That Kiem Anh Hung Phan 4 Hong Mieu Lam Tho Anh Hung Tro Lai 53 104
Tại thời điểm mọi người đang suy nghĩ về kẻ chủ mưu, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Một giọng nói vang lên: "Có kẻ mà ta muốn đưa tới cho mọi người."Ngay sau đó, Gấu Kiên Cường và hai tên tay sai bị ném vào. Mọi người ra cửa, hoá ra là Mạc Tâm và Mạc Hải của môn phái Bạch Hạc. Mạc Tâm cầm trên tay một cây roi, dường như để trói tên gấu béo và hai tên tay sai. Đám Gấu Kiên Cường lúc này run lẩy bẩy.Khi nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức hiểu ra."Gấu Kiên Cường, lại là huynh!" – Tiểu Ly, Đinh Đương giận dữ.Mạc Hải chắp tay: "Đây là chuyện riêng của võ quán Phượng Hoàng, chúng tôi xin phép không làm phiền."Cửu Quy Quy và Thuỷ Linh Linh nói: "Cảm ơn hai vị, nếu có dịp, chúng tôi xin phép hậu tạ.""Chỉ là chuyện nhỏ, đừng khách sáo." – Mạc Hải vui vẻ, nói rồi kéo Mạc Tâm đang hóng chuyện rời đi. Cậu đóng cửa.Mạc Tâm cự nự: "Ca ca, sao huynh không ở lại một lát, muội muốn hóng chuyện!"Mạc Hải cốc đầu: "Tiểu quỷ, tò mò chuyện người khác quá nhiều rồi đấy. Mau đi thôi!""Ừm!" – Mạc Tâm thất vọng.Trong phòng, Quy Cửu Cửu cùng Thuỷ Linh Linh nghiêm mặt, nhìn ba tên đang quỳ rạp trên sàn. Quy Cửu Cửu quát: "Nói cho ta biết, ngươi làm vậy là vì cái gì? Ngươi định mưu sát sư phụ của ngươi sao?"Bọn chúng lắc đầu, Gấu Kiên Cường sợ hãi: "Sư phụ, tụi con không dám hạ thủ với người, chẳng qua tụi con chỉ muốn tên Hồng Miêu và những người khác đau khổ...""Ngươi..." – Quy Cửu Cửu tức giận – "Được lắm, từ trước tới giờ ta dạy ngươi cái gì, ngươi đều quên sạch. Không ngờ một tên lòng dạ hẹp hòi, ích kỉ như ngươi cũng dám vác mặt tới Phượng Hoàng võ quán. Thôi được, từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là đệ tử của ta nữa!"Ba tên vừa nghe lời này, liền quay sang Thuỷ Linh Linh cầu cứu: "Sư mẫu, tụi cọn sai rồi, xin sư mẫu giúp chúng con, từ nay về sau tụi con không dám làm vậy nữa!"Thuỷ Linh Linh thở dài: "Tội các ngươi lớn như vậy, vi phạm vào điều cấm kỵ của đảo Phượng Hoàng, Phượng Hoàng võ quán sao có thể dung thứ cho các ngươi? Ngươi có từng nghĩ, nếu những viên đá kia có thể giết người thật thì làm sao? Nói nhiều cũng vô ích, mau biến đi!""Sư mẫu!" - Ba người nghe vậy thì khóc lớn. Gấu Kiên Cường nghĩ: "Ta sẽ không thể gặp lại Đinh Đương sao?"Lúc này, một giọng nói cất lên: "Sư phụ, sư mẫu, xin thứ lỗi cho bọn họ."Mọi người kinh ngạc, hướng về phía người vừa nói, hoá ra lại là nạn nhân của bọn họ. Lam Thố bình tình, không biểu hiện cảm xúc gì.Tiểu Ly, Đinh Đương kinh ngạc: "Lam Thố, sao muội lại cứu bọn chúng?"Hàn Thiên đồng ý: "Đúng vậy, Lam Thố, loại người này không đáng để thương hại."Thuỷ Linh Linh đang muốn nói, lại bị Lam Thố cắt ngang: "Sư phụ, con không đồng tình với bọn chúng, chỉ là muốn cho bọn hắn một cơ hội."Bọn Gấu Kiên Cường vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Bọn họ bản chất không xấu, chẳng qua là từ nhỏ bọn chúng được cung chiều nên mới làm những chuyện như vậy. Gấu Kiên Cường, ta biết ngươi ghen tị, nhưng không đồng nghĩa với việc làm tổn thương người khác. Ngươi có hiểu không?"Lúc này, Hồng Miêu cũng nói: "Huynh đồng ý với muội, Lam Thố. Sư phụ, sư mẫu, xin hãy cho họ một cơ hội. Con không muốn vướng vào ân oán của quá khứ. Con tin tưởng vào sự lựa chọn của Lam Thố."Quy Cửu Cửu, Thuỷ Linh Linh sửng sốt, sau đó thở dài: "Thôi được, các ngươi đứng dậy đi."Lam Thố mỉm cười với Hồng Miêu. Hồng Miêu cũng cười đáp lại.Hàn Thiên và Đinh Đương bị sốc. Họ nhìn thấy một Lam Thố hoàn toàn khác. Đinh Đương thầm nghĩ: "Tấm lòng bao dung vô hạn, đây mới thực sự là tình thương."Thuỷ Linh Linh và Quy Cửu Cửu cũng thầm ngưỡng mộ nhìn Lam Thố: "Lam Thố, Cung chủ Cung Ngọc Thiềm, quả nhiên như lời dồn đại, luôn bao dung, vị tha, thực đáng khâm phục."Gấu Kiên Cường và hai tên tay sai cúi đầu rồi lật đật đứng lên, bỏ chạy.Lam Thố thở dài trong tâm: "Hy vọng họ sẽ hối cải."Lúc này, Hàn Thiên nói: "Lam Thố, muội nên thay quần áo."Lam Thố khẽ cười: "Cảm ơn, Hàn Thiên ca ca."Không biết sao, trước kia khi Lam Thố gọi cậu như vậy, cậu cảm thấy bình thường, nhưng bây giờ Lam Thố đã lấy lại được trí nhớ, cậu cảm thấy khó chịu khi Lam Thố gọi như thế. Anh vội nói: "Từ giờ, muội cứ gọi huynh là Hàn Thiên."Đinh Đương cũng nói: "Đúng vậy, cứ gọi tỷ là Đinh Đương, đừng thêm hai chữ tỷ tỷ nữa, nghe rất kỳ quái."Lam Thố mỉm cười: "Được rồi, Hàn Thiên, Đinh Đương, cảm ơn hai người."Thuỷ Linh Linh nói với Lam Thố: "Lam Thố, trí nhớ con đã được khôi phục, chẳng lẽ con cũng nhớ lại được võ công sao?"Lam Thố gật đầu: "Vâng, sư mẫu, võ công của con đã được khôi phục, con sẽ cố gắng tranh lấy Ngọc Tịnh Nguyên."Tiểu Ly vui vẻ: "Thật tuyệt! Khả năng thắng của chúng ta tăng lên rồi!"Lam Thố như chợt nhớ điều gì, quay sang Hồng Miêu: "Hồng Miêu, lúc chúng ta rơi xuống dòng sông bất lão, muội nghĩ không phải chỉ do thanh xuân chân khí của nước sông ảnh hưởng tới huynh, lúc đó còn có một tia sét giáng xuống huynh, dẫn đến huynh đánh mất võ công. Nay muội muốn dùng kim châm huyệt, để hút một ít thanh xuân chân khí ra khỏi huynh, nói không chừng Trường Hồng Chân Khi có thể hội tụ lại một ít."Hồng Miêu gật đầu: "Cảm ơn muội, Lam Thố."Lam Thố vô thức chạm vào cổ tay áo, nhưng phát hiện ra những chiếc kim châm huyệt đã biến mất. Sau đó, cô nhận ra rằng trong lúc mất trí, cô cảm thấy mang kim châm trên người không an toàn nên đã rút hết ra.Tiểu Ly hỏi: "Lam Thố, có chuyện gì vậy."Lam Thố nói: "Muội quên mất kim châm là do muội vứt đi, giờ nó không có ở trên tay muội."Thấy vậy, Đinh Đương nói: "Không sao, để tỷ đi hỏi Tiểu Nhị." Đinh Đương vội xuống lầu, một lúc sau mới trở lại: "Tiểu Nhị nói rằng trong quán trọ không có kim châm, chỉ có thể mượn ở phòng thuốc."Lam Thố cau mài, kim châm của cô không phải là kim châm bình thường, nó được làm từ chất liệu đặc biệt. Nhưng bây giờ cần gấp, nên tạm thời dùng kim châm thông thường trước.Nghĩ tới đây, Lam Thố đến bên cửa sổ, huýt sáo. Một con chim bồ câu bay vào. Con bồ câu có bộ lông trắng như tuyết, đầu cánh điểm xanh. Nó bay đến, đáp xuống tay Lam Thố. Lam Thố mỉm cười, vuốt ve: "Tiểu Lục, lại làm phiền đệ rồi." Tiểu Lục kêu lên, trong rất vui vẻ.Đinh Đương nhìn Tiểu Lục, cảm nhận rất đáng yêu, liền hỏi: "Lam Thố, đây chỉ là chim bồ câu của muội sao? Nhìn nó không giống chim bồ câu bình thường."Lam Thố cười: "Đây là chim bồ câu chuyên dùng để liên lạc, rất có tính người."Đinh Đương đưa tay lên vuốt ve, Tiểu Lục lộ vẻ hưởng thụ.Cố Lỗ ở một bên có chút không hài lòng, hét lên với Đinh Đương. Mọi người bật cười.Đinh Đương ôm lấy Cố Lỗ, xoa đầu: "Tiểu tử, nhóc cũng biết ghen à?"Cố Lỗ thu mình trong vòng tay Đinh Đương.Lam Thố cầm bút, viết vội vài dòng, sau đó nhét tờ giấy vào ống thư. Tiểu Lục vỗ cánh bay đi.Đinh Đương hỏi: "Lam Thố, muội viết gì vậy?"Lam Thố trả lời: "Muội nhờ Thanh Thố gửi cho một số kim châm và vài bộ quần áo."Đinh Đương khó hiểu: "Kim châm có thể mua, quần áo có thể đặt, cần gì nhờ người mang tới? Không phải sẽ tốn thời gian sao?"Hàn Thiên nghi ngờ nhìn Lam Thố.Hồng Miêu vội lên tiếng giải thích: "Những chiếc kim châm của Lam Thố không giống bình thường. Chúng được làm từ chất liệu đặc biệt, vừa dùng để trị thương, vừa dùng đẻ công kích. Còn bộ đồ của Lam Thố cũng rất đặc biệt, có thể giấu kim vào cổ tay áo mà không làm tổn thương bản thân. Bộ đồ vừa nhẹ vừa đơn giản, so với bộ đồ Cung chủ hiện tại thì nó thoải mái hơn nhiều."Mọi người lập tức hiểu ra.Thuỷ Linh Linh gật gù: "Quả thật, những chiếc kim châm của Lam Thố, Cung chủ Cung Ngọc Thiềm, từ lâu đã được giới võ lâm ca ngợi."Đinh Đương nghe thấy thế có chút ghen tị, còn Hàn Thiên có chút trầm ngâm. Lúc này, Thuỷ Linh Linh đề nghị: "Cũng đã muộn, chúng ta mau đi ăn cơm đi."Mọi người vui vẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz