Chương 30: Lúc cậu quay lại... tớ đã lùi bước rồi
Đã ba ngày, Becky không ăn tối ở nhà.Freen vẫn cố để dành phần, vẫn mở đèn hành lang, vẫn đặt sẵn ly nước ấm đầu giường như thói quen. Nhưng mọi thứ đều lạnh ngắt, như thể cô đang chăm chút cho một người đã dọn đi khỏi căn nhà vô hình giữa hai người.⸻Tối hôm đó, Freen quyết định đợi.Becky về lúc 9 giờ.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Freen ngồi trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, ánh mắt chờ đợi – không trách móc, chỉ... mỏi mệt."Becky."
"Ừ?"
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"Becky không trả lời. Cô tháo giày, treo áo khoác, đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy nước. Hành động máy móc, như thể trốn tránh ánh mắt Freen."Tớ... không biết cậu đã thấy gì, hôm đó," Freen lên tiếng, giọng khẽ.Becky dừng lại.
Tay vẫn cầm ly nước, mắt nhìn xuống sàn."Nhưng cậu phải biết, tớ không thích cô ấy. Tớ không nhận lời. Chỉ là... không biết từ chối sao cho không tổn thương người ta."Becky bật cười, một tiếng cười khan, nhỏ.
"Tớ đâu có hỏi. Cậu giải thích làm gì?"Freen im lặng. Tim cô siết lại, một cách đau đớn."Cậu không tin tớ à?"Becky ngước lên, mắt hơi đỏ:
"Tớ tin chứ. Nhưng... không có nghĩa là tớ không đau."⸻Tối hôm đó, không ai nói gì thêm.
Cả hai ngủ cùng giường, quay lưng lại nhau, và ngủ trong những suy nghĩ không thành câu.⸻Vài ngày sau, lớp Becky có thuyết trình lớn. Jihoon, cậu bạn người Hàn, là trưởng nhóm. Cả nhóm chọn quán café gần trường để chuẩn bị.Freen vô tình đi ngang qua.
Cô dừng lại, qua khung cửa kính, thấy Becky – đang cười. Nụ cười rất thật, rất tự nhiên.Cô ngồi cạnh Jihoon. Hai người nhìn vào cùng một màn hình laptop, đôi lúc ghé tai nhau nói nhỏ điều gì đó.
Becky nghiêng đầu, che miệng cười.
Jihoon gật gù, cũng cười.Freen đứng lặng một lúc rất lâu.Cô cảm thấy trái tim mình hụt một nhịp.
Không phải vì ghen — mà vì... sợ.Sợ rằng, người duy nhất từng khiến Becky cười như vậy... giờ không còn là mình nữa.⸻Tối đó, Freen không nói gì.
Becky cũng không.Họ sống như hai người bạn trọ chung. Ăn riêng, học riêng, ngủ riêng trong cùng một căn phòng.
Chỉ có những lần ánh mắt vô tình chạm nhau... là còn sót lại chút gì của ngày xưa.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Freen ngồi trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, ánh mắt chờ đợi – không trách móc, chỉ... mỏi mệt."Becky."
"Ừ?"
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"Becky không trả lời. Cô tháo giày, treo áo khoác, đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy nước. Hành động máy móc, như thể trốn tránh ánh mắt Freen."Tớ... không biết cậu đã thấy gì, hôm đó," Freen lên tiếng, giọng khẽ.Becky dừng lại.
Tay vẫn cầm ly nước, mắt nhìn xuống sàn."Nhưng cậu phải biết, tớ không thích cô ấy. Tớ không nhận lời. Chỉ là... không biết từ chối sao cho không tổn thương người ta."Becky bật cười, một tiếng cười khan, nhỏ.
"Tớ đâu có hỏi. Cậu giải thích làm gì?"Freen im lặng. Tim cô siết lại, một cách đau đớn."Cậu không tin tớ à?"Becky ngước lên, mắt hơi đỏ:
"Tớ tin chứ. Nhưng... không có nghĩa là tớ không đau."⸻Tối hôm đó, không ai nói gì thêm.
Cả hai ngủ cùng giường, quay lưng lại nhau, và ngủ trong những suy nghĩ không thành câu.⸻Vài ngày sau, lớp Becky có thuyết trình lớn. Jihoon, cậu bạn người Hàn, là trưởng nhóm. Cả nhóm chọn quán café gần trường để chuẩn bị.Freen vô tình đi ngang qua.
Cô dừng lại, qua khung cửa kính, thấy Becky – đang cười. Nụ cười rất thật, rất tự nhiên.Cô ngồi cạnh Jihoon. Hai người nhìn vào cùng một màn hình laptop, đôi lúc ghé tai nhau nói nhỏ điều gì đó.
Becky nghiêng đầu, che miệng cười.
Jihoon gật gù, cũng cười.Freen đứng lặng một lúc rất lâu.Cô cảm thấy trái tim mình hụt một nhịp.
Không phải vì ghen — mà vì... sợ.Sợ rằng, người duy nhất từng khiến Becky cười như vậy... giờ không còn là mình nữa.⸻Tối đó, Freen không nói gì.
Becky cũng không.Họ sống như hai người bạn trọ chung. Ăn riêng, học riêng, ngủ riêng trong cùng một căn phòng.
Chỉ có những lần ánh mắt vô tình chạm nhau... là còn sót lại chút gì của ngày xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz