ZingTruyen.Xyz

Tao Hoa Chi Khoi

- "An tâm đi chết đi!"

Sở Bá nở nụ cười quái ác. Hắn dồn hết linh lực mang sắc tím đen quỷ dị kia vào thanh kiếm của mình. Cầm nó thật chắc chắn, y hung hăng giương mũi kiếm về phía yết hầu của Huyền Đông, nhanh nhẹn lao thẳng đến như một cơn gió.

- "Sở Bá ngươi dám!"

- "Không!"

Đột nhiên một thân ảnh cao lớn phóng đến. Vài tia máu phộc lên, Huyền Đông bỗng chốc thấy cảnh quan của đêm tối hôm nay như nhuốm đậm màu đỏ tang tóc. Một màu đỏ ảm đạm hiện ngay trước mắt hắn, vài sợi huyết khí chen lên tanh tưởi. Hắn sững người lại.

- "Chương huynh..." – Huyền Đông thều thào.

- "Tiểu.... Tiểu Đông... hức... mau chạy." 

Vào ngay thời khắc mũi kiếm quỷ dị kia dường như sắp chạm vào yết hầu A Đông. Một cỗ kình lực phóng đến. Ra là Chương Hy đã thay Huyền Đông đỡ một nhát kiếm chí mạng. Trước sự ngỡ ngàng của hắn, hình ảnh Chương huynh quỳ trước thân thể yếu ớt của y không ngừng chảy ra máu tươi. Đòn kiếm quỷ dị kia đã chệch hướng, nhưng lại đâm trực diện vào phần ngực trái của Chương Hy. Từ nơi vết đâm, máu tươi loang theo đường kiếm, thấm đẫm vòng tay của Huyền Đông đang ôm lấy Chương Hy.

- "Ruồi nhặng." – Sở Bá rút thanh kiếm từ xác thịt của Chương Hy một cách dứt khoát.

- "Tên sát tinh nhà ngươi..." – Huyền Đông mặt như chết trân, nước mắt từ khóe lệ vô thức ứa lên.

- "Tiểu Đông à... hức... mau chạy..." – Chương Hy nói yếu ớt, mắt nhắm lìm lại, dần dần không còn hơi thở.

Huyền Đông nhìn thấy huynh đệ vì hắn mà phải lâm vào bi cảnh. Hắn như điên tiết. Khuôn mặt nổi lên từng đường gân máu. Mắt hóa trắng dã. Huyền Đông vùng hết sức lực của một Ngũ đoạn Ngưng Khí kì. Lao thẳng đến ngay Sở Bá đang đứng phía xa. Mắt hắn ứa lệ, khuôn mặt cứng đờ, đôi tay phất lên kết thành một đạo thủ ấn. Từ đạo thủ ấn đó bất giác lao ra mấy tia lục quang, nhanh nhẹn phi ngay về phía Sở Bá. Tên Sở Bá kia chậm rãi nhìn về phía tia kim lục đang lao ra, y từ từ vung thanh kiếm màu tím đen của mình về phía chúng. 

Ầm. Thoáng chốc đã đánh lui được thứ thuật cỏn con đó.

- "Tiểu tử ngươi chỉ vùng vẫy giãy chết dưới tay ta mà thôi. Một đệ tử như ngươi ở ngoại môn, căn bản không một kẻ nào chú ý đến. Cho dù ta có giết cả hai, thì cũng xá gì?" – Sở Bá khinh miệt.

A Đông không lùi bước. Hắn đang cố dùng hết sức lực của mình. Huyền Đông lấy từ trong nạp giới ra hàng loạt phù chú. Trong đó y dùng hết thảy bảy, tám lá phù dán vào thân thể. Số còn lại được Huyền Đông phóng thích ra tứ phía. Lục quang lại phát động, vô số linh khí tụ về. Ở trung tâm đạo lục quang bỗng chốc hóa ra một thanh kiếm lớn hơn hai trượng chiều dài. Huyền Đông dứt khoát bắt lấy, tay vung tay khiến thanh kiếm lớn chém thẳng về phía Sở Bá đang nhiều lời.

Sở Bá không nao núng. Trước thời khắc thanh kiếm mang theo lục sắc quang mang của Huyền Đông lao đến. Hắn vung tay áo bào, dùng chính bàn tay mình làm vật chắn. 

Uỳnh. 

Hai cỗ kình lực đập vào nhau khiến cây cối xung quanh đồng loạt dao động. Một kiếm một tay cứ thế chống chọi lại với nhau. Vô số uy áp bài xích nhiễu loạn. Thanh kiếm của Huyền Đông không hề bị cản bước, thay vào đó nó lại càng bộc phá mạnh hơn. 

Ầm.

Thoáng chốc đã đâm vỡ lớp linh lực hộ thuẫn từ tay Sở Bá khiến y chấn kinh.

- "Làm sao có thể..." – Sở Bá chế giễu.

Trước sự khiêu khích của hắn ta, Huyền Đông vẫn vững như bàn thạch. Thân thể hắn đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức mãnh liệt. Vài tia huyết khí bốc lên từ cơ thể Huyền Đông. Đôi mắt trắng dã ban nãy dần hóa thành một màu đỏ máu. Không ổn! Là hắn đang liều mạng thiêu đốt đi sinh mệnh chi lực của mình.

- "Bát đoạn Ngưng Khí... Tiểu tử gươi thế nào lại đột nhiên gia tăng thực lực...?" 

Ầm. Thanh kiếm mang lục sắc quang mang kia của Huyền Đông lại đánh vỡ được một lớp hộ thuẫn của Sở Bá buộc hắn phải cảnh giác. Trán bắt đầu đổ ra mồ hôi lạnh, mặt biến sắc. Sở Bá như cảm nhận được một luồng đe dọa đến từ phía Huyền Đông. Hắn cố gắng chống đỡ trước thanh kiếm. Một tay phía sau cũng nhanh chóng đưa lên cố thủ. Giữa nơi va chạm của hai nguồn năng lượng vô thức phát động ra bài xích. Lực lượng bài xích càng thổi mạnh làm bụi đá phía dưới không ngừng bay tứ tung. Sở Bá cảm thấy bất an trước kẻ này.

- "Thiêu đốt sinh mệnh sao... E cũng chỉ miễn cưỡng cho ngươi trong một thời gian ngắn thôi!" – Sở Bá thận trọng.

Huyền Đông hắn cứ giữ vững thần trí. Luồng sinh mệnh được thiêu đốt không ngừng củng cố lực lượng vào đòn kiếm kia. Mặt y bất định. Mặt vô cảm, nước mắt trên khóe mi cứ thế chảy ròng. Dường như này hôm nay cho dù lưỡng bại câu thương, hắn cũng phải cùng tên Sở Bá này đồng quy vu tận.

- "Ngươi có thể thử." – Huyền Đông lạnh nhạt đáp lời.

A Đông lại vung tay, truyền tiếp một lượng sinh mệnh khí tức vào đòn kiếm kia khiến nó như được gia tăng lực lượng. Lục sắc bảo kiếm cứ thế đâm trực diện vào lớp hộ thuẫn kia của Sở Bá. Làm lớp màng màu tím đen đang bảo hộ trước y bắt đầu xuất hiện thêm vài vết nứt. Sở Bá lo sợ. Họ Sở cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ đến từ Huyền Đông. Hơn nữa lại có một thanh kiếm cơ hồ như sắp đâm xuyên vào lòng bàn tay hắn. 

Sở Bá không chần chừ... Trước lúc hắn dường như bại trước khí thế kia, thanh lục kiếm đó đã tạo ra trên lớp màng hộ thuẫn của Sở Bá biến dạng hơn bảy phần. Không thể tiếp tục... Sở Bá nhanh nhẹn lấy từ nạp giới ra một cái lô đỉnh. Vung thứ đó lên trước sự xâm phạm đáng sợ của thanh kiếm của Huyền Đông.

Ầm.

Món pháp bảo đó kịp thời chắn lại được thanh kiếm ác liệt của Huyền Đông. Tiếng dư chấn tạo ra vang vọng khắp khu vực ngoại môn Bạch Vân Tông ngay trong đêm tối. Một vụ nổ lớn phóng ra, vô thức làm kiến trúc nơi này bắt đầu rung lắc nhẹ. Sau vụ nổ, cái lô đỉnh đã miễn cưỡng đánh nát thanh lục kiếm. Cả Huyền Đông và Sở Bá đều bị dư chấn kia bật ra xa.

- "Ngươi..." – Sở Bá nhìn xuống một cánh tay đang xuất hiện một vết thương rỉ máu mà nghiến lợi.

Thật may có cái lô đỉnh kia... Nếu họa như hôm nay hắn không đem theo món pháp bảo đó thì e rằng Sở Bá hắn đã phải hứng một thương tổn không hề nhẹ.

Huyền Đông lọm khọm đứng dậy sau va chấn. Hắn không nói gì, mặt chỉ lầm lầm lạnh nhạt. Huyền Đông chẳng nhiều lời, y lại tiếp tục phi nhanh đến chỗ Sở Bá. Huyền Đông nghiến chặt răng. Hung hăng lao đến Sở Bá đang cố gắng định thần với một cánh tay tràn đầy sát ý và sinh mệnh chi lực.

Sở Bá hoảng sợ trước khí thế này. Y dường như bất động trước Huyền Đông mặc cho bản thân mang danh dự của một Cửu đoạn Ngưng Khí giả. Trong lúc Huyền Đông dường như sắp đánh một đòn vào thân thể Sở Bá. Bất giác lại xuất hiện một cỗ năng lượng mạnh cường hãn bộc phát ra. Một tia linh lực màu tím đen từ nơi khác lao đến Huyền Đông. Nhẹ nhàng chấn bay hắn xuống đất khiến nền gạch vỡ tung ra từng phiến.

- "Là ai dám làm loạn trong ngoại môn Bạch Vân tông?"

- "Kim thúc..." – Sở Bá tỏ vẻ nét mặt mừng rỡ, chắp tay cúi chào vị trước mặt.

Thì ra là Kim Văn trưởng lão, là thúc thúc của tên Sở Bá kia. Tiếng đánh nhau vang khắp ngoại môn đã kinh động đến lão. Trong lúc đích thân đến nơi này tra rõ đã thấy Huyền Đông và Sở Bá đang phân tranh. Lão thoáng nhìn xuống thi thể Chương Hy đang lạnh lẽo, nằm bất động dưới nền đất, mặt vẫn vô cảm.

- "Kim lão... Sở Bá hắn ra tay giết huynh đệ ta. Người phải làm chủ cho ta." – Huyền Đông khẩn khoản.

Kim Văn trưởng lão nghe thấy lời Huyền Đông cầu xin, gương mặt già nua vẫn không một chút tiếc núi, đôi mắt híp lại, lão vô cảm nhìn về cái thây Chương Hy sớm đã lìa xa thế giới này. Rồi nhanh chóng phất tay áo. Lão quay đầu nhìn về tên cháu khốn nạn của lão.

- "Bá nhi... con không sao chứ?"

- "Kim thúc, là tên tiểu tử đó!" – Sở Bá chỉ tay về phía Huyền Đông.

- "Tiểu bối... là ngươi dám làm loạn trong ngoại môn ta sao? Quy củ tông môn lớn như trời, ngươi lẽ nào đem nó quên đi rồi."

Huyền Đông với thân thể kiệt quệ đang cố gắng gượng dậy phía dưới nền đất. Thiêu đốt sinh mệnh chi lực quả nhiên rất lợi hại, nhưng điều này cũng quá mạo hiểm. Chỉ là một Ngũ đoạn Ngưng Khí như hắn lại thiêu đốt sinh mệnh để cưỡng ép thực lực tăng nhanh, nếu không giữ lại chút sinh mệnh chi lực còn lại để duy trì thân thể, hắn... sớm đã chết rồi! Nhưng dù có chết cũng chẳng quan trọng, quan trọng là ác vẫn chưa được diệt, người vô tội lại bị chèn ép đến mức chết đi rồi vẫn còn bị khinh rẻ tột cùng. Huyền Đông ngước lên nhìn hai thúc cháu lão ta, mặt ngưng trọng, không chút hối cãi.

- "Cháu của ông ra tay giết hại đệ tử... Ông lại còn giở giọng quy củ ở đây... Hức... Tất cả các người đều vô sỉ và nhẫn tâm như nhau. Quy củ cái nỗi gì chứ. Chỉ là những ỷ thế hiếp nhỏ. Cả lão và hắn. Ta khinh!|

- "Người chết thì cũng đã chết rồi. Truy cứu cũng không được." - Kim Văn nghe thấy lời Huyền Đông, lão bất giác chột dạ. Bắt đầu thả lỏng giọng điệu.

- "Vậy thì phải xử kẻ còn sống." – Huyền Đông nhìn vào xác của Chương Huynh, giọng nói lãnh khốc của hắn nhẹ nhàng cất lên.

- "Ngươi!" – Sở Bá tức giận.

- "Ngươi đã vi phạm môn quy, còn dám yêu cầu lão phu?" – Kim Văn chất vấn Huyền Đông.

- "Lão tặc..." – Huyền Đông nhìn lão.

Huyền Đông đứng dậy. Không chần chừ. Lại một lần nữa thiêu đốt sinh mệnh chi lực. Toàn thân lao nhanh về phía lão Kim Văn chết tiệt kia. Nhưng vừa sắp chạm được vào thân thể lão. Hắn vô thức bị một cỗ lực lượng đánh bật về chỗ cũ. Thân thể lão Kim Văn tỏa ra áp lực khiến Huyền Đông loạng choạng. Thực lực của lão vừa là một Trúc Cơ trung kì. Hắn so với cháu lão là Bá Sơn chỉ vừa Ngưng Khí đỉnh phong vẫn còn không đấu lại, đứng trước lão mang tu vi Trúc Cơ lại là một chuyện xa vời hơn nữa. Huyền Đông bị lão làm cho thổ huyết.

- "Tiểu tử không biết trời cao đất dày như ngươi. Lẽ nào lại dám suy nghĩ đến việc đánh lại trưởng lão sao?"

Lão hạ thân xuống mặt đất. Bắt đầu bước chậm rãi về phía Huyền Đông. Từng tầng áp lực từ Trúc Cơ tu sĩ bộc phát ra làm Huyền Đông cực khổ chống lại. Với thân thể hắn hiện giờ đã quá tàn tạ, hơn nữa còn đứng trước lão lại khó lòng bảo toàn mạng sống.

Lão Kim Văn bình thãn. Đôi tay lão vung lên, dần ngưng tụ ra một đóa năng lượng màu tím đen. Lão muốn diệt khẩu Huyền Đông tiểu gia hỏa. Huyền Đông vô vọng nằm bệt dưới đất, chứng kiến tất cả nhưng lại bất lực không thể động đậy trước uy áp của Trúc Cơ. Hắn chỉ có thể nhìn thân xác Chương Hy đang nằm gần bên bằng đôi mắt xưng húp cùng thân thể đứt đoạn gân cốt: "Chương huynh... đệ không thể báo thù được cho huynh..."

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó. Từ trên trời cao giáng xuống một cột kim quang cao hơn mấy trăm trượng, nó đâm thẳng xuống mặt đất kèm theo vô số uy áp khủng bố. Nhưng tuyệt nhiên lại không động đến Huyền Đông. Kim Văn bị cột năng lượng đó đánh bay ra xa hàng chục trượng. Mặt lão cùng tên Sở Bá kia biến sắc nhìn về cột quang mang thần bí, bắt đầu tái nhợt.

- "Là kẻ nào xâm phạm ngoại môn ta?" – Kim Văn thoảng thốt nhìn ra tứ phía, lão ấp úng chất vấn vị đại năng vừa bộc phát uy áp với một cảm giác hoảng sợ tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz