Tham Tu Dinh Hoang Son
Một cơn gió mỏng luồn qua khe cửa sổ, làm tấm rèm vải khẽ lay động. Trong căn phòng sáng ánh nắng, im lặng bỗng trở nên đặc sệt khi bác sĩ Quang Linh nhắc đến hai chữ "quỷ cẩu". Tôi khẽ rùng mình – không rõ vì gió thu hay vì âm điệu nặng nề trong giọng ông.Sơn nhướng mày, nhưng không ngắt lời. Anh chỉ rót thêm trà vào tách của khách, như thể muốn kéo dài giây phút im lặng ấy, để ông ta phải nói ra tất cả, không sót một chi tiết nào.Quang Linh hít một hơi thật sâu.- Tôi và Giang Nguyên Bảo là bạn học cũ. Từng công tác cùng nhau một thời gian ngắn tại bệnh viện tỉnh Bắc Kạn. Anh ta là người có tài, có điều hơi... cổ hủ. Mấy năm gần đây, anh nghỉ hưu, về sống tại Giang Gia Trang – cơ ngơi của dòng họ Giang tại xã Thượng Lâm, huyện Na Rì.- Tôi có nghe về khu trang trại ấy - tôi nói - Tòa nhà kiểu Pháp pha lẫn kiến trúc bản địa, nằm lọt giữa đồi chè và rừng keo, phải không?"- Đúng rồi. Một nơi đẹp nhưng... có cái gì đó rất lạ - Giọng ông hạ thấp - Khoảng hơn một tháng trước, tôi nhận được thư mời của Bảo – không phải điện thoại, mà là thư tay. Anh ấy viết có chuyện hệ trọng trong gia tộc cần tham vấn, nhưng không muốn thông qua chính quyền. Tôi thấy bất thường, bèn đến.- Và chuyện bắt đầu từ đó? - Sơn hỏi, mắt vẫn nhìn vào chén trà.Quang Linh gật đầu.- Giang Gia Trang hôm đó đìu hiu lạ thường. Không có ai ra tiếp tôi ngoài một ông quản gia già tên Phụng. Nguyên Bảo lúc ấy đang nằm phòng riêng, vẻ mặt hốc hác, như người bị ám ảnh lâu ngày. Anh ấy nói với tôi về những điều rất... hoang đường: rằng trong họ đã có người chết bất thường, và anh tin mình sẽ là người tiếp theo. Rồi anh nói đến 'lời nguyền quỷ cẩu' – một thứ mà tôi từng tưởng chỉ là chuyện kể lúc nửa đêm.Quang Linh ngồi lặng đi một lúc, rồi ông ngẩng lên nhìn chúng tôi – trong ánh mắt là sự do dự pha lẫn e ngại.- Tôi không tin vào những chuyện ma quỷ, nhưng... nếu cậu thật sự muốn điều tra đến cùng, tôi cần nói thêm một chuyện mà người ngoài dòng họ Giang rất ít ai biết.Sơn không đáp, chỉ gật nhẹ. Tôi thì nghiêng người về phía trước, tò mò.- Nhiều đời trước, tổ tiên nhà họ Giang từng nghèo khổ, bị áp bức bởi địa chủ vùng Tuyên Quang. Chuyện kể rằng, một đêm trăng máu, người đàn ông đầu tiên lập ra Giang Gia Trang – Giang Văn Tông – đã làm một nghi lễ cổ xưa để triệu hồi quỷ cẩu, linh hồn chó trắng dữ tợn có thể thấy được những kẻ yếu bóng vía, nghe được điều con người không dám nói. Quỷ cẩu không chỉ là linh vật canh giữ. Nó được nuôi bằng máu. Mỗi tháng, Giang Văn Tông sẽ chọn một người dân nghèo trong vùng – kẻ cô thế, lang thang, hoặc bị coi là 'vô dụng' – để tế lễ. Một ngón tay, một trái tim, hay cả một mạng người. Đổi lại, quỷ cẩu sẽ đem về tiền bạc, vận may, và những bí mật giúp nhà họ Giang vươn lên – từ một hộ nông dân thành dòng họ lớn nắm đất đai cả vùng Na Rì. Người trong họ gọi đó là Khế ước máu. Chỉ người thừa kế mới được truyền lại cách nuôi và sai khiến quỷ cẩu. Đó là lý do vì sao bao đời, người đứng đầu dòng họ luôn được tôn kính tuyệt đối – không chỉ vì giàu có, mà vì... họ là 'chủ nhân' của linh thú bảo hộ và bảo hiểm khủng khiếp nhất: một con chó trắng đội nón mê, chỉ nghe lệnh của kẻ được truyền bí thuật.Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc. Câu chuyện ấy – nếu là thật – vượt xa khỏi những gì tôi từng gặp trong bất cứ buổi giám định pháp y nào.Sơn vẫn lặng thinh, sau cùng anh lên tiếng:- Vậy thì chắc chắn có người đã phá vỡ cái được gọi là khế ước máu nhỉ?- Có thể nói là vậy, cách đây ngót nửa thế kỷ, đến đời của ngài Giang Đức Huy (cha của bạn tôi Giang Nguyên Bảo). Ngài là người có tấm lòng nhân hậu, quan tâm đến mọi người. Chính ngài cho phá bỏ đàn tế lễ. Có thể vì đó mà "quỷ cẩu" nổi giận... Và bi kịch bắt đầu từ đây!Ngừng một lúc, Quang Linh tiếp lời:- Sẩm tối hôm đó, theo lời kể của dân làng cùng những ghi chép cổ xưa mà tôi tìm được, ngài Giang Đức Huy cùng vài bằng hữu rủ nhau đi săn trên triền đồi phía Tây, mang theo một con chó trắng thân tín. Khi bóng đêm buông xuống, sương mù dày đặc như tấm màn âm giới tràn về phủ kín lối mòn, cả đoàn bắt đầu tản ra tìm chỗ nghỉ chân. Nhưng Giang Đức Huy không bao giờ trở lại. Gần nửa đêm, trong lúc mọi người đang hốt hoảng lùng sục, từ phía sâu trong rừng vọng ra một tiếng chó tru rợn óc, kéo dài như xé toạc màn đêm. Liền sau đó là một tiếng thét kinh hoàng — tiếng người, thảng thốt và tuyệt vọng. Khi chạy đến nơi phát ra âm thanh, họ phát hiện thi thể ngài Đức Huy nằm sõng soài dưới một khe núi tối om, đôi mắt mở to, trợn trừng đến mức gần như lồi khỏi hốc mắt, như thể đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng. Trên cổ ông, những vết cắn sâu hoắm, thịt da bị xé toạc như bởi hàm răng của một con thú điên loạn. Không xa đó, con chó trắng của ông cũng nằm chết, xác bị co quắp kỳ lạ. Mũi nó vỡ nát như vừa cắm đầu vào đá, nước dãi sùi bọt mép, khóe mắt vẫn rỉ máu tươi. Dân làng xôn xao bàn tán — rằng quỷ cẩu đã nhập hồn vào chính con chó trung thành ấy, rồi quay lại cắn chết chủ nhân mình để đòi lại món nợ máu năm xưa. Đó là khởi đầu của chuỗi bi kịch...- Vậy là bi kịch vẫn tiếp tục? – tôi hỏi.- Đúng vậy – Quang Linh trả lời, tay nắm chặt – Hôm tôi lên, Giang Gia Trang khi đó đìu hiu lạ thường. Không có ai ra tiếp tôi ngoài vợ chồng ông quản gia Văn Thế Kiệt và bà vú Võ Thị Hồng Biên. Nguyên Bảo lúc ấy đang nằm phòng riêng, vẻ mặt hốc hác, như người bị ám ảnh lâu ngày. Anh ấy nói với tôi về những điều rất... hoang đường: rằng trong họ đã có người chết bất thường, và anh tin mình sẽ là người tiếp theo. Rồi anh nói đến 'lời nguyền quỷ cẩu' – một thứ mà tôi từng tưởng chỉ là chuyện kể lúc nửa đêm...- Cụ thể là những ai? – Đinh Hoàng Sơn hỏi, đôi mắt anh xa xăm- Một người cháu họ, Giang Quốc Dũng – ba mươi hai tuổi, chết cách đó gần hai tháng. Báo cáo ghi là tai nạn xe máy trên đèo Khau Vai, nhưng thi thể được tìm thấy trong tình trạng... rất kỳ lạ. Dũng bị ngã từ vách núi, không có mảnh vải nào trên người, nhưng trên ngực lại có vết răng chó – rạch đôi da thịt như bị cắn nghiến từ con thú cực lớn.- Chó hoang vùng cao không thiếu - tôi nói, nhưng chính tôi cũng thấy câu nói mình không thuyết phục nổi không khí trong phòng.Sơn vẫn im lặng, tay vuốt nhẹ viền tách trà.- Một tuần sau, đến lượt người chị họ của Nguyên Bảo – bà Giang Thị Minh, giáo viên về hưu, sống ngay trong trang trại. Bà ta được phát hiện chết trong chuồng gà, tay ôm xác một con chó trắng. Điều lạ là trong cổ họng bà có lông chó, và mắt thì... đỏ ngầu.- Con chó trắng - Sơn lặp lại - Và nó đội nón mê giống trong truyền thuyết?Quang Linh nhìn anh, mắt mở lớn.- Làm sao cậu biết chi tiết đó? Người trong họ còn không dám kể ra...Sơn cười khẽ. "Câu chuyện mà ông chưa kể hết đã được người dân địa phương rỉ tai nhau từ lâu rồi. Tôi đọc được vài mẩu trên diễn đàn mê tín dị đoan. Một dòng họ cổ, lập ra bằng nghi thức nuôi quỷ cẩu để cầu phú quý, và cái giá phải trả là máu."- Tôi tưởng đó chỉ là truyền thuyết - tôi nói, giọng có phần lạnh gáy.- Tôi cũng tưởng vậy - Quang Linh nói - cho đến khi sáng hôm sau, tôi phát hiện Nguyên Bảo chết trong phòng – cửa khóa trái, không dấu hiệu đột nhập. Gương mặt anh ta tái mét, trên trán có ba vết tròn đỏ như bị chích – ba dấu chân chó. Khám nghiệm tử thi ghi do suy tim cấp. Nhưng tim anh ta không có tiền sử bệnh nặng, và điều kỳ lạ nhất... là trên giường vẫn còn vết chân chó – trắng, to bằng bàn tay người lớn.- Vậy nghĩa là... - tôi chợt nói, nhưng Sơn giơ tay ngăn lại.Anh chậm rãi đứng dậy, bước tới gần bức tường dán đầy giấy nhớ. Rút một cây bút đỏ, anh chấm lên bản đồ Hà Nội, rồi quay lại nhìn Quang Linh:- Ông có mang ảnh không? Của nạn nhân, hiện trường, và con chó đội nón mê mà ông nói?"Quang Linh khẽ gật đầu, lôi từ trong túi ra một phong bì dày. Tôi đỡ lấy, bắt đầu xem từng tấm: ảnh một người đàn ông già, khuôn mặt méo mó trong cái chết bất ngờ; ảnh một vết chân chó cỡ lớn in trên tấm ga giường màu trắng; và cuối cùng là một bức ảnh mờ, chụp từ xa – một con chó toàn thân trắng như tuyết, mắt đỏ rực, trên đầu là một chiếc nón mê rách nát. Bối cảnh trong rừng, ánh sáng nhòe nhoẹt.Tôi thấy da mình nổi gai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz