6. first admission
sáng sớm, woochan tỉnh dậy với cảm giác nặng nề lạ thường. cơn mưa hôm qua chưa kịp rửa sạch mọi thứ, và trong lòng cậu, cảm giác khó chịu pha lẫn hồi hộp vẫn còn nguyên. điện thoại rung nhẹ, tin nhắn đến. chaewon.
-chaewon:
ra ngoài đi. hôm nay tớ đợi ở công viên.
woochan nhìn tin nhắn, lòng dấy lên một cảm giác vừa sợ vừa háo hức. cậu thở dài, cuối cùng cũng đứng dậy, mặc áo khoác và bước xuống.
chaewon đứng đó, dáng thẳng, tay cầm cốc cà phê nóng. ánh sáng buổi sáng hắt lên mái tóc sẫm màu, lấp lánh những sợi nâu đỏ. woochan khẽ mỉm cười, nhưng rồi lập tức quay đi, cố giữ khoảng cách vừa đủ.
“ngày hôm nay… cậu có vẻ… khác.” chaewon nhận xét, giọng trầm mà nhẹ.
woochan lúng túng, không biết nên đáp sao. “không đâu… bình thường.”
chaewon nhếch môi, ánh mắt như đọc được hết. “ừm… bình thường thôi, nhưng tớ thấy cậu không còn tránh tớ như trước nữa.”
tim woochan đập dồn. cậu không muốn thừa nhận, nhưng chính đôi mắt kia làm cậu không thể chối...
___
họ đi dạo quanh công viên, nhịp chân đều nhau, nhưng woochan cảm nhận rõ từng cảm xúc rối rắm trong mình. cậu nhớ buổi chiều hôm trước, ánh mắt chaewon, nụ cười, cách cậu tiến sát chỉ để chứng minh mình đúng… tất cả khiến cậu nhận ra điều chưa từng dám nghĩ: cậu muốn gần chaewon, muốn bước cùng nhịp, muốn cái chạm tay ấy không kết thúc.
chaewon dừng lại trước hồ, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nước loang lổ như dát vàng. cậu quay sang woochan, ánh mắt sâu nhưng dịu dàng: “cậu biết không, tớ không cần cậu nói ra. nhưng tớ muốn cậu hiểu, tớ thích cậu. thực sự là thích.”
woochan lặng người. tim đập mạnh đến mức gần như muốn bật ra khỏi lồng ngực. cậu muốn nói, muốn thốt ra, nhưng giọng lại khô khốc. “t-tớ…”
chaewon tiến lại gần, không vội, chỉ đặt bàn tay lên vai woochan. hơi ấm lan qua áo, khiến cậu run rẩy. “không sao, cứ thở thôi. tớ hiểu, woochan. tớ biết cậu cũng… nghĩ về tớ.”
woochan khẽ nghiêng đầu, mắt nhìn xuống mặt hồ. cậu thở dài, cuối cùng cũng thừa nhận với chính mình: đúng, tớ muốn cậu…
“vậy… cậu… thực sự thích tớ ?” cậu hỏi, giọng nhỏ mà run rẩy.
chaewon mỉm cười, cúi sát xuống, mắt nhìn sâu vào mắt woochan: “ừ. tớ thích cậu. và tớ đã chờ cậu nhận ra điều đó.”
tim woochan nhảy lộn nhịp. cậu muốn bật cười, muốn khóc, muốn lao vào ôm chaewon ngay tại chỗ. nhưng tất cả vẫn còn vẹn nguyên trong khoảnh khắc im lặng. hai người đứng đó, vai kề vai, lòng hòa nhịp, nhịp tim vừa rối vừa dịu.
___
họ đi tiếp, bàn tay vô tình chạm nhau, rồi giữ yên. woochan cảm nhận rõ từng nhịp, từng cử chỉ của chaewon, và lần đầu tiên, cậu không rụt tay lại. thay vào đó, cậu nắm nhẹ, vừa đủ để biết người kia cũng đồng ý.
cả buổi chiều trôi qua chậm rãi. ánh nắng chiếu qua tán cây, gió thổi khẽ, tiếng chim hót xa xa… tất cả như dừng lại, chỉ còn lại hai người cùng nhịp bước, cùng nhịp tim, cùng một cảm giác vừa ngọt ngào vừa da diết.
khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng nhạt loang trên mặt hồ, chaewon nghiêng đầu, thì thầm: “woochan, giờ cậu không còn chối nữa đúng không ?”
woochan mím môi, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi: “…không. tớ không chối nữa.”
chaewon gật, bàn tay siết nhẹ bàn tay cậu. “tốt. vậy thì từ giờ… chúng ta bước cùng nhịp, được chứ ?”
woochan gật đầu, lần đầu tiên cảm giác bình yên lan tỏa. cậu nhận ra, đôi khi chỉ cần một cái chạm, một ánh mắt, và sự kiên nhẫn, cũng đủ để hai trái tim tìm thấy nhau.
__________________
s t tưởng tượng thằng chae cúi đầu xuống nó cứ hài hài, tại nhóc jo cao hơn anh lee mà 🥀
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz