Tempest (Giông Tố)/ When the night whispers your name
TẬP 26 - Nơi bình minh ngủ quên (H+)
Bữa sáng nặng nề, không ai nói thêm một lời nào.
Trong xe cũng im lìm, ngoài cửa kính chỉ có hàng cây trôi ngược về phía sau. Munju chăm chú lật tài liệu, còn Sanho chỉ lặng lẽ quan sát, không xen vào. Nhưng cả hai đều biết một cái hôn thôi đã đủ để xé tung lớp vỏ bình tĩnh của họ.Tại phòng họp quốc tế.Không khí trang trọng, căng thẳng. Đại diện một quốc gia đồng minh bước vào, gương mặt nhã nhặn nhưng ánh mắt ẩn giấu sự dò xét.Cuộc đàm phán diễn ra trơn tru cho đến khi một vị khách nam vốn nổi tiếng thâm hiểm, bỗng nghiêng người, nửa đùa nửa thật:"Người phụ nữ xinh đẹp như Tổng thống Seo Munju... thật khó tin cô lại có thể gánh vác một đất nước. Có lẽ... cô nên tìm một người đàn ông mạnh mẽ để dựa vào thì hơn."Cả căn phòng chết lặng. Mi Ji và Chang Hee tròn mắt. Không khí xung quanh dày đặc sự khinh miệt được che bằng nụ cười ngoại giao.Tổng Thống siết chặt tay, gương mặt không đổi sắc:
"Đất nước tôi không cần một người đàn ông để chống lưng. Chúng tôi cần công lý, và chúng tôi có thừa sức bảo vệ điều đó."Nhưng khi ông ta bật cười, ánh mắt lướt qua gương mặt cô với ý nhục mạ, Sanho không kiềm chế được.Anh tiến lên một bước, giọng trầm thấp nhưng sắc lạnh:
"Cẩn thận lời nói của ông. Người đứng trước mặt ông là nguyên thủ một quốc gia, không phải để ông bỡn cợt."Sự im lặng như nổ tung trong căn phòng. Tất cả đều nhìn anh - người vệ sĩ chỉ đáng lẽ đứng phía sau, nay lại dám đối đầu thẳng mặt với lãnh đạo một cường quốc.Tổng Thống thoáng giật mình. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh đang... bất chấp tất cả vì cô sao?Ánh mắt ông ta tối sầm, nhưng vì thể diện chính trị, chỉ có thể cười gượng rồi đánh trống lảng. Cuộc họp tiếp tục, nhưng bầu không khí đã nặng nề hơn.Sau cuộc họp.Cửa vừa khép lại, Mun Ju xoay người, nhìn thẳng vào anh, đôi mắt lạnh lùng:
"San Ho-sii, anh có biết mình vừa làm gì không? Anh khiến cả một đất nước rơi vào tình thế nguy hiểm chỉ vì một câu nói của kẻ khác."Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng bình thản nhưng kiên quyết:
"Tôi không quan tâm chính trị. Tôi chỉ không cho phép bất kỳ ai hạ thấp cô."Trái tim cô run rẩy. Câu nói ấy, từng chữ một, đánh tan lớp phòng ngự lạnh lùng."Anh..." giọng Mun Ju khàn đi, mắt hoe đỏ. Cô quay đi, sợ nếu nhìn lâu hơn, cô sẽ gục ngã.Nhưng San Ho bước lên, chỉ còn cách cô một khoảng thở. Hơi ấm anh bao phủ lấy, kề sát tai cô, thì thầm:
"Tổng Thống, nếu em thật sự muốn tôi giữ khoảng cách... vậy thì đừng để tôi thấy ai động vào em, dù chỉ bằng lời nói."Cô cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng bàn tay đã run lên. Bầu không khí giữa họ nóng rực, chỉ cần thêm một nhịp thôi là sẽ bùng nổ...Mun Ju vẫn đứng im, tay nắm chặt tài liệu như để kìm sự run rẩy. Cô quay mặt đi, không muốn ai nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hoe của mình.Anh lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy. Có những lần anh muốn buông bỏ, nhưng mỗi khi cô bị tổn thương, tất cả lý trí đều sụp đổ.Trên xe trở về.Cả xe im lặng. Mi Ji và Chang Hee ngồi phía trước, im thin thít vì cảm nhận rõ không khí căng thẳng.Tổng Thống cố gắng nhìn thẳng qua cửa kính, nhưng ánh mắt Vệ sĩ Paik từ gương chiếu hậu vẫn dán chặt vào cô. Cô ghét bản thân mình vì chỉ cần bắt gặp ánh mắt đó thôi, tất cả quyết tâm trở nên mong manh.Cô buộc phải nói, giọng lạnh:
"Anh không được tái phạm chuyện hôm nay nữa. Đây là chính trị, không phải chiến trường của anh."Vệ sĩ quay mặt ra ngoài cửa kính, giọng khẽ nhưng đầy kiên định:
"Nếu chính trị cho phép người khác xúc phạm Tổng thống, thì tôi sẽ phá vỡ luật lệ đó. Dù phải trả giá."Tim cô như bị siết chặt. Câu nói ấy quá tàn nhẫn, bởi nó khiến cô muốn dựa vào anh, muốn tin anh... trong khi chính cô đã quyết định phải buông tay.Tổng Thống sau khi bàn việc chính sự xong, giả vờ thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài. Nhưng vừa xoay người, vết thương ở cổ tay tái phát, cô lảo đảo suýt ngã.Vệ sĩ Paik nhanh hơn ý thức, đưa tay giữ lấy. Ngón tay anh siết nhẹ nơi cổ tay ấy, đúng chỗ đang đau, khiến cô khựng lại, cả cơ thể cứng đờ."Đau à?" giọng anh khàn đặc, nhưng lại mang theo chút giễu cợt.
Tổng Thống nghiến răng, cố giữ bình tĩnh: "Buông ra."Anh không buông. Ngược lại, lực tay còn siết chặt hơn, ánh mắt xoáy sâu vào cô:
"Em lúc nào cũng ra lệnh cho tôi. Nhưng trong tình cảnh này..." hơi thở anh áp sát, lời nói như từng nhát dao nhỏa vào tim, "...em có chắc mình còn đủ tỉnh táo để ra lệnh không?"Cả người Mun Ju run lên, nhưng cô cắn chặt môi, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên quyết như một lưỡi gươm:
"Nếu anh còn coi mình là vệ sĩ của tôi, thì lập tức buông tay."Trong khoảnh khắc đó, San Ho đứng lặng. Rồi anh bật cười khẽ, nụ cười vừa đau đớn vừa bất cần. Bàn tay buông xuống, nhưng hơi ấm còn hằn nguyên trên cổ tay cô.Anh cúi đầu, kề sát tai cô, thì thầm một câu trước khi bước đi:
"Đừng thử thách giới hạn của tôi nữa... một lần nữa, tôi sẽ không kìm được đâu."Tổng Thống đứng lặng, tim như bị bóp nghẹt.
Ngoài cửa, bóng Vệ sĩ khuất dần, để lại cô một mình trong căn phòng rộng lớn, với tiếng tim đập dồn dập không thể nguôi.Mun Ju lặng người một lúc lâu. Cô ngồi xuống ghế, bàn tay run run vén tay áo, lộ ra vết đỏ hằn in sâu nơi cổ tay. Chỉ một cái siết của Paik San Ho thôi... cũng đủ khiến cô mất thăng bằng trong lòng."Anh thật sự... nguy hiểm." cô thì thầm một mình, như một lời thú nhận lén lút.Bên ngoài hành lang, người Vệ sĩ tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền. Đầu ngón tay anh vẫn còn cảm giác nóng rát của làn da mỏng manh kia. Trong đầu anh vang vọng câu nói lạnh lùng của Munju: "Nếu còn coi mình là vệ sĩ..."
Anh bật cười khẽ, nhưng ánh mắt lại tối đi:
"Vệ sĩ thôi sao? Em sẽ không chịu nổi nếu tôi chỉ là vệ sĩ của em đâu, Mun Ju à. "Đêm đó, không ai ngủ được.Mun Ju trằn trọc trong phòng, từng lần xoay người là từng nhịp tim đập rối loạn. Cô vùi mặt vào gối, cố xua đi ký ức về đôi mắt đầy nguy hiểm nhưng cũng chứa một nỗi đau sâu thẳm của anh.Còn San Ho, ở phòng bên cạnh, cũng không yên. Anh ngồi tựa trên ghế, chai rượu chưa khui trên bàn. Trong ánh sáng lờ mờ, bóng lưng anh phủ xuống như một vết thương khó lành. Mỗi lần nhắm mắt lại, anh lại thấy khuôn mặt Mun Ju ngay trước tầm tay, gần đến mức anh chỉ cần buông bỏ lý trí một chút thôi...Bất chợt, tiếng động nhẹ vang lên. Mun Ju bước ra khỏi phòng, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng. Cô xuống bếp rót nước, nhưng không ngờ San Ho đang ngồi sẵn trong bóng tối.Ánh mắt họ chạm nhau. Không lời nào, không lý do.Không khí như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng tim đập gấp gáp vang lên trong tai mỗi người. Mun Ju nắm chặt ly nước, môi mím lại. San Ho nhìn thấy bàn tay cô run khẽ, lại nhớ tới vết hằn trên cổ tay mình gây ra.Anh bước đến gần, từng bước nặng nề mà kiềm chế."Sao vẫn chưa ngủ?" giọng anh khàn, nhỏ đến mức như một tiếng thở dài.
Munju quay đi, nhưng anh đã tiến đến đủ gần để mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.Khoảng cách chỉ còn nửa bước.Mun Ju nghiêng đầu, tránh ánh nhìn như thiêu đốt kia, nhưng San Ho lại đưa tay chặn lên thành bếp ngay cạnh cô, giam toàn bộ lối thoát. Ly nước trong tay Munju khẽ rung lên, vài giọt tràn ra mép ly."Anh..." giọng cô khàn khàn, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào.San Ho cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hơi thở. Anh không chạm, chỉ nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt pha lẫn thèm khát và đau đớn."Tôi đã thề sẽ không vượt giới hạn nữa..." anh khẽ thì thầm, giọng run lên, "Nhưng em đang khiến tôi phát điên, Munju."Tim cô đập loạn nhịp. Cô muốn quay đi, muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại đứng chết lặng như bị thôi miên.Bất chợt, Sanho siết chặt tay thành nắm, lấy hết sức lùi lại nửa bước. Anh quay mặt đi, cười nhạt:"Ngủ đi. Đừng khiến tôi mất kiểm soát lần nữa."Nhưng ngay khi anh vừa định rời đi, Munju lại gọi khẽ:
"San Ho-sii..."Anh khựng lại.Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt như bị nhấn chìm trong hỗn loạn. Lần này, chính cô chủ động bước một bước ngắn, kéo khoảng cách trở về."Anh nghĩ... tôi chưa từng mất kiểm soát sao?"San Ho chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm mại của cô đã áp lên anh, run rẩy nhưng cũng táo bạo đến mức làm mọi lời thề tan biến. Anh bùng nổ, vòng tay kéo cô ghì sát vào ngực, nụ hôn từ chỗ vụng về trở nên cuồng nhiệt, mạnh mẽ.Munju bị đẩy lùi hẳn vào bếp, ly nước rơi xuống, vỡ tan. Nhưng cả hai chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng thở gấp gáp và nhịp tim dồn dập hòa vào nhau.Sanho hôn cô say đắm, rồi bất chợt ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
"Chỉ một lần này thôi." anh thì thầm, nhưng giọng run rẩy như chính anh cũng không tin mình sẽ buông.Cô ngã gục vào lồng ngực anh, bàn tay níu chặt vạt áo sơ mi. Không còn ai trong họ giữ nổi lý trí.Sanho bế bổng Munju rời khỏi bếp, không buông môi cô một giây nào. Tiếng va chạm của lưng cô với cánh cửa phòng ngủ vang khẽ, rồi anh đặt cô xuống giường.Anh cúi người, đôi môi tham lam nuốt trọn từng tiếng thở gấp gáp của cô. Chiếc váy mỏng đã bị kéo xuống, rơi lả tả nơi cánh tay. Munju định đưa tay giữ lại, nhưng anh chặn lại, bàn tay to lớn giữ lấy cổ tay cô, áp lên gối.
"Đừng giấu tôi nữa." giọng anh trầm khàn, vừa như ra lệnh, vừa như van xin.Munju run rẩy, nhưng ánh mắt cô nhìn anh rực cháy. "San Ho..." chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến anh mất kiểm soát hoàn toàn.Anh cúi xuống, hôn dọc xương quai xanh, rồi trượt xuống bờ ngực đầy đặn. Mỗi nụ hôn, mỗi vệt lưỡi để lại trên da thịt cô đều nóng rát, khiến cơ thể Munju cong lên như bị điện giật."Anh... điên thật rồi..." cô thở dốc, câu nói bật ra không kịp ngăn.Sanho ngẩng đầu, mắt anh tối lại, như con thú bị khiêu khích. "Nếu em thấy tôi nguy hiểm... thì đừng để tôi ở gần em thế này." Nói rồi, anh lại cúi xuống, mạnh mẽ hơn, cuồng nhiệt hơn.Bàn tay anh trượt xuống, vuốt ve eo thon rồi lần vào giữa hai chân cô. Mun Ju giật nảy, cả cơ thể siết chặt, tiếng rên khe khẽ bật ra không kìm được."Em ướt quá..." San Ho thì thầm bên tai, giọng trầm khàn khiến cô đỏ bừng cả mặt."Đừng nói nữa..." cô cắn môi, cố đẩy anh, nhưng lực của anh quá mạnh, lại dịu dàng đến mức cô chẳng thể phản kháng.Anh không vội, ngón tay anh chậm rãi thăm dò, rồi tăng nhịp khiến Mun Ju gần như nghẹn lại trong khoái cảm. Cô nắm chặt ga giường, mắt nhắm nghiền, từng tiếng rên nhỏ bé lọt vào tai anh, làm anh gần như phát điên."Nhìn tôi." San Ho khẽ nâng cằm cô, bắt ánh mắt cô chạm vào mình ngay khoảnh khắc cơ thể cô run rẩy dữ dội. Cảnh tượng ấy khiến anh không thể kìm hãm được nữa.Anh kéo khoá quần, giải phóng ham muốn đã dồn nén bao lâu. Mun Ju tròn mắt, vừa sợ vừa khao khát.
"Chỉ một lần này thôi..." anh thì thầm, rồi lao vào cô.Mun Ju nghẹn lại, cảm giác lấp đầy khiến nước mắt rưng rưng. San Ho dừng lại, hôn lên trán, lau từng giọt lệ của cô:
"Tôi sẽ nhẹ nhàng... từ từ thôi..."Và đúng như lời, anh bắt đầu di chuyển chậm rãi, để cô quen dần, rồi tăng tốc. Mỗi cú thúc mạnh khiến Mun Ju gần như mất kiểm soát, tiếng rên ngọt ngào thoát ra trong vô thức. Cô quấn chân quanh eo anh, để mặc cơ thể hòa vào nhau.San Ho dừng lại, ánh mắt như muốn hỏi cô có ổn không. Một tay anh đặt trên mái tóc ướt mồ hôi, nhẹ nhàng vuốt về phía sau đầu, như cách trấn an. Đôi môi anh chạm khẽ vào khóe môi cô, run run một chút trước khi dán chặt.Anh thì thầm rất nhỏ, gần như nghẹn lại:
"Có đau không, Mun Ju?"Cô mở mắt nhìn anh, hơi thở gấp gáp. Không kịp trả lời, đôi môi đã bị anh chiếm lấy lần nữa, chậm rãi hơn nhưng sâu hơn, nóng bỏng hơn.Khoảnh khắc ấy, cô không còn kiềm chế được, tiếng rên bật ra trong vô thức, nghẹn ngào tan vào miệng anh. Cả hai như rơi khỏi lý trí, chỉ còn nhịp tim hòa vào nhau.Căn phòng chìm trong hơi thở gấp gáp, tiếng da thịt va chạm, tiếng ga giường xộc xệch. Cả hai như bùng nổ, cuồng nhiệt, nhưng cũng đầy tình yêu bị kìm nén quá lâu.Đỉnh điểm kéo đến, Mun Ju cắn chặt vai anh, còn San Ho gầm khẽ bên tai cô. Họ cùng nhau rơi vào khoảnh khắc ngọt ngào lẫn dữ dội, để rồi gục xuống trong vòng tay nhau.Anh ôm cô sát vào ngực, mồ hôi ướt đẫm, giọng khàn đặc:
"Mun Ju à... từ giờ em không còn đường lui nữa."Cô không đáp, chỉ chôn mặt vào ngực anh, nước mắt và nụ cười hòa lẫn. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cả đời mình đã gắn chặt với người đàn ông nguy hiểm ấy.
_______________Tặng cho mấy bé ngoan 1 chap thưởng nè, nóng hổi vừa thôi vừa ăn. Và rồi Mun Ju là người cắt đứt ranh giới ấy, thứ trái cấm. Không biết chuyện tình lính đánh thuê Triều Tiên và Tổng thống Đại Hàn sẽ đi về đâu...
Trong xe cũng im lìm, ngoài cửa kính chỉ có hàng cây trôi ngược về phía sau. Munju chăm chú lật tài liệu, còn Sanho chỉ lặng lẽ quan sát, không xen vào. Nhưng cả hai đều biết một cái hôn thôi đã đủ để xé tung lớp vỏ bình tĩnh của họ.Tại phòng họp quốc tế.Không khí trang trọng, căng thẳng. Đại diện một quốc gia đồng minh bước vào, gương mặt nhã nhặn nhưng ánh mắt ẩn giấu sự dò xét.Cuộc đàm phán diễn ra trơn tru cho đến khi một vị khách nam vốn nổi tiếng thâm hiểm, bỗng nghiêng người, nửa đùa nửa thật:"Người phụ nữ xinh đẹp như Tổng thống Seo Munju... thật khó tin cô lại có thể gánh vác một đất nước. Có lẽ... cô nên tìm một người đàn ông mạnh mẽ để dựa vào thì hơn."Cả căn phòng chết lặng. Mi Ji và Chang Hee tròn mắt. Không khí xung quanh dày đặc sự khinh miệt được che bằng nụ cười ngoại giao.Tổng Thống siết chặt tay, gương mặt không đổi sắc:
"Đất nước tôi không cần một người đàn ông để chống lưng. Chúng tôi cần công lý, và chúng tôi có thừa sức bảo vệ điều đó."Nhưng khi ông ta bật cười, ánh mắt lướt qua gương mặt cô với ý nhục mạ, Sanho không kiềm chế được.Anh tiến lên một bước, giọng trầm thấp nhưng sắc lạnh:
"Cẩn thận lời nói của ông. Người đứng trước mặt ông là nguyên thủ một quốc gia, không phải để ông bỡn cợt."Sự im lặng như nổ tung trong căn phòng. Tất cả đều nhìn anh - người vệ sĩ chỉ đáng lẽ đứng phía sau, nay lại dám đối đầu thẳng mặt với lãnh đạo một cường quốc.Tổng Thống thoáng giật mình. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh đang... bất chấp tất cả vì cô sao?Ánh mắt ông ta tối sầm, nhưng vì thể diện chính trị, chỉ có thể cười gượng rồi đánh trống lảng. Cuộc họp tiếp tục, nhưng bầu không khí đã nặng nề hơn.Sau cuộc họp.Cửa vừa khép lại, Mun Ju xoay người, nhìn thẳng vào anh, đôi mắt lạnh lùng:
"San Ho-sii, anh có biết mình vừa làm gì không? Anh khiến cả một đất nước rơi vào tình thế nguy hiểm chỉ vì một câu nói của kẻ khác."Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng bình thản nhưng kiên quyết:
"Tôi không quan tâm chính trị. Tôi chỉ không cho phép bất kỳ ai hạ thấp cô."Trái tim cô run rẩy. Câu nói ấy, từng chữ một, đánh tan lớp phòng ngự lạnh lùng."Anh..." giọng Mun Ju khàn đi, mắt hoe đỏ. Cô quay đi, sợ nếu nhìn lâu hơn, cô sẽ gục ngã.Nhưng San Ho bước lên, chỉ còn cách cô một khoảng thở. Hơi ấm anh bao phủ lấy, kề sát tai cô, thì thầm:
"Tổng Thống, nếu em thật sự muốn tôi giữ khoảng cách... vậy thì đừng để tôi thấy ai động vào em, dù chỉ bằng lời nói."Cô cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng bàn tay đã run lên. Bầu không khí giữa họ nóng rực, chỉ cần thêm một nhịp thôi là sẽ bùng nổ...Mun Ju vẫn đứng im, tay nắm chặt tài liệu như để kìm sự run rẩy. Cô quay mặt đi, không muốn ai nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hoe của mình.Anh lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy. Có những lần anh muốn buông bỏ, nhưng mỗi khi cô bị tổn thương, tất cả lý trí đều sụp đổ.Trên xe trở về.Cả xe im lặng. Mi Ji và Chang Hee ngồi phía trước, im thin thít vì cảm nhận rõ không khí căng thẳng.Tổng Thống cố gắng nhìn thẳng qua cửa kính, nhưng ánh mắt Vệ sĩ Paik từ gương chiếu hậu vẫn dán chặt vào cô. Cô ghét bản thân mình vì chỉ cần bắt gặp ánh mắt đó thôi, tất cả quyết tâm trở nên mong manh.Cô buộc phải nói, giọng lạnh:
"Anh không được tái phạm chuyện hôm nay nữa. Đây là chính trị, không phải chiến trường của anh."Vệ sĩ quay mặt ra ngoài cửa kính, giọng khẽ nhưng đầy kiên định:
"Nếu chính trị cho phép người khác xúc phạm Tổng thống, thì tôi sẽ phá vỡ luật lệ đó. Dù phải trả giá."Tim cô như bị siết chặt. Câu nói ấy quá tàn nhẫn, bởi nó khiến cô muốn dựa vào anh, muốn tin anh... trong khi chính cô đã quyết định phải buông tay.Tổng Thống sau khi bàn việc chính sự xong, giả vờ thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài. Nhưng vừa xoay người, vết thương ở cổ tay tái phát, cô lảo đảo suýt ngã.Vệ sĩ Paik nhanh hơn ý thức, đưa tay giữ lấy. Ngón tay anh siết nhẹ nơi cổ tay ấy, đúng chỗ đang đau, khiến cô khựng lại, cả cơ thể cứng đờ."Đau à?" giọng anh khàn đặc, nhưng lại mang theo chút giễu cợt.
Tổng Thống nghiến răng, cố giữ bình tĩnh: "Buông ra."Anh không buông. Ngược lại, lực tay còn siết chặt hơn, ánh mắt xoáy sâu vào cô:
"Em lúc nào cũng ra lệnh cho tôi. Nhưng trong tình cảnh này..." hơi thở anh áp sát, lời nói như từng nhát dao nhỏa vào tim, "...em có chắc mình còn đủ tỉnh táo để ra lệnh không?"Cả người Mun Ju run lên, nhưng cô cắn chặt môi, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên quyết như một lưỡi gươm:
"Nếu anh còn coi mình là vệ sĩ của tôi, thì lập tức buông tay."Trong khoảnh khắc đó, San Ho đứng lặng. Rồi anh bật cười khẽ, nụ cười vừa đau đớn vừa bất cần. Bàn tay buông xuống, nhưng hơi ấm còn hằn nguyên trên cổ tay cô.Anh cúi đầu, kề sát tai cô, thì thầm một câu trước khi bước đi:
"Đừng thử thách giới hạn của tôi nữa... một lần nữa, tôi sẽ không kìm được đâu."Tổng Thống đứng lặng, tim như bị bóp nghẹt.
Ngoài cửa, bóng Vệ sĩ khuất dần, để lại cô một mình trong căn phòng rộng lớn, với tiếng tim đập dồn dập không thể nguôi.Mun Ju lặng người một lúc lâu. Cô ngồi xuống ghế, bàn tay run run vén tay áo, lộ ra vết đỏ hằn in sâu nơi cổ tay. Chỉ một cái siết của Paik San Ho thôi... cũng đủ khiến cô mất thăng bằng trong lòng."Anh thật sự... nguy hiểm." cô thì thầm một mình, như một lời thú nhận lén lút.Bên ngoài hành lang, người Vệ sĩ tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền. Đầu ngón tay anh vẫn còn cảm giác nóng rát của làn da mỏng manh kia. Trong đầu anh vang vọng câu nói lạnh lùng của Munju: "Nếu còn coi mình là vệ sĩ..."
Anh bật cười khẽ, nhưng ánh mắt lại tối đi:
"Vệ sĩ thôi sao? Em sẽ không chịu nổi nếu tôi chỉ là vệ sĩ của em đâu, Mun Ju à. "Đêm đó, không ai ngủ được.Mun Ju trằn trọc trong phòng, từng lần xoay người là từng nhịp tim đập rối loạn. Cô vùi mặt vào gối, cố xua đi ký ức về đôi mắt đầy nguy hiểm nhưng cũng chứa một nỗi đau sâu thẳm của anh.Còn San Ho, ở phòng bên cạnh, cũng không yên. Anh ngồi tựa trên ghế, chai rượu chưa khui trên bàn. Trong ánh sáng lờ mờ, bóng lưng anh phủ xuống như một vết thương khó lành. Mỗi lần nhắm mắt lại, anh lại thấy khuôn mặt Mun Ju ngay trước tầm tay, gần đến mức anh chỉ cần buông bỏ lý trí một chút thôi...Bất chợt, tiếng động nhẹ vang lên. Mun Ju bước ra khỏi phòng, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng. Cô xuống bếp rót nước, nhưng không ngờ San Ho đang ngồi sẵn trong bóng tối.Ánh mắt họ chạm nhau. Không lời nào, không lý do.Không khí như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng tim đập gấp gáp vang lên trong tai mỗi người. Mun Ju nắm chặt ly nước, môi mím lại. San Ho nhìn thấy bàn tay cô run khẽ, lại nhớ tới vết hằn trên cổ tay mình gây ra.Anh bước đến gần, từng bước nặng nề mà kiềm chế."Sao vẫn chưa ngủ?" giọng anh khàn, nhỏ đến mức như một tiếng thở dài.
Munju quay đi, nhưng anh đã tiến đến đủ gần để mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.Khoảng cách chỉ còn nửa bước.Mun Ju nghiêng đầu, tránh ánh nhìn như thiêu đốt kia, nhưng San Ho lại đưa tay chặn lên thành bếp ngay cạnh cô, giam toàn bộ lối thoát. Ly nước trong tay Munju khẽ rung lên, vài giọt tràn ra mép ly."Anh..." giọng cô khàn khàn, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào.San Ho cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hơi thở. Anh không chạm, chỉ nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt pha lẫn thèm khát và đau đớn."Tôi đã thề sẽ không vượt giới hạn nữa..." anh khẽ thì thầm, giọng run lên, "Nhưng em đang khiến tôi phát điên, Munju."Tim cô đập loạn nhịp. Cô muốn quay đi, muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại đứng chết lặng như bị thôi miên.Bất chợt, Sanho siết chặt tay thành nắm, lấy hết sức lùi lại nửa bước. Anh quay mặt đi, cười nhạt:"Ngủ đi. Đừng khiến tôi mất kiểm soát lần nữa."Nhưng ngay khi anh vừa định rời đi, Munju lại gọi khẽ:
"San Ho-sii..."Anh khựng lại.Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt như bị nhấn chìm trong hỗn loạn. Lần này, chính cô chủ động bước một bước ngắn, kéo khoảng cách trở về."Anh nghĩ... tôi chưa từng mất kiểm soát sao?"San Ho chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm mại của cô đã áp lên anh, run rẩy nhưng cũng táo bạo đến mức làm mọi lời thề tan biến. Anh bùng nổ, vòng tay kéo cô ghì sát vào ngực, nụ hôn từ chỗ vụng về trở nên cuồng nhiệt, mạnh mẽ.Munju bị đẩy lùi hẳn vào bếp, ly nước rơi xuống, vỡ tan. Nhưng cả hai chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng thở gấp gáp và nhịp tim dồn dập hòa vào nhau.Sanho hôn cô say đắm, rồi bất chợt ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
"Chỉ một lần này thôi." anh thì thầm, nhưng giọng run rẩy như chính anh cũng không tin mình sẽ buông.Cô ngã gục vào lồng ngực anh, bàn tay níu chặt vạt áo sơ mi. Không còn ai trong họ giữ nổi lý trí.Sanho bế bổng Munju rời khỏi bếp, không buông môi cô một giây nào. Tiếng va chạm của lưng cô với cánh cửa phòng ngủ vang khẽ, rồi anh đặt cô xuống giường.Anh cúi người, đôi môi tham lam nuốt trọn từng tiếng thở gấp gáp của cô. Chiếc váy mỏng đã bị kéo xuống, rơi lả tả nơi cánh tay. Munju định đưa tay giữ lại, nhưng anh chặn lại, bàn tay to lớn giữ lấy cổ tay cô, áp lên gối.
"Đừng giấu tôi nữa." giọng anh trầm khàn, vừa như ra lệnh, vừa như van xin.Munju run rẩy, nhưng ánh mắt cô nhìn anh rực cháy. "San Ho..." chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến anh mất kiểm soát hoàn toàn.Anh cúi xuống, hôn dọc xương quai xanh, rồi trượt xuống bờ ngực đầy đặn. Mỗi nụ hôn, mỗi vệt lưỡi để lại trên da thịt cô đều nóng rát, khiến cơ thể Munju cong lên như bị điện giật."Anh... điên thật rồi..." cô thở dốc, câu nói bật ra không kịp ngăn.Sanho ngẩng đầu, mắt anh tối lại, như con thú bị khiêu khích. "Nếu em thấy tôi nguy hiểm... thì đừng để tôi ở gần em thế này." Nói rồi, anh lại cúi xuống, mạnh mẽ hơn, cuồng nhiệt hơn.Bàn tay anh trượt xuống, vuốt ve eo thon rồi lần vào giữa hai chân cô. Mun Ju giật nảy, cả cơ thể siết chặt, tiếng rên khe khẽ bật ra không kìm được."Em ướt quá..." San Ho thì thầm bên tai, giọng trầm khàn khiến cô đỏ bừng cả mặt."Đừng nói nữa..." cô cắn môi, cố đẩy anh, nhưng lực của anh quá mạnh, lại dịu dàng đến mức cô chẳng thể phản kháng.Anh không vội, ngón tay anh chậm rãi thăm dò, rồi tăng nhịp khiến Mun Ju gần như nghẹn lại trong khoái cảm. Cô nắm chặt ga giường, mắt nhắm nghiền, từng tiếng rên nhỏ bé lọt vào tai anh, làm anh gần như phát điên."Nhìn tôi." San Ho khẽ nâng cằm cô, bắt ánh mắt cô chạm vào mình ngay khoảnh khắc cơ thể cô run rẩy dữ dội. Cảnh tượng ấy khiến anh không thể kìm hãm được nữa.Anh kéo khoá quần, giải phóng ham muốn đã dồn nén bao lâu. Mun Ju tròn mắt, vừa sợ vừa khao khát.
"Chỉ một lần này thôi..." anh thì thầm, rồi lao vào cô.Mun Ju nghẹn lại, cảm giác lấp đầy khiến nước mắt rưng rưng. San Ho dừng lại, hôn lên trán, lau từng giọt lệ của cô:
"Tôi sẽ nhẹ nhàng... từ từ thôi..."Và đúng như lời, anh bắt đầu di chuyển chậm rãi, để cô quen dần, rồi tăng tốc. Mỗi cú thúc mạnh khiến Mun Ju gần như mất kiểm soát, tiếng rên ngọt ngào thoát ra trong vô thức. Cô quấn chân quanh eo anh, để mặc cơ thể hòa vào nhau.San Ho dừng lại, ánh mắt như muốn hỏi cô có ổn không. Một tay anh đặt trên mái tóc ướt mồ hôi, nhẹ nhàng vuốt về phía sau đầu, như cách trấn an. Đôi môi anh chạm khẽ vào khóe môi cô, run run một chút trước khi dán chặt.Anh thì thầm rất nhỏ, gần như nghẹn lại:
"Có đau không, Mun Ju?"Cô mở mắt nhìn anh, hơi thở gấp gáp. Không kịp trả lời, đôi môi đã bị anh chiếm lấy lần nữa, chậm rãi hơn nhưng sâu hơn, nóng bỏng hơn.Khoảnh khắc ấy, cô không còn kiềm chế được, tiếng rên bật ra trong vô thức, nghẹn ngào tan vào miệng anh. Cả hai như rơi khỏi lý trí, chỉ còn nhịp tim hòa vào nhau.Căn phòng chìm trong hơi thở gấp gáp, tiếng da thịt va chạm, tiếng ga giường xộc xệch. Cả hai như bùng nổ, cuồng nhiệt, nhưng cũng đầy tình yêu bị kìm nén quá lâu.Đỉnh điểm kéo đến, Mun Ju cắn chặt vai anh, còn San Ho gầm khẽ bên tai cô. Họ cùng nhau rơi vào khoảnh khắc ngọt ngào lẫn dữ dội, để rồi gục xuống trong vòng tay nhau.Anh ôm cô sát vào ngực, mồ hôi ướt đẫm, giọng khàn đặc:
"Mun Ju à... từ giờ em không còn đường lui nữa."Cô không đáp, chỉ chôn mặt vào ngực anh, nước mắt và nụ cười hòa lẫn. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cả đời mình đã gắn chặt với người đàn ông nguy hiểm ấy.
_______________Tặng cho mấy bé ngoan 1 chap thưởng nè, nóng hổi vừa thôi vừa ăn. Và rồi Mun Ju là người cắt đứt ranh giới ấy, thứ trái cấm. Không biết chuyện tình lính đánh thuê Triều Tiên và Tổng thống Đại Hàn sẽ đi về đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz