ZingTruyen.Xyz

Thế Tôn Đạo Ma

Chương 53: Thề Nguyện

bao902

Nửa đêm, giữa một sơn động u tĩnh nơi biên giới Thành Vân Tông, ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống khe đá, mờ ảo như mộng ảo.

Trong động, mùi hương nhàn nhạt vấn vít, không phải uế khí mà là một loại đàn hương cổ, khiến người tâm thần lặng dịu, bất giác buông phòng bị.

Mộng Tinh Vũ quỳ gối trước bệ đá khắc cổ phù, trong lòng phức tạp, ánh mắt mơ hồ như đang đối diện vận mệnh cả đời.

Đối diện nàng là Huyền Kỳ — bộ đạo bào đơn sơ mà phiêu dật, dung nhan tuấn tú, ánh mắt thâm sâu như biển, khí chất toát lên vẻ siêu nhiên, vừa như thần minh ngoài thế tục, vừa như ma vương che giấu bản chất tà dị.

Thanh âm của hắn vang lên, chậm rãi mà vang vọng, tựa chuông đồng giữa đêm:

"Tinh Vũ, thế gian phồn hoa nhưng bạc bẽo, chính đạo giả dối, tà đạo cuồng vọng. Chỉ có Thế Tôn Thần Giáo — thuận theo thiên đạo chân thực, lấy huyết làm chứng, lấy tâm làm thệ… mới là nơi quy túc của những kẻ như chúng ta."

Hắn nhấc tay, một đạo pháp ấn hình huyết nguyệt từ đầu ngón tay bay ra, lơ lửng trên huyết phù cổ.

"Chỉ cần nàng nguyện, ta sẽ cho nàng quyền lực, cho nàng tôn nghiêm, cho nàng vượt khỏi ách thống trị của bọn mặt người dạ thú trong Thành Vân Tông."

Mộng Tinh Vũ nghe thế, trong lòng như sóng trào, hồi lâu mới nhẹ giọng:

"Ngươi… thật sự có thể làm được sao?"

Huyền Kỳ mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió xuân mà trong đáy mắt là một mảnh u tối vô biên.

"Ta là… Thế Tôn Đạo Quân."

Thanh âm hắn không lớn, nhưng như chấn động vào tâm thức nàng, khiến thần hồn chấn động.

"Chỉ cần một giọt tâm huyết, nàng sẽ không còn là một nữ đệ tử vô danh trong tông, mà là nữ tế của bản tọa, người thừa kế huyết thệ thánh chỉ… kẻ cùng ta dựng lại Huyết Ma Thần Giáo, đạp nát thiên hạ chính đạo."

Mộng Tinh Vũ cắn môi, ánh mắt dần trở nên kiên nghị. Nàng cắn ngón tay, để máu nhỏ vào phù văn.

Tí tách…

Huyết phù bừng sáng, một ảo ảnh hư vô như thần linh hư huyễn hiện ra.

Thanh âm uy nghiêm:

"Mộng Tinh Vũ, ngươi nguyện dâng máu thịt hồn phách, quy phục Thế Tôn, nghịch mệnh là diệt?"

Nàng run rẩy nhưng vẫn cất tiếng:

"Vãn bối nguyện… thề."

Ầm!

Ánh sáng đỏ rực chớp lóe. Dấu ấn huyết nguyệt khắc vào mi tâm nàng, rồi tan biến.

Mộng Tinh Vũ rũ người xuống, sắc mặt tái nhợt.

Huyền Kỳ chắp tay sau lưng, đạo bào nhẹ lay động, tựa hồ tiên nhân cử thế.

"Tốt. Từ nay, muội là người của ta. Cái mà chính đạo không cho được, ta sẽ cho. Cái mà thế gian khinh miệt, ta biến nó thành vương quyền."

Hắn đưa cho nàng một ngọc bội khắc huyết văn, thần thái cao nhã nhưng ánh mắt ẩn tia lạnh lùng:

"Cầm lấy, từ nay muội là huyết sứ bí mật của giáo ta trong Thành Vân Tông. Ngày tông môn tranh đấu, muội sẽ là tay đao của ta."

Mộng Tinh Vũ nhìn hắn, vừa sợ hãi vừa mê hoặc.

"Nếu ngươi phụ ta…?"

Huyền Kỳ mỉm cười, ngữ khí như gió nhè nhẹ:

"Nếu có ngày đó… ta nguyện chịu thiên kiếp vạn kiếp bất phục. Nhưng yên tâm… bản tọa tuyệt không phụ mỹ nhân tri kỷ."

Lời nói như chạm vào tận đáy lòng nàng. Từ hôm đó, Mộng Tinh Vũ đã chính thức là người của hắn, một nội ứng sắc bén nhất giữa nội môn Thành Vân Tông.

Mà Huyền Kỳ — dưới thân phận "Thế Tôn Đạo Quân", lại một lần nữa khiến người quỳ phục vì khí độ phi phàm, thần vận mờ ảo, vừa như ma, vừa như tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz