Thanh Xuan Minh Da No Gi Nhau
Từ ngày đó, tôi với anh không còn liên lạc với nhau, mọi tin tức về anh chỉ tóm gọn trong hai từ "nghe nói". Đau lòng không? có đau lòng. Mất mát không? có mất mát. Nhưng tôi không nợ gì anh, anh cũng không nợ gì tôi, chúng tôi chỉ nợ thanh xuân một lời xin lỗi, vì đã để những thứ lưng chừng đi quá xa. Khi đó, tôi lưng chừng bé. Khi đó, anh lưng chừng lớn. Tình cảm của chúng tôi hóa ra chỉ lưng chừng giữa yêu thích và yêu thương. Mà tình yêu cần sự hòa hợp và trọn vẹn, đã không thể hòa hợp, cảm giác lại lưng chừng. Tôi mệt mỏi, anh bất an. Vậy là vỡ tan.Thanh xuân đáng ra nên là một bầu trời trong vắt chỉ có màu xanh của trời, màu vàng của nắng, màu trắng của mây. Nhưng phía dưới bầu trời này, tôi và anh đã có một cuộc rượt đuổi. Anh rồi sẽ trưởng thành hơn sau chín mươi chín bước chân, tôi rồi sẽ buông bỏ một số điều đáng ra không nên giữ lại.Người ta nói bước qua tuổi trẻ, bạn vẫn còn có hơn nửa cuộc đời cần phải sống. Cho nên, tình yêu thời niên thiếu dù có khiến bạn chảy cả nước mắt như khi vô ý làm vỡ một lọ ngũ vị hương, nhưng vẫn trả cho bạn điều quan trọng nhất là trưởng thành. Vì chỉ có trưởng thành, con người ta mới có thể tồn tại.Tôi vẫn ổn, dù có những ngày sinh ra như để hoài niệm, để nhắc tôi rằng tôi vẫn nhớ anh. Nhưng tôi biết rằng, sợi dây liên kết giữa chúng tôi đã đứt rồi. Không phải bởi vì một lời nói, mà là vì chúng tôi đã không còn trẻ để nông nổi và chơi trò đuổi bắt nữa. Chúng tôi chỉ có thể cúi đầu trước tuổi trẻ, vì đã không sống hết mình, không đơn giản mọi thứ để năm tháng đó có thể trọn vẹn hơn. Tiếc nuối nhất của tôi chính là không có gì để tiếc nuối. Không có "giá như" cũng là một loại đau lòng, yêu thương một con người và ở bên một con người, thì ra cần rất nhiều dũng khí.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz