ZingTruyen.Xyz

Tay Trong Than Duoi

CHƯƠNG 7 – Lửa Ghen Của Quái Vật

Phòng ngủ tầng ba – biệt thự phía Nam.

Ánh đèn ngủ màu đỏ sậm hắt xuống da thịt, tạo nên thứ không khí vừa mờ tối vừa nóng bỏng, như một chiếc lồng nhốt người sống trong khói lửa dục vọng.

Lâm Duy bị ném mạnh lên giường, vai va vào thành gỗ khiến cậu bật khẽ một tiếng đau.

Cửa vừa đóng, Trịnh Nam không nói không rằng, giật phắt áo Duy ra, vết bầm mới ở thắt lưng liền hiện rõ trong ánh đèn.

"Là ai cho phép mày đụng đến người khác?"

"..."

"Tao hỏi, là ai cho phép?!"

Chát – Một cái tát lạnh lẽo vang lên. Đầu Duy lệch sang một bên, khóe môi rách ra, vị máu tanh lập tức lan trong miệng.

Nhưng cậu không khóc, chỉ quay lại nhìn thẳng vào mắt Trịnh Nam, dứt khoát:

"Tôi làm vậy... là để sống. Để anh sống. Để kế hoạch của anh không đổ vỡ nếu tôi bị nghi."

Trịnh Nam siết tay, đẩy mạnh người Lâm Duy xuống, cả thân thể cao lớn phủ trùm lên như một con thú giận dữ:

"Tao bảo mày dùng miệng, chứ có bảo mày dang chân cho nó đụ?"

"Hắn nghi ngờ... nếu không để hắn xâm nhập, hắn sẽ xé xác tôi."

"Thế thì mày để tao thị tẩm trước mặt nó luôn đi! Hay là giờ mày quen bị đụ rồi? Thằng cảnh sát dâm tiện?"

Phập – Trịnh Nam giật toạc quần Lâm Duy, kéo hai chân cậu tách ra, không thèm chuẩn bị.

"A – đau!"

"Còn biết đau à? Vậy nhớ cái đau này... là của tao!"

Bạch – bạch – bạch – âm thanh da thịt va chạm dội khắp phòng. Không còn dịu dàng, chỉ là xâm chiếm thô bạo.

Lâm Duy gào lên, hai tay bị siết chặt trên đầu, không thể phản kháng.

"A á – Trịnh Nam – đừng – tôi..."

"Im mồm!"

"A – a – sâu quá... đừng mà..."

"Mày phải nhớ, mày là của ai!"

Phập – phập – bạch – bạch – tiếng thị tẩm như hành hình. Lâm Duy bị ép đến cong người, bụng cậu run rẩy, giữa hai chân đỏ rát, sưng tấy.

Cuối cùng, khi Trịnh Nam ghì mạnh vào trong, rên khẽ rồi xuất ra, Lâm Duy chỉ còn biết thở dốc, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn, cơ thể run bần bật dưới thân hắn.

...

Một lúc sau.

Trịnh Nam rút ra, nhưng không rời khỏi người Duy. Hắn cúi xuống liếm lấy vết máu trên môi cậu, thì thầm:

"Tao ghen, mày biết không?"

Lâm Duy thở dốc, giọng khàn khàn:

"Ghen... với kẻ đụ tôi? Hay ghen vì tôi chịu để đụ mà không phản kháng?"

Trịnh Nam nắm cằm cậu, cười lạnh:

"Cả hai. Nhưng mày chỉ cần nhớ... mày có thể ngủ với cả tổ chức, miễn là sau đó... vẫn quỳ về bên tao."

"Nếu tôi phản bội?"

"Tao sẽ giết mày. Nhưng trước khi chết... tao sẽ để cả băng hội lần lượt đụ mày, đến khi mày không còn biết mình là ai."

Cuối chương:

Lâm Duy nằm nghiêng, giữa hai chân vẫn rỉ máu. Cậu thở khẽ, mắt mở nhìn trần nhà – không khóc, không cười.

"Vì công lý, phải chấp nhận làm chó của quỷ dữ."

Nhưng sâu trong tim, cậu bắt đầu tự hỏi:
"Nếu thứ mình đang giả vờ... một ngày thành thật thì sao?"

CHƯƠNG 7 – MỞ RỘNG: Mềm Ra Trong Lòng Ác Quỷ

Trịnh Nam nằm nghiêng, lưng quay về phía Duy. Đôi vai rộng đầy cơ bắp phập phồng nhè nhẹ trong ánh đèn đỏ. Mùi thuốc súng cũ, mùi mồ hôi và tinh dịch vẫn còn ám quanh cả căn phòng.

Lâm Duy co người lại, giữa hai chân sưng rát, bên trong như còn sót lại từng đợt đau nhức, trơn dính.

Cậu đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông bên cạnh.

Hắn yên lặng. Nhưng chính sự yên lặng ấy còn đáng sợ hơn cả bạo hành vừa nãy.

Trịnh Nam là kẻ luôn ra tay trước khi nói, mà khi hắn bắt đầu suy nghĩ... tức là hắn đang cân nhắc: giết hay giữ.

Một tiếng nuốt nước bọt vang lên trong cổ họng Lâm Duy. Cậu biết, hắn vẫn nghi ngờ. Cơn ghen của đàn ông xã hội đen không đơn thuần là chiếm hữu – nó là cảnh báo.

Nếu còn bị phát hiện thân phận tay trong, chắc chắn... cậu sẽ không còn cơ hội nằm đây mà thở.

Lâm Duy rướn người lại gần, tay nhẹ nhàng đặt lên bờ lưng rộng kia.

"...Anh còn giận sao?" – Cậu thì thầm, ngón tay trượt dọc theo cột sống Trịnh Nam, chậm rãi như đang vuốt ve thú dữ.

Nam không đáp. Hắn chỉ nhích người rất khẽ, như để cậu chạm vào dễ hơn.

Duy rướn lên, áp ngực trần sát lưng hắn, môi chạm nhẹ bên gáy:

"Nếu tôi thuộc về anh, thì hãy... thị tẩm tôi một lần nữa."

"Muốn bị đụ tiếp?" – Trịnh Nam hỏi khẽ, giọng trầm như kim loại cà lên đá.

"Tôi muốn... chứng minh mình vẫn trung thành. Và còn hữu dụng."

Trịnh Nam quay lại, ánh mắt tối sầm. Một tay siết lấy eo Duy, đè ngược cậu xuống giường.

"Lần này, mày tự dâng mông, đừng hối hận."

Lâm Duy thở hắt, quỳ chống tay xuống, hai chân tách ra, mông ưỡn về phía sau. Không gian chật lại trong tư thế bày ra hoàn toàn ấy.

"Tôi không hối hận."

Phập –

"A – a á!"

Không dạo đầu, không nhân nhượng. Trịnh Nam đâm thẳng vào, lần này còn sâu và mạnh hơn ban nãy.

Bạch – bạch – bạch – bạch!
Âm thanh da thịt vang dội, xen lẫn tiếng gầm gừ từ cổ họng hắn:

"Mày nhớ kỹ – một lần nữa đụ ai, tao xé xác mày."

"A... v- vâng... tôi không... aa a á – không dám..."

"Nói lại – mày là của ai?"

"Của Trịnh Nam... a a! Của anh – chỉ anh – a á á!"

Phập – bạch – phập – phập!
Thân thể Duy run rẩy, giữa hai chân dịch thể ứa ra, trộn cùng chút máu nhè nhẹ, tạo thành một hỗn hợp nhớp nháp, nóng rát.

Nam cúi xuống, ngậm lấy vành tai cậu, cắn mạnh:

"Tốt. Mày ngoan thế này... tao tạm tha."

"A – a a...!"

**Cao trào đến khi Nam ép cậu sát giường, gằn từng nhịp xâm nhập đến tận tử cung, rồi rên khẽ, xuất ra sâu bên trong.

Lâm Duy gào nhỏ: "A – a...!" rồi gục xuống, thở không ra hơi, cơ thể co rút từng đợt.

Cuối chương:

Trịnh Nam nằm xuống lại, kéo cậu sát vào ngực, mi mắt nặng trĩu.

"Ngủ đi. Mai tao đưa mày theo gặp lão Tám."

Lâm Duy nghe vậy, môi khẽ mím. Lão Tám – tay chân cấp cao, chuyên xử lý nội gián.

Cơ hội... hay kết thúc... sẽ tùy vào lần gặp đó.


CHƯƠNG 8 – Máu Trên Tay, Tội Trong Tim

Trời còn chưa sáng rõ. Chiếc xe đen bọc thép dừng lại trước một xưởng bỏ hoang ven sông.

Lâm Duy mặc áo sơ mi đen, tay lạnh toát. Trịnh Nam ngồi kế bên, rít điếu xì gà, liếc cậu không rõ là lạnh lùng hay cảnh báo.

"Hôm nay, mày phải khiến Lão Tám tin mày... nếu không, tao không giữ nổi đâu."

Lâm Duy nuốt khan. Cậu biết rõ tên "Lão Tám" này – từng lột da một nội gián khi phát hiện ra micro cài trong giày.

Cánh cửa sắt mở ra, mùi máu tanh và khét của dầu máy xộc lên.

Bên trong, Lão Tám đang ngồi xổm, rửa con dao dài bằng rượu trắng.

"Thằng này hả? Mặt đẹp vậy... giết người được chưa?"

"Chưa." – Trịnh Nam đáp, rồi đẩy Lâm Duy về phía trước – như đang ném một con cừu cho hổ đói.

Lão Tám nheo mắt, rồi chỉ tay vào góc phòng:
"Có một thằng phản tổ chức. Mày giết nó đi. Không cần hỏi."

Lâm Duy quay sang – một người đàn ông bị trói, miệng bị bịt giẻ, mặt mũi bầm tím.

Anh ta vùng vẫy khi thấy Lâm Duy bước lại. Đôi mắt van xin ướt nhòe, miệng ú ớ không thành lời.

Cậu nhận ra – đó là một tay giao thuốc tuyến dưới. Người từng đưa thuốc cho Lâm Duy hôm đầu thâm nhập.

Không ai biết anh ta chính là dân thường, bị ép giao hàng.

Nếu giết, cậu thoát. Nhưng công lý trong lòng cậu... sẽ chết theo.

"Nhanh đi." – Lão Tám đặt con dao vào tay cậu.

Trịnh Nam đứng im, ánh mắt sâu như bóng súng, không nhắc nhở – nhưng Lâm Duy hiểu, nếu không làm... một cái gật đầu là đủ để hắn bóp cò.

Duy bước tới.

Anh kia giãy mạnh hơn, nước mắt ràn rụa.

Cậu ngồi xuống, áp dao lên cổ đối phương.

Tim đập. Tay run. Máu như sôi.

"Tôi... xin lỗi..." – Duy thì thầm.

Xoẹt! – Con dao cắt ngọt.

Máu phun ra, nóng hổi táp lên mặt cậu. Người đàn ông co giật, mắt trợn ngược, rồi lịm đi.

Cả phòng im lặng.

Lão Tám cười: "Khá. Giết ngọt vậy... không phải dân thường."

Trịnh Nam tiến lại, cúi xuống lau máu dính trên môi Duy, rồi cầm tay cậu đưa lên miệng liếm sạch vệt đỏ thẫm.

"Tao ghét mùi máu... nhưng tao sẽ quen, nếu nó là của mày."

Lâm Duy đứng đó, đôi mắt trống rỗng.

Cậu vừa giết người – để sống.

Và bàn tay ấy, từng mơ ước đeo còng vì công lý... nay lại nhuốm máu để giữ niềm tin của quỷ dữ.

Cuối chương:

Đêm ấy, Lâm Duy ngồi trong phòng tắm, xả nước lạnh đến run rẩy.

Mắt vô hồn nhìn đôi tay mình.

"Cảnh sát... có được phép giết người để hoàn thành nhiệm vụ không?"

"Nếu không... thì mình đã không còn là cảnh sát nữa rồi."

CHƯƠNG 8 – MỞ RỘNG: Trong Bồn Nước Máu

Phòng tắm nhỏ, ánh sáng vàng mờ chiếu qua lớp gương mờ phủ sương.

Lâm Duy ngồi trong bồn nước, thân thể trần trụi, nước trong bồn đã sớm nhuốm màu hồng nhạt của máu. Là máu của người đàn ông ban chiều. Là máu của một sinh mạng cậu đã kết thúc bằng chính tay mình.

Đôi tay Duy ngâm dưới làn nước, khẽ run. Cậu cố gắng chà, chà mãi – như thể càng mạnh tay, thì tội lỗi bám dính trong lòng sẽ bị rửa sạch.

"Xin lỗi... tôi không còn lựa chọn nào khác..." – Cậu lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

Một tiếng "cạch" vang lên. Cửa phòng tắm mở.

Trịnh Nam bước vào, không báo trước.

Hắn mặc áo sơ mi đen mở hai nút đầu, tóc hơi ướt, lưng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo như thể vừa giết ai xong.

Duy giật mình, vội kéo tay che ngực bản năng – dù cả cơ thể đã quá quen thuộc với hắn.

"Anh vào đây làm gì...?"

Nam không đáp. Hắn bước đến, quỳ xuống cạnh bồn tắm, ánh mắt găm vào khuôn mặt tái nhợt của Duy.

"Tay mày run. Sợ rồi à?"

"...Không phải."

"Thế sao nước trong bồn còn mùi máu?"

Lâm Duy mím môi, quay mặt đi. Nhưng Trịnh Nam không cho phép.

Hắn tóm cằm cậu, ép đối diện với mình.

"Giết người không khó. Khó là không được quên nó."

Duy khựng lại. Khoé môi hắn khẽ cong lên – nụ cười chẳng khác gì rạch thêm một đường vào lòng cậu.

"Nhưng nếu không muốn nhớ... thì nhớ tao là được."

Trịnh Nam đột ngột cúi xuống, hôn mạnh lên cổ Duy, hôn ngấu nghiến như muốn cắn nát da thịt.

"A – anh... đừng..."

Tay hắn trượt xuống dưới nước, luồn qua giữa hai chân Duy, nắm lấy nơi mềm yếu đang co lại vì lạnh.

"Còn cảm giác này, vẫn chưa chết. Tốt."

"A... a... dừng... đây không phải lúc..."

"Tao không hỏi mày cho phép." – Hắn khàn giọng.

Hắn đứng dậy, cởi quần, rồi bước luôn vào bồn, nước trào ra khỏi mép. Duy bị đè ngửa lại trong lòng nước, hai chân bị tách ra, ép sang hai bên thành bồn.

"Nơi mày chà máu... giờ để tao dội dục vọng."

"A – a á!"
Phập – Hắn đâm thẳng vào trong khi nước còn đọng dưới bụng Duy, tạo cảm giác ướt át, trơn trượt, kích thích đến rợn người.

Bạch – bạch – phập – bạch!

Âm thanh nước va vào da thịt vang vọng trong không gian kín bưng, hỗn loạn giữa tiếng rên rỉ nghèn nghẹn và nhịp thở gấp gáp.

"Mày là của tao... chỉ tao được giẫm lên nỗi đau mày."

"A – Trịnh Nam... đừng... sâu quá... a a á!"

"Chịu đi. Tội mày tao gánh. Nhưng thân thể này... phải phục vụ tao."

Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch!

Nước bắn tung lên thành kính, toàn thân Duy co giật khi Trịnh Nam ép sát đến tận cùng, bắn ra bên trong, nóng rực như dung nham trào ngược.

"A – a a...!" – Lâm Duy cũng xuất ra theo, hòa lẫn nước, hòa lẫn máu... hòa vào một đêm không lối thoát.

Cuối chương:

Trịnh Nam lau giọt nước trên môi Duy, cúi xuống thủ thỉ:

"Ngủ đi. Ngày mai, tao cho mày xử lí kẻ phản tổ tiếp theo."

Lâm Duy mở mắt nhìn trần, lòng quặn lại.

"Mình... còn là người tốt nữa không?"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz