ZingTruyen.Xyz

The One Who Stayed In Memories

Trời bắt đầu chuyển mưa khi bạn và Satoru cùng chạy về phía ngôi đền cũ nằm trên ngọn đồi gần làng. Tiếng sấm rền vang xa, những tia chớp thỉnh thoảng lóe sáng trên nền trời u ám, khiến khung cảnh vốn yên bình giờ trở nên kỳ bí lạ thường.

"Nhanh lên, em mà để anh tới trước thì anh sẽ cười vào mặt em cả tháng!" Satoru hét lên, đôi chân anh lướt nhanh qua con đường đầy sỏi.

"Anh mà thắng thì em không chơi với anh nữa!" bạn đáp lại, giọng to nhưng hơi hụt hơi vì cố đuổi theo.

Nhưng trước khi kịp đến nơi, cơn mưa ập xuống. Những hạt mưa lớn và lạnh táp vào mặt, khiến cả hai vội vàng tìm chỗ trú dưới mái hiên nhỏ của ngôi đền.

"Anh nói xem, chạy nhanh như vậy có ích gì không? Ướt hết rồi!" bạn trách móc, trong khi vắt nước khỏi tay áo.

"Thế mà em còn dám nói anh, ai bảo em cứ đuổi theo làm gì?" Satoru cười hì hì, mái tóc ướt sũng rủ xuống trán khiến anh trông như một cậu bé nghịch ngợm.

Bạn định cãi lại, nhưng ánh mắt vô tình bắt gặp chiếc vòng cổ nhỏ bằng bạc đeo trên cổ anh. Đó là món đồ mà bạn từng tặng anh vào một mùa hè cách đây vài năm, khi cả hai còn nhỏ hơn bây giờ.

"Anh vẫn đeo nó à?" bạn khẽ hỏi, đôi mắt lướt qua chiếc vòng.

Satoru hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại bật cười.

"Sao lại không? Đây là bùa may mắn của anh mà. Em tặng thì anh phải giữ chứ!" Anh đáp, giọng hồn nhiên nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia ấm áp.

Bạn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Một lần, khi cả hai đang chơi trong khu rừng gần làng, bạn vô tình gặp phải một linh hồn bị nguyền nho nhỏ. Nó xuất hiện bất ngờ, đôi mắt đen láy tràn đầy ác ý, khiến bạn sợ hãi đến mức lùi lại vài bước.

"Đừng sợ," Satoru nói, kéo bạn ra phía sau mình.

Dù còn rất nhỏ, anh đã sớm bộc lộ tài năng thiên bẩm trong nguyền thuật. Satoru giơ tay lên, một màn chắn vô hình xuất hiện trước mặt cả hai, chặn đứng con nguyền hồn trước khi nó kịp làm hại bạn.

"Đừng để chúng nó dọa em," anh nói, giọng chắc nịch. "Anh sẽ không để bất cứ thứ gì làm đau em."

Bạn nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên lẫn biết ơn. Đó là lần đầu tiên bạn nhận ra, bên dưới vẻ ngoài bướng bỉnh và nghịch ngợm, Satoru thật sự là một người luôn đặt bạn lên hàng đầu.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm đó, trời quang mây, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Bạn và Satoru cùng nằm trên bãi cỏ sau nhà, lặng lẽ nhìn lên cao.

"Anh Satoru ơi" bạn khẽ gọi, phá tan sự im lặng.

"Gì?" Anh đáp, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo những ngôi sao.

"Anh có bao giờ nghĩ về tương lai không? Sau này, khi chúng ta lớn lên ấy?"

Satoru quay sang nhìn bạn, đôi mắt xanh thẳm của anh như phản chiếu ánh sáng từ bầu trời đêm.

"Có chứ. Anh sẽ trở thành người mạnh nhất, em biết mà. Nhưng mà..." Anh ngừng lại, như đang cân nhắc điều gì đó.

"Nhưng mà sao?" bạn hỏi, ánh mắt chăm chú.

"Anh cũng muốn em ở bên anh," anh nói, giọng nhỏ nhưng đầy chân thật. "Không phải vì em yếu đâu, mà là vì anh tin rằng nếu có em, anh sẽ không bao giờ cô đơn."

Câu nói ấy khiến tim bạn khẽ rung động. Bạn không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng nhìn anh, để câu nói đó khắc sâu vào ký ức của mình.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Mùa đông năm bạn và Satoru tròn 12 tuổi, tuyết rơi dày phủ trắng xóa bên ngoài, che lấp mọi âm thanh, chỉ còn tiếng cười nói vọng ra từ ngôi nhà của gia đình bạn.

Hôm nay, Satoru đến nhà bạn dùng bữa tối cùng gia đình. Anh ngồi khoanh chân bên bếp lò, đôi mắt dõi theo những tia lửa nhỏ nhảy múa trong ánh sáng cam ấm áp.

"Satoru, ăn thêm đi," mẹ bạn cười, đặt thêm một khay bánh nướng lên bàn.

"Cháu cảm ơn ạ!" Satoru đáp lễ phép, nhưng ngay lập tức quay sang nhìn bạn, ánh mắt đầy tinh nghịch. "Em thấy chưa? Mẹ em quý anh nhất."

"Đừng tưởng bở," bạn lườm anh, nhưng vẫn mỉm cười.

Không khí ấm cúng ấy khiến bạn quên đi cái lạnh cắt da ngoài trời. Những khoảnh khắc như thế này thật hiếm hoi, vì cả bạn và Satoru đều có những bài tập khắt khe từ gia đình mình.

Sau bữa tối, bạn và Satoru cùng ra ngoài chơi. Dưới ánh trăng mờ, tuyết trắng phản chiếu thứ ánh sáng dịu dàng, khiến cả ngôi làng trông như một bức tranh cổ tích.

"Anh có nhớ lần đầu chúng ta chơi trong tuyết không?" bạn hỏi, đôi chân lún sâu trong lớp tuyết dày.

Satoru gật đầu, nhưng thay vì trả lời, anh bất ngờ ném một nắm tuyết về phía bạn.

"Sao lại là anh nhớ? Em phải là người nhớ chứ!" anh hét lên, cười vang.

Bạn bất ngờ, nhưng không chịu thua, vội vàng cúi xuống ném trả anh. Hai bạn đuổi nhau qua những con đường nhỏ phủ đầy tuyết, tiếng cười vang vọng khắp không gian.

Cuối cùng, cả hai ngã lăn ra trên nền tuyết, thở hổn hển nhưng vẫn cười không ngừng.

"Em lúc nào cũng vậy," Satoru nói, đôi mắt xanh của anh nhìn bạn chăm chú. "Không bao giờ chịu thua anh."

Bạn không đáp, chỉ khẽ quay đầu nhìn lên bầu trời. Tuyết vẫn rơi, từng bông tuyết nhỏ lặng lẽ đáp xuống má bạn, tan chảy trong làn hơi ấm.

"Anh có bao giờ nghĩ..." bạn ngập ngừng, như sợ phá vỡ sự yên bình.

"Gì cơ?"

"Liệu chúng ta có thể mãi như thế này không?"

Satoru im lặng, rồi bật cười.

"Tất nhiên rồi. Anh sẽ luôn bên em. Anh đã hứa với em rồi mà."

Dù câu nói ấy thật ngây thơ, bạn vẫn cảm thấy một sự an ủi lạ thường. Nhưng đâu đó, trong lòng bạn, một nỗi lo vô hình bắt đầu len lỏi.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Khi trở về nhà vào tối muộn, Satoru chợt dừng lại trước cổng.

"Em biết không, gia tộc của anh lúc nào cũng nói rằng anh phải trở thành người mạnh nhất." Anh cúi đầu, giọng nói thoáng chút trầm lặng.

"Tại sao?" bạn hỏi, nhìn anh đầy thắc mắc.

"Vì họ sợ..." Anh dừng lại, như đang cân nhắc. "Sợ rằng nếu anh không đủ mạnh, thì sẽ có kẻ lợi dụng sức mạnh của anh để hủy diệt mọi thứ."

Bạn im lặng, cảm nhận một nỗi buồn sâu kín trong giọng nói của anh.

"Nhưng em biết không?" Satoru ngẩng lên, đôi mắt xanh lóe sáng dưới ánh trăng. "Anh không quan tâm đến điều đó. Anh chỉ muốn mạnh lên, để bảo vệ những người anh quan tâm. Như em."

Câu nói ấy, dù chỉ là một lời bộc bạch ngây thơ của tuổi trẻ, lại in sâu vào tâm trí bạn.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Thời điểm bạn và Satoru 15 tuổi, lúc cả hai đã bắt đầu hiểu rõ hơn về sức mạnh và vị trí của mình trong thế giới chú thuật sư.

Bạn ngồi dưới bóng cây anh đào già trong khuôn viên của gia tộc Gojo, đôi mắt chăm chú vào một quyển sách cổ dày cộm. Những ký tự nguyền chú phức tạp được khắc tỉ mỉ, nhưng bạn không thể tập trung nổi.

Không xa đó, Satoru đang luyện tập. Đôi tay anh đưa lên nhẹ nhàng, từng lớp không khí như bị xé toạc bởi một lực vô hình. Những viên đá nhỏ xung quanh lơ lửng trong không trung, rồi bất ngờ rơi xuống khi anh hạ tay.

"Lại lén học sách cấm à?" Giọng nói quen thuộc vang lên.

Bạn giật mình, đóng sập cuốn sách lại và ngẩng lên nhìn. Satoru đứng ngay trước mặt bạn, mái tóc trắng rối tung, mồ hôi còn vương trên trán.

"Không phải việc của anh." Bạn lườm anh, nhưng anh chỉ cười.

"Anh nói rồi, đừng cố quá. Sức mạnh của em không cần phải học từ những thứ này. Em chỉ cần làm theo cảm giác thôi."

Bạn thở dài, nhìn cuốn sách trên tay mình.

"Nhưng anh không hiểu đâu, anh Satoru. Em không giống anh. Em không thể kiểm soát sức mạnh của mình một cách tự nhiên như vậy."

Satoru nhìn bạn chăm chú, đôi mắt xanh dường như xuyên thấu mọi suy nghĩ của bạn.

"Anh không hiểu? Có lẽ em đúng. Nhưng anh biết một điều. Em không cần phải chứng minh điều gì cả. Chỉ cần là chính mình thôi, thế là đủ rồi."

Hôm ấy, bạn và Satoru quyết định tập luyện cùng nhau trong khu vực huấn luyện của gia tộc. Satoru đứng đối diện bạn, nụ cười tự tin hiện rõ trên môi.

"Nào, tấn công anh đi."

"Không được. Anh biết rõ em không kiểm soát tốt sức mạnh của mình mà."

"Chính vì thế em mới cần thử. Đừng lo, anh chịu được mà."

Bạn do dự, nhưng cuối cùng cũng giơ tay lên. Ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ đầu ngón tay bạn, và ngay khi bạn tung đòn, thời gian như chững lại. Thế giới xung quanh bị làm chậm, những chiếc lá rơi từ trên cây dừng giữa không trung. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, bạn mất kiểm soát, và không gian trước mặt bạn méo mó, như thể cả thực tại đang bị xé nát.

"Đủ rồi!" Giọng nói của Satoru vang lên, và ngay lập tức, một lớp màng vô hình bao quanh anh. Lực tấn công của bạn bị ngăn lại, biến mất trước khi có thể chạm vào anh.

Bạn ngồi sụp xuống đất, thở hổn hển.

"Em đã nói rồi mà... Em không thể kiểm soát nó." Bạn nói, giọng nghẹn lại.

Satoru bước đến, ngồi xuống cạnh bạn. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn.

"Anh đã hứa với em, nhớ không? Anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz