Chương 5: Khai Mở-Dẫn Hôn
"Khai Mở" hàm ý sự bắt đầu, đánh thức, hoặc khơi nguồn cho một điều gì đó mới mẻ — có thể là một cảm xúc chưa từng chạm tới, một hành trình tình yêu chưa từng bước vào."Dẫn Hôn" là hình ảnh của nụ hôn dẫn đường, không phải một nụ hôn ngẫu nhiên, mà là nụ hôn mang tính dẫn dắt, mở lối, đưa cả hai người bước vào một mối quan hệ mới, một giai đoạn mới, hoặc thậm chí một thế giới nội tâm sâu sắc hơn.
Một lời nói.
Một vết rạn tưởng không đáng kể.Mới mấy giờ trước thôi, Tân vẫn sống tròn trịa trong lớp vỏ "an toàn mà nguy hiểm", trôi đều như một đoạn nhạc nền cũ kỹ, cạn kiệt. Nhưng vài giờ sau, âm thanh ấy bị chệch nhịp. Có điều gì đó trong không khí, một sự xáo động mơ hồ, như thể gió đang đổi hướng mà cây chưa kịp nghiêng.Từ sau lời nói của Sơn, mọi thứ trong Tân như đang mở ra, không phải mở tung, mà là một kiểu rướn mình chậm rãi, đau nhẹ nhưng cần thiết. Một mạch nước ngầm vừa vỡ, mà chính nó cũng không biết mình đã khát đến thế nào.Buổi tập nhảy hôm nay kéo dài, và với Tân, nó chẳng khác nào một màn trình diễn vô hồn. Tay chân chuyển động rời rạc, từng bước đi không có điểm đến. Nó không còn ở đó. Ý thức trôi dạt về khoảnh khắc lúc trước, nơi Sơn đã nói gì đó rất đơn giản — mà lại đủ mạnh để khiến Tân nghĩ đến cả ngày.Sơn nói sẽ giúp nó, sẽ cùng nó debut. Nhưng liệu người ta có thật sự giữ lời khi ánh sáng qua đi?Tân chẳng thể trả lời. Nó chỉ biết mỗi nhịp thở của mình trong buổi tập hôm đó đều gắn liền với một dấu chấm hỏi.Và rồi, khi mọi người lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng những tiếng thở dài và mồ hôi vương trên sàn gỗ, thì Sơn xuất hiện, không lời báo trước. Cậu đứng đó, ánh sáng mờ nhòe viền quanh bờ vai, như một vệt khói sáng trong giấc mơ.Sơn không hỏi gì.
Chỉ đưa tay ra.Và Tân — như một phản xạ — để mình bị kéo đi.Căn phòng phía sau cánh gỗ cũ không còn đèn. Chỉ có hơi thở.
Chỉ có tiếng tim đập.
Chỉ có bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay kia, không lỏng, cũng không siết, và tuyệt đối không buông.Tân đứng lặng trong bóng tối, mọi giác quan nó như căng ra để cảm nhận, từng cử động nhỏ nhất của Hữu Sơn."Chúng ta bắt đầu nhé..." – Giọng Sơn rất khẽ, gần như hòa tan vào hơi thở."Mày còn nghi ngờ à, Tân?" – câu hỏi rơi xuống như một giọt nước nóng lên da, không bỏng, nhưng để lại dấu trong lòng Minh Tân.Tân không trả lời. Trong đầu nó, mọi ngôn từ đã rơi rụng. Chỉ còn lại sự hiện diện của người kia, và của chính mình, lần đầu tiên, trong rất lâu.Nguyễn Hữu Sơn lại tiến gần thêm một chút. Hơi ấm từ làn da cậu len qua từng phân tử trong không khí. Một tay đặt lên ngực Tân, không gấp, không dò xét, chỉ như đang tìm nhịp đập... như đang lắng nghe một bản hoà tấu im lặng.Cậu nhón chân, đối diện Tân thật gần, ánh mắt như xuyên qua mọi lớp phòng thủ mà nó từng dựng lên.Sơn rụt rè, ngập ngừng, rồi như lấy hết can đảm, cậu khẽ khàng tiến gần, chỉ dám đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi Minh Tân. Bờ môi cậu mềm mại lại có phần run rẩy, một cái chạm thuần khiết, không hề có chút kinh nghiệm nào. Đó là tất cả những gì cậu biết và dám làm.Nhưng chính cái chạm ngây ngô ấy lại như mồi lửa, làm bùng lên ngọn núi lửa kìm nén bấy lâu trong lòng Tân.Khoảnh khắc môi kề môi, Tân như bừng tỉnh khỏi một cơn mê dài. Nó không cho Hữu Sơn cơ hội rút lui. Bàn tay đang đặt hờ trên eo cậu siết chặt lấy, tay còn lại luồn vào dưới mái tóc mềm mại của Sơn, giữ chặt lấy gáy cậu.Trong một giây, thế chủ động hoàn toàn đảo ngược.Tân bùng nổ, chiếm lấy môi Sơn một cách mạnh bạo và đầy cuồng loạn. Nó không hôn, mà là cắn mút, là nghiền ngẫm, như để trút hết bao nỗi nhớ nhung, khao khát và cả sự tức giận bấy lâu vào nụ hôn này. Nụ hôn của Minh Tân không có chút dịu dàng nào, nó sâu và gấp gáp, mang theo hương vị của sự chiếm hữu tuyệt đối. Đầu lưỡi Tân đầy kỹ năng và điêu luyện, cạy mở đôi môi đang kinh ngạc của Chàng Thiên Nga, cuốn lấy và khiêu khích, kéo cậu vào một vũ điệu của đam mê điên cuồng mà trước đây Sơn chưa từng biết tới.Sơn Nguyễn choáng váng. Cậu như chiếc lá nhỏ bị cuốn vào một cơn bão tố. Không khí trong lồng ngực bị rút cạn, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác bờ môi mình đang bị xâm chiếm một cách đầy mãnh liệt và đê mê. Vị ngọt ngào xen lẫn chút hung hăng của Tân khiến cả người cậu mềm nhũn, chỉ có thể vô thức bám víu vào vai người trước mặt để không ngã quỵ.Mãi cho đến khi lồng ngực cả hai đều rã rời vì thiếu dưỡng khí, Tân mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đã bị mình giày vò đến sưng đỏ. Cơn cuồng loạn tạm lắng xuống, cơn thèm khát điên cuồng được nguôi ngoai phần nào, lý trí nó bấy giờ mới chậm chạp quay về.Tân cúi đầu, ánh mắt nóng rực vẫn chưa tan hết dán chặt vào gương mặt người trong lòng. Và rồi, trái tim nó như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.Trước mắt Minhtin, vành mắt của Sơn đã đỏ hoe, một tầng nước mỏng manh long lanh chực chờ rơi xuống, tựa như chú nai con hoảng hốt bị dồn vào chân tường sau một trận cuồng phong. Cậu thở dốc, đôi vai khẽ run lên, ánh nhìn vừa có chút mơ màng, vừa có chút hoang mang, sợ hãi.Nhưng thứ khiến Tân không thể rời mắt, chính là đôi môi kia.Đôi môi mà Tân vừa ngấu nghiến giờ đây sưng mọng, ướt át, óng lên một lớp nước bóng loáng dưới ánh đèn. Vết sưng mềm mại không hề làm cậu xấu đi, ngược lại, nó như một lời mời gọi thầm lặng, một dấu ấn riêng của Tân. Vẻ ngây thơ bị ép buộc phải nhuốm màu dục vọng, vừa đáng thương lại vừa khiêu gợi đến chết người.Một Sơn như vậy, dễ thương và câu dẫn đến mức khiến cơn thèm của Tân, vốn chỉ vừa mới lắng xuống, lại âm ỉ trỗi dậy, còn mãnh liệt hơn cả lúc đầu. Minh Tân khẽ nuốt khan, ngón tay cái của nó vô thức đưa lên, dịu dàng miết nhẹ lên vành môi sưng tấy của Sơn, cảm nhận sự mềm mại và run rẩy của cậu.Lúc ấy, không ai trong họ là vũ công.
Không ai là người cần cứu rỗi hay được cứu rỗi.Chỉ còn hai kẻ đứng giữa khoảng không chập choạng, nơi lời nói là thừa, và sự im lặng là một thứ ngôn ngữ nguyên sơ."Được rồi, ta về thôi."—Giọng Sơn vang lên, không còn là thanh âm trong trẻo thường ngày. Nó trầm khàn và mang một sự thô ráp đầy ma mị, như lớp cát mịn vừa bị một cơn sóng dữ càn quét qua.Minh Tân không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Một cái gật nhẹ bẫng, nhưng vành tai nó vẫn còn ửng một màu đỏ rực, tố cáo những rung động hãy còn chưa tan hết. Nó cảm nhận được ánh mắt của Sơn đang dán chặt lên gò má mình.Cả hai sóng bước trên con đường lát đá dẫn về phía kí túc xá "Vườn Sao Năng". Chiều buông dần, không gian thấm đẫm hương hoa dạ lý hương nồng nàn, quyện vào cái se lạnh của tiết trời. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng lưng một cao một thấp của Tân và Sơn đổ dài, quấn quýt lấy nhau. Bờ vai họ gần đến mức gần như cọ vào sau mỗi nhịp bước, và một luồng điện vô hình cứ thế chạy dọc sống lưng, giữ cho không khí giữa cả hai luôn nóng bỏng, ngập tràn khao khát thầm kín.Khi ấy, chẳng ai hay biết, cái khoảnh khắc vai kề vai trong im lặng kia lại chính là sự khởi đầu cho một định mệnh cuồng say. Nó là quân domino đầu tiên vừa nghiêng mình đổ xuống, châm ngòi cho một chuỗi dài bất tận những nụ hôn điên dại, những cái siết tay cháy bỏng, và những đêm dài bị nhấn chìm trong cơn lốc của tình yêu mãnh liệt sau này.Tân biết rõ những gì vừa xảy ra không phải thứ có thể gọi tên dễ dàng. Không phải tình yêu.
Không phải bạn.
Không phải điều gì đúng đắn cả.
Nhưng cũng không thể chối bỏ.Và tệ hơn nữa — nó sẽ không dừng lại.Sẽ còn những ngày, sau giờ tập, cả hai lén đi ngược lối về, chui vào một góc khuất không camera, chỉ để cắn vào nhau hệt như môi là chỗ duy nhất được quyền xả tất cả mọi thứ không nói được thành lời.Sẽ có những buổi tối, ngay trước khi Sát Hạch bắt đầu, Tân ép Sơn vào tường sau cánh gỗ khoá chặt, môi nó gặm nhấm đến phát điên hệt như nếu không làm vậy, nó sẽ quên mất mình là ai. Sẽ có nhiều lần khác.Mồ hôi, hơi thở, và nỗi sợ thất bại tan ra trên lưỡi, Tân cắn lấy từng chút một từ người trước mặt để giữ mình tỉnh táo, giữ cho cơn nghiện hôn môi không bùng nổ.
*
Đỗ Minh Tân cúi đầu, ngón tay khẽ siết chặt trong khoảng sáng lửng lơ giữa hai người.Nó là người mở lời trước — người đặt ra điều kiện — người thẳng thắn thốt ra một nhu cầu mà chính bản thân còn thấy ngượng ngùng đến khó tin — "Anh giúp em nhé?".Nhưng giờ đây, khi Hữu Sơn đứng ngay trước mặt, đôi mắt ấy trầm tĩnh và sáng rực như muốn xuyên thủng từng lớp da mỏng manh của sự phòng vệ, Tân bỗng lùi lại một bước."...Khoan đã." – Giọng Minh Tân nhẹ như sương khói, tuột ra khỏi cổ họng rồi trôi xuống mà không hề qua não.Sơn không vội hỏi lại, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt kiên nhẫn như người đang đứng chờ đợi cánh cửa bí mật hé mở."Sơn, thật chứ?" – Minh Tân hỏi tiếp, ánh mắt vẫn né tránh ánh nhìn trực diện. "Mày... thật sự muốn làm chuyện đó?""Chẳng phải mày là người đề nghị sao?" — Sơn đáp, giọng bình thản mà trong đó lấp ló ngọn lửa âm ỉ không thể giấu — "Anh muốn giúp mày, muốn cả nhóm mình an toàn, và trên hết, anh muốn cùng mày debut".Câu trả lời rơi xuống nhẹ nhàng như giọt nước va vào mặt gương, nhỏ bé, tinh khiết, nhưng khiến bề mặt ấy không còn nguyên vẹn nữa.Tân đứng đó, tim như loạn nhịp, từng lời của Sơn vẫn vang vọng trong đầu, vừa ấm áp vừa thôi thúc một thứ cảm giác kỳ lạ, vừa mong chờ lại vừa sợ hãi. Mắt nó dần ươn ướt, nhưng không phải vì yếu đuối, mà là vì sự rung động bùng lên mạnh mẽ trong lòng."Anh muốn cùng em debut..." câu nói ấy như một ngọn gió nhẹ thổi tung những mảng tối trong tâm hồn Tân, kéo nó ra khỏi những bức tường tự xây dựng bấy lâu.Tân hít một hơi thật sâu, mắt chạm mắt Sơn, và lần này, không né tránh nữa. Trong ánh nhìn ấy, có sự quyết tâm, có cả một lời hứa thầm kín rằng: dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, nó sẽ không đi một mình."Cảm ơn Sơn," Tân thì thầm, giọng run run nhưng đầy chân thành. "Tao tin Sơn... và tao cũng muốn cùng Sơn debut."Hữu Sơn mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai Tân như một sự khẳng định không lời. Ánh sáng len lói giữa hai người bỗng trở nên ấm áp hơn, như chứa đựng cả một bầu trời mới của riêng hai đứa Tân và Sơn, chờ được viết lên.*Có lẽ mọi thay đổi đều bắt đầu bằng một chi tiết dù nhỏ nhưng cũng rất lớn.Một cái nhìn.Một lời nói.
Một vết rạn tưởng không đáng kể.Mới mấy giờ trước thôi, Tân vẫn sống tròn trịa trong lớp vỏ "an toàn mà nguy hiểm", trôi đều như một đoạn nhạc nền cũ kỹ, cạn kiệt. Nhưng vài giờ sau, âm thanh ấy bị chệch nhịp. Có điều gì đó trong không khí, một sự xáo động mơ hồ, như thể gió đang đổi hướng mà cây chưa kịp nghiêng.Từ sau lời nói của Sơn, mọi thứ trong Tân như đang mở ra, không phải mở tung, mà là một kiểu rướn mình chậm rãi, đau nhẹ nhưng cần thiết. Một mạch nước ngầm vừa vỡ, mà chính nó cũng không biết mình đã khát đến thế nào.Buổi tập nhảy hôm nay kéo dài, và với Tân, nó chẳng khác nào một màn trình diễn vô hồn. Tay chân chuyển động rời rạc, từng bước đi không có điểm đến. Nó không còn ở đó. Ý thức trôi dạt về khoảnh khắc lúc trước, nơi Sơn đã nói gì đó rất đơn giản — mà lại đủ mạnh để khiến Tân nghĩ đến cả ngày.Sơn nói sẽ giúp nó, sẽ cùng nó debut. Nhưng liệu người ta có thật sự giữ lời khi ánh sáng qua đi?Tân chẳng thể trả lời. Nó chỉ biết mỗi nhịp thở của mình trong buổi tập hôm đó đều gắn liền với một dấu chấm hỏi.Và rồi, khi mọi người lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng những tiếng thở dài và mồ hôi vương trên sàn gỗ, thì Sơn xuất hiện, không lời báo trước. Cậu đứng đó, ánh sáng mờ nhòe viền quanh bờ vai, như một vệt khói sáng trong giấc mơ.Sơn không hỏi gì.
Chỉ đưa tay ra.Và Tân — như một phản xạ — để mình bị kéo đi.Căn phòng phía sau cánh gỗ cũ không còn đèn. Chỉ có hơi thở.
Chỉ có tiếng tim đập.
Chỉ có bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay kia, không lỏng, cũng không siết, và tuyệt đối không buông.Tân đứng lặng trong bóng tối, mọi giác quan nó như căng ra để cảm nhận, từng cử động nhỏ nhất của Hữu Sơn."Chúng ta bắt đầu nhé..." – Giọng Sơn rất khẽ, gần như hòa tan vào hơi thở."Mày còn nghi ngờ à, Tân?" – câu hỏi rơi xuống như một giọt nước nóng lên da, không bỏng, nhưng để lại dấu trong lòng Minh Tân.Tân không trả lời. Trong đầu nó, mọi ngôn từ đã rơi rụng. Chỉ còn lại sự hiện diện của người kia, và của chính mình, lần đầu tiên, trong rất lâu.Nguyễn Hữu Sơn lại tiến gần thêm một chút. Hơi ấm từ làn da cậu len qua từng phân tử trong không khí. Một tay đặt lên ngực Tân, không gấp, không dò xét, chỉ như đang tìm nhịp đập... như đang lắng nghe một bản hoà tấu im lặng.Cậu nhón chân, đối diện Tân thật gần, ánh mắt như xuyên qua mọi lớp phòng thủ mà nó từng dựng lên.Sơn rụt rè, ngập ngừng, rồi như lấy hết can đảm, cậu khẽ khàng tiến gần, chỉ dám đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi Minh Tân. Bờ môi cậu mềm mại lại có phần run rẩy, một cái chạm thuần khiết, không hề có chút kinh nghiệm nào. Đó là tất cả những gì cậu biết và dám làm.Nhưng chính cái chạm ngây ngô ấy lại như mồi lửa, làm bùng lên ngọn núi lửa kìm nén bấy lâu trong lòng Tân.Khoảnh khắc môi kề môi, Tân như bừng tỉnh khỏi một cơn mê dài. Nó không cho Hữu Sơn cơ hội rút lui. Bàn tay đang đặt hờ trên eo cậu siết chặt lấy, tay còn lại luồn vào dưới mái tóc mềm mại của Sơn, giữ chặt lấy gáy cậu.Trong một giây, thế chủ động hoàn toàn đảo ngược.Tân bùng nổ, chiếm lấy môi Sơn một cách mạnh bạo và đầy cuồng loạn. Nó không hôn, mà là cắn mút, là nghiền ngẫm, như để trút hết bao nỗi nhớ nhung, khao khát và cả sự tức giận bấy lâu vào nụ hôn này. Nụ hôn của Minh Tân không có chút dịu dàng nào, nó sâu và gấp gáp, mang theo hương vị của sự chiếm hữu tuyệt đối. Đầu lưỡi Tân đầy kỹ năng và điêu luyện, cạy mở đôi môi đang kinh ngạc của Chàng Thiên Nga, cuốn lấy và khiêu khích, kéo cậu vào một vũ điệu của đam mê điên cuồng mà trước đây Sơn chưa từng biết tới.Sơn Nguyễn choáng váng. Cậu như chiếc lá nhỏ bị cuốn vào một cơn bão tố. Không khí trong lồng ngực bị rút cạn, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác bờ môi mình đang bị xâm chiếm một cách đầy mãnh liệt và đê mê. Vị ngọt ngào xen lẫn chút hung hăng của Tân khiến cả người cậu mềm nhũn, chỉ có thể vô thức bám víu vào vai người trước mặt để không ngã quỵ.Mãi cho đến khi lồng ngực cả hai đều rã rời vì thiếu dưỡng khí, Tân mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đã bị mình giày vò đến sưng đỏ. Cơn cuồng loạn tạm lắng xuống, cơn thèm khát điên cuồng được nguôi ngoai phần nào, lý trí nó bấy giờ mới chậm chạp quay về.Tân cúi đầu, ánh mắt nóng rực vẫn chưa tan hết dán chặt vào gương mặt người trong lòng. Và rồi, trái tim nó như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.Trước mắt Minhtin, vành mắt của Sơn đã đỏ hoe, một tầng nước mỏng manh long lanh chực chờ rơi xuống, tựa như chú nai con hoảng hốt bị dồn vào chân tường sau một trận cuồng phong. Cậu thở dốc, đôi vai khẽ run lên, ánh nhìn vừa có chút mơ màng, vừa có chút hoang mang, sợ hãi.Nhưng thứ khiến Tân không thể rời mắt, chính là đôi môi kia.Đôi môi mà Tân vừa ngấu nghiến giờ đây sưng mọng, ướt át, óng lên một lớp nước bóng loáng dưới ánh đèn. Vết sưng mềm mại không hề làm cậu xấu đi, ngược lại, nó như một lời mời gọi thầm lặng, một dấu ấn riêng của Tân. Vẻ ngây thơ bị ép buộc phải nhuốm màu dục vọng, vừa đáng thương lại vừa khiêu gợi đến chết người.Một Sơn như vậy, dễ thương và câu dẫn đến mức khiến cơn thèm của Tân, vốn chỉ vừa mới lắng xuống, lại âm ỉ trỗi dậy, còn mãnh liệt hơn cả lúc đầu. Minh Tân khẽ nuốt khan, ngón tay cái của nó vô thức đưa lên, dịu dàng miết nhẹ lên vành môi sưng tấy của Sơn, cảm nhận sự mềm mại và run rẩy của cậu.Lúc ấy, không ai trong họ là vũ công.
Không ai là người cần cứu rỗi hay được cứu rỗi.Chỉ còn hai kẻ đứng giữa khoảng không chập choạng, nơi lời nói là thừa, và sự im lặng là một thứ ngôn ngữ nguyên sơ."Được rồi, ta về thôi."—Giọng Sơn vang lên, không còn là thanh âm trong trẻo thường ngày. Nó trầm khàn và mang một sự thô ráp đầy ma mị, như lớp cát mịn vừa bị một cơn sóng dữ càn quét qua.Minh Tân không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Một cái gật nhẹ bẫng, nhưng vành tai nó vẫn còn ửng một màu đỏ rực, tố cáo những rung động hãy còn chưa tan hết. Nó cảm nhận được ánh mắt của Sơn đang dán chặt lên gò má mình.Cả hai sóng bước trên con đường lát đá dẫn về phía kí túc xá "Vườn Sao Năng". Chiều buông dần, không gian thấm đẫm hương hoa dạ lý hương nồng nàn, quyện vào cái se lạnh của tiết trời. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng lưng một cao một thấp của Tân và Sơn đổ dài, quấn quýt lấy nhau. Bờ vai họ gần đến mức gần như cọ vào sau mỗi nhịp bước, và một luồng điện vô hình cứ thế chạy dọc sống lưng, giữ cho không khí giữa cả hai luôn nóng bỏng, ngập tràn khao khát thầm kín.Khi ấy, chẳng ai hay biết, cái khoảnh khắc vai kề vai trong im lặng kia lại chính là sự khởi đầu cho một định mệnh cuồng say. Nó là quân domino đầu tiên vừa nghiêng mình đổ xuống, châm ngòi cho một chuỗi dài bất tận những nụ hôn điên dại, những cái siết tay cháy bỏng, và những đêm dài bị nhấn chìm trong cơn lốc của tình yêu mãnh liệt sau này.Tân biết rõ những gì vừa xảy ra không phải thứ có thể gọi tên dễ dàng. Không phải tình yêu.
Không phải bạn.
Không phải điều gì đúng đắn cả.
Nhưng cũng không thể chối bỏ.Và tệ hơn nữa — nó sẽ không dừng lại.Sẽ còn những ngày, sau giờ tập, cả hai lén đi ngược lối về, chui vào một góc khuất không camera, chỉ để cắn vào nhau hệt như môi là chỗ duy nhất được quyền xả tất cả mọi thứ không nói được thành lời.Sẽ có những buổi tối, ngay trước khi Sát Hạch bắt đầu, Tân ép Sơn vào tường sau cánh gỗ khoá chặt, môi nó gặm nhấm đến phát điên hệt như nếu không làm vậy, nó sẽ quên mất mình là ai. Sẽ có nhiều lần khác.Mồ hôi, hơi thở, và nỗi sợ thất bại tan ra trên lưỡi, Tân cắn lấy từng chút một từ người trước mặt để giữ mình tỉnh táo, giữ cho cơn nghiện hôn môi không bùng nổ.
Minh Tân hiểu rằng:
Tháng ngày luyện tập phía trước vẫn sẽ khắc nghiệt, vẫn sẽ dày vò như những cơn sốt chưa hạ. Nhưng ở giữa tất cả những tàn nhẫn đó, Tân Sơn Nhất vẫn sẽ lén lút chạm vào nhau — cơn nghiện của nó vẫn sẽ được bung xả, không cần kìm hãm.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz