Chương 24: Âm Mưu
Trời vừa rạng sáng, ánh bình minh yếu ớt xuyên qua lớp sương mù dày đặc phủ kín ngọn núi nơi hòa thượng Tuệ Minh và Lục Tôn trú ngụ. Không gian tĩnh lặng bao phủ, chỉ có tiếng gió thổi rì rào và tiếng nước suối róc rách bên cạnh.
Tuệ Minh ngồi đối diện thanh kiếm thần bí, ánh mắt trầm tư nhưng kiên định. “Ngươi đã cảm nhận rõ sức mạnh bên trong chưa, Thế Tôn?” Ông hỏi, giọng dịu dàng nhưng sắc bén như dao.
Lục Tôn trong thần hồn mờ ảo đáp, “Sức mạnh đang lớn lên từng ngày, hòa thượng. Nhưng con đường trước mặt vẫn còn đầy rẫy hiểm nguy, không thể nóng vội được.”
Tuệ Minh gật đầu, vẻ mặt khắc khổ. “Ta biết, cũng như ta. Chính đạo không hề ngu ngốc. Họ sẽ không ngồi yên nhìn chúng ta phục giáo.”
“Vậy nên, hòa thượng, việc của ta bây giờ là giúp ngươi đạt đến nguyên anh kỳ càng nhanh càng tốt. Khi đó, những rào cản sẽ dần mở ra, và kế hoạch phục giáo mới có thể bắt đầu.” Lục Tôn nói, giọng tràn đầy hy vọng.
Tuệ Minh cau mày, “Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận. Ta cảm giác có kẻ đang theo dõi, không phải chỉ là một hay hai người. Có thể là chính đạo sơn trang đã phát hiện dấu vết của chúng ta.”
“Để ta kiểm tra.” Lục Tôn liền dùng thần thức len lỏi ra khỏi thanh kiếm, dò xét khắp núi rừng quanh đó. Một làn khí lạnh lan tỏa, ánh mắt đỏ rực như máu.
Sau một hồi, Lục Tôn trở về, nói với vẻ nghiêm trọng: “Phải, có sự xuất hiện của ít nhất ba nhóm thám thính chính đạo. Họ không dừng lại lâu, nhưng đủ để theo dõi mọi hoạt động quanh đây.”
Tuệ Minh thở dài, “Không thể để họ phát hiện thêm. Ta sẽ gia tăng pháp trận và tạo ra một màn che phủ hoàn hảo hơn.”
“Được. Ta sẽ hỗ trợ ngươi bằng cách truyền sức mạnh huyết ma ẩn sâu bên trong kiếm thần này.” Lục Tôn đáp, linh khí đỏ dần dần lan tỏa quanh thanh kiếm, hòa quyện cùng pháp trận.
Tuệ Minh nhìn Lục Tôn với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa kính trọng: “Ngươi thật sự là một báu vật mà ma giáo từng có. Nếu không có ngươi, ta e rằng đã sớm thất bại.”
Lục Tôn cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Cảm ơn hòa thượng. Nhưng ta cũng cần sự giúp đỡ của ngươi. Nếu không có pháp lực và sự kiên trì của ngươi, ta sẽ không có cơ hội đứng vững.”
Bỗng nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên ngoài lều. Tuệ Minh nhanh chóng mở mắt, tay đã chuẩn bị pháp lực sẵn sàng.
“ Chuẩn bị nhé, chính đạo đang tiến gần!” Ông nói nhỏ với thanh kiếm thần bí.
Lục Tôn cũng căng thần thức, chuẩn bị đối phó. Bóng tối bên ngoài bắt đầu hiện rõ, những hình bóng nhỏ lấp ló giữa bụi cây rậm rạp.
“Ta đã nói rồi, phải cẩn thận từng bước,” Tuệ Minh lẩm bẩm, “Cuộc phục giáo không hề đơn giản như ta tưởng.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz