiêu, vận khí thi triển khinh công, bay lên không liền tới trên mái nhà.

Chân đặt lên ngói phát ra tiếng động ma xát, ở ban đêm tịch mịch phá lệ chói tai, Dục Kiêu đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống, Cấn Mặc Trì tay mắt lanh lẹ thuận thế đỡ lấy, ánh mắt hai người giao nhau, nhìn nhau cười, cùng ngồi xuống, h khoảng cách ai người gần trong gang tấc, có thể nói là vai sóng vai, Dục Kiêu thở phào nhẹ nhõm, ngồi định nhìn trăng mà than: "Nếu thiên hạ này cũng như minh nguyệt thuần túy thì tốt rồi."

Cấn Mặc Trì cũng hiểu tâm ý của y, giờ phút này nghiêng đầu nhìn y: "Kiêu Nhi bất quá là nguyện loạn thế không cần chinh chiến thôi, ta đã chọn Nam Túc vương là chủ, tất khuynh tẫn tất cả hộ Nam Túc sơn hà cẩm tú."

Cấn Mặc Trì dừng một chút.

"Bảo toàn tâm nguyện của ngươi, bảo toàn ngươi."

Dục Kiêu cũng nghiêng đầu, trên mặt hiện lên cảm động, càng nhiều nói không rõ, cầm tay Cấn Mặc Trì tuy lộ ra lạnh lẽo, nhưng Cấn Mặc Trì có thể cảm nhận được y nắm tay hắn càng ngày càng chặt.

"A Cấn, từ ánh mắt đầu tiên nhìn huynh, cảm thấy mình không có nhìn lầm người, huynh ngàn vạn, đừng để ta thất vọng."

Cấn Mặc Trì trốn tránh ánh mắt một chút, nỗi lòng phiêu trở về quá khứ của mình, cùng Trọng Khôn Nghi dạy dỗ chính mình để mình xuất thế , tuy hắn tâm nguyện như vậy, nhưng mà tâm tư Trọng Khôn Nghi không có đơn giản như thế, mình rốt cuộc có vâng chịu tín niệm hay không, bất quá là nhất niệm ở Trọng Khôn Nghi.

Đến lúc đó, hắn có thể làm y thất vọng hay không, nói không chừng.

Nghe được người bên cạnh ho khan một trận nhẹ, Cấn Mặc Trì hoàn hồn, nắm tay người nọ, xoa nắn hy vọng có thể làm đôi tay kia trở nên ấm áp hơn, nhìn y chỉ mặc một sam y mỏng, Cấn Mặc Trì cởi áo ngoài ra, đem người hảo hảo bao lấy, cánh tay ôm lấy người, thân bên thân, hai người cảm nhận được ấm áp, Dục Kiêu lại cực lạnh, cả người trong lòng Cấn Mặc Trì, có chút áy náy: "Đêm đã khuya, lại để A Cấn bồi ta ở đây."

Cấn Mặc Trì ôm sát người nọ: "Không sao, vốn dĩ ta cũng thường mất ngủ. Bất quá, nếu Kiêu Nhi áy náy trong lòng, không bằng bồi thường, thế nào?"

Nói, Cấn Mặc Trì đem đôi môi dán lên môi Dục Kiêu, chạm vào một tia mềm mại, Cấn Mặc Trì kích động tâm cảnh lúc này càng là sóng gió mãnh liệt, đầu lưỡi mềm mại hoạt tiến giữa răng đối phương, nhẹ cạy hấp thu một tia ngọt ngào, Dục Kiêu ngây người một hồi, sau cảm nhận được tim Cấn Mặc Trì đập gia tốc, đầu lưỡi linh hoạt, cũng hơi non nớt đón ý hùa theo hắn, hai người triền miên một lúc lâu, Cấn Mặc Trì buông đôi môi ra, trông thấy hai má Dục Kiêu nhiễm màu hồng đào, đầu lưỡi nhẹ liếm môi dưới, dư vị hương vị vừa rồi, hết sức ngây thơ.

Cấn Mặc Trì cảm thấy cả người lửa nóng, cảm giác có thứ gì muốn dâng lên, có chút thô bạo đem Dục Kiêu đè ở dưới thân, tận lực nhẹ nhàng cởi bỏ áo y, thấy cổ với ngực như sứ bạch lộ dưới ánh trăng, Cấn Mặc Trì cúi người hôn lên cổ Dục Kiêu, tinh tế tối thượng mà hôn xuống mỗi một tấc da thịt của y, thấy thân thể sạch sẽ mang đầy ấn ký, Cấn Mặc Trì càng thêm khắc chế không được, nhưng nhìn Dục Kiêu trên mặt có chút ngượng ngùng, càng có rất nhiều xấu hổ cùng sợ hãi, Cấn Mặc Trì nhẫn hạ trong lòng lo âu, ôn nhu hỏi y.

"Kiêu Nhi, có bằng lòng giao cho ta không?"

Dục Kiêu vốn đã vào trong ý loạn tình mê, một phen tình thế đến hưng phấn lại bất an, nhìn đến gương mặt Cấn Mặc Trì, ánh mắt nóng cháy, Dục Kiêu cuối cùng thả lỏng đề phòng, chậm rãi gật đầu.

Sợ đối phương bị thương, hai ngón tay Cấn Mặc Trì đưa vào, cẩn thận giúp Dục Kiêu khuếch trương, môi Dục Kiêu mân khẩn, y cảm giác được hạ thân hơi khác thường, có thứ gì thăm tiến, mang đến cảm giác co rút lại.

"Kiêu Nhi, thích ứng không?"

Hai vai Dục Kiêu hơi phát run, cả người căng chặt, nhưng vẫn khẽ gật đầu, Cấn Mặc Trì thấy đối phương cũng không khác thường, ngón tay thứ ba tiến vào, đem hậu huyệt mở lớn hơn nữa, Dục Kiêu lúc này cảm nhận được hơi đau đớn, không phải đao thương đánh nhau đổ máu lưu lại sẹo, mà là một loại cảm giác khác thường, cùng với khoái cảm, đại não dần dần không hề thanh minh, Cấn Mặc Trì rốt cuộc vô pháp nhẫn nại, đem vật cứng của mình toàn bộ cắm vào, đỉnh đến đỉnh điểm.

Dục Kiêu cảm thấy hạ thân giống như bị xé rách đau đớn, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, cảm giác hậu huyệt mình bị bỏ thêm vào, mang đến đau đớn đồng thời cũng có khoái cảm lớn, Cấn Mặc Trì biết mình làm đau người dưới thân, đem tay đặt trên mặt đối phương, có chứa thương tiếc: "Thực xin lỗi, Kiêu Nhi, ta sẽ nhẹ nhàng hơn..."

Cấn Mặc Trì thật cẩn thận thoáng rút ra một chút, rồi sau đó thong thả cho vào lại rút ra, Dục Kiêu cũng không hề kêu đau, mà là tận lực đón ý Cấn Mặc Trì, thẳng đến thân thể Dục Kiêu đạt tới thời khắc mẫn cảm nhất, cảm nhận được một cổ nhiệt lưu từ trong cơ thể trào ra, Cấn Mặc Trì đem chính mình rút ra, một tia chất lỏng đục bạch hỗn hợp huyết hồng từ hạ thân Dục Kiêu chảy ra, mà người dưới thân đã sức cùng lực kiệt, hơi thở dốc, Cấn Mặc Trì bế người lên, dùng quần áo ôm sát người, tay đặt lên gáy người nọ sát trong lòng mình, Dục Kiêu lúc này đã là buồn ngủ không chịu được, Cấn Mặc Trì ở bên tai ôn nhu trấn an: "Mệt mỏi thì mau ngủ đi."

Dục Kiêu thuận theo đến nằm trong lòng người kia nhắm hai mắt lại, chân chính lâm vào hỗn độn, Cấn Mặc Trì cảm nhận được từ trong lòng truyền đến hơi thở vững vàng, đem người bế lên phi thân xuống dưới, trở về phòng Dục Kiêu, phía sau khẽ động, Cấn Mặc Trì cảnh giác. "Ai? Ra đây?"

Quả nhiên một thiếu niên đi ra từ phía sau, tuổi với Dục Kiêu không sai biệt lắm, xiêm y tôi tớ, giờ phút này có chút sợ hãi nhìn Cấn Mặc Trì, sau nhìn về phía Dục Kiêu ngủ trong lòng hắn, nhẹ giọng nói.

"Hôm nay ta là người gác đêm, nhưng thấy điện hạ không ở trong phòng.. Lúc này mới đi ra ngoài tìm..."

Cấn Mặc Trì đánh giá người vài vòng, nhìn thiếu niên này cũng không giống đang nói dối, đem ngữ khí chậm lại chút.

"Tối nay điện hạ có chút mệt mỏi. Ngươi không cần phải gác đêm, ta ở chỗ này là được."

Thiếu niên biết hắn được điện hạ coi trọng, đương nhiên không dám phản bác, chỉ khẽ gật đầu ra khỏi viện, nhưng mà, Cấn Mặc Trì không phát hiện, thiếu niên xoay người sang chỗ khác, hai mắt phát ra tinh quang.

Chương 5

Dục Kiêu trên người đau nhức cùng không khoẻ bị đánh thức, tỉnh lại không ngờ trời đã sáng trưng, ngồi dậy eo truyền đến một trận đau nhức, Dục Kiêu đấm lưng, vừa quay đầu liền nhìn thấy người ngồi trên ghế gác ray lên má ngủ, Dục Kiêu nghĩ người này bình thường đứng đắn như thế lại bày ra động tác như vậy, nhịn không được tò mò xuống giường đi đến bên người hắn quan sát, phát hiện vành mắt Cấn Mặc Trì có chút biến thành màu đen, nghĩ là chưa từng ngủ an ổn.

Dục Kiêu thực sự đau lòng, từ trong miệng than xả giận, có lẽ phát ra thanh âm, Cấn Mặc Trì tỉnh lại, mới vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Dục Kiêu phóng đại ở trước mặt, trong lòng cả kinh cơ hồ nhảy từ ghế đứng dậy, động tác nhanh chóng khiến Dục Kiêu không kịp phản ứng, trán hai người va chạm.

"Ai u, A Cấn, ngươi muốn mưu sát ta."

Dục Kiêu xoa xoa cái trán đau, chu miệng lên, Cấn Mặc Trì nhìn biểu tình đáng yêu của y, tiến lên chạm vào mặt y: "Đúng vậy, chính là muốn giết ngươi, sau đó đem ngươi ăn sạch sẽ."

"Hôm qua không phải ngươi đã ăn sạch sẽ." Dục Kiêu nói mặt đỏ bừng, đảo mắt không nhìn Cấn Mặc Trì, lo xoa hông mình, "Đến bây giờ còn đau."

Cấn Mặc Trì ôm chặt từ sau lưng y, đem tay đặt bên hông Dục Kiêu nhẹ xoa: "Nga? Làm đau, không bằng ta giúp Kiêu Nhi xoa."

Lục Cửu vào cửa, thấy một màn như vậy, tay cầm chậu rửa tay run một chút, Cấn Mặc Trì xoay người nhìn lại, thấy chính là thiếu niên gặp hôm qua, Dục Kiêu cũng đứng đắn lên, oán trách nhìn Cấn Mặc Trì một cái, đối Lục Cửu nói: "Hôm nay không cần chuẩn bị ngựa đến thượng triều, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Thiếu niên theo tiếng mà ra, Cấn Mặc Trì có chút nghi hoặc "Thiếu niên này là?"

Dục Kiêu chờ Lục Cửu đi ra ngoài, mới trả lời Cấn Mặc Trì: "Hắn tên Lục Cửu, là ta ngẫu nhiên từ trên đường cứu về, khi cứu hắn, hắn đang ở bị một đám người khi dễ ẩu đả, ta nhìn không quen, liền lưu hắn ở quý phủ, trùng hợp hắn thực cơ linh, liền lưu hắn bên người làm việc."

Cấn Mặc Trì sau khi nghe xong gật đầu, nhìn chằm chằm Lục Cửu mới vừa rời đi một hồi lâu, như suy tư gì, Dục Kiêu thấy tâm thần không chừng, chuyển đề tài: "Hôm nay có khách nhân tới, ta phải đi chuẩn bị."

Vào giữa trưa, một chiếc xe ngựa ngừng trước phủ Dục Kiêu, từ bên trong nam tử mi thanh mục tú, mặc y phục nước khác xuống xe, một thân xanh tươi, Dục Kiêu vừa thấy hắn liền chạy vội đến, lập tức ôm lấy "Tử Dục, ngươi tính ra, từ lập xuân năm trước, ngươi và ta không tái kiến."

Tử Dục cười ngâm ngâm ôm lấy y, duỗi tay xoa xoa bím tóc: "Không phải ta tới rồi sao, lần này vương huynh dặn dò ta tới, là vì hai quốc hữu hảo mà đến, cũng thuận tiện nhìn xem Nam Túc năm nay có biến hóa gì, cho nên lần này ta có thể ở láu một chút."

"Vậy thật tốt quá, có Tử Dục bồi ta, sẽ không nhàm chán."

"Kiêu Nhi, ta thấy so với năm trước gầy đi rồi, cũng không có thịt gì, lần này tới ta còn mang theo rất nhiều đặc sản Lưu Li quốc, đều là ngươi thích ăn, cần phải đem ngươi uy béo một chút."

"Tử Dục thật tốt."

Nói, hai người cùng tiến điện, Cấn Mặc Trì đứng dậy hướng Tử Dục hành lễ, Tử Dục đáp lễ, hai người nhất thời không nói chuyện, đều đánh giá đối phương, Dục Kiêu đứng giữa hai người, đánh vỡ xấu hổ.

"A Cấn, đây là Tử Dục, là hảo huynh đệ của ta từ nhỏ đến đớn."

"Tử Dục vương gia." Cấn Mặc Trì lần nữa hành lễ, "Nghe nói gần đây Nam Túc có một người đại danh đỉnh đỉnh, nói vậy chính là Cấn tiên sinh ngươi, kính nể đã lâu."

Tử Dục thấy Cấn Mặc Trì công nhiên ở trong phủ Dục Kiêu, mà Dục Kiêu đối hắn không tệ, một đường đi đến đô thành Nam Túc nghe được lời đồn, lập tức liền đối với Cấn Mặc Trì sinh ra vài phần kính nể, trong mắt Dục Kiêu, không dễ dàng dẫn người về phủ, càng sẽ không đối người nhiệt tình như thế.

Tử Dục trong mắt Dục Kiêu tâm tư khác thuần, thẳng thắn thiện lương, từ nhỏ đến lớn Tử Dục cam nguyện kết giao, cũng là chỉ có Dục Kiêu là bằng hữu, tình như thủ túc, ỷ lại lẫn nhau, trong mắt Tử Dục, Dục Kiêu chính là trời hạn gặp mưa, trái tim dễ dàng khô cạn.

Tử Dục dưới đáy lòng đánh giá Cấn Mặc Trì, một là cảm thấy hắn thực thông minh, khí độ bất phàm, hai là cảm thấy quan hệ Dục Kiêu cùng hắn rất thân mật, có chút yên lòng, lễ phép mỉm cười nói: "Sau này cùng ở phủ đệ, mong rằng Cấn tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn."

"Bằng hữu của Kiêu Nhi cùng là bằng hữu của ta, Tử Dục vương gia quá khách khí." Cấn Mặc Trì cũng lễ phép đáp lại.

Dục Kiêu thấy hai người đều nghiêm trang, có chút buồn cười. "Loại cảm giác này, như là đang thượng triều, ở trong phủ của ta còn khách khí cái gì."

Dục Kiêu vừa nói, hai người đều buông ra, trò chuyện với nhau, Lục Cửu tiến điện, pha một hồ trà cho ba người, sau trầm mặc tránh ra.

Trở lại biệt viện, Lục Cửu lấy giấy bút, viết một hàng chữ nhỏ trên giấy, sau cột vào thanh tre dưới chân bồ câu, nhìn bồ câu đưa tin bay ra ngòai phủ, trên mặt Lục Cửu hiện lên một mạt ý vị không rõ tươi cười.

Chương 6

Cấn Mặc Trì một mình đứng yên bên cửa sổ, nghĩ việc phát sinh gần đây, bởi vì một lần tranh chấp triều đình nho nhỏ, hắn cùng Thừa tướng tranh phong, mà lời nói của hắn có lý cho nên dễ như trở bàn tay làm Thừa tướng á khẩu không trả lời được, vốn là một việc rất nhỏ, Dục Tịnh lại vì thế trục xuất chức vị Thừa tướng, đem hắn đề làm Thừa tướng, đề cử vừa ra, cả triều khiếp sợ, bởi vậy hiện giờ hắn ở Nam Túc thanh danh mới thước khởi như thế.

Mà Cấn Mặc Trì cũng không có cao hứng như vậy, bộc lộ tài năng chung quy không phải chuyện tốt gì, cũng rất nhiều người nói xấu, Cấn Mặc Trì hắn không phải hạng người nhân từ, đối với những đồn đãi vớ vẩn thật sự khó nghe, hắn đương nhiên lựa chọn phương thức tạo áp lực mạnh nhất, vạn bất đắc dĩ diệt khẩu, cũng là suy xét của hắn.

Lại nói có lẽ Dục Tịnh chỉ là vì hắn thiết một cái cục, thử hắn ở chỗ cao có cậy sủng mà kiêu hay không , bị phù hoa che hai mắt, vi thần chi lộ, muốn một bước một dấu chân.

Nghĩ đến đây, phương xa bay tới một con bồ câu đưa tin, Cấn Mặc Trì duỗi tay ngăn lại, hủy đi tin vừa thấy, người viết thư đúng là Trọng Khôn Nghi, phía trên cũng chỉ có mấy từ ít ỏi.

Thiên Tuyền hỗn loạn, loạn thế sắp mở.

Cấn Mặc Trì nắm chặt trang giấy, đây là ý gì tất nhiên rõ ràng, mà giờ này khắc này, trong lòng hắn lại nghĩ một việc khác, vị sư phụ này của hắn, thân cư ẩn lại đối tất cả hướng đi rõ như lòng bàn tay, nói vậy Trọng Khôn Nghi nghe nói hắn ở triều đình Nam Túc như cá nước, nghĩ nên là thời điểm để chính mình làm chút gì đó, tuy nói hắn hiện giờ ở Nam Túc xuôi gió xuôi nước, cũng sờ thấu tính nết Dục Tịnh, trừ bỏ tâm sát phạt quá nặng, cũng vẫn có thể xem là một vương thượng tốt, nếu mình vẫn luôn lưu tại Nam Túc hiệu lực cũng có thể, chỉ là..... ân sư nhiều năm, lại khiến hắn vô pháp phản bội Trọng Khôn Nghi.

Sư phụ, đồ nhi sẽ để ngài được như ước nguyện.

Cấn Mặc Trì kiên định tín niệm trong lòng hơi dao động, nỗ lực không nghĩ đến người bạch y như tuyết kia, đem giấy thư để vào trong lửa đốt cháy hầu như không còn.

Mà cùng lúc đó, trong triều đình Thiên Tuyền cũng nháo túi bụi, Thiên Tuyền vương Lăng Quang nhìn y phịc của phó tướng Công Tôn Kiềm trình lên, mang chút bụi đất, hiển nhiên là bị người thô bạo quật ra từ trong mộ, Lăng Quang nghĩ đến hôm qua có người tới báo di khu của Cừu Chấn tướng quân cũng không cánh mà bay, mà có một người nhìn thấy người quật mộ trộm mang phục sức Nam Túc, tức khắc tức giận đến ngực khó chịu, trên mặt một trận xanh một trận tím.

"Hay cho Nam Túc, tẫn làm chút hành động sau lưng, hủy phần mộ ái khanh của ta, trộm di khu, Nam Túc, nhữ quốc bất diệt, hận này không thôi!"

"Truyền lệnh cô vương , Nam Túc khinh người quá đáng, nhục quốc uy ngô quốc , hai ngày sau, tấn công Nam Túc, thảo muốn vật cũ."

Mà ở một khác chỗ, Trọng Khôn Nghi tự pha trà, thanh nhàn tự tại, một nam tử áo lam đi vào, phía sau Trọng Khôn Nghi hành lễ đáp: "Tiên sinh, việc ngài giao cho học trò làm, học trò đều xử lý tốt, vẫn chưa lộ ra sơ hở." Trọng Khôn Nghi giương mắt, cong môi cười: "Lạc Mân, ngươi làm rất tốt."

"Có cơ hội lần này, khiến quan hệ Nam Túc cùng Thiên Tuyền đạt tới băng điểm, hai nước không binh nhung tương kiến, cơ hồ là việc không có khả năng, mà ta muốn nhìn thấy, đó là chúng binh nhung tương kiến. Nam Túc a Nam Túc, thời gian khổ cho ngươi, rát nhanh tới thôi."

Lạc Mân đứng ở trước bàn, do dự không chừng, Trọng Khôn Nghi nhìn ra hắn nghi ngờ, ý bảo hắn nói ra.

"Tiên sinh, học trò có một chuyện khó hiểu, nếu tiên sinh đã để Cấn huynh tiến đến tương trợ nghiệp lớn của tiên sinh Nam Túc, vậy vì sao lại muốn bảo người âm thầm giám thị hắn, hay là tiên sinh không tin Cấn huynh?"

Trọng Khôn Nghi đem trà xanh trước mắt uống cạn: "Ta cùng với Cấn Mặc Trì ở chung đã lâu, sớm đã nhìn thấu tính nết của hắn, hắn thông tuệ, quả quyết, làm việc không từ thủ đoạn, đây là nguyên nhân vì sao vi sư sẽ phái hắn đi đảo loạn Nam Túc, mà trong lòng hắn trước sau ôm đối minh chủ thịnh thế, lại rất nặng tình nghĩa, đây là vi sư không yên lòng."

Trọng Khôn Nghi nói: "Mà hài tử kia bất đồng, người mất nước, như lục bình vô căn, tất nhiên là muốn đem vật ngoài thân nhìn đạm chút, gặp chuyện cũng càng cực đoan thuần túy, ngươi nói xem?"

"Học trò đã hiểu."

Chương 7   

Hôm nay triều đường Bam Túc có chút áp lực, nguyên nhân là Thiên Tuyền vương đột nhiên phái tam vạn đại quân  dưới tuyên thành quốc thor Nam Túc, lần này Thiên Tuyền thế tới rào rạt, Dục Tịnh cũng cảm thấy kỳ quặc, theo lý thuyết Thiên Tuyền cùng Nam Túc tuy không phải hữu quốc, nhưng cũng vẫn không cóh tran chấp gì khiến hai nước binh nhung tương kiến, nhất thời có chút sờ không được đầu óc.

Trong triều đường, chúng thần suy suy đoán đoán, phẫn phẫn nộ nộ, lúc này, ngoài điện truyền Thiên Tuyền sứ thần yết kiến, Dục Tịnh phân phó, sứ thần tiến vào điện quỳ xuống đất trình bày nguyên do: “Quốc chủ ngô quốc nói, nếu là không đem di thể của ngô quốc thượng tướng quân Cừu Chấn cùng ngô quốc phó tướng Công Tôn, như vậy ngô vương không ngại cùng Nam Túc đại động can qua.”

Dục Tịnh miễn cưỡng vững vàng: “Sứ thần đang nói cái gì, Nam Túc cùng Thiên Tuyền luôn không có xung đột chính diện, Nam Túc ta sao có thể vô duyên vô cớ làm chuyện này, trong đó sợ là có hiểu lầm.”

“Hiểu lầm hay không hiểu lầm, trong lòng Nam Túc vương rõ ràng, theo ý Nam Túc vương, là không muốn trả đồ của Thiên Tuyền, một khi đã như vậy, đừng trách Thiên Tuyền trở mặt không biết người, chiến là tránh cũng không thể tránh, ba ngày sau, hai nước, gặp trên chiến trường đi.”

Trong lòng chúng thần cùng Dục Tịnh đều đè nặng một phen hỏa vô pháp phát, trơ mắt nhìn sứ thần đi khỏi đại điện, giữa hai nước, không đánh tới sử, là thiên kinh địa nghĩa, Dục Tịnh vẫn luôn ẩn nhẫn, móng tay cắm vào lòng bàn tay tạo ra một vết máu cũng không phát giác, Cấn Mặc Trì cùng Dục Kiêu vẫn luôn ở một bên yên lặng nghe sứ thần nói, Dục Tịnh đặt câu hỏi.

“Chư vị ái khanh, dưới tình huống này, cho rằng phải làm thế nào?”

Cấn Mặc Trì tiến lên: “Vương thượng, lần này Thiên Tuyền thế tới rào rạt, chắc là có chuẩn bị mà đến, mà mới vừa rồi sứ thần vô lễ như vậy, đó là biểu lộ thái độ của Thiên Tuyền vương, chiến này, không đánh không thể, huống hồ, Thiên Tuyền vô cớ bôi nhọ ngô quốc, vương thượng cho rằng, còn chịu đựng sao?”

Cấn Mặc Trì biết hủy mồ trộm người đều là việc làm của Trọng Khôn Nghi , chính là làm Thiên Tuyền và Nam Túc nhị hổ đánh nhau, mà hiện nay mình phải làm, chính là để đốm lửa này đốt càng dữ dội hơn chút, Cấn Mặc Trì dùng dư quang nhìn Dục Kiêu, thấy vẻ mặt y quả nhiên không tán đồng cách làm của mình, ánh mắt đều nổi lên oán trách, trong lòng có chút cảm thấy áy náy, Cấn Mặc Trì đơn giản trốn tránh, đưa lưng về phía Dục Kiêu.

“Vương huynh, việc này nếu hai quốc đánh nhau, nhất định là trăm họ lầm than, huống hồ.. Đây chỉ là việc nhỏ..”

Dục Tịnh xua tay ý bảo đệ đệ dừng lại, kỳ thật trong lòng Dục Tịnh càng thiên hướng cách nói của Cấn Mặc Trì, lần này Thiên Tuyền khinh người quá đáng, nói không chừng sứ thần trên điện muốn Nam Túc giao thứ gì cũng chỉ là ngụy trang, vì chính là tấn công Nam Túc, một khi đã như vậy, liền như bọn họ mong muốn.

“Kiêu Nhi, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, mới vừa rồi sứ thần nói rõ ràng, nếu ngô quốc không giao ra đồ họ muốn liền sẽ không lưu tình, cái này là vu khống, Thiên Tuyền cũng dám công khai kỵ trên đầu Nam Túc, liền cho bọn chúng nếm một chút.”

Dục Kiêu còn muốn nói cái gì, bị Dục Tịnh chặn lại, Dục Tịnh biết đệ đệ của mình không muốn đánh giặc, đơn giản sớm chút kết thúc việc này miễn cho y không cao hứng, lại tùy ý bỏ hai câu liền kêu bãi triều.

Dục Kiêu một đường giận dỗi trở về, trên đường cũng không cùng Cấn Mặc Trì nói chuyện, Cấn Mặc Trì nhìn y tức giận, đi lên chọc chọc, bị Dục Kiêu tránh ra, Cấn Mặc Trì phải kiên nhẫn giải thích.

“Kiêu Nhi, ngươi cho rằng dù ngô quốc hảo ngôn hảo ngữ, là có thể miễn trận chiến này sao?”

“Ta.. Này cũng biết Thiên Tuyền không thấy vật bị mất không bỏ qua, nhưng, ta không ngờ tới ngươi sẽ đứng ra.”

Cấn Mặc Trì xoa xoa bím tóc Dục Kiêu : “Việc này vô luận ai đầu tiên lên tiếng kết quả đều không thay đổi, nếu phải có chim đầu đàn, cho vương thượng lựa chọn chính xác, là ta hoặc là người khác có quan hệ gì đâu.”

Một bên Tử Dục nghe đến đây cũng nhịn không được lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cấn Mặc Trì, phảng phất muốn đem hắn nhìn thấu: “Kiêu Nhi, ngươi cũng đừng trách Cấn đại nhân, hắn cũng là vì suy xét cho đại cục, có đôi khi, chiến, so không chiến càng có thể giải quyết vấn đề.”

Đợi Dục Kiêu đi rồi, chỉ chừa hai người Cấn Mặc Trì cùng Tử Dục, Tử Dục vẫn luôn muốn tìm một cơ hội cùng Cấn Mặc Trì đơn độc tâm sự, hiện giờ là một cơ hội.

“Mới vừa rồi trong triều đường, Cấn đại nhân miệng lưỡi lanh lợi như vậy, thật làm tại hạ lau mắt mà nhìn, như là, trước đó liền biết Thiên Tuyền sẽ làm khó dễ.”

Ánh mắt Cấn Mặc Trì lóe lên: “Tử Dục đại nhân nói đùa, biết trước việc này, tại hạ là một giới phàm nhân, làm sao làm được?”

“Cấn đại nhân là người thông minh, Kiêu Nhi cũng phá lệ coi trọng thưởng thức ngươi, huống hồ, mấy ngày ở đây, Kiêu Nhi đối đãi ngươi xác thật khác người khác, điểm này ta cũng sớm nhìn ra, đại nhân không cần che giấu, mời đại nhân nói chút chuyện, cũng chỉ muốn báo cho đại nhân, ta cùng với Kiêu Nhi từ nhỏ cùng lớn lên, biết y vui cái gì, không mừng cái gì, cũng biết nếu y phó chư thiệt tình, mấy đầu ngưu cũng kéo không về, cho nên, hy vọng đại nhân có thể coi trọng chân tâm của Kiêu Nhi, nếu đại nhân vô pháp làm được, vậy đừng trách Tử Dục không lưu tình, chỉ vì ta không muốn Kiêu Nhi chịu bất luận thương tổn gì.”

Cấn Mặc Trì nghe vậy, cùng Tử Dục bốn mắt nhìn nhau, quang mang trong mắt lập loè phức tạp , gật đầu, buông xuống mặt mày: “Ta tất nhiên hiểu, khiến Tử Dục đại nhân lo lắng.”

Hôm nay lâm triều, Dục Tịnh liền sai người điểm binh nhậm, bố thuộc quân đội, trong ba ngày muốn cùng Thiên Tuyền khai chiến, mà Dục Kiêu thượng thư nguyện làm chủ tướng lãnh binh Tuyên thành, Dục Tịnh niệm đệ đệ võ nghệ cùng lãnh binh xuất sắc, toại đáp ứng, Cấn Mặc Trì nghe được việc này, trong lòng thấp thỏm, sau lại nhận được thư của Trọng Khôn Nghi cùng với một lọ thuốc viên, trên thư này viết công hiệu của thuốc là làm người dùng cả người vô lực, thượng thổ hạ tả, cũng dặn dò Cấn Mặc Trì cho vào thức ăn của binh lính Nam Túc. 

Cấn Mặc Trì nhận được thư do dự không chừng, trong tay nắm chặt bình thuốc, lực độ tựa hồ muốn bóp nát, còn có mấy ngày, Dục Kiêu lĩnh binh, mà mình lại lâm vào chưa từng có do dự, làm thế nào, hoàn toàn ở nhất niệm của mình

Cuối cùng Cấn Mặc Trì vẫn thu lại bình dược.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz