Tiếng lòng của mẹ
Con đi Sài Gòn, mẹ ngoái đầu không tiễn
Thẳm sâu
Con thấy mắt mẹ nhòe
Sài Gòn đón lấy con
Bằng ánh đèn rực rỡ
Bằng pháo hoa, đông nghẹt dòng người
Những ngọn đèn nửa mờ nửa tỏ
Những lời rao nửa nhỏ nửa to
Những đứa con lớn vội rời xa tổ
Không một lần ngoái lại phía sau
Chỉ để
Nhìn bóng mẹ hắt hiu thêm
Nước mắt chảy xuôi muôn đời bao giờ chảy ngược
Có những đêm mẹ lặng lẽ khóc thầm
Khung ảnh cưới đã nhòe, khung ảnh thờ còn tỏ
Cầm tay con mẹ bảo bố đi rồi
Con lớn lên chỉ trong một vòng tay của mẹ
Nghe tiếng người đời bảo đứa bé không cha
Trong mắt mẹ là nỗi đau lòng
Nhưng mẹ không bao giờ cúi mặt
Thẳng lưng lên, và ngẩng cao đầu
Nhưng con biết
Mỗi đêm về khi trời tắt bóng
Mẹ ngồi lặng lẽ nhớ thương cha
Những tiếng nấc mẹ kiềm, và dòng lệ chảy ngược
Mỗi đêm
Ngày con đi, mẹ ngoái đầu không tiễn
Thẳm sâu, con thấy mắt mẹ nhòe
Xe đò xả khói mờ, bóng mẹ dần xa
Con bật khóc giữa hơi người nguội lạnh
Xoay vần, xoay vần năm tháng cứ trôi dần
Con hối hả giữa dòng đời
Miệt mài tìm kiếm những ảo vọng xa xôi
Dòng thư viết vội, con gắt gỏng mỗi lúc nghe tiếng mẹ khuyên răn
Ngày tháng dài trôi đi như thổi
Con quên mất mình còn có một vùng quê
Con đi Sài Gòn, mẹ ngoái đầu không tiễn
Thẳm sâu
Con thấy mắt mẹ nhòe
Sài Gòn ấp ôm con bằng những giấc mơ ảo tưởng
Bằng những điều lấp lánh xa hoa
Bằng những cánh diều bị lấp dưới cột điện dày
Bằng lòng người nguội lạnh, bằng cả sự vô tâm
Chốn thị thành thường mang đến niềm đau
Con đau đớn gục ngã, dòng nước mắt chảy xuôi
Tiếng lòng nức nở, con gọi mẹ như thuở còn thơ bé
Sài Gòn rộng, nhưng rộng sao bằng lòng mẹ
Sài Gòn đẹp đẽ, sao đẹp bằng mắt mẹ nhìn con
Con đi Sài Gòn, mẹ ngoái đầu không tiễn
Thẳm sâu
Con thấy mắt mẹ nhòe
Con chạy vội giữa đường đời tấp nập
Chẳng lơi tay ngoái lại một lần
Ánh ráng chiều rũ tàn bóng hắt
Con chợt nhớ mình còn có một vùng quê
Con đi Sài Gòn, mẹ ngoái đầu không tiễn
Thẳm sâu
Con thấy mắt mẹ nhòe
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz