ZingTruyen.Xyz

【Tây Du Chi Mộng】

Chương 25: Người Không Tên

Siteru

Tiệc mừng ở Hoa Quả Sơn rực rỡ chưa từng thấy.

Giữa sân đá, hàng trăm con khỉ nhảy múa, hát ca, rượu dừa được rót ra thành vò, trái cây rừng chất đống như núi nhỏ. Lũ yêu quái kết nghĩa cũng kéo về, tay cầm đàn, tay cầm trống, tay ôm cả đùi heo rừng nướng chín. Ngưu Ma Vương ngồi chính giữa, cười đến rung cả đồi, đập tay lên vai Ngộ Không:

— Tề Thiên Đại Thánh! Gậy vừa tay, giáp vừa thân! Giờ thì thiên hạ có ai dám xem thường ngươi nữa?

Ngộ Không ngửa cổ cười vang:

— Ha ha! Thiên đình? Địa phủ? Đều phải cúi đầu khi nghe danh lão Tôn!

Gậy Như Ý nằm ngang trên bàn tiệc như một lời tuyên ngôn thầm lặng. Mỗi lần hắn đưa tay chạm vào, nó lại sáng lên như có linh tính. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về hắn, người khỉ mặc giáp vàng, mũ cánh phượng, khí thế ngút trời.

Chỉ duy nhất một người không nhìn.

Tử Hy ngồi lặng lẽ phía sau tảng đá lớn, hơi khuất khỏi ánh lửa. Trong tay là một quả dừa nứt, rượu bên trong chưa uống ngụm nào. Ánh mắt cô không rời khỏi bóng lưng hắn — cái bóng đang cười quá lớn, sống quá rực rỡ… như thể ngày mai không tồn tại.

Cô biết rõ: đêm nay, sau khi uống đến say mèm, hắn sẽ ngủ suốt ba ngày ba đêm không tỉnh.

Và trong lúc hắn ngủ, Quỷ Sai dưới âm phủ sẽ đến. Không phải để bắt hắn, mà là để tra hỏi vì sao hắn còn sống, vì sao sinh tử sổ không có tên hắn — hoặc là còn, nhưng đã bị gạch xóa.

Tử Hy biết rõ từng bước. Biết gạch sổ sinh tử là hành động sẽ chọc giận cả âm ty, khiến Ngộ Không bị truy nã cả trên trời lẫn dưới đất.

Cô đã thấy đoạn đó trong giấc mơ. Hoặc... ký ức. Cô không chắc nữa.

Chỉ biết, tương lai ấy đang đến gần. Không gì thay đổi được.

Cô biết hắn sẽ không nghe nếu cô nói. Hắn chưa bao giờ nghe khi tâm trí đã chìm trong men rượu, chiến thắng và cái tôi cao ngất trời.

— “Ngươi không cản hắn sao?”

Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, lặp đi lặp lại.

Cô không trả lời. Cô chỉ siết nhẹ quả dừa trong tay. Mắt vẫn dán vào hắn.

Ngộ Không lúc này đang múa gậy Như Ý cho bọn khỉ xem. Mỗi cú vung gậy là cả một luồng gió xé núi. Đám khỉ con vỗ tay rầm rầm, reo hò đến khản cổ.

— Đại vương vạn tuế! Tề Thiên Đại Thánh oai phong!

Tử Hy thầm nghĩ: Oai phong thật đấy. Nhưng cũng liều lĩnh đến ngu xuẩn.

Cô biết hắn sẽ không chết. Nhưng… thứ hắn phá bỏ, sau đêm nay, sẽ không còn ai có thể cứu vãn.

Địa phủ sẽ nổi giận.

Trời sẽ không yên.

Sự tự do của hắn – cái thứ mà hắn luôn ngỡ là mãi mãi – sẽ chấm dứt từ giây phút ấy.

Cô nhìn bàn tiệc. Nhìn cảnh hắn cười ha hả, ngã ra sau lưng Ngưu Ma Vương, nâng chén rượu lên trời.

— Cạn! Một ly cho tự do! Một ly cho kiếp bất tử của lão Tôn!

Tử Hy quay mặt đi. Lồng ngực cô thắt lại.

Trong tất cả những tiếng reo hò, không ai nhận ra cô đang muốn khóc.

---

Đêm tàn dần.

Rượu ngấm.

Tôn Ngộ Không ngã vật ra, gậy Như Ý trượt khỏi tay rơi xuống cạnh bàn tiệc. Mắt hắn nhắm lại, hơi thở đều đều. Bọn khỉ bắt đầu nằm la liệt, cũng say mềm.

Yêu quái lần lượt rút lui.

Chỉ còn Tử Hy ngồi đó, vẫn chưa rời đi.

Cô đứng dậy, bước đến gần hắn. Ngồi xuống bên cạnh.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn – bình yên đến lạ. Đứa con của trời đất, của hỗn loạn, giờ đây ngủ như một đứa trẻ không chút phòng bị.

Cô nhìn hắn hồi lâu, rồi cúi đầu thì thầm:

— Hắn sẽ tìm sổ sinh tử…

Giọng cô lạc đi.

— Và chắc chắn sẽ gạch tên mình.

Ngón tay cô siết chặt gấu áo.

Rồi cô thở dài, gần như thì thào:

— Còn tên ta?
— …Chắc chắn hắn sẽ không tìm ra đâu.

Cô cười nhạt.

---

Vì ta chưa từng nói.

Vì ta chưa từng tồn tại trong thế giới của hắn… với cái tên thật sự.

( Còn Tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz