Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full
Hồng Quảng Bình chà xát tay, nhìn thấy một bên mặt của Thành đại nhân đã bị ngài ấy nằm ép tới muốn bẹp luôn mặt. Nhìn tình trạng yếu ớt nghìn năm có một này làm cho hắn ta hơi hơi có cảm giác hưng phấn, chỉ nghĩ tới hình ảnh đại nhân nằm trong ngực là cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào cả lên.Thành Nghị vốn rất đẹp, hiện tại lại say khướt, hai mắt khép hờ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn có vẻ càng thêm ngây ngô. Mấy sợi tóc đen nhánh rơi xuống bàn đá làm Hồng Quảng Bình có chút ngứa tay, hắn ta gọi một tiếng thấy Thành Nghị không trả lời nên đành phải vén tóc lên giúp đối phương.Tang Bồi cau đôi lông mày, liếc nhìn hình ảnh kia qua khóe mắt, yên lặng quay đầu đi và rút tay về.Quả nhiên ngay sau đó liền truyền đến tiếng thét chói tai "Aaa" của Hồng Quảng Bình. Khi cúi đầu xuống thì thấy trên mu bàn tay của hắn ta có hai vết răng, nếu không phải hắn ta rút tay kịp thì chắc đã chảy máu rồi."Con rắn ở đâu ra thế này?"Hồng Quảng Bình soạt một phát rút cái gươm đeo bên hông ra, lại bị Tang Bồi hiếm khi mở miệng chặn lại, cảnh cáo: "Đây là rắn của đại nhân."Ẩn ý: Rắn của đại nhân, đánh rắn cũng phải hỏi chủ nhân.Hồng Quảng Bình ôm tay: "Rắn của đại nhân? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy?"Hắn ta giương mắt lơ đãng nhìn vào con rắn đang cuộn tròn kia, bắt gặp Hắc Xà đang âm thầm nhìn mình. Không biết vì sao bị ánh mắt nó nhìn chằm chằm mà cứ thấy rợn cả tóc gáy, như là ngay sau đó nó sẽ lao vào cắn hắn ta vài cái cho hả giận vậy.Hắn ta đã làm gì ư?Hắn ta cũng đâu có làm gì đâu chứ?Con rắn này cũng quá bao che cho con rồi đấy?Tang Bồi không nói nhiều mà chỉ nhìn hắn ta thông cảm. Nếu không chặn lại kịp thời thì với tốc độ của con rắn, hắn ta có thể sẽ bị cắn đến mức không thể rời giường mấy ngày, đến lúc đó sẽ làm lỡ chuyện của đại nhân, không vì vậy thì hắn ta đã lười chặn lại rồi.Tên Hồng nha đầu này dám động tay động chân với đại nhân: Xứng đáng.Hồng Quảng Bình làm sao biết được tâm tư của một người một rắn tại giây phút này, hắn ta chà xát mu bàn tay: "Vậy ngươi nói xem đại nhân về bằng cách nào đây?"Hắc Xà cũng quay đầu, nhìn về phía mắt Thành Nghị giờ đang say khướt lờ đờ nhập nhèm, thè lưỡi xè xè, đột nhiên sự tiếc nuối nổi lên. Nếu như lúc này y vẫn còn là người, thì có phải sẽ...Có thể được ôm hắn trở về hay không.Thân hình gầy gò của đối phương nằm gọn trong lòng y, trán áp vào cổ y, mái tóc đen xõa xuống trước ngực và cánh tay, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon thả, đi xuống dưới vạt áo là ngực..."A cái gì vậy, sao con rắn này lại chảy máu rồi? Không phải tại ta, ta không có chạm vào con rắn của đại nhân, chính là nó cắn ta mới đúng!" Hồng Quảng Bình bỗng nói lớn một tiếng, sợ hãi nhảy lùi lại một bước. Đại nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu để cho đại nhân biết được hắn ta làm rắn của ngài ấy bị thương thì chắc chắn hắn sẽ phải đào hố mỗi ngày rồi?Tang Bồi cũng nhíu mày nhìn Hắc Xà, thật ra hắn ta cũng chỉ để ý con rắn này vài lần, rõ ràng vừa nãy vẫn còn ổn mà?Vì thế, Hồng Quảng Bình và Tang Bồi nhìn thấy con rắn kia sau khi nghe được thì thân rắn liền cứng đờ, đột nhiên dùng đuôi rắn lau máu đi rồi trượt xuống, trượt theo cánh tay Thành Nghị lên tới vai hắn mà ngồi.Hồng Quảng Bình bỗng run lên, yên lặng di chuyển ra sau lưng Tang Bồi, giọng nói run run: "Này, cái đó...Tiểu huynh đệ Tang Bồi ngươi, ngươi đi theo đại nhân đã lâu như vậy rồi, ngươi nói xem...Có phải con rắn này có thể nghe hiểu được lời chúng ta không vậy?"Nếu không tại sao sau khi bọn họ vừa dứt lời thì con rắn này lại tự lau máu mũi của mình đi? Rắn thành tinh hả?Tang Bồi nhìn hắn ta như nhìn bệnh nhân tâm thần, Hồng Quảng Bình bị hắn ta nhìn đến nỗi cười gượng hai tiếng: "Hahaha..Ta nói vớ vẩn thôi."Hắc Xà nghe những lời ngu xuẩn của Hồng Quảng Bình cũng không lo lắng, làm gì có ai nghĩ ra được bên trong thân rắn này lại là một người cơ chứ.Y chậm rì rì vòng qua vai Thành Nghị và mở miệng.Thành Nghị đang mơ màng nghe thấy bên tai có người nói chuyện phiếm, sau đó mới bình tĩnh lại, lúc nửa mê nửa tỉnh đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm trầm quen thuộc kéo theo cơn ác mộng bị quỷ áp giường ngày xưa truyền đến: Tiểu mỹ nhân à, mau mau tỉnh lại đi, còn không tỉnh lại, ta sẽ hôn em...Trong đầu Thành Nghị lập tức hiện lên hình ảnh đang bị ai đó đè lên vào lúc nửa đêm, cái tay phản ứng nhanh hơn đầu một bước, trực tiếp túm lấy nơi phát ra âm thanh, cuộn con rắn thành bánh bột mì rồi ném xuống mặt đất.Hắc Xà:...Hồng Quảng Bình:...Tang Bồi:...Hắc Xà còn chưa lấy lại tinh thần, Hồng Quảng Bình hoàn hồn và cười phụt một tiếng: "Hahaha, tiểu huynh đệ Tang Bồi bây giờ ta tin đây là rắn của đại nhân rồi, hahaha, nhìn thủ pháp của đại nhân lưu loát như vậy, chắc chắn là bình thường cũng làm rất nhiều lần, haha...Tại sao ta lại cảm thấy con rắn này còn đang ngây người ra vậy?"Hắc Xà:...Thành Nghị bị tiếng cười của Hồng Quảng Bình làm cho tỉnh lại. Mở mắt ra, đôi mắt còn nhập nhèm sau cơn say rượu, tầm mắt hắn phóng thẳng tới con " rắn bột mì" còn đang ngơ ngác.Một lần giật mình, tỉnh rượu gần hết. Hắn đối diện với ánh mắt u oán của Hắc Xà mà không biết vì sao lại hơi chột dạ.Hắc Xà buồn bã nói: Ngươi còn cãi hai lần trước không phải là ngươi ném ta xuống lúc nửa đêm đi?Còn nói do y không cẩn thận ngã dập đầu nên cái đầu nhọn mới bị sưng?Kẻ lừa đảo! Đồ lừa đảo!Thành Nghị bình tĩnh đứng lên, ngồi xổm xuống, túm con rắn vẫn đang lẩm bà lẩm bẩm lên nhét vào túi, đè Hắc Xà đang giãy dụa xuống, mặc y lải nhải lẩm bẩm: "Trời đã khuya, chúng ta về thôi."Hồng Quảng Bình và Tang Bồi nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "...Vì sao ta lại cảm thấy đại nhân đang chột dạ nhỉ?"Tang Bồi liếc hắn ta một cái rồi chạy đi.Hồng Quảng Bình: "..." Người này thật sự còn câm hơn người câm, nửa ngày không nói nổi một chữ.Hồng Quảng Bình đi được nửa đường, không khỏi vội vàng đi theo đuổi kịp Tang Bồi. Nghĩ đến chuyện đang buôn dưa lê dở mà không nhịn được nắm lấy bả vai Tang Bồi, phát hiện đối phương cao hơn hắn ta cả nửa cái đầu, khoa tay múa chân một chút rồi dứt khoát ôm cánh tay nói: "Ngươi nói xem phu nhân của Xương bổ đầu...Sẽ không sống được lâu phải không?"Tang Bồi liếc hắn một cái: "..."Hồng Quảng Bình cũng không ngại, tiếp tục nói: "Ngươi nói coi có kỳ quặc hay không, nghe nói thiếu phu nhân này rất kỳ quái, ngày thường tìm đại phu nhưng không phải cái vị Kinh đại phu gì đó thì sẽ không xem.Nghe nói lúc trước bị thương nặng, ngoài Xương bổ đầu còn có tỳ nữ bên cạnh nàng ta, tỳ nữ khác đều không được phép đến gần. Hiện giờ trong hậu viện, người hầu nàng ta cũng chỉ có một người như vậy, Xương cẩu quan cũng đâu có nghèo thế mà lại để con dâu mình có duy nhất một người tỳ nữ như vậy...Còn nữa, nghe nói hôm qua thiếu phu nhân này lại phát bệnh, sau khi Kinh đại phu tới thì đêm nay liền đồng ý cái gì mà nạp thiếp, có nghĩa là biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên gửi gắm phu quân cho người khác? Không đúng, phó thác phu quân? Nói chung chính là ý đó..."Tang Bồi nhịn nhưng cuối cùng không chịu được nữa: "Cái đồ mồm thối!"Lúc này Thành Nghị bỗng nhiên quay đầu: "Ngươi nói rằng bên cạnh thiếu phu nhân chỉ có một người tỳ nữ sao? Chính là người mà chúng ta đã nhìn thấy?"Thành Nghị không biết vì sao lại nghĩ đến lời nói trước đó của Tang Bồi rằng thân thủ người tỳ nữ này rất khá, là người tập võ. Lúc trước hắn chưa để ý, dù sao thiếu phu nhân nhà quan có một tỳ nữ biết đấm đá sẽ thuận tiện hơn, nhưng nếu chỉ có một vị như vậy thì lại hơi kỳ lạ.Hồng Quảng Bình nói: "Đúng vậy đại nhân, làm sao vậy?"Thành Nghị chậm rãi lắc đầu, trở về thiên viện.Sáng sớm hôm sau, Thành Nghị đưa theo Hồng Quảng Bình đến nhà xác ở hậu viện của châu nha. Đúng lúc bắt gặp Xương Văn Bách thần sắc uể oải đang đi tới, nhìn thấy Thành Nghị thì chắp tay, miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: "Thành đại nhân."Hai mắt hắn ta đỏ tươi, có vẻ như là một đêm không ngủ.Thành Nghị nhìn bộ đồ bổ đầu nhàu nát trên người hắn ta: "Vào đi, hôm nay còn có việc bận."Xương Văn Bách đáp ứng, Hồng Quảng Bình trộm khoa tay múa chân: Đại nhân, thuộc hạ cam đoan đêm qua Xương bổ đầu đã ngủ ở châu nha.Thành Nghị hờ hững liếc hắn ta một cái khiến Hồng Quảng Bình không dám mở miệng.Khi đi ngang qua một gốc cây cao, bất ngờ Tang Bồi giơ cánh tay và ôm lấy một thân cây.Cùng lúc đó, một cái đầu từ trên cành cây cao mấy mét nhô ra, liên tục xin lỗi nói: "Xin lỗi xin lỗi, thuộc hạ không thấy được đại nhân, cái cây này che ánh sáng, thuộc hạ cần tỉa nó một chút..."Nha dịch kia liên tục giải thích, Thành Nghị lắc đầu: "Không sao, tiếp tục đi."Lúc này nha dịch kia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tang Bồi buông nhánh cây cao bằng cả một thân người xuống.Thành Nghị giương mắt, cái cây này ước chừng trăm năm tuổi, chiếm gần nửa sân, cao chọc trời, thật sự cản rất nhiều ánh sáng.Thành Nghị và những người khác bước vào nhà xác ngày hôm qua họ đã biết bảy xác chết đều là tội phạm bị truy nã quan trọng đang chạy trốn, cần phải khám nghiệm thêm.Thành Nghị nhìn thi thể một lần nữa nhưng không tìm thấy manh mối nào.Mặc dù thủ đoạn kẻ giết người rất tàn bạo nhưng lại cực kỳ tinh vi và không để lại bất kỳ dấu vết gì.Thành Nghị cau mày ngay sau khi đọc bảy hồ sơ mới về bảy người này do Xương Văn Bách đưa tới.Phát hiện bảy người này đều là tội phạm giết người đã lâu hầu như đều là án hơn mười năm chưa phá án chưa được điều tra. Có chạy trốn, có mai danh ẩn tích, còn giống như Vương Khánh giả, giết người giả mạo thân phận để sống.Xương Văn Bách cùng nhau tìm ra danh sách truy nã và đưa nó cho Thành Nghị xem."Những thứ này đều do tri châu đời trước lưu lại, đã quá lâu rồi nhưng bọn họ đều bị truy nã nhiều năm, sau này phụ thân lấy đi nhưng cũng không tra ra đầu mối, không ngờ rằng...Lúc này đây lại là một phát đã tra ra. " Xương Văn Bách nhìn, nhịn không được cảm khái nói.Thành Nghị nhìn vào những tờ giấy ố vàng, ậm ừ rồi so sánh, nhìn những tập hồ sơ này và những danh sách truy nã này, trong đầu hắn chợt lóe lên một điều gì đó nhưng chờ hắn suy nghĩ lại bắt không được, sâu trong đáy lòng lại cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó...Lúc này, đột nhiên một nha dịch mỉm cười ló đầu vào và gọi Xương Văn Bách ừ một tiếng: "Chuyện gì?"Nha dịch kia chớp mắt ái muội: "Chủ nhân, tẩu tẩu phu nhân tới rồi, nàng nói mang quần áo để ngài thay. Ngài đừng căng thẳng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tẩu phu nhân nũng nịu như vậy, chủ nhân sao ngài có thể nhẫn tâm như thế?"Thân thể Xương Văn Bách cứng đờ, đôi môi mỏng mím chặt nhưng không động đậy.Có lẽ nha dịch kia cảm thấy có gì đó không ổn, cười khan một tiếng rồi vội vàng rụt đầu lại.Thành Nghị ngừng lật tài liệu, nhìn về phía Xương Văn Bách đang uể oải: "...Trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt nhất."Cả người Xương Văn Bách cứng đờ, khẽ ừ một tiếng, rồi cuối cùng vẫn không đành lòng mà đi ra ngoài. Chỉ là không bao lâu sau, bên ngoài truyền tiếng gầm nhẹ của Xương Văn Bách, hình như là giận tới cực điểm rồi mất đi lý trí.Thành Nghị nhíu mày, đứng lên, nâng bước cũng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz