Tham Tu Dinh Hoang Son
Đêm đó, bầu trời như bị xé toạc bởi từng tia chớp rạch ngang đầm lầy Nà Làng. Tôi vẫn chưa thể quên được hình ảnh ấy – những luồng sáng lạnh lẽo lóe lên trong màn mưa như đèn pha tìm kiếm, và tiếng chó tru vang vọng qua những lớp sương mù đặc quánh. Thứ âm thanh gào thét đó không giống chó bình thường – nó rền rĩ, kéo dài như đang khóc than hay rủa nguyền thứ gì đó.Chính vào đêm đó, Bích Diệp biến mất.Cô không hề ngủ trong phòng. Giường không có dấu tích xô lệch, đồ đạc vẫn nguyên vẹn. Nhưng chiếc áo khoác mưa màu rêu của cô – cái mà tôi biết rõ là Diệp luôn mang theo khi đi điều tra ban đêm – đã không còn trong góc móc. Tôi gọi điện, không liên lạc được. Hỏi vợ chồng ông quản gia, họ trả lời cụt ngủn là "không thấy". Hỏi Phú Thành, anh nói có thể cô ra ngoài đi dạo như mọi hôm. Nhưng tôi thì biết, Diệp sẽ không bao giờ làm vậy trong một cơn giông như thế, nhất là khi có dấu hiệu người lạ quanh đầm.Tôi bắt đầu tìm kiếm.Suốt ba ngày sau đó, tôi lần theo các dấu vết quanh đầm: những vết chân in trên nền đất ướt, các lối mòn dẫn về phía Tây – nơi ánh chớp từng lóe lên đêm hôm ấy. Tôi hỏi người dân trong làng lân cận, lân la các quán nước, trạm canh, thậm chí cả người chèo đò thuê, nhưng không ai thấy "cô gái Hà Nội nào cả". Nỗi lo trong tôi ngày một lớn, và rồi, vào ngày thứ ba, tôi quyết định đánh liều – vượt đầm lầy Nà Làng.Tôi mang theo đèn pin, dao nhỏ, và một bộ quần áo mưa nhẹ. Bùn lầy ngập đến tận bắp chân, cỏ dại rít vào chân như móng vuốt, và tiếng côn trùng cứ rì rào bên tai không ngớt. Tôi dấn bước, vượt qua khu rừng tràm hoang sơ phía bên kia đầm, cho tới khi thấy ánh sáng mờ phát ra từ một căn chòi lá khuất sau bụi tre gai. Tôi rón rén lại gần, tim đập thình thịch. Trong chòi có người – hai người, một nam một nữ. Tôi nhận ra dáng của người nữ trước tiên – mái tóc buộc cao, chiếc khăn choàng vai kiểu Hà Nội cổ – là Bích Diệp. Còn người kia...Tôi suýt hét lên: Đinh Hoàng Sơn.Họ kéo tôi vào trong, làm tôi ngồi xuống ghế gỗ còn bốc hơi ẩm. Diệp cười nhợt nhạt, nhưng mắt ánh lên niềm vui mừng.- Xin lỗi, Tâm. Tôi không nghĩ là cô sẽ tìm tới tận đây...Sơn im lặng. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa thưa đang lăn nhẹ trên tán tre. Cuối cùng, Diệp là người lên tiếng trước, kể cho tôi nghe tất cả.- Ngay từ khi Giang Nguyên Bảo chết, Sơn đã bắt đầu nghi ngờ không chỉ có yếu tố tâm linh, mà có một hệ thống dàn dựng phía sau. Anh ấy âm thầm bám theo sau khi mình và Phú Thành rời Hà Nội về Giang Gia Trang. Chúng tôi liên lạc ngầm. Tôi đóng vai cộng sự Phú Thành để thâm nhập bên trong, còn anh ấy cắm trại ở đây, theo dõi từ xa.Tôi sững sờ:- Còn chuyện con chó trắng thì sao?Bích Diệp thở dài, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài vạt rừng nơi sương mù vẫn lẩn khuất quanh mặt đầm.- Thật ra... chúng tôi chưa từng thấy nó tận mắt - cô thừa nhận - Tất cả những gì biết được là qua lời kể của người dân quanh đầm Nà Làng, cộng với các dấu vết lạ Sơn thu thập được.Đinh Hoàng Sơn gật đầu, bước tới chiếc rương nhỏ ở góc lán. Anh lấy ra một hộp nhựa đựng các mẫu vật và ghi chép, rồi trải một tấm bản đồ khu vực đầm lầy ra sạp tre.- Tôi đã đi qua bốn xóm vòng quanh đầm - anh nói, tay chỉ vào những dấu đánh dấu bằng bút đỏ - Mỗi nơi đều có người từng nghe tiếng tru lạ ban đêm. Tất cả đều nói đến cùng một thứ: một con chó trắng, cực kỳ to lớn, lặng lẽ di chuyển như sương khói, và... mắt đỏ.- Mắt đỏ? - tôi rùng mình.- Như hai hòn than giữa màn đêm - Bích Diệp tiếp lời - Cụ già chăn trâu còn kể rằng có lần ông ấy nhìn thấy nó lặng lẽ đứng trên bờ đê, nhìn chằm chằm xuống mặt nước. Thân nó như phát sáng, mờ mờ như hồn ma.Tôi nhíu mày: "Nghe giống... chuyện hù dọa hơn là thật."- Có thể - Sơn nói - nhưng dấu chân để lại thì không nói dối.Anh đưa ra vài tấm ảnh chụp hiện trường: những dấu chân chó lớn, sâu, in trên đất bùn. "Đây là gần khu lán bỏ hoang phía Tây đầm. Dấu chân sâu gần gấp đôi chân chó Becgie bình thường. Có cả vết móng bị kéo lê như đang gầm rít hay dằn chân xuống."Bích Diệp thêm vào: "Chúng tôi cũng tìm được vài túm lông trắng bám trên cành cây, cao hơn cả đầu người. Nếu con vật đó là thật, thì nó cao ít nhất đến ngực người lớn."Tôi cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng. "Vậy... là có người điều khiển nó?"- Có thể - Sơn trầm giọng - Cũng có thể nó là một con vật được nuôi dưỡng, huấn luyện... hoặc bị kích động theo kiểu tà thuật dân gian. Nhưng đến giờ, chưa ai thấy tận mắt. Nó luôn xuất hiện khi sấm chớp nổi lên, hoặc vào những đêm không trăng.Anh dừng lại, nhìn tôi. "Và nó chỉ xuất hiện gần nơi có người trong họ Giang."Khi tôi hỏi về quá trình điều tra, Bích Diệp và Sơn thay nhau kể lại. Họ đã đi gần hết vòng ngoài khu đầm Nà Làng trong suốt ba đêm liền, men theo các lối mòn heo hút, các bờ bụi hoang vắng mà dân bản địa ít dám bén mảng sau hoàng hôn.- Hầu hết dân quanh đây rất mê tín - Bích Diệp nói - Ban ngày thì dạn dĩ kể lể, nhưng khi đêm xuống là đóng chặt cửa, ai cũng tránh nhắc đến 'con đó'. Họ gọi nó bằng nhiều tên khác nhau: 'cẩu âm', 'con mắt đỏ', thậm chí có người già thì gọi là 'ông chó'.Sơn lôi ra một sổ tay nhỏ, viết bằng nét chữ gọn gàng:
"Đêm đầu tiên, chúng tôi gặp cụ Bính, ông lão sống neo đơn ở xóm Quằn. Cụ kể từng bị 'nó' rượt khi đang đẩy xe rùa phân bón qua bờ ruộng. Cụ nói nó không phát ra tiếng động nào, chỉ có ánh mắt đỏ rực trong bóng tối như hai đốm lửa, và mùi khét như tóc cháy. Cụ ngã xuống ruộng, gãy tay, tưởng chết, nhưng khi ngẩng đầu lên thì nó đã biến mất."- Đêm thứ hai - Diệp tiếp lời - Chúng tôi rình ở bãi cỏ gần lán bỏ hoang. Ngay sau cơn mưa đầu giờ tối, nghe có tiếng lạo xạo bên bờ sậy. Sơn bật đèn pin thì chỉ thấy cỏ rạp xuống như có vật gì nặng lướt qua. Sau đó, phát hiện vết cào dài trên thân cây rừng keo gần đó, cao tầm ngực người. Không giống móng người. Sơn đoán có thể là dấu của con vật nào đó... đang bị điều khiển.Tôi chau mày: "Tức là có kẻ đứng sau, nuôi nó?"Sơn gật đầu, nghiêm nghị: "Không loại trừ. Đặc biệt khi xét đến những dấu vết con vật để lại đều tập trung quanh các khu vực gần Giang Gia Trang – cụ thể là quanh đầm, chòi canh cũ, và con đường tắt mà Phú Thành hay dùng để ra bờ suối. Như thể ai đó đang cố tình dẫn dắt nó hoặc dùng nó đe dọa."Tôi nhìn họ, chợt thấy một thứ không nói thành lời – nỗi bất an dâng cao trong lòng. Sự việc không còn dừng lại ở mê tín hay truyền thuyết. Đã có ai đó, bằng một cách nào đó, đang điều khiển nỗi sợ này như vũ khí.Và điều làm tôi ớn lạnh hơn cả là: những chuyện này hoàn toàn có thể thật.Bích Diệp lật cuốn sổ tay nhỏ, chỉ cho tôi xem những dòng ghi chép của họ – xen giữa chữ của cô là chữ của Sơn, nghiêng nghiêng, sắc lạnh, viết bằng bút mực đen.1. Cụ Bính – xóm Quằn:
Ông lão ngoài bảy mươi, sống một mình trong căn chòi lợp ngói cũ, cách đầm Nà Làng gần 800 mét. Cụ kể cách đây hơn hai tuần, vào buổi tối khi đang đẩy xe rùa qua bờ ruộng, bất ngờ thấy "hai đốm sáng đỏ" từ lùm cây nhảy vọt ra.
"Nó không sủa, không gầm, chỉ nhìn. Mắt như lửa. Tôi quay đầu chạy thì trượt chân ngã cắm mặt xuống ruộng. Lúc ngẩng lên thì nó biến mất."
Cụ Bính còn chỉ cho họ vết trượt dài như bị cày ngang đất ruộng. Sơn đo đạc, ghi lại tọa độ GPS.2. Bà Vàng – quán nước ven đầm:
Một phụ nữ trung niên bán nước chè và ngô nướng ban ngày, nghe nói đêm ngủ ngay tại quán. Bà kể từng thấy "con gì đó to như bê con, màu trắng, hình như đang đội nón".
"Tôi nhìn nó qua tấm bạt nhựa khi vừa dọn hàng. Tưởng người say rượu nằm bò, nhưng nhìn kỹ thì là con vật, mờ như khói, thấy cả cành cây phía sau xuyên qua phần thân nó... mà lại nghe tiếng móng gõ xuống đường đất."
Khi Sơn hỏi vì sao không báo ai, bà lắc đầu: "Báo làm gì. Đêm ở đây, có khi gặp ma còn bình thường hơn gặp trộm."3. Vợ chồng ông Nhâm – người từng làm bảo vệ ở chòi canh:
Họ từng sống ở căn chòi bỏ hoang bên mé tây đầm Nà Làng, nơi từng được Giang Gia Trang thuê để trồng sen và nuôi cá rô phi. Ông Nhâm kể:
"Tôi từng nghe tiếng tru... không giống tiếng chó thường. Nó dài, kéo dãn, như lồng ngực rỗng. Và không dứt hẳn – cứ như còn vọng từ lòng đất."
Diệp thì ghi lại thêm: vợ ông Nhâm – bà Nguyệt – luôn bị mất ngủ đúng giờ Tý. Trong giấc ngủ chập chờn, bà nghe tiếng móng cào lên vách, nhưng mở cửa thì không thấy ai.Đêm hôm đó, khi trời không mưa nhưng gió từ đầm lộng lên từng cơn lạnh buốt, Sơn và Diệp quyết định phục kích. Họ chọn khu vực gần lối mòn dẫn vào bãi lau – nơi nhiều nhân chứng nói từng thấy "nó" thoắt hiện."Anh Sơn mang theo đèn pin đầu, máy ảnh hồng ngoại và cả máy ghi âm. Tôi thì... giữ tay nải toàn thuốc xịt côn trùng và bánh quy, phòng khi có con chó thật," Diệp cười nhẹ khi kể lại. Nhưng giọng cô sớm hạ thấp. "Khi trời gần nửa đêm, bỗng có tiếng bước chân rón rén bên kia bãi lau... Rồi tiếng xào xạc như gió thổi qua cành, nhưng không phải gió – vì lá không hề động."Họ nín thở. Sơn giơ máy ghi âm lên, đặt gần sát mặt đất. Trong vòng chưa đầy mười giây sau đó, một mùi khét nhẹ lan ra – rất giống mùi tóc cháy. Nhưng dù quét đèn hồng ngoại liên tục, không thấy bóng dáng gì. Chỉ có những dấu móng – bốn vết song song cắm sâu trên thân cây gạo cách mặt đất gần 1m2.Sơn cúi xuống kiểm tra kỹ, đo đạc và chụp lại. Anh không nói gì, chỉ khẽ đưa mắt sang Diệp – trong ánh nhìn đó có một thứ tôi chưa từng thấy ở người đàn ông này: hoang mang pha với phấn khích.- Anh Sơn không sợ nó, Tâm ạ. Anh ấy... như muốn hiểu nó - Diệp nhìn tôi - Như một kẻ đi săn bị con mồi thách thức."Tôi ngồi lặng bên bếp lửa nhỏ, nhìn ánh mắt sắc như dao của Sơn ánh lên trong bóng tối. Dưới ánh chớp lòe ngoài đầm Nà Làng, tôi biết—cuộc săn thực sự... vừa mới bắt đầu.
"Đêm đầu tiên, chúng tôi gặp cụ Bính, ông lão sống neo đơn ở xóm Quằn. Cụ kể từng bị 'nó' rượt khi đang đẩy xe rùa phân bón qua bờ ruộng. Cụ nói nó không phát ra tiếng động nào, chỉ có ánh mắt đỏ rực trong bóng tối như hai đốm lửa, và mùi khét như tóc cháy. Cụ ngã xuống ruộng, gãy tay, tưởng chết, nhưng khi ngẩng đầu lên thì nó đã biến mất."- Đêm thứ hai - Diệp tiếp lời - Chúng tôi rình ở bãi cỏ gần lán bỏ hoang. Ngay sau cơn mưa đầu giờ tối, nghe có tiếng lạo xạo bên bờ sậy. Sơn bật đèn pin thì chỉ thấy cỏ rạp xuống như có vật gì nặng lướt qua. Sau đó, phát hiện vết cào dài trên thân cây rừng keo gần đó, cao tầm ngực người. Không giống móng người. Sơn đoán có thể là dấu của con vật nào đó... đang bị điều khiển.Tôi chau mày: "Tức là có kẻ đứng sau, nuôi nó?"Sơn gật đầu, nghiêm nghị: "Không loại trừ. Đặc biệt khi xét đến những dấu vết con vật để lại đều tập trung quanh các khu vực gần Giang Gia Trang – cụ thể là quanh đầm, chòi canh cũ, và con đường tắt mà Phú Thành hay dùng để ra bờ suối. Như thể ai đó đang cố tình dẫn dắt nó hoặc dùng nó đe dọa."Tôi nhìn họ, chợt thấy một thứ không nói thành lời – nỗi bất an dâng cao trong lòng. Sự việc không còn dừng lại ở mê tín hay truyền thuyết. Đã có ai đó, bằng một cách nào đó, đang điều khiển nỗi sợ này như vũ khí.Và điều làm tôi ớn lạnh hơn cả là: những chuyện này hoàn toàn có thể thật.Bích Diệp lật cuốn sổ tay nhỏ, chỉ cho tôi xem những dòng ghi chép của họ – xen giữa chữ của cô là chữ của Sơn, nghiêng nghiêng, sắc lạnh, viết bằng bút mực đen.1. Cụ Bính – xóm Quằn:
Ông lão ngoài bảy mươi, sống một mình trong căn chòi lợp ngói cũ, cách đầm Nà Làng gần 800 mét. Cụ kể cách đây hơn hai tuần, vào buổi tối khi đang đẩy xe rùa qua bờ ruộng, bất ngờ thấy "hai đốm sáng đỏ" từ lùm cây nhảy vọt ra.
"Nó không sủa, không gầm, chỉ nhìn. Mắt như lửa. Tôi quay đầu chạy thì trượt chân ngã cắm mặt xuống ruộng. Lúc ngẩng lên thì nó biến mất."
Cụ Bính còn chỉ cho họ vết trượt dài như bị cày ngang đất ruộng. Sơn đo đạc, ghi lại tọa độ GPS.2. Bà Vàng – quán nước ven đầm:
Một phụ nữ trung niên bán nước chè và ngô nướng ban ngày, nghe nói đêm ngủ ngay tại quán. Bà kể từng thấy "con gì đó to như bê con, màu trắng, hình như đang đội nón".
"Tôi nhìn nó qua tấm bạt nhựa khi vừa dọn hàng. Tưởng người say rượu nằm bò, nhưng nhìn kỹ thì là con vật, mờ như khói, thấy cả cành cây phía sau xuyên qua phần thân nó... mà lại nghe tiếng móng gõ xuống đường đất."
Khi Sơn hỏi vì sao không báo ai, bà lắc đầu: "Báo làm gì. Đêm ở đây, có khi gặp ma còn bình thường hơn gặp trộm."3. Vợ chồng ông Nhâm – người từng làm bảo vệ ở chòi canh:
Họ từng sống ở căn chòi bỏ hoang bên mé tây đầm Nà Làng, nơi từng được Giang Gia Trang thuê để trồng sen và nuôi cá rô phi. Ông Nhâm kể:
"Tôi từng nghe tiếng tru... không giống tiếng chó thường. Nó dài, kéo dãn, như lồng ngực rỗng. Và không dứt hẳn – cứ như còn vọng từ lòng đất."
Diệp thì ghi lại thêm: vợ ông Nhâm – bà Nguyệt – luôn bị mất ngủ đúng giờ Tý. Trong giấc ngủ chập chờn, bà nghe tiếng móng cào lên vách, nhưng mở cửa thì không thấy ai.Đêm hôm đó, khi trời không mưa nhưng gió từ đầm lộng lên từng cơn lạnh buốt, Sơn và Diệp quyết định phục kích. Họ chọn khu vực gần lối mòn dẫn vào bãi lau – nơi nhiều nhân chứng nói từng thấy "nó" thoắt hiện."Anh Sơn mang theo đèn pin đầu, máy ảnh hồng ngoại và cả máy ghi âm. Tôi thì... giữ tay nải toàn thuốc xịt côn trùng và bánh quy, phòng khi có con chó thật," Diệp cười nhẹ khi kể lại. Nhưng giọng cô sớm hạ thấp. "Khi trời gần nửa đêm, bỗng có tiếng bước chân rón rén bên kia bãi lau... Rồi tiếng xào xạc như gió thổi qua cành, nhưng không phải gió – vì lá không hề động."Họ nín thở. Sơn giơ máy ghi âm lên, đặt gần sát mặt đất. Trong vòng chưa đầy mười giây sau đó, một mùi khét nhẹ lan ra – rất giống mùi tóc cháy. Nhưng dù quét đèn hồng ngoại liên tục, không thấy bóng dáng gì. Chỉ có những dấu móng – bốn vết song song cắm sâu trên thân cây gạo cách mặt đất gần 1m2.Sơn cúi xuống kiểm tra kỹ, đo đạc và chụp lại. Anh không nói gì, chỉ khẽ đưa mắt sang Diệp – trong ánh nhìn đó có một thứ tôi chưa từng thấy ở người đàn ông này: hoang mang pha với phấn khích.- Anh Sơn không sợ nó, Tâm ạ. Anh ấy... như muốn hiểu nó - Diệp nhìn tôi - Như một kẻ đi săn bị con mồi thách thức."Tôi ngồi lặng bên bếp lửa nhỏ, nhìn ánh mắt sắc như dao của Sơn ánh lên trong bóng tối. Dưới ánh chớp lòe ngoài đầm Nà Làng, tôi biết—cuộc săn thực sự... vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz