Tao La Dua Ban Han
Thằng Phương nghe nói ông Nghĩa, bà Trang bị bắt đi xét nghiệm chất kích thích thì sợ lạnh người. Nó gọi ngay anh Khang để xác thực, vì hai người kia cư xử rất bình thường, không có biểu hiện gì liên quan đến mấy thứ đồ đấy cả.- Bọn nó dương tính rồi...Vừa nghe anh Khang nói thằng Phương thấy sợ, nó tiếp xúc với người nghiện, nghiện ma túy.
Nó không hề hay biết, anh Khang có lẽ cũng không biết, thế sao lại bị lôi đi xét nghiệm.- Bọn nó cất ma túy nén trong người, hình như lúc lục túi áo thì rơi ra, hôm đấy trường anh còn có cán bộ đến tuyên truyền mấy cái phòng chống ma túy. Thế là bị bắt đi luôn.
- Phương có gì khó chịu thì cứ nói với anh nhé... dính đến bọn kia chắc em cũng mệt...
- Có gì anh cho em lời khuyênAnh Khang kể chuyện rồi an ủi thằng Phương, bảo nó đừng bận tâm mấy chuyện này nữa, càng không dính đến thì càng tốt, giờ cách xa chuyện của 2 ông bà kia ra, có ai hỏi thì cứ lơ đi, hoặc bảo không quen.N-nhưng mà cháu Phương khoe sự ngầu lòi của cặp đôi Nghĩa, Trang cho cả đám bạn đại học nó quen biết hết rồi. Tại đầu năm thấy bọn bạn thích style của hai ông bà kia quá, mới sĩ sĩ khoe đang chơi cùng, ngầu thế kia đ phải ai cũng chơi được đâu. Gòi giờ sự ngầu lòi đấy chỉ là màn tung hỏa mù che lấp con nghiện bên trong thôi, nó biết phải đối mặt với những đũy bạn thiểu năng của nó như nào.- Tao không nghiện đâu, tao nói thật
- Tao biết mà, đũy đực như mày khám sức khỏe còn ré lên vì kim tiêm thì sao lại là thành viên hội vỗ ven được.
- Giờ nghiện nhiều phương thức lắm mày, hút, hít, tiêm, uống được luôn. Nhưng mà tao tin mày Phương ạ, vì mày chỉ là một thằng đầu bùi rẻ rách đéo có lấy 3k để gửi xe.
- Nó lấy tiền đi chơi thuốc xong thiếu tiền đấy. Đũy này nghiện được đéo gì, bún đậu mắm tôm, tinh hoa ẩm thực còn đéo ăn được thì làm l gì thưởng thức được mấy cái độc hại.
- Mấy con chó này, tao yêu bọn mày T^TPhương thấy yêu lũ vô tri này vô cùng. Ngoài việc mấy thằng ml này gọi nó dậy học cùng vào lúc 3 giờ sáng vì deadline là vào 8 giờ thì đây đều là những người bạn tuyệt cà là vời. Nghèo rách với nhau nhưng được cái bẩn tính, bù lại bằng sự vô dụng, thế nên là bọn nó chơi với nhau không hề mưu mô toan tính.
Thằng Phương lo cho anh Khang, sợ anh bị dị nghị, tính anh hiền lành, hướng nội như thế mà bị đồn thổi linh tinh thì tội nghiệp lắm. Nghĩ thế cả một ngày, cháu Phương quyết định vác mông sang nhà anh hỏi thăm.Thật tình cờ và bất ngờ, anh Khang cũng sang nhà nó chơi. Thấy anh đứng trước cổng, Phương đon đả đón anh vào, giọng bồn chồn mời anh ngồi uống nước- Anh uống coca, trà sữa hay nước vối
- ...Không cần đâu, anh ngồi nói chuyện với Phương tí thôi
- Thế em pha anh cốc tà tữa nứng, à trà sữa nướng nhó~Thấy Phương lon ton chạy vào bếp thì anh Khang phì cười, có lẽ anh lo lắng hơi quá. Có lẽ Phương được bao bọc bởi rất nhiều tình yêu thương, không như anh. - Anh uống miếng nước cho thơm mồm nè, ngon vl luôn anh ạ~
- haha, ngon vl luôn hả
- Pha xong cốc trà sữa tưởng mình đứng quầy bartender lun ó anh, làm hớp đi anh, béo ngậy, nhứt néch áPhương nói xong là anh Khang cười không ngớt, Phương chỉ sợ anh cười gắt như thế rồi sặc nước bọt thì đi tong mất hình tượng zai hiền, ấm áp, trầm tính không vướng bụi trần. Thằng Phương nhìn anh cười thì yên tâm, nó nhìn mặt anh lúc ngoài cổng: vừa lo, vừa nghiêm trọng. Nó không quen. Hóa ra anh cũng có thể cau mày mệt mỏi như vậy, anh Khang từ trước rất hay cười, kể cả có ngồi đối diện với đôi mắt sắc như phóng lợn đang lườm của thằng Hiếu trong 15' thì anh vẫn luôn nở nụ cười như bán hàng đa cấp. Lúc mệt anh cười, lúc khó chịu anh cười, lúc lúng túng anh cười, lúc hát nhạc mr siro anh cũng cười. Nói tóm lại là trước mặt thằng Phương, anh luôn cười.
Có thể không phải anh hay cười, mà chỉ là trước mặt nó, anh luôn muốn dành cho nó sự tốt đẹp đó.Hôm nay anh Khang lo lắng cho nó, nhưng thấy thằng bé vẫn có tâm trí đi pha cốc trà sữa đúng tỉ lệ nước và bột như thế này thì chắc hẳn không sao nữa rồi. Anh xoa đầu nó , đan tay vào lớp tóc mềm mượt rồi vuốt nhẹ.
Thằng Phương không thích động chạm như thế, vì nó có thằng Hiếu rồi, nhưng hôm nay anh Khang buồn, nó cũng chịu ngồi im để anh sờ đầu như vuốt ve con Pom ở nhà anh.Con Pom là một bé phốc sóc trắng 1 tuổi rưỡi anh Khang nuôi, nó ngoan, còn rất quấn anh, ngoài anh ra, nó coi tất cả là người lạ.- Anh bảo bọn nó đến giúp em học, không nghĩ bọn nó như thế, để em dính đến... anh xin lỗi Phương
- Hoi anh đừng xin lỗi, em nghe không quen, với cả hai ông bà kia giúp em học thật, nghiện mà giỏi, đáo để thật~
- Đề cương là anh bảo bọn nó mang sang cho em, anh có nghiên cứu với xin của người quen, mà anh bận, nên nhờ hai đứa nó.
- Ô! Anh học nhạc mà giỏi thế! Anh làm thế em áp lực ngangAnh Khang cứ nghe thằng Phương nói lại cười. Rồi hai người nói chuyện một lúc lâu, bố mẹ thằng Phương về nhà thì mời anh ở lại ăn cơm. Anh cũng không ngại mà đồng ý.- Như ra mắt gia đình í nhờ Phương nhờ ^^Thằng Phương nghe anh Khang đùa, thì thấy anh nhạt vcl, nhưng vẫn phải cười ehehe đáp lại.
Nó không hề hay biết, anh Khang có lẽ cũng không biết, thế sao lại bị lôi đi xét nghiệm.- Bọn nó cất ma túy nén trong người, hình như lúc lục túi áo thì rơi ra, hôm đấy trường anh còn có cán bộ đến tuyên truyền mấy cái phòng chống ma túy. Thế là bị bắt đi luôn.
- Phương có gì khó chịu thì cứ nói với anh nhé... dính đến bọn kia chắc em cũng mệt...
- Có gì anh cho em lời khuyênAnh Khang kể chuyện rồi an ủi thằng Phương, bảo nó đừng bận tâm mấy chuyện này nữa, càng không dính đến thì càng tốt, giờ cách xa chuyện của 2 ông bà kia ra, có ai hỏi thì cứ lơ đi, hoặc bảo không quen.N-nhưng mà cháu Phương khoe sự ngầu lòi của cặp đôi Nghĩa, Trang cho cả đám bạn đại học nó quen biết hết rồi. Tại đầu năm thấy bọn bạn thích style của hai ông bà kia quá, mới sĩ sĩ khoe đang chơi cùng, ngầu thế kia đ phải ai cũng chơi được đâu. Gòi giờ sự ngầu lòi đấy chỉ là màn tung hỏa mù che lấp con nghiện bên trong thôi, nó biết phải đối mặt với những đũy bạn thiểu năng của nó như nào.- Tao không nghiện đâu, tao nói thật
- Tao biết mà, đũy đực như mày khám sức khỏe còn ré lên vì kim tiêm thì sao lại là thành viên hội vỗ ven được.
- Giờ nghiện nhiều phương thức lắm mày, hút, hít, tiêm, uống được luôn. Nhưng mà tao tin mày Phương ạ, vì mày chỉ là một thằng đầu bùi rẻ rách đéo có lấy 3k để gửi xe.
- Nó lấy tiền đi chơi thuốc xong thiếu tiền đấy. Đũy này nghiện được đéo gì, bún đậu mắm tôm, tinh hoa ẩm thực còn đéo ăn được thì làm l gì thưởng thức được mấy cái độc hại.
- Mấy con chó này, tao yêu bọn mày T^TPhương thấy yêu lũ vô tri này vô cùng. Ngoài việc mấy thằng ml này gọi nó dậy học cùng vào lúc 3 giờ sáng vì deadline là vào 8 giờ thì đây đều là những người bạn tuyệt cà là vời. Nghèo rách với nhau nhưng được cái bẩn tính, bù lại bằng sự vô dụng, thế nên là bọn nó chơi với nhau không hề mưu mô toan tính.
Thằng Phương lo cho anh Khang, sợ anh bị dị nghị, tính anh hiền lành, hướng nội như thế mà bị đồn thổi linh tinh thì tội nghiệp lắm. Nghĩ thế cả một ngày, cháu Phương quyết định vác mông sang nhà anh hỏi thăm.Thật tình cờ và bất ngờ, anh Khang cũng sang nhà nó chơi. Thấy anh đứng trước cổng, Phương đon đả đón anh vào, giọng bồn chồn mời anh ngồi uống nước- Anh uống coca, trà sữa hay nước vối
- ...Không cần đâu, anh ngồi nói chuyện với Phương tí thôi
- Thế em pha anh cốc tà tữa nứng, à trà sữa nướng nhó~Thấy Phương lon ton chạy vào bếp thì anh Khang phì cười, có lẽ anh lo lắng hơi quá. Có lẽ Phương được bao bọc bởi rất nhiều tình yêu thương, không như anh. - Anh uống miếng nước cho thơm mồm nè, ngon vl luôn anh ạ~
- haha, ngon vl luôn hả
- Pha xong cốc trà sữa tưởng mình đứng quầy bartender lun ó anh, làm hớp đi anh, béo ngậy, nhứt néch áPhương nói xong là anh Khang cười không ngớt, Phương chỉ sợ anh cười gắt như thế rồi sặc nước bọt thì đi tong mất hình tượng zai hiền, ấm áp, trầm tính không vướng bụi trần. Thằng Phương nhìn anh cười thì yên tâm, nó nhìn mặt anh lúc ngoài cổng: vừa lo, vừa nghiêm trọng. Nó không quen. Hóa ra anh cũng có thể cau mày mệt mỏi như vậy, anh Khang từ trước rất hay cười, kể cả có ngồi đối diện với đôi mắt sắc như phóng lợn đang lườm của thằng Hiếu trong 15' thì anh vẫn luôn nở nụ cười như bán hàng đa cấp. Lúc mệt anh cười, lúc khó chịu anh cười, lúc lúng túng anh cười, lúc hát nhạc mr siro anh cũng cười. Nói tóm lại là trước mặt thằng Phương, anh luôn cười.
Có thể không phải anh hay cười, mà chỉ là trước mặt nó, anh luôn muốn dành cho nó sự tốt đẹp đó.Hôm nay anh Khang lo lắng cho nó, nhưng thấy thằng bé vẫn có tâm trí đi pha cốc trà sữa đúng tỉ lệ nước và bột như thế này thì chắc hẳn không sao nữa rồi. Anh xoa đầu nó , đan tay vào lớp tóc mềm mượt rồi vuốt nhẹ.
Thằng Phương không thích động chạm như thế, vì nó có thằng Hiếu rồi, nhưng hôm nay anh Khang buồn, nó cũng chịu ngồi im để anh sờ đầu như vuốt ve con Pom ở nhà anh.Con Pom là một bé phốc sóc trắng 1 tuổi rưỡi anh Khang nuôi, nó ngoan, còn rất quấn anh, ngoài anh ra, nó coi tất cả là người lạ.- Anh bảo bọn nó đến giúp em học, không nghĩ bọn nó như thế, để em dính đến... anh xin lỗi Phương
- Hoi anh đừng xin lỗi, em nghe không quen, với cả hai ông bà kia giúp em học thật, nghiện mà giỏi, đáo để thật~
- Đề cương là anh bảo bọn nó mang sang cho em, anh có nghiên cứu với xin của người quen, mà anh bận, nên nhờ hai đứa nó.
- Ô! Anh học nhạc mà giỏi thế! Anh làm thế em áp lực ngangAnh Khang cứ nghe thằng Phương nói lại cười. Rồi hai người nói chuyện một lúc lâu, bố mẹ thằng Phương về nhà thì mời anh ở lại ăn cơm. Anh cũng không ngại mà đồng ý.- Như ra mắt gia đình í nhờ Phương nhờ ^^Thằng Phương nghe anh Khang đùa, thì thấy anh nhạt vcl, nhưng vẫn phải cười ehehe đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz