The Vampire Ring Kookmin
Tôi thức dậy và thật lạ quá! Tôi đang ở nơi quái quỷ nào đây. Ở đây mọi thứ được trang trí rất đẹp, dường như là một nhà tài phiệt nào đó ở thế giới loài người đã giúp tôi? Không khí xung quanh căn phòng có chút ấm áp, nên tôi đánh giá nơi đây chắc không có gì nguy hiểm, hoặc có nhưng hiện tại chúng an toàn mà. Tôi nghĩ mình đã đánh một giấc ngủ dài đến hơn cả một ngày, và điều dễ biết là người tôi đang bốc mùi lên rồi, đối với người khác thì không biết thế nào, nhưng đối với tôi thì quá ư là kinh khủng, vì hoàng tử jeon đây bị mắc bệnh sạch sẽ.''Anh dậy rồi à?''Tôi đi từ công ty về nhà và phát hiện ra anh chàng có ngoại hình đẹp đẽ kia đã thức. Tôi đã sắp xếp cho vị khách không mời này ở tạm phòng dành riêng cho khách của của nhà mình. Sẽ không có gì ngạc nhiên đâu khi anh ta bắt đầu dò xét tôi từ đầu xuống dưới chân bằng ánh mắt đề phòng đó, khá buồn đấy.''Cậu là ai thế?"Thoạt nhìn cậu nhóc kia trông còn khá trẻ, nhìn đôi má phúng phính và và đôi môi đỏ hồng đó kìa, tôi không đùa đâu. Nhất định là bé con đó tầm 17, 18 tuổi thôi, nhất định thế, tôi hiện giờ dù có vô dụng không làm được gì thì cũng không mất hết nhận thức đâu, nhỏ nhắn xinh xắn thế cơ mà, mỗi tội tôi làm gì sai hả, chỉ hỏi một câu mà xem cậu nhóc đấy cáu bẳn lên chưa kìa. Này này, tôi không có năng lực đi dỗ trẻ em đâu nhé, nhất là trước mặt đây còn là một bé con xinh đẹp.''Tôi là người giúp anh đấy, nhìn tôi bằng ánh mắt đó chẳng thiện cảm chút nào, chẳng lẽ đã mất công cứu anh rồi giờ lại đuổi đi hả?, thôi thì tôi cũng không phải người vô tâm.''''Cậu không biết tôi có thể làm hại cậu sao?, dù sao tôi cũng là người lạ.''''Sao phải sợ, anh có hai tay, hai chân, hai mắt, một mặt giống tôi, bộ anh bị dại hả''''Tôi là ma cà rồng.''....''Tên điên.''''Biết ngay là anh không phải người bình thường mà, hãy thấy may mắn vì gương mặt đó đã cứu lấy anh đi, gặp người khác tôi đã quăng xó nào.''''Biết ngay sẽ không tin.''''Ừ, tôi không tin thì sao, đây là hàn quốc, Seoul, không phải trong truyện tiểu thuyết cho anh mơ tưởng, nói được thì hãy chứng minh đi.''Tôi ngay lúc này đã muốn đứng phắt dậy mà hù cho nhóc con này sợ, nhưng mà tôi còn yếu quá, gượng dậy đã rất khó huống chi là để chứng minh thì phải biến thành một ma cà rồng và điều đó làm tổn hao biết bao sức lực của tôi.Thôi thì đành chịu. Nhóc muốn nghĩ gì thì nghĩ....Hình như là anh ta bơ tôi nhỉ? Ghét ghê ý!''Này nhóc?''''Sao đấy, tôi cũng không phải là nhóc nên câm miệng anh lại đi.''''Đanh đá ghê thế. Cậu mấy tuổi rồi?''''Tôi á? 25 tuổi rồi, sao hả, bé hơn tôi không?''''Cũng đủ tuổi phết rồi nhỉ, tôi 30 rồi''''Không ai hỏi anh đâu.''Đúng là chiều cao càng hạn chế thì tự tôn càng cao mà. Dù tôi đoán sai tuổi em thật nhưng tôi cũng lớn tuổi hơn em đấy nhé.''Nhà em có quần áo dành cho tôi không? Tôi cần được đi tắm.''''Không có.''Ôi chao. Em đùa tôi à, đưa tôi về nhà chi rồi giờ không cho tôi tắm, định giết người gián tiếp không cần dao sao. Không được tắm tôi bốc mùi đến chết cho xem đấy.''Nhưng tôi có mua vài bộ cho anh rồi.''Anh ta cứ đòi hỏi như đây là nhà của anh vậy đó. Đúng là kiêu căng thật, người đẹp luôn ngạo kiều và rắc rối. Tôi cũng thế nên tôi hiểu mà. Tôi lúc nào cũng thích thú với cái đẹp vì nó xứng với tôi, nhưng mà anh lại chẳng biết phép tắc chút nào.''Ồ, cảm ơn.''Anh gượng dậy nhìn thật khó khăn khi bản thân còn phải chống hai tay lên giường, dùng sức mà đẩy lên mới có thể đứng nổi. Nhìn đáng thương thật, tôi cũng định giúp mà hình như anh không có nhu cầu hoặc mong tôi giúp đỡ gì đâu. Nên thôi.Chẳng biết trong đầu tôi nghĩ gì lúc này nữa, nhưng mà tôi lại đứng nhìn anh bước vào phòng tắm như mấy thằng cha biến thái ngoài đường. Ôi trời ôi trời, jimin tôi dại trai chết được.À, hình như tôi chưa biết tên anh.''Này anh gì ơi, tên của anh?''Anh lúc này khựng lại mà quay đầu nhìn về hướng tôi. Nghe thì hơi khó tin chút nhưng anh thì hay rồi, bộ nhà tôi nó to hơn cái mông tôi hay sao mà từ nãy giờ anh còn chưa bước vào được phòng tắm cơ.''Ai gọi thẳng tên tôi sẽ bị chém đầu đấy, thế em muốn nghe không?''Đương nhiên là tôi không đùa đâu, thật sự là tôi không đùa thật mà hiểu chứ!?. Thế mà tôi có cảm giác như mọi lời nói của tôi đều vô dụng trước phiên tòa xét xử của em. Tôi không điên, tôi giàu, và tôi có quyền lực thật mà! Em lại không tin, tôi là đàn ông nhưng cũng biết buồn đấy, thật là..''Tôi kh--''''Jungkook, tôi tên jeon jungkook.''Jungkook nhỉ, anh tên là jeon jungkook, jungkook jungkook jungkook, tên đẹp ha. Vừa trả lời tôi xong thì anh quay bước đi tiếp, chẳng thân thiện xíu nào hết.''Tôi không quên lời hôm nay đâu, nhất định có dịp sẽ lôi em ra chém đầu.''Aish, lại hoang tưởng rồi kìa.''Tôi tên park jimin.''Anh cuối cùng cũng bước được vào cái phòng tắm thơm tho của tôi. Chắc tôi phải suy nghĩ đến việc có nên dùng phần lương tâm sót lại trên người để vào giúp anh hay không thôi. Đi còn không nổi thì kì cọ gì cho hay, thế mà con người kia tự trọng ghê gớm, không thèm xin giúp đỡ thì tôi đây cũng ứ thèm ra tay nhé!Ừm, jungkook jungkook, có lẽ tôi không quên được cái tên này đâu, trước mắt là vậy, anh đã cho tôi ấn tượng đặc biệt thế mà..Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trên chiếc giường thoải mái của mình. Tôi luôn như vậy, thức dậy sớm rồi không có gì làm hết. Hôm nay cũng thế, chắc cũng tẻ nhạt vậy thôi. Liệu người kia thức dậy chưa nhỉ.Tôi bước ra khỏi chăn mà bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi hết cả thì vận đồ lên, jimin tôi ấy mà, nghiện tỉ mỉ nên không được thiếu cái gì đâu. Phải ra đâu vào đó hết. Lúc bước xuống lầu thì đập vào mắt tôi đầu tiên là anh, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi tôi mua trông bảnh thật, đắt tiền nó phải thế, nhưng quan trọng là gương mặt anh kìa. Hoàn hảo!''Tôi có làm bữa sáng cho cả hai người, vào ăn đi.''Anh đặt đồ ăn sáng trên bàn mà nhắc nhở tôi vào ăn, tôi nhìn đồ ăn trên bàn đều gọn gàng đẹp mắt cả, xem ra anh là một người khéo léo, tôi đánh giá như thế. So với ngày hôm qua thì tôi có thiện cảm với anh hơn rồi. Tôi đưa thìa cơm đầu tiên lên miệng và tôi nghĩ rằng mình đang hối hận đây. Đồ ăn anh nấu ngon quá, lâu rồi tôi chưa ăn cơm nhà, còn là do người khác nấu nữa. Đều phải thôi, vì tôi bận lắm, ai nói tổng giám đốc thì thảnh thơi hả, bận đến tối tăm mặt mũi, dù có nhiều nhân viên đến mấy tôi cũng không phải người vô phép tắc, không cậy quyền cậy thế mà bắt ép người ta, mà nhân viên cũng toàn là nhân tài không đấy, vì tôi có mắt nhìn, chứ vớ phải một người lười biếng thì tôi không cần, đem về chỉ tổ tốn lương. Giờ thì anh tới làm đảo lộn cuộc sống của tôi, chỉ mới ba ngày gặp anh mà tôi đã nghĩ phải lâu lắm rồi. Đột nhiên tôi thèm muốn cảm giác được chăm sóc, muốn lười biếng và muốn dựa dẫm vào người ta. Đã lâu rồi tôi không có cảm giác này.''Này, ăn đi chứ, nguội hết.''Jimin..ừm em ấy bị làm sao mà cứ nhìn tôi rồi lại nhìn xuống chén cơm của mình như thế vậy. Tôi nấu ngon quá nên xúc động hả. Đã lâu rồi chưa vào bếp đấy, mà hình như tay nghề vẫn còn ngon gớm!''Mớm cho tôi đi.''"H-hả?''''Sao?''''Mớm bằng tay hả?.''''Không lẽ bằng miệng?''Ừ ha, mà sao tôi phải mớm cho em thế! Em có tay có chân mà, thế này là lười biếng đúng không hả. Tự nhiên lại nổi điên với tôi rồi bắt tôi đút cho, em kì lạ ghê. Tôi đưa muỗng cơm tới miệng em. Kêu aaa nào, ừ đúng rồi đúng rồi. Em đanh đá mấy cũng chỉ là cậu nhóc mới lớn thôi. Đối với tôi em còn nhỏ lắm. Em ngậm lấy miếng cơm to đùng mà nhai nhai, đáng yêu.Có nhiều người đến bên em một lát rồi lại đi. Có người lại bước qua đời em tạo cảm giác nhớ nhung để một ngày họ biến mất. Họ có cuộc sống riêng và những bộn bề của cuộc đời trao tặng nên không thể nán lại lâu, phải chạy ra ngoài thế giới rộng lớn kia tiếp tục cuộc sống của họ. Nhưng có người vì em mà ở lại, có người vì em mà cố gắng, có người vì được thấy em cười mà đánh đổi cả sinh mạng, có người vì yêu em mà làm nhiều thứ, chỉ có mình em, chỉ yêu mình em, vậy em có đồng ý ở bên người ấy không? Em có đồng ý làm hoàng hậu của tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz