ZingTruyen.Xyz

Thi Hoa Chi Mo

Ngồi một mình trong bóng tối.
Trong lòng phiền muộn nồi bi ai.
Tôi nhớ đến,em là ai? 
Hỡi cô gái thời thơ ấu ấy.

Nhớ ngãy xưa có bao nhiêu tốt đẹp.
Mái tóc mây,da trắng màu ngà . 
Chiếc áo bà ba buổi chiều lộng gió.
Đứng trên nọn núi ,lọt vào tầm mắt.
Nụ cười của em như phát ra xuân.
Cô gái Trường Sơn mạnh mẽ như nàng
Đã hi sinh nơi quê cha,đất tổ
Cống hiến mình cho đất nước
Trên mặt em từng giọt máu đào
Lúc em chết đi nụ cười còn đó
Em tự hào vì mình là cô gái Việt Nam
Xương cốt em chôn sâu tầng đất mộ
Và chỉ còn tôi lại nhớ đến em...

End

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz