ZingTruyen.Xyz

The Angels Solace Vegaspete

Au's Wattpad: BetterUnseen
Link: https://www.wattpad.com/story/318854715-the-angels%27-solace





Những người lớn đều ngồi xuống bên cạnh nhau, không ai trong số họ có ý tưởng gì về việc dọn dẹp đống hỗn loạn kia.

Họ có thể lộn xộn nhưng họ không có năng động được như bọn trẻ.



"Bọn mày tìm thấy bọn nhóc như này ở đâu trên trái đất này vậy?" Khun May hỏi sau khi đã dọn hết vụn thức ăn thừa.

"Chúng quá..."

"Chúng không thuộc về thế giới này," Kinn tiếp lời, cảm thấy cực căng thẳng.



Tất cả chỉ có thể xin lỗi Vegas và Pete vì gần như đã phá hoại ngôi nhà của họ.



"Nhóc con của bọn mày thật sự có thể phạm tội ở độ tuổi rất nhỏ đấy..." Tankhun nói và dừng một chút. "Chà. Tao mong chờ được gì khi gia đình của chúng cũng như thế?"



"Ê mà sao chúng im lặng vậy?" Porsche hỏi và điều đó khiến họ nhìn nhau.

Bọn trẻ đã bị quở trách và được yêu cầu vào phòng của Venice trước trong khi đó họ sẽ dọn dẹp lại căn nhà. Tuy nhiên, kể từ lúc chúng lên lầu, họ thậm chí không thể nghe tiếng chúng chửi nhau hay âm thanh tấm gương bị vỡ.

Tất cả chúng đều im lặng từ nãy đến giờ.

"Tôi nghĩ chúng thích nghe lời Venice hơn là ba chúng." Khun May nói.

Trong khi mọi người đang hoàn tất việc dọn dẹp và nấu ăn cho bọn trẻ, Pete thấy Vegas nhẹ nhàng đến gần cậu. Vegas nắm lấy cổ tay cậu và tách ra khỏi mọi người đang chuẩn bị bữa tối.



Họ lén đi ra vườn và ngồi trên chiếc ghế dài mà Vegas và Venice đã làm cùng nhau.

"Có chuyện gì sao anh?" Pete hỏi ngay lập tức khi nhận thấy Vegas đang suy nghĩ gì đó.

Cậu chắc chắn điều đó không liên quan đến đống hỗn loạn trong bếp.

"Có gì đó thật sự rất kì lạ," Vegas nói với cậu và tựa đầu lên vai Pete. "Venice."

Pete sững người một chút và thử nhìn xuống mặt Vegas.

"Venice?"

Vegas không nói gì, chỉ gật đầu.

Pete cũng im lặng. Vegas thực sự là kiểu người rất tinh mắt.

Sự thay đổi trong tâm trạng, biểu cảm trên gương mặt, giọng nói và hành động đều dễ dàng bị hắn nhìn thấu. Pete đã nhận ra điều này từ rất lâu. Nếu cậu không vui hay đang dỗi, Vegas nhất định biết. Điều này cũng đúng đối với nhóc con của họ.



"Anh nghĩ đã có gì không đúng với con?" Pete hỏi. "Như thế chúng ta có thể giải quyết sớm trước khi nó tệ đi."



Biết được tính cách của Venice. Cậu chàng không phải là kiểu người sẽ nói ra cảm nhận của mình. Cậu sẽ giữ nó trong lòng và một là sẽ tự bình tĩnh lại, còn hai việc đó sẽ khiến cậu nghĩ nhiều đến mức cậu dần mất đi kiên nhẫn.



"Anh có nghĩ đó là vì con đã 15 tuổi rồi không?"

Venice đã là trẻ vị thành niên và sẽ có những thay đổi. Trước đây, Venice sẽ không bao giờ do dự hôn lên má họ, nhưng giờ, cậu chàng chỉ hôn khi ở một mình cùng họ.



Cả Pete và Vegas đều cho cậu không gian riêng tư về những việc cá nhân.

Họ nghĩ nếu biết toàn bộ hành động của cậu, từng bước đi của cậu sẽ là một sự kiểm soát rất độc hại.

Họ cũng biết rằng giữa họ và con trai mình đã có một khoảng trống vô hình. Sau tất cả, họ là ba, là những người sẽ ở đây để dạy Venice biết cái gì đúng và cái gì sai và sẽ không kiểm soát cậu như một con rối hay robot.

Vì họ đã từng...trưởng thành trong một môi trường toxic.

Tuy họ đã vượt qua để tồn tại trong môi trường đó, nhưng không có nghĩa họ sẽ để Venice trải nghiệm nó.

Venice có thể trở thành một người tuyệt vời...tốt hơn họ mà không cần bị áp đặt những sự chịu đựng họ từng trải qua.



"Venice chỉ đang trong quá trình trưởng thành," Pete dịu dàng nói và vuốt ve tóc Vegas. "Thay đổi là một phần của quá trình đó."



Pete có lẽ không nói nhưng sự thay đổi của Venice thật sự đáng chú ý. Miễn là cậu biết con trai mình sẽ không trở thành một kẻ tồi tệ, thì tất cả những gì cậu có thể làm là động viên nhóc và khiến nhóc cảm thấy được yêu thương.

"Chúng ta đã từng là thiếu niên, Vegas. Vài đứa trẻ sẽ không thích bày tỏ quá nhiều sự âu yếm hoặc chúng quá tập trung vào việc học của mình."

"Không thích âu yếm nữa, Venice, huh?"

Pete gật đầu và hôn lên tóc Vegas.



Thỉnh thoảng, khá nặng lòng khi nói về sự trưởng thành của các con họ như thể ngày nào đó họ sẽ mất đi chúng. Như là kí ức về phiên bản một em bé phải bị đặt sang một bên vì họ đã có một phiên bản mới rồi.



Vegas, kẻ lạnh lùng và tàn bạo cũng sẽ nhạy cảm, đặc biệt khi điều đó liên quan đến các con của mình.

Cậu chưa bao giờ có được tình thương mình muốn kể từ khi sinh ra, vì vậy cậu đã hứa với lòng sẽ trở thành một người ba mình luôn ao ước có được khi còn nhỏ.

Đó là lí do vì sao Pete từng nghĩ đó sẽ là cậu, người dễ xúc động và nhạy cảm trước những chuyện liên quan đến con mình nhưng bây giờ, đó lại là Vegas.

"Venice đã tránh mặt anh cả ngày." Vegas nói, ngồi dậy đàng hoàng. "Anh không biết tại sao."

"Huh? Venice?" Pete tự hỏi.

Venice luôn trò chuyện với Pete. Thỉnh thoảng, nhóc sẽ là người bắt đầu cuộc trò chuyện. Nhóc có thể không nói quá nhiều những sẽ luôn trả lời nếu cần thiết.

Nếu Vegas và Venice cãi nhau, thì chắc chắn là họ chỉ đang trêu nhau thôi.



"Mọi lúc anh muốn nói chuyện với nó, nó sẽ bỏ đi và làm việc khác." Vegas nói, vẫn khó hiểu. "Anh chưa nói gì tồi tệ hay làm gì không đúng."



Cả hai nhìn nhau. Họ đều đang nghĩ về nguyên do khiến Venice cư xử như thế.

"Có lẽ nó bận."

"Không." Vegas lắc đầu. "Con thật sự tránh né anh."

Pete cắn môi, suy nghĩ rốt cuộc có thể là chuyện gì.



Nếu Venice tránh mặt anh...thế thì nhất định là có một lí do nghiêm trọng nào rồi.













Paris, Florence, Mag, Caleb, Cygnus và Archi đều đang ngồi trên giường Venice, nhìn lên người anh họ và anh ruột của mình.



Venice khoanh tay nói. "Khi một người lạ tiếp cận các em, đừng bao giờ nói chuyện với họ." Cậu cảnh báo.



"Nếu họ cần giúp đỡ thì sao ạ?" Cygnus đứa trẻ vẫn luôn tốt bụng, hỏi.

"Không nói chuyện với người lạ." Venice trả lời.

"Nhưng nếu người lạ cho em đồ ăn, em sẽ nói chuyện với họ." Paris nói và Mag cùng Caleb đều gật gù.

"Đúng đó ạ, Phi!" Mag đồng ý. "Ăn chực ngon lắm."



Venice lấy tay đỡ trán. "Không phải tất cả người lạ đều tốt bụng." Cậu nhắc nhở bọn trẻ.



Làm thế nào cậu có thể giải thích cho lũ nhóc này, những đứa nhỏ hơn cậu 10 tuổi hoặc hơn thế nữa hiểu rằng nói chuyện với người lạ không phải việc nên làm? Chúng có thể sẽ làm bạn với người lạ và đòi họ mua gì đó.

"Không...người lạ..." Archi tự nói chuyện với mình trong khi Paris bẹo má cô bé.

"Vậy nếu họ nói chuyện với bọn em thì sao ạ?" Cygnus hỏi.

"Họ sẽ bán nội tạng của em." Venice nghĩ sẽ ổn nếu dùng lí do này.



Caleb giơ tay. "Bán được bao tiền ạ?"



"Gì cơ?" Venice không thể tin được Caleb lại hứng thú về giá cả.



"Nếu họ bán nội tạng của em với 100 baht, đó sẽ là một sự xúc phạm, Phi." Caleb nói với mọi người.



Được rồi. Bao nhiêu đó là đủ làm Venice mất kiên nhẫn nói chuyện với chúng rồi. Chúng không sợ nội tạng của mình có thể bị cắt khỏi cơ thể. Chúng hứng thú với chủ đề nội tạng của chúng đáng giá bao nhiêu hơn.



"Bao nhiêu tiền cho....quả thận nhỉ?"



"1000 baht," Cậu đáp, không chắc lắm.



Paris mừng rỡ vỗ tay. "Vậy có nghĩa là...em rất đắt tiền phải không ạ?"



Nghe điều này từ em gái mình, đầu Venice như muốn nổ tung.

"Nó rất nguy hiểm em hiểu không Paris." Cậu nói với cô bé.

"Thật vui vì biết em giàu như vậy...trong này này hehe."



Venice đang định nói thêm nhưng bác Arm đã vào phòng và gọi họ xuống ăn tối. Bọn trẻ xô nhau chạy ra ngoài, để lại Venice và Florence.

"Đi ăn đi," Venice nói và cười với Florence. "Anh sẽ đi theo sau."



Sau khi nói điều đó, Florence ra ngoài với Coco và Bubbles.



Biểu cảm của Venice thay đổi. Từ dịu dàng, bình tĩnh thành buồn bã và phức tạp. Cậu đi về phía bàn học mình và mở laptop.

Venice lấy USB trong cặp ra, cái mà cậu đã giữ nhiều ngày qua. Cậu nhìn nó chằm chằm vì cậu biết thời khắc đó sẽ tới, thời khắc ai đó sẽ đi tìm lại thứ này.



Phần nào đó trong cậu lo sợ việc kể với gia đình mình về vấn đề này. Cậu sợ Vegas và Pete sẽ tức giận và thất vọng về rắc rối mà cậu vô tình dính vào.

Cậu được yêu cầu hủy nó đi nhưng khi mở file ra...Venice biết chiếc USB sẽ hoàn toàn bị phá hủy hoặc sẽ phải đưa lại cho chủ sở hữu ban đầu.



Khi cậu chắc chắn không có ai vào phòng, cậu cắm chiếc USB vào và được chào đón bởi một lời nhắn thoại.



"Nine...two...September second..."



Và hiện lên một niên hiệu cùng với một bản đồ phản ánh toàn bộ khu vực, cách nhà họ 20 phút.

"Tôi sẽ giao trách nhiệm của tệp tin này cho bất kì ai nhận được nó," Giọng nói giống hệt giọng gã đàn ông đã đưa cho cậu chiếc USB này.



Bản đồ sau đó tập trung vào cảng cá gần đây nhất. Chỉ dẫn rất rõ ràng, điều đó giúp Venice dễ dàng tiếp cận.



"Đưa tệp tin này cho người đàn ông có vết sẹo trên mắt. Tên ông ấy là Kael. Tìm ông ấy gần con đê vào đúng 20:03 tối..." Giọng nói bắt đầu bị nhiễu khi tiếp tục hướng dẫn toàn bộ cấu trúc của cảng. "Đọc ông ấy nghe mật mã..." Tuy nhiên audio đã hoàn toàn kết thúc khiến cậu không có bất kì manh mối nào về con số mật mã cậu cần phải nói khi đưa chiếc USB này.

Cậu nhìn lịch. Đã là ngày 15 tháng 8 và cậu vẫn còn hơn 15 ngày mới đến giờ hẹn. Cậu có thể giữ chiếc USB này đến tận khi ấy không?

Venice lướt lướt những tệp tin. Thư mục đầu tiên đều là về bản tường thuật và dữ liệu về sự tiến bộ và thất bại liên quan đến giao dịch thuốc của Khun Miguel.

Vẫn còn một list tên xa lạ. Có một thư mục về giám sát các việc buôn ban, địa chỉ và tên nhiều công ty. Cũng có những thư mục mang tên của những người khác nhau và cơ bản đều bao gồm các thông tin về họ.



Venice gõ chữ trên thanh tìm kiếm...người cậu luôn tò mò kể từ ngày người lạ đưa USB cho cậu.

Đó cũng là lí do tại sao cậu tránh né Vegas.



Một thư mục mang tên Vegas Theerapanyakul hiện ra. Bên trong đầy những bức ảnh, thoạt đầu đều rất bình thường. Ban đầu, Venice không bất ngờ vì có một bức ảnh của Vegas cùng gia đình họ ở đây.



Nhưng có những bức ảnh đã khiến trái tim cậu vỡ nát.



Những bức ảnh được chụp trong lúc ba lớn của cậu mặc đồng phục đại học, chắc chắn được chụp trước khi cậu ra đời.

Vài bức có để cả ngày tháng. Chúng là những bức ảnh của 16 hay 17 năm về trước.



Cậu xem từng ảnh một.



Cậu xem từng bức nhưng trái tim thì đã rỉ máu tự bao giờ.



Những bức ảnh về chàng thiếu niên Vegas ra ngoài cùng nhiều người đàn ông khác nhau.



Bức ảnh ba cậu đi ra từ quán bar, khách sạn và nhiều nơi khác mà rõ ràng là để tán tỉnh những gã đàn ông kia.



Cậu thậm chí thấy một bức ảnh Vegas ngồi trong xe hơi, với một tên hôn lên má hắn.



Đây không là quá khứ mà cậu trông mong được thấy.



Và giờ đây cậu tự hỏi, những lúc Vegas nói với cậu rằng...

"Tình yêu đầu tiên, tình yêu tuyệt vời và là tình yêu đích thực của ba...chỉ có một người. Tất cả đều là Pete."





Bây giờ, liệu Venice có thể tin lời Vegas đã nói không, khi cậu rõ ràng nhìn thấy ba mình với những người đàn ông khác, hay mọi thứ ba Vegas của cậu nói về Pete đều là giả dối?



_________________________

Urluve

Truyện hơi drama nhưng mà otp hôm nay hạnh phúc quá hihi :>>

15/08/22







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz