Chương 2: Giấc Mộng Bắt Đầu
Mùa hè đã trôi qua, những ngày nghỉ dài đậm đặc tiếng cười và ánh nắng ấm áp giờ đây chỉ còn là ký ức mờ nhạt trong tâm trí Hạ Nguyệt Tử Hy. Cô bé lớp 8 năm nào giờ đây đã chuẩn bị bước sang năm học mới — lớp 9A4 — với một tâm trạng chẳng mấy hứng thú.
Sáng ngày tựu trường, trời vẫn còn hơi se lạnh, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua rèm cửa sổ nhưng chẳng đủ làm dịu đi cảm giác uể oải trong lòng cô. Tử Hy đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc đen mượt được cột cao gọn gàng, đeo chiếc kính cận dày cộp đã trở thành một phần không thể thiếu của cô. Bộ đồng phục học sinh màu trắng – xanh giản dị không làm cô thấy vui hơn.
“Lại phải đi học rồi…” cô thầm nghĩ, ánh mắt buồn bã lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá khô rơi lác đác trên mặt đất.
Bước chân đến trường, những con đường cũ, gương mặt bạn bè, thầy cô vẫn thế, nhưng trong lòng Tử Hy vẫn không thể tìm thấy cảm giác háo hức ngày xưa. Cô hòa vào dòng người học sinh đông đúc, lặng lẽ ngồi vào chỗ quen thuộc trong lớp 9A4.
Các tiết học trôi qua đều đều với tiếng thầy cô giảng bài, tiếng bút viết lách và những phút giây tranh luận, thậm chí là những trận cãi nhau nhỏ giữa bạn bè. Nhưng tất cả với cô như những tiếng vọng xa xăm. Tử Hy ngồi yên, mắt nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ miên man về những ngày hè tự do vừa qua — những tập phim Tây Du Ký, những lần cô ngồi hàng giờ bên máy tính xem từng cảnh một, nhớ từng câu thoại vang vọng trong đầu.
Nhưng giờ đây, khi thời gian học tập nghiêm túc lại kéo đến, mọi thứ trở nên áp lực và nhàm chán. Cô bé cảm thấy mình như bị mắc kẹt giữa hai thế giới: thế giới thực đầy áp lực, và thế giới Tây Du Ký huyền thoại mà cô yêu thích nhưng không thể chạm tới.
Rồi một đêm, sau một ngày dài học tập mệt mỏi, khi cơ thể mỏi nhừ và tâm trí căng thẳng, Tử Hy thiếp đi trong căn phòng nhỏ yên tĩnh của mình.
Giấc mơ bắt đầu một cách đột ngột và dữ dội.
Cô cảm nhận rõ ràng mình đang rơi, từ trên cao xuống không trung. Không phải là sự rơi tự do theo kiểu mất kiểm soát, mà như thể rơi chậm, chậm đến mức cô có thể quan sát từng chi tiết nhỏ quanh mình.
Ánh sáng mờ ảo bao phủ xung quanh, tiếng gió ù ù rít qua tai, tim cô đập thình thịch. Bộ áo thun mỏng và chiếc quần ngắn khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái nhưng cũng kỳ lạ khi vẫn đeo chiếc kính cận quen thuộc trên mặt. Mái tóc đen được cột cao vương lên theo từng luồng gió, bay bay như những sợi lụa mềm mại.
Tử Hy không hề hoảng sợ. Thay vào đó, cô thấy một cảm giác trống rỗng xen lẫn tò mò ngấm ngầm trong tim.
Rồi, ánh sáng lóe lên rực rỡ, bao quanh lấy cô như một tấm màn sáng, và tất cả đều tối sầm lại. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc thảm cỏ mềm mịn, ấm áp dưới ánh nắng dịu dàng. Xung quanh là những tán cây cổ thụ xanh tươi rợp bóng mát, tiếng chim hót véo von như một bản nhạc tự nhiên không ngớt vang lên.
Không gian hoàn toàn khác biệt với căn phòng nhỏ bé quen thuộc. Mùi thơm của hoa quả chín lan tỏa trong không khí, hòa quyện với mùi đất ẩm và lá cây ướt sương. Xa xa, những quả đào vàng ươm, cam đỏ mọng trên cành, nặng trĩu.
Tử Hy đứng dậy, bước đi chậm rãi, mắt ngơ ngác nhìn khắp nơi. Cô nhận ra đây chính là Hoa Quả Sơn — nơi mà từ nhỏ cô vẫn mơ tưởng mỗi khi xem phim Tây Du Ký.
Khỉ con chạy nhảy trên cành cây, nhảy múa đùa giỡn, tiếng suối róc rách len lỏi qua những khe đá. Cô cảm thấy lòng mình ngập tràn một niềm vui kỳ lạ, như thể đang trở về nhà sau một chuyến đi dài.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng nhường chỗ cho một chút bối rối và lo lắng. Cô tự hỏi liệu đây có phải là thực tại hay chỉ là một giấc mơ khác?
Đang mải mê khám phá, bất chợt chân cô trượt trên một tảng đá ẩm, người ngã nhào về phía trước. Tử Hy cố gắng giữ thăng bằng nhưng không kịp, rồi bật dậy, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mồ hôi đầm đìa, cô nhận ra mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, trên chiếc giường nhỏ xíu của mình. Tay vẫn còn đau nhẹ vì cú ngã trong mơ, mà cảm giác thì rõ mồn một như thật.
Trái tim cô vẫn rộn ràng như thể vừa trải qua một cuộc phiêu lưu thật sự. Đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, cô thầm hỏi: “Đây là mơ? Hay là thực?”
Không thể để mọi thứ chỉ là sự mơ hồ khó hiểu ấy, Tử Hy lấy chiếc bút và quyển sổ nhỏ đặt trên bàn học, bắt đầu ghi lại từng chi tiết một cách cẩn thận.
Những dòng chữ nguệch ngoạc được viết ra trong đêm yên tĩnh:
"Tối nay tôi mơ thấy mình rơi từ trên cao, cảm giác thật rõ ràng, giống như đang sống trong giấc mơ ấy. Bộ đồ ngủ, mái tóc, chiếc kính cận, tất cả đều rõ nét. Khi tỉnh lại thì thấy mình ở một nơi lạ lùng, đầy cây trái và tiếng chim hót. Cảm giác vừa sợ vừa thích, không biết đây là mơ hay là điều gì khác. Tôi không thể ngừng nghĩ về nó, như thể có một thứ gì đó đang gọi mình ở nơi xa."
Ngồi bên ánh đèn vàng dịu nhẹ, cô cảm nhận được sự hưng phấn pha lẫn một chút hoang mang trong lòng. Viết ra như thế khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nhưng đồng thời cũng khiến câu hỏi về sự thật của giấc mơ càng trở nên khó giải đáp.
Tử Hy đặt bút xuống, hít một hơi sâu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng mờ ảo đang chiếu rọi. Cô thầm hứa với bản thân sẽ giữ kín bí mật này, và sẽ tiếp tục theo dõi những giấc mơ đến với mình.
Bởi trong lòng cô, từ lúc đó, không còn là sự chán nản hay mệt mỏi trước năm học mới nữa — mà là một ngọn lửa tò mò và hy vọng đang âm ỉ cháy, dẫn lối cho một cuộc phiêu lưu chưa từng có.
( Còn Tiếp... )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz