Tansonnhat 3 That Hon
"Tương Hỉ" là khi cả hai cùng rực rỡ trong niềm vui.Một chiến thắng xứng đáng, một ngày mà những tiếng reo hò không chỉ vang lên cho thành tích, mà còn vì sự đồng hành, vì ánh mắt kia vẫn còn hiện diện trong khoảnh khắc huy hoàng nhất. Không cần nói ra, nhưng ai cũng biết: hai người họ đang ở cạnh nhau. Vui cho chính mình, nhưng vui hơn cả vì người kia cũng đang nở nụ cười.Nhưng phía sau "Tương Hỉ" là một sự thật không ánh sáng: "Cắn Hôn".Đó là khi họ trốn vào một khoảnh khắc mà chỉ có hai người. Không một lời báo trước, không một sự cho phép, không cần ai đồng tình. Một nụ hôn xảy ra, mạnh, vội, ướt, run rẩy, như thể ai đó nhịn thở quá lâu và cuối cùng cũng dám hít một hơi sâu.Nó không ngọt ngào. Nó thắt chặt và nghẹn ngào, như thể môi va vào nhau không chỉ để chạm mà để giải thoát.Lưỡi tìm đến nhau, răng cấn vào môi, đến mức một trong hai phải nín thở mà cắn nhẹ để không bật ra tiếng.Không ai thấy, không ai biết. Và có thể sáng mai, họ lại phải quay trở về vai diễn cũ: đồng đội.
Nó đang sống.
Sống bằng âm nhạc.
Sống trong ánh đèn rực rỡ.
Sống giữa hàng trăm cặp mắt đang dán chặt vào mình. Và Tân chọn cách đốt cháy tất cả những ánh nhìn đó bằng một sự tự tin và bản lĩnh gần như điên cuồng.Không một lời bình luận, nhưng cả khán phòng đều ngầm hiểu: Minh Tân chính là trung tâm của vũ trụ này. Hào quang từ người nó bùng nổ, rực rỡ và lôi cuốn, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.Đến đoạn break dance, cả nhóm đồng loạt giải phóng nguồn năng lượng bị dồn nén bấy lâu. Minh Tân, đã biến đoạn vũ đạo thành một màn trình diễn của nghệ thuật quyến rũ. Từng bước nhảy, từng cú lướt chân trên sàn đều bén ngót, gợi cảm đến mức nguy hiểm. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh chuyển động gần như không có một tì vết. Có thể có vài cú xoay hơi chệch trọng tâm, vài động tác chưa hoàn toàn đồng đều, nhưng đó chỉ là những hạt bụi li ti chẳng ai buồn để tâm, khi họ còn đang mải mê chiêm ngưỡng một Minh Tân lộng lẫy, tỏa sáng, không còn bất kỳ sự chùn bước hay sợ hãi nào.Âm nhạc tắt lịm.
Màn trình diễn kết thúc. Cả nhóm đứng thở dốc, lồng ngực phập phồng như vừa trút được tảng đá ngàn cân đã treo trên cổ suốt bao ngày qua. Tiếng vỗ tay và hò reo (dù chỉ từ ban giám khảo và các nhóm khác) vang lên. Mọi người bắt đầu gào thét, ôm chầm lấy nhau, siết chặt vai nhau chia sẻ khoảnh khắc mãn nhãn và nhẹ nhõm.Giữa lúc ấy, Minh Tân nhẹ nhàng rẽ đám đông, bàn tay tìm đến, túm lấy vạt tay áo của Hữu Sơn và kéo người kia đi trong sự ngỡ ngàng của vài người.Họ dừng lại ở góc hành lang vắng vẻ trên tầng ba. Một nơi mà ánh đèn vàng vọt hắt xuống chỉ đủ soi sáng một bên khuôn mặt, một điểm mù mà camera an ninh không thể vươn tới, một không gian tĩnh lặng không còn bóng người qua lại.Cửa sổ hành lang mở he hé, để một luồng gió đêm se lạnh lùa vào, mơn trớn trên làn da ướt mồ hôi. Và cái hơi lạnh ấy dường như càng làm môi Minh Tân thêm khô rát. Hoặc có thể, đó chỉ là cơn khát trong nó đang trỗi dậy dữ dội.Hữu Sơn tựa lưng vào bức tường lạnh, ánh mắt vẫn như mọi khi, nhưng giọng nói lại trầm và khàn hơn thường lệ, mang theo một ý vị trêu chọc nguy hiểm."Thèm rồi à?"Một câu hỏi không cần, và cũng không thể có lời đáp.Thế giới của Minh Tân thu hẹp lại chỉ còn đôi môi hơi hé mở của người đối diện. Nó sải một bước dài, xóa nhòa khoảng cách giữa họ. Một tay Tân chống mạnh lên bức tường, ngay cạnh thái dương Hữu Sơn, nhốt chặt con mồi của mình lại. Đây không phải là một nụ hôn, mà là một cú va chạm.
Một sự đòi hỏi.Minh Tân áp môi mình lên môi người kia một cách thô bạo, không có lấy một giây phút dò xét. Nó gấp gáp, mãnh liệt và đầy tính chiếm hữu. Tân ép mạnh, dùng chính lưỡi mình tách bờ môi đang ngỡ ngàng của Hữu Sơn ra.Và rồi, luồn lách vào.Không phải như một kẻ say tìm hơi rượu nữa, mà như một kẻ chết khát trên sa mạc tìm thấy nguồn nước duy nhất. Lưỡi Tân không chỉ đơn thuần là tiến vào, nó càn quét, thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng nóng ẩm của đối phương. Nó lướt qua hàm răng đều tăm tắp, rồi táo bạo quấn lấy chiếc lưỡi còn đang thụ động của Hữu Sơn, ép buộc người kia phải cuốn vào một vũ điệu điên cuồng và nguyên thủy.Vị mặn chát của mồ hôi và sự kiệt sức trên môi Tân hòa quyện với hơi thở của Hữu Sơn. Nhưng bên dưới lớp vị mặn đó, Tân cảm nhận được một thứ khác. Một vị ngọt lạ lùng, thanh khiết và gây nghiện, thứ vị chỉ thuộc về riêng Hữu Sơn. Nó tham lam mút lấy vị ngọt ấy, như thể nó là liều thuốc duy nhất có thể chữa lành mọi vết thương và xoa dịu cơn đói khát đang thiêu đốt linh hồn mình.Một tiếng gầm gừ khe khẽ bật ra từ cổ họng Đỗ Minh Tân. Tay nó đang đặt trên eo Hữu Sơn bắt đầu siết lại. Năm ngón tay bấu chặt vào lớp áo phông mỏng, gần như có thể cảm nhận được cái eo nhỏ bên dưới, ép chặt người kia vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Áp lực mạnh đến mức Sơn phải khẽ nhíu mày, nhưng đôi tay cậu, thay vì đẩy ra, lại vô thức bấu chặt vào vai áo ướt đẫm mồ hôi của Tân, như một cách để giữ thăng bằng, và cũng như một sự níu kéo câm lặng.Không khí dường như bị rút cạn. Hành lang tĩnh lặng chỉ còn lại những âm thanh ướt át, ám muội của nụ hôn và tiếng thở dốc ngày một nặng nề. Tân hôn đến mức gần như quên cả thở, nó chỉ muốn chiếm đoạt, muốn hòa tan, muốn đánh dấu chủ quyền lên con người này.Song, khi lý trí cuối cùng cũng thắng thế cơn mê dại, Tân buộc phải dứt ra để tìm lại không khí.Một sợi chỉ bạc óng ánh, mỏng manh vương lại giữa đôi môi của cả hai trước khi đứt đoạn.Môi của Hữu Sơn giờ đây sưng mọng, ửng một màu đỏ thẫm quyến rũ. Đôi mắt cậu phủ một tầng sương mờ ảo, long lanh và vô định. Hơi thở hổn hển, hai gò má ửng hồng một cách bất thường, phá vỡ hoàn toàn vẻ ngoài lãnh đạm thường thấy.Tân cuối cùng cũng buông tha. Nó gục đầu, để trán mình tựa vào vai Sơn, lồng ngực cả hai phập phồng kịch liệt theo từng nhịp thở gấp gáp. Minhtin hít một hơi thật sâu, cố gắng thu hết vào lồng ngực mùi hương của Hữu Sơn – mùi của sự ngọt ngào, của mùi sữa tắm, và bây giờ, là của cả bản thân nó nữa."Cảm ơn Sơn."Lời nói thì thầm, khàn đặc vì dục vọng và sự biết ơn.Nguyễn Hữu Sơn vẫn không đáp. Nhưng cái cách lồng ngực cậu phập phồng dưới sự áp chế của Tân, cái cách những ngón tay anh vẫn còn bấu víu trên vai áo cậu, và ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý khi cậu liếc nhìn Tân—tất cả đã là một câu trả lời trọn vẹn nhất.
Không, Nhóm 1 đã thắng. Minhtin mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và chân thật, nhưng ánh mắt nó ngay lập tức lướt qua những khuôn mặt đang vui sướng của đồng đội, tìm kiếm.Tìm kiếm một người.
Và Tân thấy Sơn.Chàng Thiên Nga không hò reo, không nhảy cẫng lên như những người khác. Cậu chỉ đứng đó, giữa tâm bão của niềm vui, như một hòn đảo tĩnh lặng. Khóe môi Sơn chỉ khẽ nhếch lên một đường cong gần như không thể nhận thấy, và bờ vai cứng nhắc của cậu cuối cùng cũng thả lỏng. Hữu Sơn thở ra một hơi thật sâu, một hơi thở trút bỏ tất cả gánh nặng. Ánh mắt cậu, vượt qua tất cả mọi người, tìm đến và khóa chặt vào ánh mắt của Tân.Trong một khoảnh khắc, không gian hỗn loạn xung quanh họ như biến mất. Chỉ còn lại ánh nhìn giao nhau, một sự thấu hiểu không cần lời nói.Và Tân tiến về phía Sơn.Minh Tân không đi, nó gần như là rẽ sóng người mà lao đến. Những cái vỗ vai, những lời chúc mừng của mọi người lướt qua nó như gió thoảng. Trong mắt Tân giờ đây chỉ có hình bóng của Hữu Sơn.Nó không nói một lời nào.
Nó chỉ đơn giản là lao vào lòng người kia, vòng tay qua cổ và ôm siết lấy Sơn.Cái ôm không dịu dàng, mà đầy mạnh mẽ và mãnh liệt. Nó là sự xác nhận,
là lời cảm ơn,
là sự chiếm hữu và cũng là sự nương tựa. Tân vùi mặt vào hõm cổ của Hữu Sơn, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc – mùi của sự ngọt ngào không tên của mồ hôi sau luyện tập, và của chính cậu. Mùi hương đã trở thành liều thuốc an thần cho nó suốt những ngày qua. Toàn bộ sức nặng của cơ thể, của tinh thần, của sự biết ơn vô hạn, tất cả đều được Minh Tân dồn hết vào cái ôm này.Ban đầu, Hữu Sơn có hơi bất ngờ trước sự bộc phát công khai này. Nhưng rồi, đôi tay cậu chậm rãi vòng ra sau, ôm lấy tấm lưng đang run lên khe khẽ của Tân. Một tay cậu đặt lên lưng, tay kia luồn vào mái tóc mềm còn ẩm ướt của nó, khẽ vỗ về.Cái siết tay của Hữu Sơn không mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng vững chãi. Nó không nói "Chúc mừng", nó nói "Anh ở đây". Nó không nói "Em làm tốt lắm", nó nói "Anh biết em sẽ làm được".Giữa những tiếng hò reo vang dội, giữa ánh đèn chói lòa, giữa không khí tràn ngập khát vọng và mồ hôi của tuổi trẻ, họ tạo ra một thế giới của riêng mình. Một bong bóng tĩnh lặng và ấm áp, nơi mọi âm thanh bên ngoài đều bị đẩy lùi.Giữa lúc ấy, họ có nhau.Và đối với Đỗ Minh Tân, chiến thắng này, quả ngọt này, chỉ thực sự có vị ngon khi được chia sẻ cùng người ấy—Nguyễn Hữu Sơn.
*
*
Nó đang sống.
Sống bằng âm nhạc.
Sống trong ánh đèn rực rỡ.
Sống giữa hàng trăm cặp mắt đang dán chặt vào mình. Và Tân chọn cách đốt cháy tất cả những ánh nhìn đó bằng một sự tự tin và bản lĩnh gần như điên cuồng.Không một lời bình luận, nhưng cả khán phòng đều ngầm hiểu: Minh Tân chính là trung tâm của vũ trụ này. Hào quang từ người nó bùng nổ, rực rỡ và lôi cuốn, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.Đến đoạn break dance, cả nhóm đồng loạt giải phóng nguồn năng lượng bị dồn nén bấy lâu. Minh Tân, đã biến đoạn vũ đạo thành một màn trình diễn của nghệ thuật quyến rũ. Từng bước nhảy, từng cú lướt chân trên sàn đều bén ngót, gợi cảm đến mức nguy hiểm. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh chuyển động gần như không có một tì vết. Có thể có vài cú xoay hơi chệch trọng tâm, vài động tác chưa hoàn toàn đồng đều, nhưng đó chỉ là những hạt bụi li ti chẳng ai buồn để tâm, khi họ còn đang mải mê chiêm ngưỡng một Minh Tân lộng lẫy, tỏa sáng, không còn bất kỳ sự chùn bước hay sợ hãi nào.Âm nhạc tắt lịm.
Màn trình diễn kết thúc. Cả nhóm đứng thở dốc, lồng ngực phập phồng như vừa trút được tảng đá ngàn cân đã treo trên cổ suốt bao ngày qua. Tiếng vỗ tay và hò reo (dù chỉ từ ban giám khảo và các nhóm khác) vang lên. Mọi người bắt đầu gào thét, ôm chầm lấy nhau, siết chặt vai nhau chia sẻ khoảnh khắc mãn nhãn và nhẹ nhõm.Giữa lúc ấy, Minh Tân nhẹ nhàng rẽ đám đông, bàn tay tìm đến, túm lấy vạt tay áo của Hữu Sơn và kéo người kia đi trong sự ngỡ ngàng của vài người.Họ dừng lại ở góc hành lang vắng vẻ trên tầng ba. Một nơi mà ánh đèn vàng vọt hắt xuống chỉ đủ soi sáng một bên khuôn mặt, một điểm mù mà camera an ninh không thể vươn tới, một không gian tĩnh lặng không còn bóng người qua lại.Cửa sổ hành lang mở he hé, để một luồng gió đêm se lạnh lùa vào, mơn trớn trên làn da ướt mồ hôi. Và cái hơi lạnh ấy dường như càng làm môi Minh Tân thêm khô rát. Hoặc có thể, đó chỉ là cơn khát trong nó đang trỗi dậy dữ dội.Hữu Sơn tựa lưng vào bức tường lạnh, ánh mắt vẫn như mọi khi, nhưng giọng nói lại trầm và khàn hơn thường lệ, mang theo một ý vị trêu chọc nguy hiểm."Thèm rồi à?"Một câu hỏi không cần, và cũng không thể có lời đáp.Thế giới của Minh Tân thu hẹp lại chỉ còn đôi môi hơi hé mở của người đối diện. Nó sải một bước dài, xóa nhòa khoảng cách giữa họ. Một tay Tân chống mạnh lên bức tường, ngay cạnh thái dương Hữu Sơn, nhốt chặt con mồi của mình lại. Đây không phải là một nụ hôn, mà là một cú va chạm.
Một sự đòi hỏi.Minh Tân áp môi mình lên môi người kia một cách thô bạo, không có lấy một giây phút dò xét. Nó gấp gáp, mãnh liệt và đầy tính chiếm hữu. Tân ép mạnh, dùng chính lưỡi mình tách bờ môi đang ngỡ ngàng của Hữu Sơn ra.Và rồi, luồn lách vào.Không phải như một kẻ say tìm hơi rượu nữa, mà như một kẻ chết khát trên sa mạc tìm thấy nguồn nước duy nhất. Lưỡi Tân không chỉ đơn thuần là tiến vào, nó càn quét, thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng nóng ẩm của đối phương. Nó lướt qua hàm răng đều tăm tắp, rồi táo bạo quấn lấy chiếc lưỡi còn đang thụ động của Hữu Sơn, ép buộc người kia phải cuốn vào một vũ điệu điên cuồng và nguyên thủy.Vị mặn chát của mồ hôi và sự kiệt sức trên môi Tân hòa quyện với hơi thở của Hữu Sơn. Nhưng bên dưới lớp vị mặn đó, Tân cảm nhận được một thứ khác. Một vị ngọt lạ lùng, thanh khiết và gây nghiện, thứ vị chỉ thuộc về riêng Hữu Sơn. Nó tham lam mút lấy vị ngọt ấy, như thể nó là liều thuốc duy nhất có thể chữa lành mọi vết thương và xoa dịu cơn đói khát đang thiêu đốt linh hồn mình.Một tiếng gầm gừ khe khẽ bật ra từ cổ họng Đỗ Minh Tân. Tay nó đang đặt trên eo Hữu Sơn bắt đầu siết lại. Năm ngón tay bấu chặt vào lớp áo phông mỏng, gần như có thể cảm nhận được cái eo nhỏ bên dưới, ép chặt người kia vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Áp lực mạnh đến mức Sơn phải khẽ nhíu mày, nhưng đôi tay cậu, thay vì đẩy ra, lại vô thức bấu chặt vào vai áo ướt đẫm mồ hôi của Tân, như một cách để giữ thăng bằng, và cũng như một sự níu kéo câm lặng.Không khí dường như bị rút cạn. Hành lang tĩnh lặng chỉ còn lại những âm thanh ướt át, ám muội của nụ hôn và tiếng thở dốc ngày một nặng nề. Tân hôn đến mức gần như quên cả thở, nó chỉ muốn chiếm đoạt, muốn hòa tan, muốn đánh dấu chủ quyền lên con người này.Song, khi lý trí cuối cùng cũng thắng thế cơn mê dại, Tân buộc phải dứt ra để tìm lại không khí.Một sợi chỉ bạc óng ánh, mỏng manh vương lại giữa đôi môi của cả hai trước khi đứt đoạn.Môi của Hữu Sơn giờ đây sưng mọng, ửng một màu đỏ thẫm quyến rũ. Đôi mắt cậu phủ một tầng sương mờ ảo, long lanh và vô định. Hơi thở hổn hển, hai gò má ửng hồng một cách bất thường, phá vỡ hoàn toàn vẻ ngoài lãnh đạm thường thấy.Tân cuối cùng cũng buông tha. Nó gục đầu, để trán mình tựa vào vai Sơn, lồng ngực cả hai phập phồng kịch liệt theo từng nhịp thở gấp gáp. Minhtin hít một hơi thật sâu, cố gắng thu hết vào lồng ngực mùi hương của Hữu Sơn – mùi của sự ngọt ngào, của mùi sữa tắm, và bây giờ, là của cả bản thân nó nữa."Cảm ơn Sơn."Lời nói thì thầm, khàn đặc vì dục vọng và sự biết ơn.Nguyễn Hữu Sơn vẫn không đáp. Nhưng cái cách lồng ngực cậu phập phồng dưới sự áp chế của Tân, cái cách những ngón tay anh vẫn còn bấu víu trên vai áo cậu, và ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý khi cậu liếc nhìn Tân—tất cả đã là một câu trả lời trọn vẹn nhất.
*
Không, Nhóm 1 đã thắng. Minhtin mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và chân thật, nhưng ánh mắt nó ngay lập tức lướt qua những khuôn mặt đang vui sướng của đồng đội, tìm kiếm.Tìm kiếm một người.
Và Tân thấy Sơn.Chàng Thiên Nga không hò reo, không nhảy cẫng lên như những người khác. Cậu chỉ đứng đó, giữa tâm bão của niềm vui, như một hòn đảo tĩnh lặng. Khóe môi Sơn chỉ khẽ nhếch lên một đường cong gần như không thể nhận thấy, và bờ vai cứng nhắc của cậu cuối cùng cũng thả lỏng. Hữu Sơn thở ra một hơi thật sâu, một hơi thở trút bỏ tất cả gánh nặng. Ánh mắt cậu, vượt qua tất cả mọi người, tìm đến và khóa chặt vào ánh mắt của Tân.Trong một khoảnh khắc, không gian hỗn loạn xung quanh họ như biến mất. Chỉ còn lại ánh nhìn giao nhau, một sự thấu hiểu không cần lời nói.Và Tân tiến về phía Sơn.Minh Tân không đi, nó gần như là rẽ sóng người mà lao đến. Những cái vỗ vai, những lời chúc mừng của mọi người lướt qua nó như gió thoảng. Trong mắt Tân giờ đây chỉ có hình bóng của Hữu Sơn.Nó không nói một lời nào.
Nó chỉ đơn giản là lao vào lòng người kia, vòng tay qua cổ và ôm siết lấy Sơn.Cái ôm không dịu dàng, mà đầy mạnh mẽ và mãnh liệt. Nó là sự xác nhận,
là lời cảm ơn,
là sự chiếm hữu và cũng là sự nương tựa. Tân vùi mặt vào hõm cổ của Hữu Sơn, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc – mùi của sự ngọt ngào không tên của mồ hôi sau luyện tập, và của chính cậu. Mùi hương đã trở thành liều thuốc an thần cho nó suốt những ngày qua. Toàn bộ sức nặng của cơ thể, của tinh thần, của sự biết ơn vô hạn, tất cả đều được Minh Tân dồn hết vào cái ôm này.Ban đầu, Hữu Sơn có hơi bất ngờ trước sự bộc phát công khai này. Nhưng rồi, đôi tay cậu chậm rãi vòng ra sau, ôm lấy tấm lưng đang run lên khe khẽ của Tân. Một tay cậu đặt lên lưng, tay kia luồn vào mái tóc mềm còn ẩm ướt của nó, khẽ vỗ về.Cái siết tay của Hữu Sơn không mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng vững chãi. Nó không nói "Chúc mừng", nó nói "Anh ở đây". Nó không nói "Em làm tốt lắm", nó nói "Anh biết em sẽ làm được".Giữa những tiếng hò reo vang dội, giữa ánh đèn chói lòa, giữa không khí tràn ngập khát vọng và mồ hôi của tuổi trẻ, họ tạo ra một thế giới của riêng mình. Một bong bóng tĩnh lặng và ấm áp, nơi mọi âm thanh bên ngoài đều bị đẩy lùi.Giữa lúc ấy, họ có nhau.Và đối với Đỗ Minh Tân, chiến thắng này, quả ngọt này, chỉ thực sự có vị ngon khi được chia sẻ cùng người ấy—Nguyễn Hữu Sơn.
*
Rất muốn nghe feedback của mọi người về "Thắt Hôn" ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz