ZingTruyen.Xyz

Tansonnhat 3 That Hon

"Tương Hỉ"  là khi cả hai cùng rực rỡ trong niềm vui.

Một chiến thắng xứng đáng, một ngày mà những tiếng reo hò không chỉ vang lên cho thành tích, mà còn vì sự đồng hành, vì ánh mắt kia vẫn còn hiện diện trong khoảnh khắc huy hoàng nhất. Không cần nói ra, nhưng ai cũng biết: hai người họ đang ở cạnh nhau. Vui cho chính mình, nhưng vui hơn cả vì người kia cũng đang nở nụ cười.

Nhưng phía sau "Tương Hỉ" là một sự thật không ánh sáng: "Cắn Hôn".

Đó là khi họ trốn vào một khoảnh khắc mà chỉ có hai người. Không một lời báo trước, không một sự cho phép, không cần ai đồng tình. Một nụ hôn xảy ra, mạnh, vội, ướt, run rẩy, như thể ai đó nhịn thở quá lâu và cuối cùng cũng dám hít một hơi sâu.

Nó không ngọt ngào. Nó thắt chặt và nghẹn ngào, như thể môi va vào nhau không chỉ để chạm mà để giải thoát.Lưỡi tìm đến nhau, răng cấn vào môi, đến mức một trong hai phải nín thở mà cắn nhẹ để không bật ra tiếng.

Không ai thấy, không ai biết. Và có thể sáng mai, họ lại phải quay trở về vai diễn cũ: đồng đội.

*

Buổi sáng hôm ấy không có tên, cũng chẳng mang một sắc màu hay mùi vị nào cụ thể.

Nó chỉ đơn thuần là một khoảng không gian và thời gian bị rút kiệt sự sống, chí ít là trong cảm nhận của nhóm 1, của Minh Tân và Hữu Sơn.

Bầu không khí trong phòng tập đặc quánh lại, nặng nề như một khối thủy ngân khổng lồ, sẵn sàng vỡ tan chỉ bằng một hơi thở mạnh.

Sát Hạch 4 sắp bắt đầu.

Đây không còn là một bài kiểm tra. Đây là một cuộc thanh trừng.

Sàn đấu lần này không có chỗ cho những đoạn break ngẫu hứng, vài câu hát lơ đãng, hay một phút freestyle mua vui.

Không còn đất cho thái độ "cố gắng cho có lệ", bởi vì thứ đang chờ đợi họ ở phía trước không chỉ đơn thuần là điểm số.

Nó là sự sống còn.

Chỉ một nhóm duy nhất được an toàn.

Cái thông báo ngắn gọn ấy như một lưỡi dao vô hình, treo lơ lửng trên gáy của từng người.

Không ai cần phải nói ra, nhưng tất cả đều đang gào thét từ bên trong: nỗi hoảng loạn đã bắt đầu gặm nhấm linh hồn họ.

Căn phòng tập quen thuộc bỗng trở nên ngột ngạt và chật chội.

Không phải vì số người đã tăng lên, mà bởi vì áp lực vô hình đã dồn nén không khí lại, đè nặng lên từng sợi thần kinh, khiến mỗi cử động đều trở nên khó khăn.

Tiếng nói rè đếm nhịp "Một, hai, ba, bốn..." lặp đi lặp lại một cách máy móc.

Tiếng giày ma sát ken két trên sàn gỗ.

Tiếng bật nhạc, tua đi, tua lại đến mức âm thanh như bị bào mòn, biến dạng, ám ảnh đến phát điên.

Mọi thứ cứ thế xoay vòng trong một quỹ đạo của sự kiệt quệ.

Ngày nối đêm. Đêm lại nuốt chửng ngày.

Ba giờ sáng. Bốn giờ sáng. Rồi rạng đông lờ mờ hắt thứ ánh sáng bàng bạc qua khung cửa sổ.

Mí mắt của ai cũng trĩu nặng, viền mắt đỏ quạch như những vết bỏng.

Tấm lưng nào cũng đau nhói, tưởng chừng có thể gãy đôi bất cứ lúc nào.

Lòng bàn chân bỏng rát đến tê dại.

Vậy mà, không một ai cho phép mình dừng lại. Không một ai dám. Và người không dám nhất, chính là Đỗ Minh Tân.

Tân nhảy như một kẻ tử tù đang cố gắng giành giật lấy hơi thở cuối cùng.

Nó biến sàn tập thành võ đài sinh tử, nơi nó phải đánh cược tất cả những gì mình có.

Đôi mắt nó có lúc trống rỗng, đờ đẫn vì mệt mỏi, nhưng có lúc lại bùng lên một ngọn lửa cuồng dại, như muốn thiêu rụi cả chính bản thân mình và cái bóng của mình trong gương.

Hữu Sơn, như thường lệ, vẫn luôn ở đó. Một cái bóng lặng lẽ, một sự hiện diện trầm mặc, gần như không rời Tân nửa bước.

Kể từ đêm định mệnh ấy—cái đêm mà Minh Tân lần đầu tiên nếm được vị môi của Hữu Sơn—nó đã hoàn toàn thay đổi.

Minhtin không còn là một thực tập sinh ngơ ngác, lạc lõng giữa đội hình.

Không còn những bước chân lóng ngóng, vụng về như một đứa trẻ mới tập đi.

Càng không còn là kẻ luôn cúi đầu sợ hãi, không dám đối diện với hình ảnh thảm hại của mình trong gương sau mỗi giờ tập.

Minh Tân đã lột xác.

Nó trở thành một kẻ ngông cuồng hơn, quyết liệt hơn, một con thú hoang được giải thoát khỏi cũi giam.

Một cách kỳ lạ, cơ thể Tân càng thấm mệt, đôi mắt nó lại càng sáng rực.

Ánh mắt ấy chứa đựng sự thách thức, khao khát và một chút điên cuồng mời gọi.

*

Và rồi, ngày phán xét cũng đến.

Khán phòng chìm trong bóng tối đặc quánh.

Sự im lặng dày đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Nhóm 1 bước lên sân khấu, mỗi bước chân đều nặng nề như đang đi trên đoạn đường dẫn đến pháp trường.

Và rồi, ánh đèn vụt sáng.

"Beautiful Girl."

Nốt beat đầu tiên vang lên, sắc lẹm và mạnh mẽ như một nhát dao chém vào không khí.

Không cần bất cứ ai thúc giục, Minh Tân tự mình lao vào tâm bão của giai điệu.

Tân không nhảy, nó đang hòa tan. Cơ thể nó như một dòng nước, tan chảy vào từng nốt nhạc, biến thành một phần của nó.

Mỗi cú xoay người dứt khoát, mỗi cú bật gối đầy nội lực, từng nhịp hất tóc ướt đẫm mồ hôi hay cái nheo mắt đầy khiêu khích, tất cả đều hoàn hảo đến từng chi tiết, như thể chúng đã được khắc sâu vào trong máu thịt nó từ hàng vạn năm trước.

Nó không còn là Minh Tân đang nhảy nữa.
Nó đang sống.
Sống bằng âm nhạc.
Sống trong ánh đèn rực rỡ.
Sống giữa hàng trăm cặp mắt đang dán chặt vào mình.

Và Tân chọn cách đốt cháy tất cả những ánh nhìn đó bằng một sự tự tin và bản lĩnh gần như điên cuồng.

Không một lời bình luận, nhưng cả khán phòng đều ngầm hiểu: Minh Tân chính là trung tâm của vũ trụ này. Hào quang từ người nó bùng nổ, rực rỡ và lôi cuốn, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Đến đoạn break dance, cả nhóm đồng loạt giải phóng nguồn năng lượng bị dồn nén bấy lâu.

Minh Tân, đã biến đoạn vũ đạo thành một màn trình diễn của nghệ thuật quyến rũ.

Từng bước nhảy, từng cú lướt chân trên sàn đều bén ngót, gợi cảm đến mức nguy hiểm.

Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh chuyển động gần như không có một tì vết.

Có thể có vài cú xoay hơi chệch trọng tâm, vài động tác chưa hoàn toàn đồng đều, nhưng đó chỉ là những hạt bụi li ti chẳng ai buồn để tâm, khi họ còn đang mải mê chiêm ngưỡng một Minh Tân lộng lẫy, tỏa sáng, không còn bất kỳ sự chùn bước hay sợ hãi nào.

Âm nhạc tắt lịm.
Màn trình diễn kết thúc.

Cả nhóm đứng thở dốc, lồng ngực phập phồng như vừa trút được tảng đá ngàn cân đã treo trên cổ suốt bao ngày qua.

Tiếng vỗ tay và hò reo (dù chỉ từ ban giám khảo và các nhóm khác) vang lên.

Mọi người bắt đầu gào thét, ôm chầm lấy nhau, siết chặt vai nhau chia sẻ khoảnh khắc mãn nhãn và nhẹ nhõm.

Giữa lúc ấy, Minh Tân nhẹ nhàng rẽ đám đông, bàn tay tìm đến, túm lấy vạt tay áo của Hữu Sơn và kéo người kia đi trong sự ngỡ ngàng của vài người.

Họ dừng lại ở góc hành lang vắng vẻ trên tầng ba.

Một nơi mà ánh đèn vàng vọt hắt xuống chỉ đủ soi sáng một bên khuôn mặt, một điểm mù mà camera an ninh không thể vươn tới, một không gian tĩnh lặng không còn bóng người qua lại.

Cửa sổ hành lang mở he hé, để một luồng gió đêm se lạnh lùa vào, mơn trớn trên làn da ướt mồ hôi.

Và cái hơi lạnh ấy dường như càng làm môi Minh Tân thêm khô rát. Hoặc có thể, đó chỉ là cơn khát trong nó đang trỗi dậy dữ dội.

Hữu Sơn tựa lưng vào bức tường lạnh, ánh mắt vẫn như mọi khi, nhưng giọng nói lại trầm và khàn hơn thường lệ, mang theo một ý vị trêu chọc nguy hiểm.

"Thèm rồi à?"

Một câu hỏi không cần, và cũng không thể có lời đáp.

Thế giới của Minh Tân thu hẹp lại chỉ còn đôi môi hơi hé mở của người đối diện.

Nó sải một bước dài, xóa nhòa khoảng cách giữa họ. Một tay Tân chống mạnh lên bức tường, ngay cạnh thái dương Hữu Sơn, nhốt chặt con mồi của mình lại.

Đây không phải là một nụ hôn, mà là một cú va chạm.
Một sự đòi hỏi.

Minh Tân áp môi mình lên môi người kia một cách thô bạo, không có lấy một giây phút dò xét.

Nó gấp gáp, mãnh liệt và đầy tính chiếm hữu. Tân ép mạnh, dùng chính lưỡi mình tách bờ môi đang ngỡ ngàng của Hữu Sơn ra.

Và rồi, luồn lách vào.

Không phải như một kẻ say tìm hơi rượu nữa, mà như một kẻ chết khát trên sa mạc tìm thấy nguồn nước duy nhất.

Lưỡi Tân không chỉ đơn thuần là tiến vào, nó càn quét, thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng nóng ẩm của đối phương. Nó lướt qua hàm răng đều tăm tắp, rồi táo bạo quấn lấy chiếc lưỡi còn đang thụ động của Hữu Sơn, ép buộc người kia phải cuốn vào một vũ điệu điên cuồng và nguyên thủy.

Vị mặn chát của mồ hôi và sự kiệt sức trên môi Tân hòa quyện với hơi thở của Hữu Sơn.

Nhưng bên dưới lớp vị mặn đó, Tân cảm nhận được một thứ khác.

Một vị ngọt lạ lùng, thanh khiết và gây nghiện, thứ vị chỉ thuộc về riêng Hữu Sơn. Nó tham lam mút lấy vị ngọt ấy, như thể nó là liều thuốc duy nhất có thể chữa lành mọi vết thương và xoa dịu cơn đói khát đang thiêu đốt linh hồn mình.

Một tiếng gầm gừ khe khẽ bật ra từ cổ họng Đỗ Minh Tân.

Tay nó đang đặt trên eo Hữu Sơn bắt đầu siết lại. Năm ngón tay bấu chặt vào lớp áo phông mỏng, gần như có thể cảm nhận được cái eo nhỏ bên dưới, ép chặt người kia vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

Áp lực mạnh đến mức Sơn phải khẽ nhíu mày, nhưng đôi tay cậu, thay vì đẩy ra, lại vô thức bấu chặt vào vai áo ướt đẫm mồ hôi của Tân, như một cách để giữ thăng bằng, và cũng như một sự níu kéo câm lặng.

Không khí dường như bị rút cạn. Hành lang tĩnh lặng chỉ còn lại những âm thanh ướt át, ám muội của nụ hôn và tiếng thở dốc ngày một nặng nề.

Tân hôn đến mức gần như quên cả thở, nó chỉ muốn chiếm đoạt, muốn hòa tan, muốn đánh dấu chủ quyền lên con người này.

Song, khi lý trí cuối cùng cũng thắng thế cơn mê dại, Tân buộc phải dứt ra để tìm lại không khí.

Một sợi chỉ bạc óng ánh, mỏng manh vương lại giữa đôi môi của cả hai trước khi đứt đoạn.

Môi của Hữu Sơn giờ đây sưng mọng, ửng một màu đỏ thẫm quyến rũ.

Đôi mắt cậu phủ một tầng sương mờ ảo, long lanh và vô định.

Hơi thở hổn hển, hai gò má ửng hồng một cách bất thường, phá vỡ hoàn toàn vẻ ngoài lãnh đạm thường thấy.

Tân cuối cùng cũng buông tha.

Nó gục đầu, để trán mình tựa vào vai Sơn, lồng ngực cả hai phập phồng kịch liệt theo từng nhịp thở gấp gáp.

Minhtin hít một hơi thật sâu, cố gắng thu hết vào lồng ngực mùi hương của Hữu Sơn – mùi của sự ngọt ngào, của mùi sữa tắm, và bây giờ, là của cả bản thân nó nữa.

"Cảm ơn Sơn."

Lời nói thì thầm, khàn đặc vì dục vọng và sự biết ơn.

Nguyễn Hữu Sơn vẫn không đáp. Nhưng cái cách lồng ngực cậu phập phồng dưới sự áp chế của Tân, cái cách những ngón tay anh vẫn còn bấu víu trên vai áo cậu, và ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý khi cậu liếc nhìn Tân—tất cả đã là một câu trả lời trọn vẹn nhất.

*

Thời gian ngưng đọng lại.

Nhóm bọn họ đã làm tất cả những gì có thể, đã vắt kiệt từng giọt mồ hôi, từng tế bào năng lượng, từng hơi thở.

Minh Tân đã bùng cháy như một vì sao băng, đốt lên thứ ánh sáng rực rỡ nhất đời mình.

Nhưng giờ đây, số phận của họ không còn nằm trong tay họ nữa. Nó nằm trong một câu nói, một dòng chữ sắp hiện lên.

Minh Tân cảm thấy tim mình như đang đập trong lồng ngực của người khác.

Nó không dám nhìn Hữu Sơn, người đang đứng ngay bên cạnh, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối tỏa ra từ cậu.

Một sự tĩnh lặng vững chãi, trở thành chiếc mỏ neo duy nhất cho tâm trí đang hỗn loạn của nó.

Và rồi, giọng nói của Minh Quân vang lên, lo lắng, hồi hộp.

"Chúng mừng các bạn, nhóm 1 sẽ là nhóm duy nhất được an toàn!"

Một khoảng lặng kéo dài một phần nghìn giây.

Và rồi, thế giới vỡ òa.

Âm thanh bùng nổ như một quả bom. Tiếng hò reo, tiếng la hét, tiếng sung sướng hòa vào nhau thành một bản giao hưởng của sự giải thoát.

Những cơ thể cứng đờ vì căng thẳng bỗng chốc mềm nhũn, đổ sập vào nhau trong những cái ôm siết đến ngạt thở.

Niềm hạnh phúc, thứ xa xỉ phẩm mà nhóm 1 của họ đã khao khát suốt những ngày qua, cuối cùng cũng vỡ òa thành một cơn mưa rào tưới mát những linh hồn cằn cỗi.

Họ đã làm được.

Bao nhiêu đêm thức trắng, bao nhiêu cơn đau nhức hành hạ, bao nhiêu giọt nước mắt và mồ hôi đã đổ xuống sàn tập lạnh lẽo, tất cả đều đã được đền đáp.

Giữa cơn bão của cảm xúc ấy, Minh Tân cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm ập đến, mạnh đến mức hai chân nó suýt nữa khuỵu xuống.

Nó đã thắng.
Không, Nhóm 1 đã thắng.

Minhtin mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và chân thật, nhưng ánh mắt nó ngay lập tức lướt qua những khuôn mặt đang vui sướng của đồng đội, tìm kiếm.

Tìm kiếm một người.
Và Tân thấy Sơn.

Chàng Thiên Nga không hò reo, không nhảy cẫng lên như những người khác.

Cậu chỉ đứng đó, giữa tâm bão của niềm vui, như một hòn đảo tĩnh lặng.

Khóe môi Sơn chỉ khẽ nhếch lên một đường cong gần như không thể nhận thấy, và bờ vai cứng nhắc của cậu cuối cùng cũng thả lỏng.

Hữu Sơn thở ra một hơi thật sâu, một hơi thở trút bỏ tất cả gánh nặng.

Ánh mắt cậu, vượt qua tất cả mọi người, tìm đến và khóa chặt vào ánh mắt của Tân.

Trong một khoảnh khắc, không gian hỗn loạn xung quanh họ như biến mất.

Chỉ còn lại ánh nhìn giao nhau, một sự thấu hiểu không cần lời nói.

Và Tân tiến về phía Sơn.

Minh Tân không đi, nó gần như là rẽ sóng người mà lao đến. Những cái vỗ vai, những lời chúc mừng của mọi người lướt qua nó như gió thoảng.

Trong mắt Tân giờ đây chỉ có hình bóng của Hữu Sơn.

Nó không nói một lời nào.
Nó chỉ đơn giản là lao vào lòng người kia, vòng tay qua cổ và ôm siết lấy Sơn.

Cái ôm không dịu dàng, mà đầy mạnh mẽ và mãnh liệt.

Nó là sự xác nhận,
là lời cảm ơn,
là sự chiếm hữu và cũng là sự nương tựa.

Tân vùi mặt vào hõm cổ của Hữu Sơn, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc – mùi của sự ngọt ngào không tên của mồ hôi sau luyện tập, và của chính cậu.

Mùi hương đã trở thành liều thuốc an thần cho nó suốt những ngày qua.

Toàn bộ sức nặng của cơ thể, của tinh thần, của sự biết ơn vô hạn, tất cả đều được Minh Tân dồn hết vào cái ôm này.

Ban đầu, Hữu Sơn có hơi bất ngờ trước sự bộc phát công khai này.

Nhưng rồi, đôi tay cậu chậm rãi vòng ra sau, ôm lấy tấm lưng đang run lên khe khẽ của Tân.

Một tay cậu đặt lên lưng, tay kia luồn vào mái tóc mềm còn ẩm ướt của nó, khẽ vỗ về.

Cái siết tay của Hữu Sơn không mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng vững chãi.

Nó không nói "Chúc mừng", nó nói "Anh ở đây".

Nó không nói "Em làm tốt lắm", nó nói "Anh biết em sẽ làm được".

Giữa những tiếng hò reo vang dội, giữa ánh đèn chói lòa, giữa không khí tràn ngập khát vọng và mồ hôi của tuổi trẻ, họ tạo ra một thế giới của riêng mình.

Một bong bóng tĩnh lặng và ấm áp, nơi mọi âm thanh bên ngoài đều bị đẩy lùi.

Giữa lúc ấy, họ có nhau.

Và đối với Đỗ Minh Tân, chiến thắng này, quả ngọt này, chỉ thực sự có vị ngon khi được chia sẻ cùng người ấy—Nguyễn Hữu Sơn.

*

Rất muốn nghe feedback của mọi người về "Thắt Hôn" ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz