ZingTruyen.Xyz

The Second Flash

Chương 1

PHUverseONG137

Sân khấu LCK như một đấu trường La Mã thời hiện đại, rực sáng bởi hàng nghìn ánh đèn LED đổi màu liên tục, chiếu thẳng vào khu vực thi đấu. Tiếng hò reo của khán giả cuồn cuộn như sóng thần, nhưng bên trong chiếc tai nghe cách âm, mọi thứ chỉ còn là tiếng đồng đội và nhịp thở của chính mình. Trận đấu tâm điểm vòng bảng, cuộc đối đầu kinh điển: T1 đối đầu Gen.G, đã chính thức khởi tranh.

Trong buồng thi đấu của T1, không khí vừa tĩnh lặng vừa dồn nén. Doran, người chơi đường trên, tựa lưng vào ghế, tay đặt lên bàn phím và chuột. Cậu đang sử dụng K'Sante, một lựa chọn cần sự tập trung và quyết đoán tuyệt đối. Ánh sáng xanh lạnh từ màn hình phản chiếu trong mắt cậu, che giấu mọi cảm xúc bên trong.

"Huynh, không sao chứ?"

Giọng Oner, người đi rừng, vang lên qua tai nghe. Giọng anh trầm ổn, là điểm tựa vững chắc giữa sự hỗn loạn của trận đấu.

"Ổn. Anh kiểm soát lính. Em cứ tập trung vòng rừng của mình." Doran đáp lại, âm điệu lạnh lùng và chuyên nghiệp, không để lộ dù chỉ một chút mệt mỏi hay căng thẳng.

Nhưng Oner lại nhận ra. Sau hàng nghìn giờ luyện tập cùng nhau, anh không chỉ nghe giọng nói mà còn nhận ra nhịp thở của Doran. Bình thường, Doran sẽ nói thêm một từ gì đó để xác nhận, nhưng hôm nay, cậu hơi kiệm lời hơn. Điều đó có nghĩa Doran đang dồn ép bản thân để hoàn toàn tập trung.

Oner không nói gì thêm, anh chỉ nhấn một cú ping 'An Toàn' nhanh chóng lên vị trí gần Doran. Đó không phải là ping chiến thuật, đó là một tín hiệu cá nhân, một lời nhắc nhở không lời: "Em ở đây, đừng lo lắng quá."

Phía bên kia chiến tuyến, trong buồng thi đấu Gen.G, Chovy đang điều khiển Azir. Dù anh là một Mid Lane với khả năng farm lính và kiểm soát đường siêu hạng, hôm nay, sự tập trung của anh lại thường xuyên bị xao nhãng.

Ánh mắt Chovy lướt qua bản đồ nhỏ. Anh không chỉ quan sát vị trí của Oner và Doran, mà còn chú ý đến sự tương tác của họ.

"Rừng T1 đang di chuyển lên Top. Chú ý nhé, Kiin." Chovy cảnh báo đồng đội của mình, nhưng trong lòng lại là một cảm giác khó tả.

Lúc này, Doran bị đối thủ đẩy cao. Oner xuất hiện đúng lúc, không cần một lời kêu gọi nào, anh tung một cú gank hoàn hảo. Cả hai phối hợp nhịp nhàng đến mức đối thủ không kịp phản ứng. Tận dụng lợi thế, Doran sau đó xoay sở cực kỳ khéo léo để lấy đi lính xe và rút lui an toàn.

Cú gank đó chỉ kéo dài 10 giây, nhưng với Chovy, nó là cả một cơn dông tố nội tâm.

Sự ăn ý đó, nó quá mượt mà, quá quen thuộc.

Chovy nhớ lại những ngày anh còn đứng cùng chiến tuyến với Doran. Họ cũng đã từng có những cú phối hợp như thế, những lời trao đổi ngắn gọn nhưng đầy hiệu quả. Nhưng giờ đây, cái sự ăn ý đó đã thuộc về Doran và Oner.

Chovy vô thức siết chặt chuột. Cảm giác hối hận về những quyết định đã qua, về khoảng cách hiện tại, bỗng trào dâng. Đó là một vết thương cũ mà anh cứ nghĩ mình đã vá lành. Nhưng nhìn Doran và Oner, vết thương đó lại rỉ máu.

Anh đang ghen tị sao? Anh tự hỏi, tự phủ nhận ngay lập tức. Không, chỉ là khó chịu vì sự chuyên nghiệp của đối thủ thôi. Nhưng sâu thẳm, anh biết đó không phải là sự thật. Anh ghen tị với sự thoải mái, sự tin tưởng tuyệt đối mà Doran đặt vào Oner.

Oner không hề hay biết đến nội tâm phức tạp của Chovy, nhưng anh luôn theo dõi Doran. Sau khi cú gank thành công, Doran đã nói qua mic, giọng có chút nhẹ nhõm: "Tốt lắm, Oner."

Oner mỉm cười, một nụ cười mà chỉ có anh và Doran biết. Đối với Oner, mỗi lời khen hay cái gật đầu của Doran đều quý giá. Anh không chỉ coi Doran là đồng đội quan trọng nhất để phối hợp, mà còn là người mà anh luôn muốn bảo vệ, muốn thấy cậu an toàn và tự tin trên sân đấu. Sự để ý của Oner không nằm ở chiến thuật; nó nằm ở sự quan tâm tinh tế: cách anh chủ động ping nhắc nhở dù Doran chưa yêu cầu, cách anh luôn đảm bảo đường trên được an toàn tuyệt đối. Oner cảm nhận được một sự rung động âm thầm, vượt lên trên tình đồng đội. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của Doran sau mỗi chiến thắng, và anh luôn cố gắng hết sức để mang lại điều đó.

Trận đấu tiếp diễn, nhưng cảm xúc đã bắt đầu thay đổi. Chovy càng nhìn, càng cảm thấy bức bối. Doran thì chuyên nghiệp đến lạnh lùng. Còn Oner thì âm thầm che chắn cho Doran.

Ván đấu đầu tiên kết thúc. T1 giành chiến thắng áp đảo.

Doran tháo tai nghe một phần, thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay sang nhìn Oner, ánh mắt ánh lên sự biết ơn. Oner cũng quay lại, nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà Doran đã quen thuộc.

Chovy rời buồng thi đấu để nghỉ giữa giờ. Bước qua hành lang rực rỡ ánh đèn, anh liếc nhìn về phía Doran đang đứng dậy. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau trong một giây ngắn ngủi và vô tình qua màn hình lớn ngoài sảnh, Chovy cảm nhận được một luồng điện xẹt qua.

Doran không hề thay đổi, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng và tập trung đó. Nhưng giờ đây, bên cạnh Doran là Oner, người đang vỗ vai Doran đầy thân thiết.

Chovy tự hỏi, liệu Doran có bao giờ tiếc nuối không? Hay chỉ có một mình anh mang gánh nặng của quá khứ này?

Trong ánh sáng chói lòa của LCK, mọi thứ đã bắt đầu. Một bên là sự rung động mới mẻ, ấm áp và bảo vệ, một bên là sự hối hận cũ, ghen tị và phức tạp. Cả hai đều tập trung vào cùng một người: Doran.

Trận đấu hôm nay chỉ là khởi đầu. Bùng binh cảm xúc đã quay, và không ai biết ai sẽ là người bị cuốn đi đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz