ZingTruyen.Xyz

【Tây Du Chi Mộng】

Chương 23: Binh Khí Vừa Tay

Siteru

Sau ngày kết nghĩa huynh đệ, Hoa Quả Sơn náo nhiệt như chưa từng có. Đêm ấy, đám yêu quái và khỉ con tụ hội quanh sân rộng, đốt lửa, uống rượu, nướng trái cây rừng, reo hò gọi vang tên “Đại Vương”. Tiếng cười nói, tiếng nhạc cụ thô sơ vang vọng khắp núi rừng, kéo dài đến tận canh ba.

Tôn Ngộ Không, đứng giữa sân đá, cười ngạo nghễ, khoác tay gọi:

— Hôm nay bản đại vương vui! Đã lâu không múa võ cho các ngươi xem. Đám nhóc, mở to mắt mà học cho giỏi!

Đám khỉ con vỗ tay rần rần, yêu quái các nơi cũng tụ tập lại thành vòng tròn quanh hắn. Ngưu Ma Vương ôm vò rượu, ngồi một bên, cười lớn:

— Nào! Hãy để bọn ta thấy bản lĩnh của Tề Thiên Đại Thánh!

Ngộ Không vung tay, nhảy bật lên không trung, bắt đầu múa quyền. Tay áo vung lên như gió cuốn, từng bước chân đạp mạnh xuống đất tạo thành những cơn chấn động nhẹ. Phép “Cân Đẩu Vân” loáng thoáng xuất hiện trong từng bước chuyển động — vừa nhẹ, vừa mạnh, vừa như đang chơi đùa nhưng lại mang sát khí ẩn tàng.

Tử Hy không đứng chung với bọn chúng. Cô ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn dưới chân một gốc cây, hơi tách biệt, ánh mắt hờ hững dõi theo hắn. Không vỗ tay, không reo hò, không xen vào. Cô chỉ nhìn.

Không ai chú ý đến cô. Cô cũng không mong ai chú ý.

Ngộ Không kết thúc bài quyền bằng một cú nhảy lên không trung và hạ xuống đất trong tiếng vỗ tay vang dội. Hắn cười lớn:

— Thế nào? Thấy phục chưa?

Một yêu quái đầu dê kêu lên:

— Oai phong! Nhưng mà... tay ngài không cầm gì sao thấy thiếu thiếu? Võ mà không có binh khí thì chưa đủ uy đâu!

Ngộ Không đứng im, nụ cười trên môi khựng lại đôi chút. Hắn nhìn xuống hai tay trống trơn của mình. Rồi hắn nhíu mày, trầm giọng nói:

— Đúng… võ thì có rồi. Phép thì giỏi rồi. Nhưng mà… thiếu mất thứ quan trọng nhất…

Hắn quay người, đi lại phía một bệ đá chất đầy vũ khí do lũ yêu quái sưu tầm từ các vùng khác mang về. Có giáo, có đao, có kiếm, có búa. Hắn thử từng món. Cầm đao: nhẹ. Nhấc rìu: yếu. Vung kiếm: mất hứng.

Ngưu Ma Vương tò mò hỏi:

— Không hợp sao?

Ngộ Không hừ nhẹ:

— Toàn mấy thứ dành cho phàm nhân, không có lấy một món nào khiến ta thấy tay nặng một chút! Võ nghệ mà không có vũ khí đúng tầm thì phí mất một nửa sức mạnh!

Hắn hạ tay, đứng yên giây lát. Đột nhiên, ánh mắt sáng rực lên. Hắn ngẩng đầu nói lớn:

— Phải rồi! Ở Đông Hải Long Cung, có một bảo vật gọi là Định Hải Thần Châm, nghe đồn nặng hàng vạn cân, từ thời thượng cổ! Nếu lấy được thứ đó... ha ha ha! Ta sẽ không còn là con khỉ đánh quyền tay không nữa!

Ngưu Ma Vương hơi cau mày:

— Đông Hải Long Vương không phải dạng dễ chơi đâu. Cẩn thận kẻo lại thành phiền phức lớn.

Ngộ Không nhếch mép:

— Phiền phức? Càng tốt. Đã lâu chưa vận động đúng nghĩa.

Nói xong, hắn quay ngoắt người lại, vừa đi vừa gọi:

— Ta xuống biển một chuyến. Ai không dám, thì cứ ngồi đây mà gãi bụng.

Lũ yêu quái nhao nhao đứng dậy:

— Đại Vương, có cần đi cùng không?

Hắn phẩy tay:

— Không cần. Chuyện này… để bản thân ta giải quyết là đủ.

Tử Hy vẫn ngồi im, không động đậy. Dù Ngộ Không lướt qua cách cô vài bước, hắn cũng chẳng nhìn cô. Có thể hắn biết cô vẫn ở đó. Có thể… không.

Cô nhìn theo bóng hắn nhảy vọt lên đám mây Cân Đẩu, biến mất về phía biển Đông. Chỉ trong tích tắc, không gian ồn ào trở nên yên tĩnh đến lạ.

Ngưu Ma Vương lắc đầu:

— Cái tính vẫn bốc đồng y như xưa.

Tử Hy không đáp, chỉ rút ra một cuộn giấy nhỏ trong tay áo. Không phải để viết. Chỉ là… cầm chơi cho khỏi lạc lõng.

Cô biết rõ hắn sẽ không đi tay không mà về. Ngộ Không luôn là như vậy — một khi đã quyết, không gì ngăn nổi. Dù là biển sâu, hay là trời cao.

Và cô… không xen vào. Không cần phải xen vào. Đây là chuyện của hắn. Cô chỉ là người đứng bên ngoài, quan sát một con khỉ mang tham vọng đi tìm lấy thứ vũ khí xứng đáng với sức mạnh mà hắn mang.

Trăng trên Hoa Quả Sơn đã lên cao. Lửa trại vẫn cháy. Nhưng trong mắt Tử Hy, đêm dường như vừa bắt đầu.

( Còn Tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz