The Ri Family
Khi nói đến sức khoẻ của Se Ri, Jung Hyuk mất hết lý trí. Nỗi dằn vặt quen thuộc - anh đứng bất lực trước phòng ICU, cầu nguyện cho cô sống và chứng kiến cô chiến đấu cho sự sống của mình là một chuyến đi địa ngục- hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại ám ảnh anh khi anh lái xe đến bệnh viện, ngón tay run rẩy, nắm chặt vô lăng chặt chẽ đến nỗi các khớp ngón tay của anh ta trắng bệch. Sau khi đậu xe vào bãi đậu xe của bệnh viện, Jung Hyuk khoanh tay trên tay lái và gục đầu xuống vô lăng, anh hít vào thở ra để xoa dịu trái tim đang đập rất mạnh của mình. Nhưng anh vẫn run sợ. Anh rất muốn gặp vợ mình. Anh cần gặp cô ngay bây giờ. Nhưng anh biết sự bất an sâu trong lồng ngực sẽ không giảm bớt cho đến khi anh phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra. Ít nhất thì anh cũng có thể rèn luyện bản thân khỏi bất cứ thứ cảm xúc của mình và trở thành bức tường hỗ trợ cho vợ anh. Jung Hyuk nhận ra rằng anh có thể đã gọi điện thoại cho mẹ vợ, nhưng nỗi đau sẽ rất khó chịu nếu - nếu, không, anh sẽ không thể nghĩ về điều đó, và chân anh như muốn rụng rời ra, nó đang phải chịu áp lực của cơ thể anh. Jung Hyuk không mất nhiều thời gian để tìm bác sĩ phụ trách cho Se Ri và chỉ khi anh nghe bác sĩ nói cả hai mẹ con đều ổn, anh mới có thể thở lại được."Những cơn đau đó chính là những cơn co thắt thật, cộng với nhịp tim của em bé hơi cao hơn bình thường." Bác sĩ sản khoa chậm rãi thông báo về tình hình của hai mẹ con với Jung Hyuk. "Nhưng tin tốt là những cơn co thắt đã ngừng sau khi chúng tôi truyền thuốc cho cô ấy và nhịp tim em bé cũng đã trở về bình thường. Các chỉ số của em bé cũng đều tốt." bác sĩ tiếp tục nói và giữ nụ cười động viên anh.Jung Hyuk nhắm mắt lại, anh thở ra thành tiếng thừa nhận sự thoải mái đang lan toả trong người anh. Những cuốn sách anh đã đọc nói rằng cảm xúc của người mẹ cũng có thể ảnh hưởng đến em bé và có một chút nghi ngờ rằng cô đang rất lo lắng cho anh, rất nhiều."Cô ấy sẽ có thể về nhà vào ngày mai sau khi chúng tôi kiểm tra lại một lần nữa cho cả mẹ và em bé để chắc chắn mọi thứ đều tốt." Bác sĩ nói, vỗ vai anh và rời đi. Jung Hyuk mất một lúc để thu thập cảm xúc của mình, anh dựa vào bức tường bên ngoài phòng của cô. Bất chấp sự trấn an của bác sĩ, anh vẫn cần phải tự mình đi kiểm tra để đảm bảo vợ anh vẫn tốt. Se Ri vẫn ở trong phòng. Cô ngồi trên giường bệnh, trông cô nhỏ bé và dễ bị tổn thương đến nỗi khiến anh đau khổ tột cùng.Anh bước tới, ngắm nhìn muôn vàn cảm xúc lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô - từ hoài nghi đến nhẹ nhõm và vui sướng, đôi mắt trong veo ngân ngấn lệ. Và rồi anh tiến đến cô trong những bước dài, kéo cô thật gần, nhẹ nhàng, thăm dò, như thể sợ cô có thể bị vỡ trong vòng tay anh, và anh tựa đầu nhẹ vào cổ cô. Mẹ cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng để cho hai vợ chồng một khoảng riêng tư. Jung Hyuk im lặng một lúc, bên trong ầm ầm hỗn loạn, trước khi tìm thấy lại giọng nói của anh."Yoon Se Ri." giọng anh nghẹn lại vì cảm xúc dâng trào, mắt anh nhắm nghiền, một giọt nước mắt lăn dài trên má."Anh chỉ đi xa trong hai tuần thôi và bây giờ kết thúc bằng cách em phải nhập viện." Anh cảm thấy tay cô đang nắm chặt lấy chiếc áo len của anh và anh đầu hàng trước sự đẩy nhẹ nhàng của cô vào tay anh, và ôm cô chặt hơn."Hẳn là em đã rất sợ hãi phải không?" Anh tự trách mình. Lẽ ra anh phải ở lại vì cô.Cô đã rất sợ, thực sự là rất sợ. Nhưng cô lo sợ cho sức khoẻ của con của họ hơn là chính mình. Đã lâu rồi cô không sợ điều này, khi cô hạ cánh xuống Bắc Hàn, khi anh đỡ một viên đạn cho cô, khi anh băng qua biên giới với còng tay và cả một đoàn xe trông như thể họ sẽ ám sát anh khi họ biến mất vào trong tận rừng sâu. Quan trọng nhất, cô sợ anh sẽ thất vọng như thế nào nếu con của họ xảy ra chuyện gì. "Em xin lỗi, Ri Jung Hyuk-ssi." cô lẩm bẩm khi tiếng nấc xé lòng thoát ra khỏi cô.Anh kéo ra khỏi người cô để có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô. Jung Hyuk nắm lấy má cô với một cái chạm nhẹ nhàng, nhìn cô bằng ánh mắt đăm chiêu, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt của cô, tìm thấy được hơi ấm trên da cô."Đó không bao giờ là lỗi của em. Không bao giờ, Se Ri-ah." Anh luôn tác động đến cô, dập tắt sự tự trách của cô và hướng dẫn cô toàn tâm toàn ý chấp nhận rằng đó không phải là lỗi của cô khi mọi thứ diễn ra không như ý.Môi anh dịu dàng di chuyển trên má cô, đi dọc theo bên mắt cô và dừng lại ở má cô. Những sợi râu nhẹ của anh châm chích như điện khắp người cô. Anh sượt nhẹ trán lên trán cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh, ấm áp trên khuôn mặt cô. Và rồi cô cảm thấy cánh tay anh buông xuống bên mình, luồn vào trong bộ quần áo bệnh viện cả cô. Em bé đá mạnh dưới lòng bàn tay của anh- ngón tay cái của anh lướt trên da cô một cách ngẫu nhiên rồi lướt qua vết sẹo của cô. Jung Hyuk nhăn mặt, nhớ về kỉ niệm ngày đó.Cử chỉ quen thuộc - cách anh ôm con vào lòng mỗi đêm, thì thầm những lời yêu thương và những câu chuyện, và cảm nhận những cú đạp của con dưới lòng bàn tay của mình. Cảm giác của da chạm da khơi dậy một tia lửa ấm áp trong cô. Chỉ những cái chạm nhẹ nhàng đầy yêu thương của Jung Hyuk mới có thể khiến tâm trí và trái tim cô thoải mái."Bây giờ ba về rồi, con và eomma đã nhớ appa rất nhiều." cô thì thầm, mặc dù vẫn còn đọng nước mắt ở đáy mắt, và cô cảm thấy anh đang gật đầu ở bên khuôn mặt của cô khi anh thì thầm "Anh yêu em".Đêm hôm đó, cơn mưa mùa đông rơi nhẹ trên nền tuyết phủ trắng xoá, anh ôm cô vào lòng và nằm chung trên giường bệnh của cô. Cô hỏi anh về tình hình của ba mẹ anh và anh kể lại rằng ba anh đã khỏi bệnh viêm phổi và mẹ anh rất vui mừng khi anh cho bà xem hình ảnh siêu âm của em bé.Anh nói với cô rằng ba mẹ anh sẽ sắp xếp đến thăm họ ở Thuỵ Sỹ sau khi cô sinh em bé dưới hành động thăm chính thức đại sứ quán Bắc Hàn ở Bern và Se Ri vừa vui mừng vừa lo lắng khi biết tin này mặc dù anh đảm bảo với cô rằng nó sẽ an toàn. Nhưng đó là tin tốt - Se Ri không muốn ba mẹ của anh bỏ lỡ những giây phút bên cháu của họ và cô đang mong chờ ngày đó sắp tới...........................Sau thời gian ở bệnh viện, Se Ri biết rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy sự kết thúc của việc chăm sóc thái quá của Jung Hyuk, điều này chỉ càng ngày càng gia tăng. Bất chấp sự phản đối gay gắt của cô, Jung Hyuk đưa cô ra bãi đậu xe của bệnh viện và bế cô ra xe đẩy, rón rén đặt cô xuống ở ghế trước, thậm chí còn kéo dây an toàn cho cô. Sau khi về đến nhà, anh cũng không để cô bước vào phòng khách khiến cô cảm thấy tự ái trước sự chứng kiến của mẹ mình khi anh bế cô từ xe vào phòng khách. Anh định quay về phía cầu thang và đưa cô lên phòng nhưng cô ra hiệu vào phòng khách."Em muốn ngồi ở sofa." Se Ri nói với anh. Cô muốn ngồi ở nơi cô có thể nhìn thấy anh.Lông mày của anh nhíu vào nhau nhưng anh bắt buộc phải làm theo những gì cô muốn. Anh đặt cô trên sofa, anh giúp cô đặt chân cao lên chiếc gối và bắt đầu quây những chiếc gối xung quanh cô cho đến khi cô chật cứng với một bức tường gối."Ri Jung Hyuk-ssi, em đủ thoải mái rồi." Se Ri bĩu môi, nhìn anh chằm chằm và anh dừng lại.Khi cô cố gắng với lấy điều khiển của TV, anh đã nhanh chóng lấy nó và hỏi cô muốn xem kênh nào. Và rồi anh khiến cô choáng ngợp với hàng đống câu hỏi nên cô quyết định đánh lạc hướng anh vào bếp bằng cách nói rằng cô muốn ăn gì đó.Se Ri quay sang nhìn mẹ cô, người đang rất cố gắng giữ vẻ thẳng thẳng thắn, cô hất đầu ngả về phía sau, thở dài một hơi vì sự ngại ngùng."Mẹ sẽ không bao giờ thấy kết thúc của những việc này cho đến khi đứa bé ra đời đâu."Trong vài ngày tiếp theo, sau khi mẹ cô trở về Hàn Quốc, anh vẫn tiếp tục lượn lờ bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi."Em đi đâu đấy?" anh hỏi, nhìn cô đang vật lộn để chuyển từ từ thế ngồi sang tư thế đứng. Thật xấu hổ trước cách mà đứa bé thực sự cản đường cô làm một việc gì đó đơn giản nhanh hơn như việc đứng và ngồi."Em phải đi vào phòng vệ sinh." cô trả lời qua nghiến răng và sau đó trước khi cô biết điều đó, anh bế cô vào vòng tay của mình và đi đến phòng vệ sinh."Ri Jung Hyuk-ssi!" cô rên rỉ, im lặng bốc khỏi và bắn dao găm vào anh. Anh hạ cô nhẹ nhàng xuống sàn, anh đứng gần cửa toilet, không nhúc nhích, chỉ định rời đi khi cô nheo mắt, mím môi thành một đường thẳng, rõ ràng bối rối."Anh định xem em đi tiểu à?" Jung Hyuk quay gót, môi anh nhếch lên thành một nụ cười tự mãn khi anh đóng cửa lại sau lưng cô. Đôi khi Se Ri nghĩ rằng anh làm vậy chỉ để đang muốn trêu cô thôi.Nhưng không dừng lại đó. Se Ri từ từ đặt hai chân của mình lên bàn cà phê, cô xoa xoa bụng nhẹ nhàng vì em bé dường như không thể nằm yên và cau mày với mắt cá chân sưng tấy của cô. Ngay cả khi cô đi dạo quanh nhà, hay các bài tập yoga nhẹ nhàng, hoặc mát-xa chân mà anh thường làm cho cô hàng ngày, mắt cá chân sưng tấy của cô sẽ luôn ở đó vào cuối ngày. Và mặc dù đang là mùa đông, và máy sưởi đã tắt, Se Ri vẫn cảm thấy nóng suốt cả ngày.Jung Hyuk bước vào với một tô súp, anh mặc nhiều lớp quần áo và cô không thể không thương hại cho anh. Anh đưa cho cô tô súp, cô lấy nó từ anh và đặt nó trên bụng của mình. Cô đang cảm thấy rất ấm áp, nhưng cô lại có một cảm giác thèm muốn kỳ lạ khác."Em cẩn thận đấy. Tô súp đang rất nóng."anh nhìn cô cảnh giác."Em biết rồi." Khi cô chuẩn bị đưa muỗng súp lên miệng, anh lại ném cho cô một câu hỏi khác."Em có cần một cái gối khác dưới chân của em không?""Không." cô liếc nhìn anh. "Em không sao.""Còn lưng của em thì sao?" Se Ri bực bội thở dài."Không."Jung Hyuk chỉ mỉm cười và vòng tay qua người cô, và cô thúc vào mạng sườn của anh."Em rất ấm nhưng anh thì quá nóng."Nét mặt tự mãn khắc trên khuôn mặt của anh. "Gấu mẹ đáng yêu của anh." là những gì anh nói và cô ném một cái gối nhỏ vào anh và anh quay đi, cười mỉm vì sự dễ thương của cô...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz