Than Chet May Man Dim Tam Dung
Ba tôi vừa mới ra khỏi phòng, anh tôi quay lại nói
-sướng nhất mày rồi còn gì
-sướng sao bằng anh, nổi như vàng ý
-....
Anh tôi không trả lời, về phòng
Nhìn thấy ma và những cái chết của người khác là những điều khiến tôi ám ảnh nhất các bạn ạ. Tôi nhớ lúc tôi mới học lớp 6, kính tôi bị rơi mất, thế là phải mắt không đi về. Tôi vừa đi ra đến cổng thì bắt gặp cái bóng đằng sau thằng bé đang đứng ở dưới cây xi đối diện với trường học
Tôi tiến lại gần sờ vào cái bóng đấy, các bạn biết tôi thấy cái gì không? Tôi đã thấy một người đàn ông áo đen bắt cóc đứa trẻ này đi đến một nơi, sau đó... Sau đó... Tôi không nhớ nữa. Nhưng chắc chắn là điều chẳng lành gì đâu, tôi đứng lại gần thằng bé, nói chuyện với nó. Thằng bé bảo nó chờ mẹ, tôi hỏi mẹ nó đâu, nó bảo mẹ nó đi mua chút đồ, tôi chỉ ậm uk rồi đứng đấy với nó.
Mới đứng được một lúc, quả thật có một người đàn ông mặc áo đen thật, ánh mắt ông ta hướng về phía thằng bé, tôi ôm thằng bé vào lòng, nó ngây thơ hỏi tôi sao vậy chị, tôi bảo không sao, để tôi đưa nó đến chỗ mẹ, nó cười khì khì rồi bảo tôi đi. Thế là tôi dắt nó đến chỗ mẹ, vừa nhìn thấy mẹ thằng bé đã vui sướng chạy vào ôm mẹ. Tôi đến gần, bảo với người đàn bà đó là không nên để con một mình ở những nơi như vậy, dù có đi đâu hay đi mua chút gì đó cũng phải đưa nó theo, không thì gặp nguy hiểm. Người đàn bà đó cảm ơn tôi rối rít. Tôi cười rồi đi ra ngoài, không thấy người đàn ông đó đâu, tôi vội chạy vào xem cái bóng đen đó. Bóng đen biến mất, tôi yên tâm đi về
Kể ra tôi vừa cứu được một mạng người đấy nhỉ
Sáng, vẫn như mọi khi, tôi dậy đi học. Hôm nay tôi dở chứng nên không đeo kính, vì thà nhìn thấy bóng đen còn hơn nhìn thấy những con ma kinh dị
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz