Chương 2: Bắt đầu từ một lần lên tiếng
Một tuần trôi qua từ ngày Becky chuyển đến, lớp học vẫn vậy — ồn ào lúc ra chơi, lặng im lúc giáo viên bước vào. Duy chỉ có hai người ở bàn thứ ba, vẫn chưa từng trao đổi một câu hoàn chỉnh nào. Nhưng giữa họ, không hề có sự gượng gạo.Becky sớm nhận ra, Sarocha là kiểu người không cần cố gắng để được yêu mến. Cô gái ấy không quá xinh theo kiểu nổi bật, nhưng có một vẻ thanh tĩnh khiến người khác khó rời mắt. Cô làm lớp trưởng, học giỏi, nhưng không bao giờ lớn tiếng. Kiểu người khiến người ta nể, dù không lên mặt.Sáng nay, thầy Toán cho chấm chéo bài tập. Một số bạn ngơ ngác, số khác thì bắt đầu rục rịch mượn vở. Ở cuối lớp, một nhóm bạn gái nhìn về phía bàn Becky rồi rì rầm:"Con nhỏ lớp trưởng khó ưa thiệt. Mượn vở mà cũng không cho, làm như vàng.""Chảnh chọe, bày đặt gương mẫu. Vở cũng có gì ghê gớm đâu."Becky nghe thấy. Dễ thôi, cả lớp đều nghe được. Ánh mắt cô khẽ liếc sang người ngồi cạnh. Sarocha vẫn cúi đầu viết, vẻ mặt không biến sắc. Cô không đáp lại, cũng không biện minh. Tựa như đã quen với việc bị hiểu lầm. Tựa như... chọn im lặng là một thói quen.Nhưng Becky lại không quen điều đó.Cô đặt bút xuống, rồi chậm rãi quay người về phía sau. Giọng cô không lớn, nhưng đủ rõ để mọi người phải dừng lại:"Lạ nhỉ. Vở là của người ta, không cho mượn cũng sai?"Mấy bạn nữ phía sau sững lại, chưa kịp phản ứng, Becky đã nói tiếp, giọng bình thản:"Nếu ai cũng học đủ bài thì đâu cần mượn. Còn không học mà trách người khác không cho chép, thì nên soi lại mình trước."Cả lớp thoáng yên lặng. Một vài tiếng xì xào bật lên rồi lặng xuống. Nhóm bạn kia liếc Becky, định nói gì đó nhưng rồi im bặt. Sự lạnh lùng trong ánh mắt cô không dễ đối đầu. Không phải vì cô dữ, mà vì... chẳng ai dám chắc cô sẽ làm gì tiếp theo.Tiết học bắt đầu, mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng không khí trong lớp thì đã khác.⸻Giờ ra chơi, Becky đang xếp đồ vào cặp thì nghe một tiếng nói nhẹ bên cạnh:"Cảm ơn."Becky ngẩng lên. Sarocha nhìn cô, nụ cười nhè nhẹ nhưng không xã giao. Làm người ta thấy như thể hoa quỳnh vừa nở trong một góc tối."Không có gì. Tại thấy chướng mắt," Becky nhún vai."Vẫn cảm ơn," Sarocha nghiêng đầu, ánh mắt dịu đi. "Không phải ai cũng sẵn sàng lên tiếng."Becky hơi ngạc nhiên. Một lời cảm ơn đơn giản, nhưng nói ra bằng sự chân thành, khiến cô thấy tim mình như khẽ đập khác đi một nhịp.⸻Từ đó, giữa hai người là những câu chào nho nhỏ, một ánh mắt trao nhau mỗi đầu giờ. Không thân mật, không ào ạt. Nhưng Becky biết — có một sợi dây mỏng vừa được buộc vào đâu đó trong tim mình.Một sợi dây, tưởng nhẹ tênh. Nhưng lại níu người ta ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz