ZingTruyen.Xyz

Thanh Vien Hoan To Du Binh

Chương 11: Quá trình thích ứng ( một ) . . .

Dilin nói ra mục đích của mình, nam nhân biểu tình trở nên có chút cổ quái. Hắn nhìn nhìn Hydeine, tựa hồ đang chờ đợi hắn nhảy ra nói cái gì.

Hydeine quả thật mở miệng , "Ân, đây là quả là một lối tắt không tồi. Như vậy, ngươi giúp bọn hắn thắng được trận này đi."

Nam nhân sửng sốt, ngón tay ngơ ngác mà giơ lên, chỉ vào cái mũi của mình, "Ta giúp bọn hắn thắng được trận này?"

Hydeine nghiêng đầu liếc hắn, "Ta có thể xem biểu tình của ngươi hiện tại là. . . . . . Mừng rỡ như điên không?"

Đương nhiên không thể!

Hắn hiện tại làm sao mà có thể mừng rỡ như điên, nếu không phải Hydeine quá mức cường đại, cường đại đến độ biến thái, hắn quả thật muốn nổi điên luôn rồi!

Dilin cả đám lại thưởng thức thêm một lần công phu biến sắc mặt của nam nhân.

"Kỳ thật, cuộc thi này không có gì trọng yếu cả."Nam nhân nuốt nước miếng, thật hy vọng công phu miệng lưỡi của chính mình có thể đột nhiên trở nên lanh lợi chút, ít nhất lanh lợi đủ để có thể đánh mất ý niệm trong đầu Hydeine.

Nhưng hắn rất nhanh liền thất vọng rồi. Ý niệm trong đầu Hydeine đại đa số thời điểm đều cố chấp hệt như tính cách của hắn, "Đúng vậy, cuộc thi cũng không có gì trọng yếu cả. Ngươi giúp bọn hắn thắng đi."

Nam nhân á khẩu

"Ngươi không phải là ngay cả một cuộc thi không quan trọng cũng không thắng được đấy chứ?" Hydeine trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, "Ngươi không phải từng được giải đọc diễn cảm sao?"

Nam nhân nói: "Thi đọc diễn cảm có chỗ nào giống với cuộc thi nhàm chán học thuộc lòng chứ?"

Hydeine nói: "Đều là cuộc thi, và đều nhàm chán không thú vị."

Nam nhân chán nản. Giải nhất đọc diễn cảm là kỷ niệm quý giá nhất của đời hắn, vậy mà Hydeine cư nhiên đem nó nói đến không đáng một đồng!"Được! Ta nhất định sẽ giúp bọn hắn thắng trong cuộc thi."

Hydeine khóe miệng hơi hơi giương lên, "Chính xác. Loại cuộc thi này quả thật thích hợp với ngươi."

Bọn Dilin bắn cho nam nhân một cái nhìn đồng tình. Tuy rằng Hydeine mới là đạo sư của bọn họ, nhưng vào giờ phút này, bọn họ là đứng về phía nam nhân. Bản năng của con người là đồng tình với kẻ yếu a.

Nam nhân từ sau mặt bàn bóng lộn đi ra, hướng về phía trong.

Dilin cả bọn nhắm mắt theo đuôi hắn, tất cả đều tự giới thiệu, sau đó cẩn thận hỏi: "Không biết ngài xưng hô như thế nào?"

Nam nhân quay đầu lại liếc bọn họ một cái, "Ta gọi là Luse." Hắn không giống bọn họ báo ra cả họ của chính mình.

Dilin bọn họ cũng không để ý. Bình thường chỉ có các quý tộc mới chấp nhất về dòng họ, bởi vì nó đại biểu cho gia tộc cùng vinh quang, bình dân thật ra lại không coi trọng điều đó.

"Chính là nơi này ." Luse dừng lại trước một giá sách khổng lồ.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu đến, sách trên giá phảng phất như đang lấp lánh tỏa sáng.

"Phạm vi ra đề của cuộc thi học thuộc lòng là vô cùng lớn." Luse rút ra một quyển trong đó nói, "Nhưng có rất nhiều đề tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi đến."

Kỳ thật thí sinh đi thi thích nhất nghe không ngoài hai loại, một loại là tuyệt đối sẽ thi vào, một loại khác là tuyệt đối sẽ không thi. Cho nên tất cả mọi người bao gồm cả Dilin lập tức nghiêm trang lắng nghe

"Tỷ như nói 《Aojia Bu mười ba điều lệ 》. Nội dung của nó kỳ thật đã bị bao trùm bởi《 Mani tu chỉnh điều lệ 》. Nhưng là vì tôn trọng cùng kỷ niệm Aojia Bu · Keren Kela đã viết ra《Aojia Bu mười ba điều lệ 》, học viện cũng không bỏ ba mươi điều lệ trên khỏi nội dung ra đề."

Ali Di nhíu mày nói: "Vì cái gì ta cảm thấy cái tên Aojia Bu · Keren Kela này nghe thực quen tai?"

Những người khác không nói gì.

Dilin nói: "Aojia Bu · Keren Kela là một trong bốn vị hiền giả sáng tạo ra St Paders học viện."

Ali Di mặt đỏ lên. Trở thành đệ tử thánh viện lại không biết người sáng lập học viện, này không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng mất mặt.

Luse nhìn hắn chằm chằm nói: "Xem ra ta phải đặc biệt chiếu cố đối với ngươi."

Ali Di thì thào: "Cùng lắm thì ta không đạt ."

"Không được!" Luse trảm đinh tiệt thiết, lại phát hiện ngữ khí của mình quá mức cường ngạnh, dịu đi nói, "Ta nếu đã đáp ứng Taji Aires rồi, thì nhất định phải hoàn thành. Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp các ngươi đạt giải thưởng cần cù."

Dilin hiếu kỳ hỏi: "Giải thưởng cần cù là cái gì?"

"Giải thưởng của cuộc thi, chỉ dành cho năm mươi người đứng đầu." Luse thấy vẻ mặt lúng túng của bọn họ, rốt cục nhận thấy không ổn lắm, "Hydeine cho các ngươi tiêu chuẩn là . . . . ."

Michel tức giận nói: "sáu người đứng đầu."

Luse ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: "Vì cái gì?" Đứng số một cũng là giải cần cù, mà đứng thứ năm mươi cũng vẫn là giải cần cù, thưởng giống hệt nhau, vì sao lại phải tranh sáu người đứng đầu?"Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?"

Dilin cắn răng nói: "Sáu người."

Luse ánh mắt đảo một vòng trên người cả bọn, "Các ngươi đều là quý tộc của các quốc gia hả?"

Từ lúc nhập học đến giờ, Dilin liền cảm thấy hai chữ quý tộc này đã mất đi ánh sáng vinh quang cùng tôn quý, biến thành một loại trói buộc, thể hiện ra sự yếu kém của bản thân.

Nhưng Luse hiển nhiên không phải có ý tứ này, "Như vậy các ngươi bình thường nhất định phải học rất nhiều lễ nghi giáo điều đi?"

Dilin nói: "Nếu là quốc pháp, gia huấn cùng lễ nghi tiêu chuẩn, thì đúng vậy."

Luse nhẹ nhàng thở ra, "Như vậy trí nhớ của các ngươi nhất định không tồi."

Michel nói: "Mấy cái đấy ta chưa từng thuộc hết."

Soso: "Ta chỉ nhớ những cái hữu dụng."

Ali Di hiếm có hòa cùng bọn họ, "Mấy thứ này không cần cuộc thi."

Jefrey tuy không nói chuyện, nhưng là biểu tình biểu đạt ý tứ giống bọn họ.

Luse ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Ningya cùng Dilin. Hắn nhìn ra được, hai người này là nhân vật linh hồn của tiểu đoàn thể này.

Dilin nói: "Chúng ta có chương trình học chuyên môn, nhưng là chương trình học kéo dài năm năm."

. . . . . .

Luse trầm lặng tắm mình trong ánh nắng, sau đó đem sách vứt cho Dilin, chính mình xoay người lại lần nữa lao đến giá sách, "Nếu như vậy, chúng ta càng không thể lãng phí một đinh thời gian nào."

Dilin đám người rất nhanh đã biết hàm nghĩa chân chính của câu không thể lãng phí một đinh thời gian là như thế nào.

Ăn cơm?

Gặm bánh mì đê.

Uống nước?

Nước sôi ấy.

Vào WC?

Hạn thời gian.

Thời gian không đủ?

Lần sau lại đi.

Bởi vì Luse canh tại cửa lớn duy nhất của đồ thư quán, cho nên nhất cử nhất động của Dilin bọn họ đều khó có thể thoát được khỏi ánh mắt hắn. Mà Hydeine trừ bỏ ngày đầu tiên xuất hiện, sau đó liền bốc hơi luôn.

Dilin vài người lúc đầu không quen với việc hành xác . Lúc sau đều đã thích ứng với phương thức học thuộc lòng gần như là áp bức này.

Ngay cả oán giận của Ali Di đều từ một ngày ba mươi lần, giảm bớt đến ba ngày một lần.

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua.

Ba mươi đã tới rất gần.

Dilin bọn họ đã ở vào giai đoạn cam go nhất.

Đến nay mà nói, biểu hiện tốt nhất là Dilin, Ningya cùng Jefrey. Michel cùng Soso luôn nhớ phía trước thì quên phía sau, mà nhớ mặt sau thì đã lại quên phía trước. Mà Ali Di thì càng hỏng bét, là vô phương cứu chữa, bất luận thế nào cũng không thể nhớ đúng một bài mà không nhầm với bài khác.

"Ali Di." Ngay cả Ningya là người tốt tính cũng đều có chút bất đắc dĩ cùng bực bội , "Thích uống trà hoa hồng là Keane ·Forest, không phải Ente Lou · Bruce."

Tóc trên đầu Ali Di bị chính hắn trảo thành ổ gà, căm tức nói "Bọn họ đã mất lâu như vậy , vì cái gì còn muốn ta phải đi chú ý bọn họ thích uống cái gì? Lẽ nào học ma pháp cũng cần mấy cái này?"

Dilin giải thích: "Đây là để làm nền cho《 hoa hồng trà chế độ 》của Keane ·Forest."

Ali Di lại túm lấy cái ổ gà mà vò, "Trời ơi! Uống trà hoa hồng đều phải có chế độ, ta về sau nhất định phải từ bỏ nó."

"Uống trà chanh đi." Soso hảo tâm đề nghị, "Ente Lou· Bruce thích uống cái này."

Ali Di buồn bực nói: "Ta ghét uống trà."

Ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Dilin ló ra, nhìn thấy Luse mang theo một đám nhân viên công tác của đồ thư quán vội vã chạy vào. Hydeine đi theo sau bọn họ, khoan thai nhẹ nhàng, nhàn nhã như đang tản bộ ở sau nhà mình.

Cả bọn nghe thấy tiếng bước chân, cũng đều ngoái cổ ra nhìn.

Luse cùng đám người đi đến vị trí tận cùng bên trong của đồ thư quán, sau đó nhân viên công tác vội vàng đứng lên, rồi lại nhanh chóng biến mất ở mặt sau giá sách.

Michel hiếu kỳ nói: "Bọn họ đang làm gì thế?"

"Dọn sách." Hydeine tựa vào giá sách phía sau bọn họ, thản nhiên trả lời.

Dilin vội vàng đứng lên, cung kính nói: "Đạo sư."

Hydeine dùng cằm hướng phía trước hất hất, "Đi hỗ trợ."

Dilin tuy rằng không biết mình có thể hỗ trợ cái gì, nhưng vẫn là thành thành thật thật chạy qua.

Michel đám người vốn định đuổi theo, lại bị Hydeine ngăn cản, "Ta chỉ phái một người."

Ningya liếc hắn một cái, chung quy cảm thấy những lời này của hắn tựa hồ còn có ý khác.

Chương 12: Quá trình thích ứng ( hai ) . . .

Dilin vốn nghĩ rằng chẳng qua chỉ là giúp một phần, sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng chỉ có hỗ trợ rồi mới biết khối lượng công việc lớn đến mức nào. Chờ cho công việc xong xuôi, trời cũng đã tối mịt. Cậu từ biệt Luse, trở lại khu giá sách xếp tư liệu cuộc thi, quả nhiên có một người vẫn còn chờ ở đó.

Ngọn đèn u ám trên giá nến rọi xuỗng, người nọ ngồi xích đu đưa qua đưa lại, tựa như ngủ lại tựa như đang thức.

Dilin híp mắt nhìn kỹ vài lần, mới phát hiện người kia dĩ nhiên lại là Hydeine.

"Đạo sư." cậu vội giấu đi sự kinh ngạc, vốn tưởng rằng lúc này còn có thể ở lại chờ hắn cũng chỉ có Soso.

Hydeine thản nhiên nói: "Thu dọn xong xuôi?"

Dilin giống như kẻ phụ hoạ hồi đáp: "Thu dọn xong xuôi."

"Dọn rất vất vả?"

Nếu đổi thành người khác, Dilin nhất định sẽ nghĩ đối phương là bởi vì cảm kích mới hỏi như vậy, nhưng Hydeine thì lại không phải người như thế. Tuy rằng hai bên tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng về điều này thì cậu lại vô cùng chắc chắn."Cũng được."

"Dó là thành quả thực nghiệm của ta." Hydeine dừng một chút, bổ sung nói, "Trong mấy năm gần đây."

Dilin nhất thời hiểu được hàm ý câu hỏi vừa rồi. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy nội tâm Hydeine đang lên tiếng: xem, ngươi chỉ dọn mà còn lâu còn mệt như vậy, thì có thể tưởng tượng ta lúc trước làm thực nghiệm phải trả giá bao nhiêu tâm huyết, mà tối trọng yếu là, lượng thành công rất lớn.

Xích đu đột nhiên ngừng lại, Hydeine bám vào tay vịn chậm rãi đứng lên, "Ngươi cũng lâu rồi không có luyện tập cảm ứng nguyên tố. "

Dilin mặt có chút nóng lên, thật giống như trước đây trốn học bị lễ nghi sư của cung đình quơ được, "Gần đây đều tập trung học thuộc lòng."

"Mấy thứ này rất khó sao?" Hydeine hướng giá sách vung tay lên, một quyển sách bay vào trong tay hắn. Hắn cũng không có mở ra, mà là đem sách đưa cho Dilin, "《 hoa hồng trà chế độ 》trang thứ sáu mươi tư viết cái gì?"

Dilin sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Có vấn đề cụ thể không?"

"Mỗi một chén trà hoa hồng đều có ý vị riêng của nó, nó là hương khí của mỗi một đóa hoa hồng thiêu đốt sinh mệnh mà nở rộ. Cho nên, trước khi uống trà hoa hồng phải thành kính cầu nguyện, tôn trọng mỗi đóa hoa, yêu quý từng cái sinh mệnh trôi đi."

Dilin nửa tin nửa ngờ lật đến trang thứ sáu mươi bốn, nội dung giống hệt khiến cậu trợn tròn đôi mắt.

"Trang thứ sáu mươi năm. Màu đỏ của hoa hồng đại biểu nhiệt tình không bị cản trở, chỉ có ở mùa đông hoặc ban đêm mới có thể lĩnh ngộ hết được mị lực của nó. Trên bàn phải bày một giá nến, dùng ngọn lửa đến hô ứng hương thơm của nó."

"Trang thứ sáu mươi sáu. Nếu ở thời tiết ấm áp hoặc oi bức mà thưởng thức trà hoa hồng, như vậy, hãy sám hối đi. Ngươi phải sám hối. Bởi vìxứng với nhan sắc của hoa hồng. Đây là khinh nhờn, không ai cho phép việc đó cả."

"Trang thứ sáu mươi bảy. . . . . ."

"Ngươi nhớ hết tất cả?" Dilin từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nhức đầu mà ngắt lời hắn.

Hydeine nhìn thẳng cậu, "Cần đổi một quyển sách khác không?"

Dilin vào đôi mắt trong suốt phẳng lặng của hắn, im lặng mà lắc đầu.

Trước khi tiến vào thánh viện, cậu đã được gặp qua đủ loại giác ngộ của cường giả, nhưng mà loại giác ngộ này là thể hiện trên ma pháp cơ sở, cậu tới bây giờ còn chưa nghe nói đến có người dùng học thuộc lòng để giác ngộ như Hydeine.

"Ngươi từng đứng đầu trong cuộc thi học thuộc lòng?"

"Ta không có tham gia." Hydeine ngạo mạn nói, "Trận đấu mà không có đối thủ căn bản không có giá trị để tham gia."

Dilin khó hiểu nói: "Vậy ngươi vì cái gì lại học thuộc hết?" Chẳng lẽ hắn cũng thích trà hoa hồng?

Hydeine nói: "Cho dù là vô nghĩa, ta cũng không thích có điều vô nghĩa mà ta không biết."

Dilin hai mắt bắn ra tia nhìn càng thêm khó hiểu.

Hydeine nói trắng ra, "Ta thích cảm giác không gì là ta không biết."

Dilin: ". . . . . ." Cái kẻ bừa bãi đến không ai bì nổi trước mắt, tên bất trị này thật sự là đạo sư trong ba năm tới của mình sao? Cậu đột nhiên cảm thấy tương lai của mình gập ghềnh hẳn lên.

Hydeine rất nhanh chứng thức dự cảm của cậu."Nhưng là làm đệ tử của ta, ta đối với biểu hiện của ngươi phi thường, phi thường, phi thường bất mãn." Ba từ phi thường nói ra ngắt quãng, âm lượng cũng ngày một dâng cao

Dilin cúi đầu im lặng.

"Đi theo ta."

Hydeine vung tay lên, ngọn đèn vụt tắt.

Dilin có thể cảm giác được kiện trường bào màu đên rộng thùng thình kia phất qua người mình, mang theo một trận gió. Cậu không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo.

Luse ngồi trên bàn thỏa mãn mà ăn bò bit-têt. Sau khi dọn dẹp mệt đến sống dở chết dở, có thể yên bình mà ăn một chút cơm quả là một việc vô cùng tôt đẹp.

"Bữa tối rất thơm." Đối với bất cứ ai mà nói, tại đây trong thời điểm như vậy mà đột nhiên lại toát ra thanh âm của Hydeine, thật sự có loại hiệu quả dọa người vỡ mật.

Luse chính là một người như thế. Dĩa ăn sắp đưa vào đến miệng bỗng nhiên dừng giữa không trung. Hắn ngẩng đầu nhìn Hydeine đang chậm rãi đi đến, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn đau khổ hơn, "Taji Aires?"

Hydeine phất tay, ngọn đèn phía sau Luse càng thêm tỏa sáng, "Nhược thị cùng nhược trí chỉ khác có một chữ thôi, ngươi phải cẩn thận."

Nhận thức Hydeine lâu sẽ hiểu, có đôi khi xem nhẹ cùng ẩn nhẫn cũng là một con đường để sinh tồn. Luse chính là dựa vào con đường này mà sinh tồn đến nay, "Ta bảo đảm thành quả nghiên cứu của ngươi đang nằm ở trong phòng cơ mật hồ sơ. Ách, vậy ngươi vì cái gì còn cần xuất hiện ở trong này?"

Hydeine từ tốn tới gần bàn.

Áp lực bị nhìn xuống từ trên cao khiến cho Luse không tự chủ được nhích người ra sau.

Hydeine vươn tay, nhấc lên đĩa bò bit-têt trước mặt hắn, sau đó chuyển qua cho Dilin.

Dilin sững sờ mà đón lấy. Ở trước mặt Hydeine, sức quan sát của cậu hoàn toàn trở lên vô dụng. Đối phương luôn không ngừng làm những chuyện vượt quá nhận thức cùng trí tưởng tượng của cậu.

"Ngươi đói bụng hả?" Hydeine hỏi.

Dilin nhìn nhìn miếng bò bit-têt chỉ còn lại một nửa, khóe mắt hơi giật giật. Tuy rằng nhìn không thấy nhưng cậu chung quy vẫn cảm thấy được chỗ bị cắt của miếng thịt vẫn còn đang dính nước miếng của Luse.

Luse mỏng manh kháng nghị nói: "Đó là bữa tối của ta."

Dilin bắt lấy cơ hội, vội vàng đem chén đĩa thả trở về, cũng lại vội vã lấy ra bánh mì từ túi không gian nói: "Ta ăn bánh mì là tốt rồi."

Hydeine nhướng mày, "Bánh mì ngon hơn bò bit-têt sao?"

Luse không nói hai lời, cầm lấy dĩa ăn một phen găm lên miếng thịt bò, đưa vào miệng, hai gò má nguyên bản gầy yếu lập tức phình ra.

Hydeine nghiêng đầu ngó Dilin.

Dilin trang nghiêm cầm bánh mì không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, Hydeine giật lấy bánh mỳ từ trong tay cậu, đưa đến bên miệng gặm một cái, xoay người đi ra ngoài.

Dilin nhìn nhìn lòng bàn tay trống trơn, bất đắc dĩ lấy ra một miếng bánh mi khác, vừa gặm vừa đuổi theo sau.

Hydeine cũng không có đi xa, chính là ở dừng ở một khu đất trống trong rừng cây.

Dilin thấy Hydeine đã ăn xong bánh mì, lập tức thuần thục đem bánh mì nhét hết vào miệng.

Hydeine nâng tay lên, đột nhiên ngọn lửa bùng phát, "Ngươi cảm giác được không?"

Dilin đầu tiên là nhìn ngọn lửa, sau đó nhắm mắt lại.

Bóng xanh của ngọn lửa còn ở ngay trước mắt, nhưng trong óc cậu thì lại phóng ra rất nhiều thủy nguyên tố trông suốt."Thủy nguyên tố, rất nhiều thủy nguyên tố."

"Như vậy sao?"

Thanh âm của Hydeine đột nhiên ở rất gần, cùng với đó còn thổi tới một đạo nhiệt khí.

Dilin cảm thấy thủy nguyên tố đột nhiên tan biến, khó hiểu mà mở to mắt, lại nhìn thấy ngọn lửa đang hừng hực thiêu đót trước mũi, nhất thời sợ hãi nhảy dựng, theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng sau lưng lại bị cánh tay của Hydeine vững vàng ngăn cản.

Hydeine trầm giọng nói: "Một ma pháp sư vĩ đại có thể chiến bại trước một ma pháp sư khác, nhưng không thể bị nguyên tố khiến cho hoảng sợ."

Ánh lửa nhảy nhót không ngừng ở trước mặt Dilin.

Hydeine không có thu tay, bởi vì hắn cảm nhận được mồ hôi đang từ trong quần áo sau lưng Dilin chảy ra.

"Nguyên tố đối với ma pháp sư, tựa như kiếm đối với kỵ sĩ, đều là vũ khí. Ngươi phải hiểu biết chúng , vô luận là thủy nguyên tố, hỏa nguyên tố, mộc nguyên tố, hay là thổ nguyên tố. Từ giờ trở đi, ngươi phải học được dã tâm." Hydeine từng lời nói nhẹ nhàng mà quét ở bên tai Dilin, so với ngọn lửa càng thêm nóng cháy, "Dã tâm không có gì là không biết."

Dilin cảm thấy trái tim đang đập kịch liệt. Cố nén sự sợ hãi với ngọn lửa đang cháy nơi chóp mũi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hydeine ánh mắt sáng lên. Hắn cảm nhận được nhịp tim của Dilin đã bình ổn trở lại.

Chương 13: Quá trình thích ứng (ba) . . .

Hỏa nguyên tố ngưng tụ thành ngọn lửa, đem thủy nguyên tố tán loạn bức lui đến bốn phía.

Tuy rằng Dilin có thể cảm nhận rõ ràng được ánh lửa cùng nhiệt độ, nhưng là trong đầu vị trí của ngọn lửa lại chỉ là một mảng tối đen, cái gì cũng đều không có.

Không biết qua bao lâu, trên lưng đột nhiên chợt lạnh, thì ra cánh tay vẫn đỡ sau lưng đã rời đi.

Dilin mở to mắt.

Hydeine đã thu hồi ngọn lửa.

Bầu trời đêm thưa thớt ánh sao tỏa ra một tầng ánh sáng xám bạc, vừa vặn vờn quang hai người.

Dilin lần đầu tiên cảm thấy đôi mắt của Hydeine không hề lóe ra quang mang dọa người.

"Xem ra, là ta đánh giá cao ngươi." Hydeine thể hiện ưu thế cao hơn nửa cái đầu, ngạo nghễ nhìn xuống cậu.

Dilin nắm chặt bàn tay đặt ở bên người, "Ngày mai lại đến!"

Hydeine bĩu môi, "Ta trông giống một kẻ suốt ngày rảnh rỗi sao?"

Dilin môi mím chặt.

"Có lẽ, " Hydeine vươn mặt đến sát bên tai cậu, "Ngươi trước tiên đều đem tâm tư đặt ở học thuộc lòng mới đúng. "

Dilin nghiêng đầu.

Hai người chóp mũi đối chóp mũi, khoảng cách chỉ còn một tờ giấy mỏng.

"Ta sẽ giành vị trí số một." Dilin chậm rãi nói.

Hơi thở nóng rực phả trên môi Hydeine, làm cho hắn kìm lòng không đậu mà cau mày lui ra sau.

"Cũng sẽ đạt tới tiêu chuẩn của ngài." Dilin trừng mắt nhìn hắn, tuy rằng biết đối phương vị tất đã có thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, nhưng cậu vẫn biểu hiện ra vẻ mặt nghiêm túc mà kiên định.

"Tiêu chuẩn của ta?" Hydeine hừ nhẹ một tiếng, chợt xoay người hướng ngoài rừng đi đến.

Dilin đứng yên tại chỗ. Gió đêm thỉnh thoảng phất qua lưng cậu, đem tất cả mồ hôi đếu chậm rãi thu hồi.

Trở lại lều trại, Soso đang hướng đầu ra ngoài nằm úp sấp ngủ, trên khuôn mặt mũm mỉm chảy dài một vệt nước miếng trong suốt.

Dilin bất đắc dĩ lấy ra khăn tay giúp cậu lau.

Soso giật giật, quay đầu sang bên kia tiếp tục ngủ.

Một bàn tay đột nhiên đưa đến, mặt trên nâng một chén súp ngô đặc.

Dilin quay đầu nhìn, liền thấy Ningya đang hướng về phía mình mỉm cười."Ta giúp ngươi lưu lại bữa tối."

Một ổ bánh mì đích xác không thể no lâu được.

Dilin vừa ngửi được mùi hương của súp ngô đặc trong bụng thoáng cái đã phát ra tiếng cầu xin. Cậu tiếp nhận bát, cười nói: "Cám ơn."

Ningya ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, "Đáng tiếc đã lạnh rồi."

Dilin húp một ngụm, tán dương: "Lạnh ăn cũng ngon lắm mà."

"Thật không?" Ánh mắt Ningya đảo qua đảo lại trên bát súp ngô.

Dilin kinh ngạc nói: "Ngươi không uống sao?" Cậu lập tức tỉnh ngộ, bát súp này nhất định là Ningya để phần lại. Bởi vì vị đầu bếp ở căng tin là căn cứ theo đầu người mà chia suất ăn. Cậu nhìn nhìn bát súp, do dự xem có nên chia cho Ningya nửa bát hay không. Dù sao bát súp này cậu đã uống qua, cứ như vậy mà sẻ ra, hiển nhiên rất là mất lịch sự.

Như là nhìn thấu sự chần chờ của cậu, Ningya cười nói: "Ta đã ăn một đĩa bò bit-tết lớn, dạ dày bây giờ vẫn còn khó chịu."

Dilin lúc này mới cúi đầu tiếp tục ăn súp.

Uống xong, Ningya liền nhận lại bát, chờ khi Dilin kịp phản ứng lại, cả người lẫn bát đếu đã đi rất xa rồi

Nhìn thấy bóng dáng cậu, Dilin trong đầu có loại loại cảm giác kì quái nói không lên lời. Thái độ của Ningya đối với cậu tựa hồ đã vượt quá phạm vi mà cậu nhận thức.

Cậu ngồi xuống bên ngoài lều trại, lẳng lặng chờ Ningya trở lại, xem như đây là cách lễ phép đáp lại duy nhất mà cậu có thể làm giờ phút này.

Phía sau chậm rãi truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.

Dilin nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Ali Di đang lén lút đi tới, thấy cậu quay đầu lại, hơi hơi lắp bắp kinh hãi, vội bước nhanh hơn đến ngồi xổm bên người cậu.

"Làm sao vậy?" Dilin mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn.

Thời gian không còn sớm, đại đa số mọi người đã đi ngủ, bởi vậy bộ dạng cẩn trọng của Ali Di lại có vẻ phá lệ buồn cười.

"Ta biết nơi đặt bài thi lần này." Ali Di hạ giọng nói, "Ngay tại đồ thư quán số 1."

Dilin nhíu nhíu mày, "Thế thì sao?"

Ali Di tức giận mà trừng mắt liếc nhìn cậu, "Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chúng ta học như vậy , có thể đạt được sáu vị trí đầu sao?"

Dilin nói: "Ngươi trước mắt tự lo cho mình đi."

Ali Di kích động mà đến, lại bị cho hít bụi đầy mũi, trong lòng cảm thấy rất mất mặt, vung tay nói: "Tùy ngươi. Dù sao tiền đặt cược là Soso, với ta mà nói, người của Dủ Lan càng không hay ho thì càng vui vẻ." Hắn thấy Dilin ánh mắt chợt biến lãnh, không khỏi rụt lui bả vai, lại giống như khi đến, lén lút trở về.

Bị hắn nói như vậy, Dilin cũng quay người về lều trại nằm xuống.

Tuy rằng bốn phía thực tĩnh lặng, nhưng tâm cậu như thế nào cũng không bình tĩnh được.

Từng câu từng chữ của Hydeine, từng biểu tình đều sống động tái diễn ở trong đầu. Cậu thậm chí còn dùng trí tưởng tượng để tu bổ ánh sáng trong khu rừng tối, những biểu tình mà Hydeine có thể thể hiện ra lúc ấy.

Nhất định là ngạo mạn, khinh thường, thất vọng. . . . . .

Dilin giật mình.

Điều kiện tiên quyết của thất vọng là hy vọng. Vì cái gì Hydeine lại ôm hy vọng với cậu?

Cũng có thể là, hắn kỳ thật đã đem những lời này nói cho Ningya bọn họ, bởi vì lúc đó cậu không có mặt, cho nên mới một mình giúp cậu bổ sung?

Nghĩ đến Hydeine, thì lại muốn nghĩ đến cuộc thi.

Kỳ thật chủ ý của Ali Di tuy rằng thiển cận, nhưng ý tứ mà hắn biểu đạt cũng không có sai. Cho dù bọn họ có cố gắng học thuộc đến mức nào, thì hy vọng đạt sáu người đứng đầu vẫn mờ mịt như cũ. Như cậu được biết, có thể trở thành đệ tử của thánh viện, rất nhiều người đều là thiên tài đúng nghĩa, không chỉ là khả năng lĩnh ngộ, cảm giác, mà còn là trí nhớ nũa. E rằng cho dù bọn họ có lăn qua lộn lại bao nhiêu lần cũng không thể nhớ kĩ được nội dung, nhưng có người lại chỉ cần liếc mắt xem qua là nhớ hết.

Cậu nhỏm dậy, nhìn khuôn mặt khờ dại của Soso khi ngủ, thật sâu mà thở dài. tình cảnh của Soso ở Đủ Lan cũng không tốt.Cậu nguyên bản còn hy vọng Soso có thể dùng thân phận đệ tử đã tốt nghiệp thánh viện để cải thiện địa vị, hiện tại xem ra, khó khăn cũng rất lớn.

Có lẽ. . . . . .

Ánh mắt Dilin ngày càng thâm trầm.

Có lẽ đề nghị của Ali Di cũng không phải hoàn toàn là không thể.

Dilin tâm phiền ý loạn mà chui ra khỏi lều.

Trên khu đất trống chỉ có một vài bóng người qua lại.

Hắn nhớ tới Ningya đã đi rửa chén, liền đi tới trước lều của Ningya cùng Michel, lặng lẽ vén lên cửa lều, nghĩ muốn xác nhận xem cậu đã trở lại. Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến cho cậu bị chấn động.

Trong lều không chỉ không có Ningya, mà ngay cả Michel cũng không thấy bóng dáng.

Dilin sắc mặt trầm xuống, bước nhanh đến trước lều của Ali Di.

Ali Di cùng Jefrey đều đang nằm quay lưng ra.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của cậu, Ali Di xoay người ngồi dậy, "Ngươi!"

"Ningya đâu?"

Ali Di hơn phân nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng đêm, "Sao ta biết được?"

"Hắn và Michel đều không thấy." Dilin trầm giọng nói, "Nếu như ngươi thật sự không biết bọn họ ở nơi nào, như vậy ta chỉ có thể tìm đạo sư đến nghĩ biện pháp."

Ali Di thấy cậu xoay người rời đi, nóng nảy vội vàng nói: "Ta biết ta biết."

Dilin liếc mắt nhìn hắn.

"Ta chỉ là nói cho bọn họ đáp án ở đồ thư quán số 1. Là bọn hắn chính mình quyết định muốn đi mà." Ali Di lẩm bẩm nói.

Dilin cúi đầu bước đi.

Ail Di bất an ngồi ở lều trại nhìn theo.

Jefrey lúc này mới dụi mắt ngồi xuống, "Đã phát sinh chuyện gì ?"

Ali Di hừ lạnh.

Nếu thật sự muốn biết đã phát sinh chuyện gì, thì đã sớm hỏi từ lúc Dilin mở miệng nói chuyện rồi. Làm gì phải đợi đến lúc người đã đi rồi mới lại làm bộ làm tịch? Bất quá Ali Di hiện tại cũng không rảnh vạch trần tiểu xiếc của hắn. Thái độ của Dilin khiến cho hắn có cảm giác mình vừa làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Rõ ràng là một mảnh hảo tâm, hiện tại lại làm như hắn là đầu sỏ gây chuyện.

Hắn nhổ một ngụm, đột nhiên lao ra ra khỏi lều.

Ban đêm đồ thư quán số 1 âm trầm khủng bố như nơi ở của quỷ trong truyền thuyết.

Dilin chạy đến trước đại môn thì dừng lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Cánh của bên ngoài đồ thư quán đóng chặt, Luse ngoài ý muốn lại không ở vị trí thường trực của mình.

Phía trước chính là nơi mà tháng này bản thân lui tới không dưới trăm lần, nhưng lại tựa như một cái hắc dộng vô tận. Ánh trăng chiếu rọi hai bên cửa sổ, nổi rõ từng tầng tro bụi cùng tăm tối.

Dilin hít một hơi thật sâu, bàn tay vuốt mạnh nơi trái tim đang đập kịch liệt, chậm rãi đi vào.

Dưới chân,giày da nhẹ nhàng mà gõ lên mặt đất, một chút lại một chút.

Dilin lần đầu cảm nhận được, nguyên lai sàn nhà của đồ thư quán lại có thể phát ra thanh âm thanh thúy đến thế.

Chương 14: Quá trình thích ứng ( bốn ) . . .

Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chăm chú vào bốn phía. Đồ thư quán lớn như vậy, cậu thật không chắc nơi ở của Luse có phải ở ngay bên trong hay không. Cậu hiểu rõ, nhân viên quản lí nhìn qua có điểm cỏ dại ven đường này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Rời cửa ngày càng xa.

Dilin nhớ rõ chính mình đã đi qua một trăm sáu mươi giá sách.

Bọn họ học thuộc lòng đến đầu choáng váng não trướng lên là ở giá sách thứ hai trăm năm mươi của tầng này. Nói cách khác, cậu hiện tại đã muốn đi qua hơn phân nửa.

Cậu đột nhiên nhớ tới, chính mình quên hỏi Ali Di vị trí của đề thi, không khỏi cảm thấy ảo não. Ningya cùng Michel hiện giờ chắc cũng như cậu đang nơm nớp lo sợ mà núp trong một góc hẻo lánh nào đó của đồ thư quán. Thật chẳng khắc nào mò kim đáy bể, hai bên dù cẩm giác được nhau thì cũng không dám lên tiếng xác nhận.

Cậu nhìn nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn về phía cửa, trong lòng lập tức có tính toán, xoay người trở về.

Bỗng nhiên, trong đầu một mảng trống rỗng lại tối sầm, tựa như khi Hydeine khiến cậu cảm nhận hỏa nguyên tố.

Cơ hồ không có nửa phần chần chờ, cậu bổ nhào về phía trước.

Một đóa hoa lửa nở rộ ở ngay vị trí cậu vừa đứng, ngọn lửa hướng bốn phương tám hướng trải ra.

Dilin lộn nhào đứng lên, phóng nhanh về phía trước.

Thế lửa đén nhanh như vũ bão, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng cùng suy nghĩ.

Dilin ngoại trừ bỏ chạy vẫn là bỏ chạy.

Không biết qua bao lâu, thủy nguyên tố lại chậm rãi bổ khuyết cho vị trí vừa rồi bị hỏa nguyên tố xâm chiếm. Dilin trái tim vẫn đập kịch liệt. Cậu thở hổn hển, chậm rãi quay đầu lại, con đường nguyên bản bị ngọn lửa phủ kín đã trở nên tối đen và tĩnh lặng như trước. Giá sách hiền hòa mà đứng, ánh trăng cũng vẫn yếu ớt như trước.

Cậu nâng tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán và cổ.

Đây là là chứng cứ duy nhất chứng minh cậu vừa rồi không phải nằm mơ.

Cậu nhắm mắt lại, xác định thủy nguyên tố đều im lặng mà tràn đầy ở các nơi, mới lại một lần nữa quan sát bốn phía.

Tuy rằng cậu cũng không biết chính mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình chạy bao xa, nhưng có một điều có thể khẳng định, cậu là đang hướng về cửa lớn mà chạy, cho nên lúc này xuất hiện trước mắt hẳn phải là. . . . . .

Dilin đột nhiên xoay người.

Tuyệt đối không phải là bức tường này!

Mồ hôi nóng trên người chậm rãi biến thành mồ hôi lạnh.

Cậu đối với khả năng phán đoán của mình trước nay vẫn thực tin tưởng, về điểm này, ngay cả phụ thân cậu từ trước đến nay khửng bố hà khắc cũng không thể phủ định. Cho nên cậu không thể thừa nhận là bản thân đã phán đoán sai lầm. Như vậy khả năng duy nhất có thể chính là. . . . . .

Vị trí đồ thư quán biến hóa.

Việc này cũng không phải là không có khả năng. Dilin trước khi vào học trong thánh viện, cũng đã học qua tri thức về ma pháp căn bản. Theo cậu biết, ma pháp trừ bỏ nguyên tố ma pháp ra, còn có không gian ma pháp tràn ngập thần bí.

Nếu lần này cùng lần trước đều không có phán đoán sai, như vậy hắn hiện tại đang đối mặt hẳn là chính là không gian ma pháp.

Dilin cố gắng ở sưu tập trong đầu những điều mà đạo sư gia đình đã từng nói tới.

—— không gian ma pháp cũng giống như là dùng một cánh cửa mở ra một căn phòng khác. Chúng có đôi khi là bị khống chế bởi ma pháp sư, cũng có đôi khi không phải. Nếu là ma pháp sư khống chế được không gian ma pháp, như vậy hắn tất nhiên cũng phải có mặt ở trong không gian này. Đánh bại hắn, không gian ma pháp sẽ tan rã giống như mặt trời đã khuất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mà một loại khác là bị vây trong không gian ma pháp tự phát có quy luật, tựa như ban ngày rồi đến ban đêm, xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển. Nắm được quy luật đó, ngươi sẽ phát hiện đây thực ra thực là một trò chơi xinh đẹp

"Quy luật?" Dilin thì thào ra tiếng, lập tức bị thanh âm của chính mình làm cho hoảng sợ. Loại thời điểm này vô luận là người khác hay là chính mình, chỉ cần là thanh âm sẽ khiến cho tinh thần người ta thật khẩn trương.

Cậu rất nhanh đưa ra phán đoán, này cũng không phải là do một ma pháp sư tạo nên. Nếu là người làm, như vậy đối phương sẽ không nặng tay với cậu. Đây cũng là xuất phát từ tín nhiệm đối với đạo sự của thánh viện. Lấy thủ đoạn của bọn họ, muốn bắt được cậu còn không phải thật dễ dàng.

Cho nên cậu hiện tại quả thật có thể đã xuất phát từ một không gian khác, và thực hiển nhiên, là một cái không gian hai đầu đều là tường, không hề có cửa. Mà Ningya cùng Michel cũng có thể bị vây trong không gian này, cũng có thể không. Hiện tại cậu cũng không biết trong đồ thư quán tổng cộng thiết hạ bao nhiêu không gian, càng không biết thời gian không gian thay như thế nào. Nếu có thể biết được hai điều này, có lẽ còn có hi vọng mong manh là cùng Ningya và Michel thần không biết quỷ không hay thoát ra ngoài.

Lúc này, cậu làm ra một cái quyết định mạo hiểm.

"Ningya!" cậu hô to một tiếng.

Nếu ở không gian khác, như vậy người vốn đã bị vây trong không gian hẳn sẽ không thể nghe thấy tiếng câu hò hét.

Dilin tim đập bình bịch .

Tiếng cậu vọng dài khắp không gian.

. . . . . .

Không ở cùng một cái không gian sao?

Dilin thất vọng hướng cửa sổ đi đến.

Ở trong bóng tối ngốc lâu rồi, cậu rất cần sự an ủi của ánh sáng.

Dilin vuốt cửa sổ chậm rãi ngồi xuống. Cánh cửa thủy tinh mỏng manh trong suốt đối với cậu lúc này có một loại hấp dẫn không nói nên lời. Đạo sư lúc trước của cậu không có nói cho cậu biết, nếu cậu đem vách ngăn của không gian ma pháp đánh vỡ thì sẽ có hậu quả gì.

Theo nhận thức của cậu, hẳn là sẽ ra khỏi phòng mới đúng.

Chính là như thế nhất định sẽ kinh động thánh viện.

Cậu thở dài, ánh mắt yên lặng mà nhìn chăm chú vào tường.

Nếu không gian ma pháp thật sự dựa theo thời gian mà thay phiên, như vậy tới một thời gian nhất định, đại môn nhất định sẽ xuất hiện, giống như lúc sáng sớm mỗi ngày cậu tới nơi này báo danh.

Vừa phải cảnh giác với hoàn cảnh bên người vừa phải lo lắng cho Ningya cùng Michel, khiến cho tinh thần của cậu dù đang là lúc rạng sáng thì vẫn cứ tỉnh táo như thường. Con ngươi rạng rỡ sống động nhìn chằm chằm ra cửa, nếu lúc này có một ngọn đèn, có thể nhìn được đồng tử của cậu là tảo sáng cỡ nào.

Nếu không phải bởi chú ý cao độ như thế, Dilin nhất định sẽ không thể tận mắt chứng kiến một màn không gian ma pháp chuyển hoán ——

Một cánh cửa ở vị trí vách tường trung ương chậm rãi hiển hiện ra.

Cậu bỗng nhiên bật dậy, chưa từ bỏ ý định lại hô to một tiếng, "Ningya!"

Lần này so với hồi nãy còn vang dội hơn.

Dưới tiếng vang hỗn loạn, là một tiếng kêu gọi vừa dồn dập vừa sợ hoảng, "Dilin?"

Sau này, Dilin dù có cố gắng hồi tưởng bao lâu cũng không thể nhớ được tâm tình của mình lúc đó. Bởi vì trong nháy mắt khi nghe được tiếng kêu gọi, chân cậu đã hướng tới nơi phát ra thanh âm.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này cậu cứ hướng thẳng mà chạy. Đặc biệt là khi đi qua đị phương từng bốc hỏa, cậu cơ hồ là bay qua luôn.

Thủy nguyên tố trong đầu lần thứ hai nổi lên tác dụng. Nhưng lần này cậu cảm giác được là thủy nguyên tố không ngừng bị đè ép đi nơi khác, hơn nữa còn có ẩn ẩn tinh quang đang ảm đạm mà bay múa.

Bất quá vào thời điểm này cậu đã không rảnh mà đi chú ý xem nó là cái gì.

Bởi vì cậu đã thấy được phía trước cách đó không xa, gương mặt bị ngọn lửa hừng hực phía sau chiếu rọi. Khuôn mặt vốn tái nhợt của Ningya dưới màu đỏ của ngọn lửa mà nổi lên một tầng đỏ ửng xinh đẹp, liền đến cả mái tóc xám trắng cũng trở lên tràn đầy sức sống.

"Cẩn thận." Ningya lo lắng nhìn cậu đang lao nhanh về phía trước, vươn hai tay, chuẩn bị tùy thời tiếp được cậu.

Nhưng Dilin trong lòng rất rõ ràng, ngọn lửa này cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt tới tận vách tường.

Cậu trong lòng yên lặng đếm ngược , sau đó đột nhiên dừng lại.

Vào thời điểm mà Ningya hấp một ngụm lương khí thì đồng thời, ánh lửa cũng tiêu thất.

Hắc ám nặng nề một lần nữa bao trùm cả đồ thư quán, bao vây hai người đang đứng đối mặt nhau.

"Ngươi không sao chứ?" Ningya rốt cục mở miệng.

Dilin không có trả lời, mà là đi nhanh đến bên cạnh cậu, "Michel đâu?"

" Michel?" Ningya ngẩn người, "Hắn không phải vẫn ở bên ngoài sao?"

"Ở bên ngoài?" Lần này đến phiên Dilin sửng sốt, bất quá cậu rất nhanh phản ứng lại đây, "Thời điểm ta đi ra, còn không có. Ách, có thể là hiểu lầm rồi." Bởi vì cậu thấy Michel cùng Ningya đều không có ở trong lều, liền theo bản năng cho rằng bọn họ đi chung. Hiện tại ngẫm lại, với tính cách của Michel, nếu là đén trộm đề thi, nhất định hắn sẽ tìm cách gọi thêm vài người đi cùng.

Ningya nói: "Đầ thi ở lầu hai, ta không thể đi lên."

Dilin nói: "Muốn lên lầu phải có huy chương của học viện." Mà bọn họ còn không có đạt được tư cách đeo huy chương.

Trong bóng đêm có khoảng trầm mặc ngắn ngủi.

Ningya một lần nữa mở miệng nói: "Thực xin lỗi."

"Phấn đấu quên mình mà đơn độc lẻn vào đồ thư quán, không giống như là phong cách của ngươi." Dilin biết không gian chuyển hoán còn cần một đoạn thời gian, cho nên cũng không quá sốt ruột.

Ningya từng bước nhích lại gần cậu.

Dilin có thể cảm giác được bờ vai của cậu đang chạm vào người mình.

"Ta chỉ là hy vọng có thể vì ngươi làm gì đó." Ningya nhẹ giọng nói.

Chương 15: Quá trình thích ứng ( năm ) . . .

Dilin trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị. Bởi vì cậu khẳng định chính mình trước khi đến thánh viện, tuyệt đối không biết Ningya. Cậu thậm chí chưa từng cùng Lãng Tán có quan hệ. Nhưng lời nói của Ningya lại khiến cậu cóa cảm giác như hai người đã có tới mười mấy năm giao tình.

"Chúng ta trước hết nghĩ biện pháp đi ra ngoài." Cậu theo bản năng tránh đi ánh mắt của Ningya.

Ningya túm chặt lấy tay cậu.

Dilin sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

Ningya do dự nói: "Vì cái gì tới cứu ta? Trộm đề thi mà bị phát hiện thì hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, cho dù là quý tộc, cũng có thể bị khai trừ."

Dilin bình tĩnh nói, " Đánh cuộc cùng Hydeine kỳ thật không liên quan đến các ngươi. Cho dù là bị xử phạt, cũng là để ta cùng Soso đến gánh vác."

Cậu không biết Ningya nghe xong lời này là biểu tình gì, bởi vì Ninhya vẫn luôn cúi đầu. Cậu chỉ biết là cánh tay đang nắm tay mình, chậm rãi buông lỏng ra.

Dilin bắt lấy tay cậu, trong khi Ningya tim đập mạnh và loạn nhịp giải thích nói: "Đồ thư quán bị bố trí không gian ma pháp, cùng nhau đi, chớ tách ra."

"Ân." Ningya cũng cầm lấy tay cậu.

Hai người chậm rãi hướng trung ương đồ thư quán đi tới.

Dilin đối với vị trí phun lửa đã có hiểu biết sơ bộ. Cho nên lần này cậu kì thật cũng không có quá khẩn trương, không những thế, ngược lại còn có loại cảm giác chờ mong. Nếu không đoán sai, vừa rồi tinh quang ảm đạm trong đầu hẳn là chính là hỏa nguyên tố.

Nếu chính mình thật sự có thể ở nơi này cảm ứng được hỏa nguyên tố, kia thật đúng là nhân họa đắc phúc.

"Nhanh đến, cẩn thận." Dilin nắm tay Ningya hơi hơi dùng sức, hai người sóng vai chạy, cước bộ chậm rãi nhanh hơn, thẳng đến ——

"Xông lên!" Dilin trong óc lần thứ hai hiện lên tinh quang ẩn hiện như trước, tuy rằng vẫn như cũ ảm đạm, nhưng với cậu mà nói, đã muốn là một sự ủng hộ lớn lao.

Lần này ngọn lửa so với hai lần trước hung mãnh hơn nhiều. Nếu không phải Dilin cùng Ningya sớm có chuẩn bị, nói không chừng thật sự sẽ bị ánh lửa cắn nuốt.

Phanh.

Dilin cùng Ningya song song đâm vào ván cửa.

"Cửa?" Dilin kinh ngạc mà trát trát nhãn tình. Cậu còn tưởng rằng phía sau sẽ lại là một không gian ma pháp chứ. Cậu cũng không dám chậm chễ, lôi kéo NIngya nói: "Chúng ta đi nhanh đi."

Ningya phát ra tiếng hít thở vừa nhanh vừa nặng, trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, nghe được lời của cậu, ước chừng mười giây đồng hồ sau mới hồi đáp: "Được."

Dilin dùng tay kia nắm lấy tay nắm cửa, một chút một chút mà đẩy ra. Kỳ thật nếu nói trong lòng cậu vẫn còn một lo lắng, thì chính là nếu phạm vi không gian ma pháp bao trùm là khắp đồ thư quán, thậm chí còn bao trùm xung quanh đồ thư quán. Nếu như vậy, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên thật không xong.

Trong khoảnh khắc cậu kéo cửa đến khoảng đủ để nghiêng người lách ra ngoài, cả người bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng nửa mừng nửa lo.

Vui mừng chính là, nhìn thấy người trước mắt này, thuyết minh cậu cũng không có bị không gian ma pháp truyền tống đến một cái địa phương gì gì đó.

Sầu lo chính là, như thế nào hướng người trước mắt giải thích nguyên nhân chính mình nửa đêm xuất hiện ở đồ thư quán.

Hydeine đứng trước đồ thư quán, hai tay luồn trong tay áo. Ánh trăng trên bầu trời đêm vừa lúc dừng lại trước người hắn, ánh trăng chiếu rọi đồng tử hắn, phản xạ ra một tầng quang mang lạnh lẽo.

Dilin không tiếng động thở dài. Nếu không phải đồ thư quán có không gian ma pháp, cậu nhất định sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm đột nhập đồ thư quán, đáng tiếc hiện tại lại không thể không Ningya ra.

"Ban đêm học thuộc lòng so với ban ngày dễ nhớ hơn sao?" thanh âm của Hydeine trải qua bóng đêm phụ trợ, giống như bí mật mang theo một tia yêu khí.

"Ít nhất thì so với không học gì tốt hơn." Cậu bình tĩnh hỏi han, "Ngài như thế nào đến đây?" Không phải là Luse cũng biết đi? Người biết càng nhiều, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Dilin trong lòng càng không ngừng tính toán.

Hydeine chậm rãi đi tới, "Ngươi sẽ không nghĩ rằng huy chương trên lều trại chỉ là một con dấu để phân biệt đấy chứ?"

Gánh nặng Dilin trong lòng liền được giải khai. Nói như vậy, phát hiện bọn họ cũng chỉ có một mình Hydeine. Như vậy, hắn nghĩ rằng bọn họ là tới ôn tập mà không trừng phạt tỉ lệ rất cao. Còn hơn là trộm bài thi, lấy cớ lén học tập này hiển nhiên càng được lão sư thích.

Hydeine bước ba bước liền dừng lại, ánh mắt lướt qua hai gò má của Dilin, nhìn về phía Ningya nói: "Đồng bọn của ngươi nhìn qua như sắp chết."

Dilin sửng sốt, quay đầu Nhìn lại, phát hiện sắc mặt Ningya cực kỳ tái nhợt, đôi mắt đen như mực phủ kín một tầng sương mù, đích thật là bộ dáng đang bệnh nặng. Cậu vội vàng đỡ lấy Ningya, "Ngươi làm sao vậy?"

Ningya tựa vào phía sau cậu, nhắm mắt lại, dùng thanh âm gần như là lầm bầm lầu bầu hồi đáp: "Không sao, trong chốc lát. . . . . . Lập tức sẽ tốt lắm."

Hydeine vươn tay, đặt lên trên trán Ningya.

Dilin lo lắng nhìn nhìn hắn. Chỉ thấy vẻ mặt hắn từ thờ ơ chậm rãi trở nên ngưng trọng, cuối cùng là trở nên ác liệt.

"Thế nào?" Dilin cảm thấy được Ningya dựa vào người sức nặng càng ngày càng tăng, cơ hồ cả người đều đọng ở trên người cậu.

Hydeine buông tay, không hờn giận mà nhíu mày nói: "Lại là một tên bị nguyền rủa."

Dilin kinh ngạc nói: "Nguyền rủa?"

Hydeine nhìn chằm chằm ánh mắt băng lãnh của Ningya, "Hơn nữa là thần cấp nguyền rủa." Tuy rằng ma pháp sư không có tín ngưỡng thần, nhưng là tôn kính tối thiểu thì vẫn phải có. Cho nên đối với những người đắc tội với thần linh từ trước đến nay vẫn không có hảo cảm.

"Không phải thần. . . . . ." Tuy rằng Ningya suy yếu đến độ ngay cả đứng đều không vững, lại vẫn cứ hết sức phản bác mà nói, "Hắn không phải thần. . . . . ."

"Hắn?" Dilin nói, "Ngươi có biết Hắn là ai không?"

Ningya trầm mặc mà nhìn bờ vai cậu, sau một lúc lâu, chậm rãi đứng thẳng thân thể nói, "Hắn là ma quỷ." Gương mặt tái nhợt dần dần có lại huyết sắc, nhưng tầng sương mù đau thương phủ kín đôi mắt thì lại càng dày thêm.

Hydeine nhíu mày nói: "Ngươi là đang hoài nghi phán đoán của ta sao?"

Ningya hạ mắt, "Có lẽ hắn có được cường đại lực lượng của thần linh bình thường, nhưng hắn hoàn toàn không có tâm địa từ ái mà thần linh bình thường hẳn phải có!"

Hydeine yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên cười nói: "Ai quy định cứ là thần thì nhất định phải có tâm địa từ bi đâu?"

Ningya đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ muốn tranh chấp cái gì, nhưng Hydeine đã xoay người theo đường mòn hướng học viện đi đến.

Dilin lo lắng chạy đuổi theo hai bước nói: "Chuyện đêm nay. . . . . ."

"Đêm nay có chuyện gì?" Hydeine thản nhiên đùa cợt hỏi lại.

Tảng đá lớn trong lòng Dilin rốt cục rơi xuống, quay đầu cùng Ningya liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự thoải mái trong mắt đối phương.

"Ngươi thật sự không có việc gì chứ??" Dilin như trước thực lo lắng.

Ningya mỉm cười lắc đầu, "Không có việc gì."

"Như vậy chúng ta trở về đi." Nếu cậu không muốn nói, Dilin cũng không muốn hỏi nhiều.

Hai người dọc theo đường mòn chậm rì rì đi trở về khu đất trống.

Ali Di từ trong lều trại lén lút vươn đầu ra xem, nhìn thấy hai người bọn họ vẻ mặt bình thường quay về mới nhẹ nhàng thở ra. Kì thật hắn là đi theo sau Dilin, cũng đã đến đồ thư quán rồi. Chính là hắn canh giữ ở ngoài cửa, không có đi vào. Sau lại nhìn đến có người từ xa đi tới, hắn mới vội vàng mà chạy về, trong lòng vẫn lo lắng Dilin cùng Ningya sau khi bị bắt sẽ đem mình cung khai ra, hiện tại xem bọn hắn đều bình an vô sự, mới phóng tâm mà quay về ổ chăn.

Ningya cùng Dilin ở ngoài lều cáo biệt, đều tự trở lại lều của mình.

Dilin nằm xuống một lúc, cảm xúc vẫn lại như cũ mênh mông, thật lâu khó có thể bình tĩnh.

Trận mạo hiểm kinh tâm động phách này với cậu mà nói cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất cậu đã có thể cảm ứng được hỏa nguyên tố . Tuy rằng còn thực mỏng manh, nhưng cũng có thể cho là một mở đầu tốt đẹp đi. Nghĩ nghĩ, cậu lại nghĩ tới Ningya.

Vô luận là trong lời nói, hay là nguyền rủa trên người, đều làm cho cậu bị bịt kín trong một tầng quang mang cực kỳ thần bí.

Nhưng cậu lại không có vạch trần mục đích của tầng quang mang đó.

Thần cấp nguyền rủa.

Vô luận là vị thần thiện lương, hay là tà ác như theo như lời kể của Ningya, với cậu mà nói, đều là một chuyện phiền toái vô cùng. Mà cậu hiện tại, vô luận là tâm lý hay là sinh lý đều không có chuẩn bị để thừa nhận loại phiền toái này. Nguyện vọng lớn nhất của cậu là có thể bình an mà tốt nghiệp, sau đó giành được tư cách lưu lại thánh viện mà thôi.

Dilin mở to hai mắt nhìn đỉnh lều, trong lòng hiện lên một tia áy náy.

Cậu có thể cảm giác được Ningya đối với mình là có một loại chờ mong—— một loại chờ mong không hề có nguyên do nhưng lại xác thực tồn tại.

—— mà cậu nhất định sẽ cô phụ.

Ngày kế tiếp, cũng nề nếp giống như ban đầu.

Sự việc xông vào đồ thư quan ban đêm đúng như lời Hydeine nói, cái gì cũng đều không có xảy ra. Luse cũng vẫn như cũ mỗi ngày ngồi sau bàn lớn ở cạnh cửa nhìn chằm chằm bọn họ, hành tung của Hydeine vẫn như mây trắng bay trên bầu trời không thể nào nắm bắt, mà không gian ma pháp của đồ thư quán cũng chưa từng xuát hiện qua vào ban ngày.

Giống như hết thảy đều như cũ, nhưng Dilin lại biết, có một số việc lại đang lén lút thay đổi. Những lúc bình thường ở chung, cậu thường thường có thể cảm nhận được ánh mắt Ningya đưa qua, một loại ánh mắt không đồng giống với đám người Michel, quá mức thân thiết.

Nếu chính là tình bằng hữu tiến thêm một bước, Dilin cũng sẽ không vì điều này mà cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng mà cậu chung quy vẫn cảm thấy thời điểm đôi mắt kia nhìn cậu còn mang theo nhiều điều bí mật, dường như mang theo sâu sắc chờ mong cùng khát cầu.

Cậu không rõ căn nguyên của cái loại chờ mong cùng khát cầu này là cái gì. Loại không hiểu rõ này làm cho cậu cảm thấy nôn nóng.

Theo cậu thấy, hẳn là nên cùng Ningya thẳng thắn nói chuyện một lần. Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu chưa lâu, Ningya liền chủ động cung cấp cơ hội.

"Chờ trận đấu chấm dứt, ta có thể cùng ngươi nói chuyện được không?" Ningya nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập chờ đợi làm cho Dilin lần nữa cảm thấy áp lực.

Tuy rằng đỉnh đầu đang lượn lờ sự nghi ngờ, Dilin biểu hiện cũng rất bình tĩnh, "Đương nhiên có thể."

Cứ như vậy ước định. Xác định sau trận đấu có thể có được phần đáp án mình muốn, Dilin liền đem hết thảy phiền não dứt bỏ, toàn tâm toàn lực đối phó với cuộc thi học thuộc lòng. Đương nhiên, cảm giác về hỏa nguyên tố cậu cũng không có từ bỏ. Vì rèn luyện chính mình, cậu thậm chí thường xuyên làm cho Soso giúp mình sưởi ấm, nhưng là sau vài lần, cũng chưa có thu hoạch gì.

Ngày qua ngày, rốt cuộc cũng đến ngày diễn ra trận đấu học thuộc lòng.

Từng tân sinh đối với trận đấu này đều thực khẩn trương. Đương nhiên, bọn họ khẩn trương không phải chỉ vì năm mươi cái danh ngạch thưởng cần cù, mà là sau trận đấu sẽ công bố danh sách đệ tử được lưu lại. Chỉ có thông qua cửa này, mới chân chính tính là đệ tử thánh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz