The Spirit-Tổ điều tra đặc biệt [KengNamping]
CHƯƠNG 10
Keng ra tay - Lời tụng không còn để thương xót
Rueng bước lên trước, định giữ tình hình ở mức kiểm soát, nhưng Keng giơ tay ngăn lại.
Keng bước hẳn vào trong vòng bùa. Gió lạnh quét vào áo anh như có trăm bàn tay tóm lấy, nhưng anh không hề lùi.
---
“Thanat…”
Linh hồn kia quay sang nhìn. Đôi mắt tối lại, như vực sâu vừa bị xé toạc.
Cả vòng phong ấn chấn động như có vật gì đập vào từ bên ngoài. Đất dưới chân rạn thành từng vệt nứt nhỏ.
Không chỉ một linh hồn.
Nhiều.
Rất nhiều.
Tiếng rên, tiếng nấc, tiếng giày lê trên nền gạch… vang lên từ bốn phía.
Keng cau mày.
Không chỉ Thanat. Có những linh hồn khác cũng bị kéo đi… hắn ta như đang ăn những linh hồn để...
---
KENG SIẾT CHẶT LÁ BÙA TRÊN TAY.
Giọng anh trầm xuống, không còn nhẹ nhàng như mọi lần tụng chú trấn an.
Từng chữ bật ra như dao chém:
“Namô Tassa Bhagavato Arahato Samma Sambuddhassa…”
“Phra Jao Hoi… Khor Amnat Phra…!”
Âm thanh không còn là lời tụng, mà như tiếng sấm nện xuống thẳng đất.
---
*ẦM!*
Một luồng sáng từ vòng bùa bắn thẳng lên trời, ép toàn bộ bóng đen lùi lại. Những cánh tay xám ngoét vừa thò xuống từ trần hành lang lập tức bị thiêu rụi thành khói trắng.
Thanat gào lên:
“ĐỦ RỒI! DỪNG LẠI!”
Nhưng Keng không dừng.
“MÀY ĐÃ ĂN LINH HỒN CỦA NHỮNG KẺ VÔ TỘI, MÀY PHẢI TRẢ GIÁ!?”
Thanat quỳ gục, ôm đầu, tiếng hét vỡ ra thành van xin:
“Tao… không muốn… chúng ta...chúng ta giao dịch được không....tha cho tao điiiii!”
Chưa kịp để Keng trở tay hắn đã chớp thời cơ gồng mình ăn trọn tất cả nhưng linh hồn còn xót lại quanh hắn. Cơ thể hắn hiện tại không khác gì một con quỷ.
Thứ đang chiếm lấy Thanat - không còn là Thanat nữa.
Keng ném mạnh chiếc vòng hạt xuống đất. Nó tự xoay thành vòng sáng - giống như một con dao cắm xuống nền xi măng.
“THANAT! Con đường mày chọn sai rồi.”
---
Không khí vỡ ra thành một thứ tiếng rít.
Keng đứng thẳng, mặt lạnh như đá. Anh nhìn qua vòng bùa một lượt, mắt dừng ở Namping một khoảnh khắc.
Keng rút từ trong áo một chiếc dây chỉ trắng, một cây dao nhỏ đã mài sẵn, và miếng bùa lớn đã được chuẩn bị. Anh cắn vào mép tay, máu rịn ra, nhỏ vào giữa miếng bùa cho huyết ấn.
Anh bắt đầu tụng - lần này không còn là những lời nho nhỏ nữa. Tiếng tụng chậm, đều, kéo dài. Từng câu như nện xuống không trung, tạo ra một sóng ánh sáng trắng mờ xung quanh anh.
“นะโม ตัสสะ… (Namo Tassa...)
อิติปิ โส… (Itipi so...)
สุขัง พะลัง
สุขิโต โหตุ ชีวิตัง
โชคดี มีชัย ปลอดภัย ทุกประการ
พระคุ้มครอง ป้องกัน ภัยพาลทั้งหลาย
สุขกาย สบายใจ ตลอดกาลนานเทอญ ”
( Su-khang Pa-lang
Su-khi-to Hô-tu Chi-wi-tang
Chôk-dii Mii-chai Bplɔ̀ɔt-phai Thúk-bpra-gaan
Phrá Khúm-khrɔɔng Bɔ̂ng-gan Phai-paan Tháng-lăai
Sùk-gaai Sa-baai-jai Ta-lɔ̀ɔt-gaan-naan Thəəən )
Âm thanh tụng tăng dần, rồi gấp.
Thanat gào, nhưng không phải gào ra khỏi đau đớn hay uất hận nữa - là âm thanh của một sinh vật bị xé rời.
Keng giơ miếng bùa lên cao, miếng bùa bừng lên một vệt đỏ như máu, rồi lao bổ xuống thân thể Thanat. Ánh sáng xanh trắng quét quanh, kéo những bóng mờ giật lùi lại. Những giọng thì thầm gào lên, như thể bị bóp cổ.
Namping đổ người tới, chống tay mạnh xuống đất để giữ thăng bằng khi luồng gió xoáy tấn công ngược trở lại.
Keng không dừng. Anh chặt nhanh ba nhát vào không trung - mỗi nhát là một câu chú.
“Tao sẽ không cho mày hại ai nữa!” Keng gào, giọng đứt.
Vòng quấn càng chặt. Tà linh quay cuồng, tiếng rít như hàng trăm ngàn móng vuốt cào vào không khí.
Keng quay người, tay ném chiếc dao nhỏ đính máu qua luồng đó. Dao cắm xuống nền đá ngay giữa khói, dao phát sáng, chữ chú trên dao hiện rõ, dao tự quay một vòng, vạch một vòng tròn ánh sáng. Khói bị hút vào trong vòng, quằn quại, co lại như bị bóp nghẹt.
Thanat ngã sụp trên nền đá, người run rẩy. Làn khói đen tụ lại, xoắn mình như sinh vật bị siết cổ. Nó cố gào, cố van xin, cố hứa hẹn.
Keng bước tới, không một giọt thương xót trong mắt. Anh thổi một hơi thật mạnh vào vòng bùa, lời tụng cuối cùng như một mệnh lệnh.
Những mảnh khói rời rạc, bạc như bụi, tan dần trong không khí, rồi bay đi như tro bay theo gió.
Thanat bật khóc - âm thanh yếu ớt.
Namping quỳ xuống bên cạnh, tay run.
Hắn nằm đó, đôi mắt ngập tràn nước và rồi dần biến mất.
Rueng cẩn thận thu giữ phần còn lại của miếng bùa, những mảnh giấy, chiếc dao dính máu và các thiết bị.
Anh tháo găng, lau tay, nhìn Namping - ánh mắt anh khô, nhưng trong đáy mắt có thứ vừa tắt lòe: một chút mệt mỏi, một chút nhẹ nhõm.
Cậu nhặt lên tấm thẻ học sinh Thanat - mép ố vàng, góc dúm - và nhìn lâu, thấy trong đó không chỉ là một cái tên, mà là một đời sống vụt tắt vì cô độc và sai lầm. Namping không khóc to; cậu ôm chặt tấm thẻ vào lòng, mắt đỏ.
Keng bước tới, đặt tay lên vai Namping - một động tác hiếm hoi, ngắn, không lời. “ Được rồi, về chốt án thôi.” anh nói - không an ủi, chỉ một mệnh lệnh nhẹ nhàng để dừng cảm xúc bùng nổ.
Khi mọi người rút đi, sân sau trở lại im lặng. Mặt nước giếng như bình thường: phẳng, đen. Tấm vải đỏ bẩn nhem bẩn mực pháp và máu khô được gói cẩn thận.
Namping ngồi lặng một lúc lâu bên miệng giếng, tay ôm tấm thẻ. Trong đầu cậu là vô số hình ảnh: Thanat bị đẩy, tiếng cười của những người từng hành hạ, cái im lặng của hiệu trưởng khi ấy. Cậu nhận ra: công lý vừa được thực hiện theo cách của họ, nhưng cái giá phải trả là một mạng người và cả một lời hứa không thể hoàn lại.
Khi xe chở đội rời sân trường, Namping nhìn lại một giây rồi quay mặt vào trong xe. Cậu buông tấm thẻ trong lòng, thở ra một hơi dài. Trong lòng vừa nhẹ đi, nhưng lẫn chút thương xót.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz