ZingTruyen.Xyz

Tan To Nghin Nam Khong Lai Dam Chua Da Hoan

Thời gian thấm thoát thoi đưa vào Đông Xuân, Lê Tô Tô theo Đàm Đài Tẫn vào cung Thịnh Quốc trong ngày, và cảm thấy Đàm Đài Tẫn tâm trạng rất tệ, vậy nên sau khi ăn tối với nàng ở trong vườn, chàng liền lôi và quấn lấy nàng và không dừng lại cho đến nửa đêm.

Đàm Đài Tẫn cầm một áo khoác trắng đã rơi từ giường và đắp lên cho nàng, đi chân trần để bật lửa, và đổ nước cho nàng uống. Cơ thể nàng vẫn khó chịu vì mồ hôi, nhưng nàng kéo chăn và che đi cổ nàng, bọc lại như con tằm, và lăn đến rìa giường để uống một ngụm nước.

Đàm Đài Tẫn để cốc nước trở lại và quay lại, đi đến cái chăn, nâng nàng lên và đi đến phòng tắm. Từ khi Đàm Đài Tẫn lấy nàng, nàng phải đi tắm lần nữa mỗi đêm gần như hàng ngày, và Xuân Đào giúp đỡ để hướng dẫn nô tỳ đảm bảo nước nóng trong nhà được giữ 12 giờ một ngày, nó đã trở thành thông lệ.

Đàm Đài Tẫn hạ nàng xuống chiếc ghế bao bọc bởi chiếc chăn len trước, điều chỉnh nhiệt độ của nước, hướng đến nàng và giữ mắt cá chân nàng, đẩy nàng ra khỏi chăn từng tý một.

"Tại sao..." Nàng không muốn giữ im lặng thế này, nên nàng chuyển rời thân thể nàng hướng đến nói chuyện với chàng.

Chàng vẫn đang mặc quần áo, và mắt chàng nhìn xuống xương quai xanh trần trụi ở góc áo trong ánh đèn lờ mờ, khiến má chàng đỏ lên. Chàng vẫn không trả lời, chỉ hạ đầu xuống và hôn bắp chân trần của nàng. Lê Tô Tô đỏ mặt giật chân nàng, chàng lại trượt xuống hôn lên mu bàn chân nàng.

Một cảm giác như dòng điện cấp tốc chạy dọc theo mu bàn chân, nàng không khỏi khẽ hừ một tiếng, chàng không kiên nhẫn đứng dậy đè xuống nàng, hai tay ôm lấy mặt nàng.

Lê Tô Tô mắt nhanh tay nhanh, lập tức ngăn cản khuôn mặt đang tiến gần, không thể bị sự im lặng đầy chiếu lệ của chàng đánh lừa.

"Nói mau, đừng giày vò ta" Nàng chớp chớp mắt nhìn chàng, khi đến gần, nàng nhìn thấy đuôi mày và khóe mắt chàng giật giật.

Sắc xuân, bờ môi đỏ, đôi mắt đen lấp lánh, vô cùng quyết rũ, thậm chí muốn dụ dỗ người ta hôn...

Đây thật là... thật là... Đúng là Ma thần, một sự tồn tại đẹp nhất thế gian. Trong khoảnh khắc, nàng rất bối rối, ai ngủ ai nãy giờ?

Đàm Đài Tẫn vẫn hôn nhẹ trán nàng. "Hôm nay, ta nghe tin Thịnh vương Tiêu Yến nói với ta rằng cha ta... hoặc là"

Trái tim nàng chuyển động, và nàng nhớ cha đẻ của Đàm Đài Tẫn, Đàm Đài Vô Cực cũng ở thế giới này. Thời gian này ông vẫn còn sống. Dù rằng trong tương lai Đàm Đài Tẫn cũng sẽ có người thầy yêu chàng như một người cha, sự hối hận của cha mẹ đẻ vẫn là dằm trong tim chàng mà không thể từ bỏ, và chàng sẽ không bao giờ quên nó.

"Chàng muốn quay lại Cảnh Quốc để gặp cha chàng, đúng không?"

Trong quá khứ, Đàm Đài Tẫn toàn bị mình theo dõi và bị giam ở Thịnh Quốc. Sau này, sau khi Tiêu Lẫm cưới hỏi, Diệp Thanh Vũ và Phiên Nhiên dính lấy nhau. Có chuyện khác xảy đến, cha con không bao giờ có thể gặp nhau trong kiếp này nữa. Chàng dạy và chăm con một cách lạ lùng và chiều chuộng, đối với chàng như vậy là không công bằng, chàng chỉ có thể chọn cách đó để bù đắp thiếu sót của bản thân khi xưa. Chàng ôm nàng trần như nhuộng ngồi vào bồn tắm, không trả lời, hôn lên tóc nàng, sau đó hơi thở gấp gáp phả vào nàng, xoa tay xoa eo nàng, kiềm chế hỏi bên tai nàng: "Làm lại lần nữa, được không?"

Trong tim nàng đập thình thịch, biết chàng lo lắng rụt rè, không còn cách nào khác là trốn tránh, không khỏi xót xa.

"Được" Đây là sự an ủi lớn nhất nàng có thể cho chàng.

Đêm đã khuya, Lê Tô Tô ban ngày không thể xuống giường, chỉ có thể nằm xuống đánh một giấc, cũng không đi phòng ăn chính viện cùng người nhà ăn điểm tâm.

Sau khi ra khỏi giường thì đã gần đến giờ ăn trưa, nàng nhở Xuân Đào chuẩn bị bữa ăn cho nàng và Đàm Đài Tẫn riêng tư trong sân nhà nàng. Nhìn thấy vẻ lo lắng và bất an trên lông mày và đuôi mắt của Xuân Đào, người không giỏi che giấu cảm xúc của mình, Lê Tô Tô ăn miếng bột hỏi: "Xuân Đào, ở nhà xảy ra chuyện gì vậy?"

Xuân Đào bất cẩn nhịn không được một hồi, nói Diệp Băng Thường tối hôm qua bị yêu quái bắt đi, Lục hoàng tử Tiêu Lẫm mang theo Tiêu Dao Tông Bàng Nghi Chỉ từ trong cung đến dinh thự bắt quái.

Nghĩ đến việc dẫn người đi diệt Mộng yêu, Lê Tô Tô vẫy tay với Xuân Đào nói: "Ta hiểu rồi, Xuân Đào giúp ta nói với tổ mẫu, dù sao ta không giúp được gì cũng sẽ không đi tiếp khách"

Xuân Đào buồn bã liếc nhìn Đàm Đài Tẫn: "Hiếm khi có hoàng thân đến, tiểu thư thực sự không định đi xem sao?"

Da đầu Lê Tô Tô tê dại, nàng vội xua tay để Xuân Đào đi xuống, nếu không sẽ chết không đối chứng.

Đàm Đài Tẫn mặc một chiếc áo choàng gấm màu xanh lam, môi đỏ và tóc đen, trông rất đẹp trai. Hơn nữa, đôi mắt chàng như sao và trăng, lông mày như núi và đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên ở khóe mắt, có một chút lãng mạn không thể giải thích được.

"Cơ hội hiếm có như vậy, nhị tiểu thư thật sự không đi sao?"

Lê Tô Tô có chút bất đắc dĩ, vội vàng dỗ chàng: "Ta cưới gà theo gà, cưới chó theo chó. Ta sẽ ở bên chàng và ta không cần phải xem thứ gì khác"

Đàm Đài Tẫn rất thích nghe những từ này. khóe miệng nâng lên bất chợt. Nàng khẽ nhíu mày, nhắc tới quái vật:

"Nhưng chuyện này chúng ta vẫn cần phải quan tâm, nếu không Tiêu Lẫm và Bàng Nghi Chỉ, đừng nói đến việc bắt quái vật, có thể sẽ không tìm được những người bị bắt năm đó. Tiêu Lẫm và những người khác biết nơi ẩn náu của con quái vật, họ đã cứu chúng ta như thế nào, họ đã giết con quái vật ra sao, Đàm Đài Tẫn, chàng còn ký ức nào không?"

"Ta cũng đã từng giết nó" Đôi mắt dài hếch lên của Đàm Đài Tẫn sáng ngời ngời, ưu nhã như ngọc, nhưng trong mắt lại có khí thế sắc bén như dao, xuyên thấu lòng người.

Nàng nhất thời có chút tức giận, nhất thời lại không bình tĩnh lại được, lúc đó Đàm Đài Tẫn giấu nàng bao nhiêu chuyện.

Nhưng ngay từ đầu, chính Đàm Đài Tẫn đã để lại lời nhắn, giết quái vật và cứu người. Chàng sống rất thận trọng, mỗi khi làm việc gì đều phải nghĩ đế rủi ro và đường lui, khiến người ta xót xa.

Lê Tô Tô mỉm cười nắm tay Đàm Đài Tẫn, tiến lại gần chàng: "Cảm ơn chàng đã cứu nhiều người như vậy, Đàm Đài Tẫn"

Đàm Đài Tẫn giữ chặt tay nàng, không cho nàng đi "Chúng ta cứ chờ, cứ vào trong nhà đi"

Đêm sâu, mặt trăng mặt trời được giấu trong bầu trời, và âm thanh trong trẻo của chiếc đồng hồ đang bị gió cuốn đi.

Trong căn phòng rộng rãi, một tia trăng mờ xuyên qua cửa sổ, và những hạt bụi nhỏ, giống như ánh sáo, tự do nhảy múa trong màn đêm gấp khúc.

~

Lò than cháy hừng hực, và căn phòng ấm áp như mùa xuân.

Lê Tô Tô và Đàm Đài Tẫn ngồi gần nhau, dựa vào nhau, chờ đến khi con quái vật đến bắt.

"Đàm Đài Tẫn, chúng ta phải chờ bao lâu đây?" Cơ thể phàm trần rất dễ ngủ vào ban đêm, nhất là chờ ít nhất hai tiếng đồng hồ. Lê Tô Tô không thể chịu được nữa.

Đàm Đài Tẫn luồn tay phải của chàng vào vai nàng, nhẹ nhàng bóp mu bàn tay và nhìn nàng đầy ấm áp: "Nó sắp đến rồi, thực ra ta có thể tự giải quyết nó, hoặc nàng có thể nghỉ trước, ta sẽ trở lại vào sáng ngày mai."

Tuy rằng mí mắt nàng đang trĩu xuống, Lê Tô Tô nói như đinh đóng cột: "Không, nếu chàng gặp Tiêu Lẫm và người khác, ta lo lắng chàng sẽ gặp rắc rối với vua Thịnh. Ta phải theo và bảo vệ chàng"

"Vậy nên, phu nhân phải bảo vệ ta nhé" Đàm Đài Tẫn rất vui trải dài đến ánh cười trên lông mi và ánh mắt, và khi Tô Tô nhắc đến Tiêu Lẫm, Đàm Đài Tẫn vẫn vô thức ghen tuông, nhưng vợ chàng quá tỉnh táo nên chàng thích lắm. Những từ quan trọng làm chàng vui lên.

Ngay lập tức, cánh cửa được mở ra ngoài bởi lực mạnh bên ngoài, và sương đen ngay lập tức bao quanh phòng.

Nó như một cơn sóng bao quanh phòng, che phủ ánh trăng.

Đàm Đài Tẫn giữ vững yên lặng, giữa hai lông mày cảnh giác lên một chữ "Âm", chàng nhanh chóng đứng dậy và đứng trước mặt lê Tô Tô, đôi mắt đã quá quen với bóng tối xem xét trò lừa bịp của con yêu quái.

Nữ yêu một tay không ngần ngại bóp cổ Đàm Đài Tẫn, trong sương đen lộ ra vẻ mặt không thể che giấu sự vui sướng, nói: "Cuối cùng ta đã tìm được ngươi!".

Một lá bùa xanh đánh mạnh vào vào bàn tay không đứng đắn của nữ yêu, làn da trắng xanh trên cánh tay của cô ta bị bỏng rất nhiều.

Bàn tay đang giữ Đàm Đài Tẫn rút lại nhanh chóng như bị điện giật. Cùng một lúc, một bàn chân đạp mạnh vào bụng nữ yêu, khiến nữ yêu ngã xuống.

"Làm một quái vật cần phải biết mình biết ta. Phu quân người khác chớ tùy tiện chạm vào"

Lê Tô Tô nhìn nữ yêu với ánh mắt sát khí hiếm thấy, đôi mắt đen nhuốm đầy lửa giận, như một con vật ngoan ngoãn nhưng độc đoán, lại rất dễ thương.

"Các ngươi muốn chết!" - Tiểu Dạ Mị không chịu được màn thể hiện ân ái của cặp đôi bất kể không gian và thời gian này, ngưng kết màn sương đen, kéo họ về hang ổ của chúng.

Sau khi tỉnh dậy trong trạng thái choáng váng, người xuất hiện trước mặt làm nàng giật mình

Tiêu Lẫm hỏi: "Nhị tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Lê Tô Tô ngay lập tức ánh mắt giảo hoạt: "Chuyện dài lắm, trước kia ta đang nói chuyện với Đàm Đài Tẫn, sau đó hình như có yêu quái. Con yêu quái đó bắt chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng không tự nguyện đến đây. Điện hạ, ngài có thấy chồng ta và biết nơi này là nơi nào không?

"Đây là giấc mơ của Băng Thường, Thịnh Quốc sáu năm sau" - Tiêu Lẫm cau mày và khó chịu xoa xoa giữa lông mày.

Lê Tô Tô rất ngạc nhiên, nàng không ngờ đó là giấc mơ của Diệp Băng Thường. Nàng đang ở đây, nhưng Đàm Đài Tẫn ở đâu? Đàm Đài Tẫn tương lai giờ đã có tơ tình và có thể mơ được, vậy chẳng lẽ đang ở trong giấc mơ của Oánh Tâm?

"Lục điện hạ, ngài đánh thức đại tỷ ta chưa?"

Tiêu Lẫm lắc đầu, cười khổ nói: "Băng Thường không muốn tỉnh."

Cái gì? Tiêu Lẫm không thể đánh thức Diệp Băng Thường? Đây chắc hẳn là giấc mơ đáng xấu hổ nhất mà nàng từng trải qua.

Nàng nhìn vào người phụ nữ mỉm cười mê hoặc trong đình ao sen, và muốn chạm vào trán nàng ta.

Tiêu Lẫm bên cạnh cực kì bình tĩnh.

"Đó là những gì cô thấy" Tiêu lẫm ở trong giấc mơ của Diệp Băng Thường một thời gian, từ sự ngạc nhiên và bối rối ban đầu, đến bây giờ thì bình tĩnh và thờ ơ.

Những giấc mộng của Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô toàn là ác mộng. Tuy nhiên, giấc mơ của Diệp Băng Thường không ngoa khi nói rằng đó là giấc mộng đẹp.

Tại đây, Tiêu Lẫm lên ngôi, trở thành Hoàng đế và phong Diệp Băng Thường làm Hoàng hậu. Hai người rất hòa thuận,v à mọi người đặc biệt ủng hộ một Hoàng Hậu tốt bụng và dịu dàng. Cho đến một thời gian trước, một giấc mơ đẹp lại xảy ra chuyện - Tiêu Lẫm trong mơ đã đưa Diệp Tịch Vụ vào hậu cung.

Lê Tô Tô:... cạn lời

Đây là loại giấc mơ kỳ quái gì thế này, nỗi sợ hãi của Diệp Băng Thường thực sự là thế này? Sợ rằng mình, hay là nguyên chủ Diệp Tịch Vụ, sẽ cướp đi chồng nàng ta?

Lúc này, "Diệp Tịch Vụ" đang ngồi trên đùi của "Tiêu Lẫm", mỉm cười quyến rũ và cho hắn ta ăn nho.

Lê Tô Tô ho khan một tiếng, sắc mặt nghiêm túc nói với Tiêu Lẫm bên cạnh: "Lục điện hạ, người đó không phải là ta, hiểu chứ?"

Lúc này Diệp Tịch Vụ đang mặc một chiếc váy và áo khoác màu xanh ánh trăng, mặc áo dài cùng màu, đứng im lặng dưới trăng, cơ thể như băng, cốt như ngọc, phiêu bồng như tiên như mộng.

Tiêu Lẫm rũ mắt xuống: "Ừm, ta biết, trong mộng gương đều là ảo giác"

Cả hai đều đạt được sự đồng thuận, nên nó không có gì xấu hổ nữa. Giờ là hai con châu chấu buộc trên một đoạn dây, nếu họ không ra khỏi giấc mơ, về hiện tại, tất cả đều sẽ chết vào lúc bình minh.

"Có vẻ như ta đến không đúng lúc đúng không?" Đàm Đài Tẫn xuất hiện thầm lặng, đi từ đằng sau nàng và Tiêu Lẫm. Tiếng nghiến răng của Đàm Đài Tẫn đã thu hút sự chú ý của Tiêu Lẫm. Chiếc áo choàng xanh tinh tú trên chàng trai trẻ đơn giản làm nổi bật sức hút vô song của anh ta. Càng nhìn, hắn càng trở nên khó hiểu. Đôi mắt lạnh lùng đó sẽ khiến hắn khó hiểu, trái tim nghẹt thở không thể giải thích được. Bờ môi sắc bén căng mọng, môi đỏ răng trắng, nhưng lại không cảm giác nữ tính chút nào, ngược lại tăng thêm một chút lạnh lùng bất khả xâm phạm

"Phu quân, chàng tới rồi" Tiêu Lẫm nghe thấy Diệp nhị tiểu thư hướng về phía Đàm Đài Tẫn chạy nước kiệu, thanh âm trong trẻo quyến rũ cuối cùng cũng kéo dài gọi một tiếng "Chồng ơi!"

Khí lạnh toát ra từ cơ thể Đàm Đài Tẫn từ từ biến mất.

Lê Tô Tô dỗ dành người chồng hay ghen của mình và quay sang Tiêu Lẫm: "Điện hạ, ngài đã cố đánh thức nàng chưa?"

"Khi ta bước vào, ta đã nói với nàng ấy rằng đây là giấc mơ, nhưng Băng Thường cho rằng ta đang nói nhảm"

Với Tô Tô và người khác, giấc mơ này là hão huyền, họ mới vào thôi, còn với Diệp Băng Thường, nàng đã sống ở đây năm năm và có một hoàng tử với "Tiêu Lẫm". Thật dễ hiểu tại sao không muốn rời đi.

Nhìn thấy Tiêu Lẫm nhức nhức cái đầu, Lê Tô Tô suy nghĩ một thoáng: "Lục điện hạ, ta có một giải pháp, ta đang nghĩ xem liệu có thành công không?"

"Không có hơn hai loại mộng từ con yêu quái. Một là ác mộng, phải vượt qua bằng việc vượt qua nỗi sợ trong tim, tiêu trừ chấp niệm và sự rụt rè, nếu như thất bại và chìm sâu vào mộng cảnh, nhất định sẽ bị dẫn đến tự sát. Cái khác là mộng đẹp, khiến người ta chìm đắm không muốn tỉnh lại, càng ngày càng lún sâu, đại tỷ của ta bây giờ chính là ở tình cảnh này."

Tiêu Lẫm gật đầu.

Tô Tô nói tiếp: "Muốn đánh thức giấc mộng ngọt ngào thì phải làm cho nàng ta cảm thấy đây không còn là giấc mơ ngọt ngào nữa mà là cơn ác mộng nàng cần thoát ra. Nhưng biện pháp này thật tàn nhẫn, ngài nên suy nghĩ kỹ và cẩn thận"

"Hãy làm theo lời cô, và kết thúc giấc mộng này" - Tiêu Lẫm hiểu nàng ta đang ám chỉ phương pháp gì và không cần lời khuyên của nàng ta, anh ta nói: "Buổi tối ta sẽ cải trang thành thích khách và mang theo lệnh bài để ám sát Băng Thường. Ta sẽ giả vờ bỏ lỡ và tiết lộ danh tính của mình, khiến nàng ta nghĩ rằng chính "Tiêu Lẫm" ở đây muốn giết nàng ta".

Tô Tô gật đầu, nàng cũng có ý định này. Diệp Băng Thường không muốn rời đi, bởi vì nàng ta hẳn đã nghĩ rằng Thịnh Vương "Tiêu Lẫm" trong giấc mơ vẫn yêu nàng và sẽ quay lại với nàng. Để Diệp Băng Thường rời khỏi cõi mộng, nàng ta cần phải đau buồn và từ bỏ.

Đàm Đài Tẫn cười tủm tỉm nói: "Biện pháp rất tốt, nhưng để Diệp Băng Thường bỏ cuộc cũng không dễ dàng như vậy, trước khi Lục hoàng tử ra tay, trước tiên phải biết một chiếu chỉ, sau đó dẫn nàng ta đến phòng ngủ của Thịnh Vương, và phần còn lại cứ giao cho ta và vợ ta". Diệp Băng Thường là một dây leo, nếu thân cây mà nàng ta có thể bám vào không hoàn toàn chết khô, mất hết sự sống, nàng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ để tìm một cành cao khác.

Lê Tô Tô trợn to đôi mắt, không biết Đàm Đài Tẫn tại sao lại nghĩ ra cái ý nghĩ như thế, dựa theo những gì nàng hiểu về hắn, kế tiếp sẽ làm cái gì, đại khái cũng không phải là việc tốt lành gì. Nhưng Tiêu Lẫm đang đứng đây, và nàng ta quá xấu hổ để hỏi Đàm Đài Tẫn rằng chàng ta đang lên kế hoạch gì, nhưng Đàm Đài Tẫn đã đáp lại nàng bằng nụ cười đầy ẩn ý, và nàng về căn bản chắc chắn rằng linh cảm của nàng hoàn toàn chính xác.

Tiêu Lẫm sửng sốt trước lời nói chắc chắn của chàng, nghiêm khắc uy nghiêm hiếm thấy trong các hoàng từ hoàng thất, giống như hoa băng nở rộ dưới tuyết lạnh Bắc vực, mỹ lệ lại lạnh lùng. Anh ta dán mắt vào Đàm Đài Tẫn, trong tích tắc, đây là lần đầu tiên và duy nhất anh ta nhìn người này ở khoảng cách gần như vậy từ sau khi Đàm Đài Tẫn và Diệp Tịch Vụ kết hôn. Đàm Đài Tẫn có vẻ kỳ lạ, không còn là cảm giác quen thuộc.

Trước khi đến cung điện của Diệp Băng Thường, Đàm Đài Tẫn đã chuẩn bị sẵn một chiếu chỉ trống rỗng và một bộ quần áo hoàng đế, ném chúng cho Tiêu Lẫm: "Viết và ban bố chiếu chỉ đi!", rồi lôi Lê Tô Tô rời đi.

Tiêu Lẫm ngước mắt và nhìn thấy chiếu chỉ rõ ràng có ấn "Hoàng đế". Sự cảnh giác trong lòng tăng lên, Đàm Đài Tẫn là một người có trí thông minh và năng lực, hắn ta rất quyết đoán trong việc giết và tấn công. Nếu một ngày hắn ta trở về Cảnh Quốc, hắn ta chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù hiểm ác của Thịnh Quốc. Tiêu Lẫm hạ mắt xuống, và viết chiếu chỉ bằng tay anh.

Diệp Băng Thường đang khâu vá quần áo cho tiểu hoàng tư, nhìn thấy cây bên ngoài cửa sổ, có chút trầm ngâm.

Thị nữ bên cạnh tức giận nói: "Điện hạ, Hoàng thượng tối qua nằm ở trong cung của kẻ tiện tỳ kia, ngài là chính cung, hiện tại Hoàng thượng càng ngày càng lạnh nhạt, nô tỳ nhìn vào đều khó chịu"

Kim trên tay chọc vào ngón tay, Diệp Băng Thường ngậm trong miệng, cụp mắt xuống.

"Điện hạ!" Thị nữ hoảng sợ nói.

"Không sao" Diệp Băng Thường sắc mặt tái nhợt, gượng cười nói.

"Đừng, về sau cũng đừng nói như vậy về Hoàng thượng. Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, tạo phúc trăm bề, quân vì quân ân*."

Máu trên ngón tay thấm đẫm dải lụa, thị nữ vừa chữa vết thương vừa lẩm bẩm: "Hoàng hậu, ngài thật tốt bung, không có chút nóng nảy nào"

Diệp Băng Thường nhìn chằm chằm vào vũng máu, không nói lời nào, trên môi vẫn nở nụ cười tiếp tục may quần áo cho con trai.

Cung nữ cười nói: "Đợi hoàng tử lớn lên sẽ hiểu được mẫu thân vất vả, càng hiếu thuận với mẫu thân"

Tiêu Lẫm, người giả làm hoàng đế, mang theo một thái giám trẻ tuổi đi vào, liếc nhìn Diệp Băng Thường và nói một cách đơn giản và gọn gàng: "Đọc lên"

Một viên thái giám trẻ tuổi trải chiếu chỉ và đọc sắc lệnh bãi bỏ.

Diệp Băng Thường bủn run chân tay, sắc mặt tái nhợt. Tiêu Lẫm động đây chân, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không có an ủi nàng. Lời vừa dứt, một cung nữ bò vào

"Hoàng, hoàng hậu nương nương... thái tử điện hạ ngài ấy... bị giết rồi!"

Lời này vừa dứt, Diệp Băng Thường sắc mặt đại biến, nàng ném quần áo trong tay xuống, sửng sốt hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta chính mắt nhìn thấy, là ở ngự hoa viên..."

Diệp Băng Thường xốc váy chạy ra ngoài, còn Tiêu Lẫm ở lại thì trầm ngâm suy nghĩ. Mặc dù chàng ta ép nàng rời khỏi giấc mơ là tà nhẫn, nhưng dù sao đây cũng là một giấc mơ, và tiểu hoàng tử là đứa con của Diệp Băng Thường và "anh ta".

Tiêu Lẫm lặng lẽ bước đến phòng ngủ của Tiêu Lẫm giả, rõ ràng sự biến mất của thái tử trong giấc mơ khiến anh ta cảm thấy nặng nề.

Lê Tô Tô đi theo Đàm Đài Tẫn vào phòng ngủ của Tiêu Lẫm giả. Tiêu Lẫm giả và những người hầu đã bị Đàm Đài Tẫn quét sạch bằng một cái phẩy tay và biến thành tro bụi. Nàng còn chưa kịp hỏi kế hoạch là gì thì đã bị Đàm Đài Tẫn ôm lấy. Sau khi bị ôm vào Noãn các, chàng bắt đầu biểu hiện đầy hoang dại.

Lê Tô Tô loạng choạng bị đẩy ngã xuống giường.

"Cởi thắt lưng cho ta" Nụ hôn của Đàm Đài Tẫn in đậm trên lông mày, khóe mắt, gò má, môi, tay chân chàng bận rộn dường như chàng chẳng có bàn tay nào rảnh rỗi. Nàng chỉ có thể nghe Đàm Đài Tẫn cười ấm áp trên tai nàng.

Một khi thắt lưng được nới lỏng, áo choàng nới ra, làm cho chàng dễ dàng hành động hơn. Lê Tô Tô thở hổn hển đánh vào vai chàng vài cái nhưng không có tác dụng gì.

Một lúc sau, hơi nước tràn ngập trong không khí, xương cốt nam nữ quấn lấy nhau, dục vọng trong mỗi cử chỉ đều biến thành tình yêu thương, lưu luyến và trìu mến. Cơ thể trắng trẻo quyến rũ, đôi mắt hơi híp lại, đôi môi đỏ mọng đã sưng mọng, nàng nhìn như bị hôn dữ dội, ngực và eo đều có dấu vết mơ màng.

"Chàng, đừng.." Tô Tô hai chân giang rộng, nắm chặt dải ruy băng trên cổ tay, mặt đỏ bừng, tóc đen rối tung. Bị dục vọng cuốn lấy, bàn chân non nớt không ngừng cọ vào chăn gấm, mười ngón chân co quắp, bắp chân khẽ run. Hét lên một tiếng, nước ấy lộp cộp chảy xuống, nàng lắc người, sốt ruột ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ thon thả, mồ hôi từ cằm chảy xuống cổ, đầu lắc qua lắc lại, bắp chân quẫy đạp loạn xa. Tiếng thở hoàn toàn thay đổi.

Giọng nói thanh tú có thể khiến người ta mềm nhũn xương cốt, uyển chuyển như chim chích, lại có thể dụ dỗ Ma thần cao quý sắc tâm tình động, can nguyện phủ phục với nàng.

Trong một khoảnh khắc, nước xuân phun ra phấn mật, ẩm ướt chuyển sang đỏ hỏn, khe nước đưa tình, rồng xoắn phượng đùa, tử đinh hương nhổ ra, bồ tơ cuộn chậm, anh đào đỏ rực, xanh màu nõn chuối.

Sự náo động ồn ào trong Noãn các không ngừng cho đến khi Tiêu Lẫm thật đến, và là một người đàn ông chân chính, anh ta không hề muốn xem hành động vợ chồng người ta ân ái. Anh ta định rời đi nhưng lại thấy Diệp Băng Thường chạy đến đây. Không có thời gian rời đi, đành phải trốn chui lủi trong Noãn các, làm kẻ ác một lần, và tìm chỗ thật xa để trốn.

Diệp Băng Thường nhận ra các hành động trong Noãn các, và khẳng định chắc chắn kẻ bên trong là Nhị muôi của mình, Diệp Tịch Vụ.

"Ta sẽ cho nàng làm Hoàng hậu, và để con chúng ta trở thành Hoàng đế thống nhất thiên hạ..." Giọng nam khàn khàn tràn đầy dục vọng đưa ra lời hứa chắc nịch, trên giường hoàn toàn không phải là chiếu lệ.

Sau khi bị phế truất, phu quân thay lòng, con trai thì mất... Đối với bất kỳ người phụ nữ nào, đây sẽ là cơn ác mộng lớn. Diệp Băng Thường nhắm mắt lại, lông mi khẽ động, đứng ở nơi đó thật lâu. Khi tiếng ồn ào bên trong ngừng lại, nàng lảo đảo rời đi như thể vừa tỉnh dậy từ trong mơ.

Khoảnh khắc tiếp theo, một khối sương mù màu đen đang cười điên cuồng xuất hiện sau lưng Diệp Băng Thường. Ngay khi màn sương chạm vào Diệp Băng Thường, thanh kiếm của Tiêu Lẫm nhanh chóng rút ra khỏi vỏ, và xuất hiện từ hư vô phía sau Ác mộng và đâm thủng tim con yêu quái. Khi con yêu quái chết, sương đen dần tan, và giấc mơ bắt đầu tan vỡ.

Tiêu Lẫm bế Diệp Băng Thường đã bất tỉnh và lúng túng nhìn lại bên trong Noãn các.

Thật bất ngờ, Đàm Đài Tẫn đã mặc quần áo đầy đủ và đang ngồi bên cạnh áo choàng rộng màu đen bao phủ cơ thể của Lê Tô Tô. Bắp chân trắng nõn của nàng lộ ra, điểm xuyết những bông mận đỏ đang nở rộ.

Tiêu Lẫm đỏ mặt và nhanh chóng quay đi, tranh thủ thời gian để rời đi.

Nói đến Đàm Đài Tẫn, chàng biết rõ mộng cảnh sụp đổ và chàng không thể ở lâu, nên chàng nên đưa vợ về thế giới hiện thực an toàn. Đàm Đài Tẫn giúp Lê Tô Tô mặc quần áo, ôm nàng lên và rời mộng cảnh.

Lê Tô Tô quá mệt mỏi và ngẩng đầu một cách kỳ lạ.

"Đàm Đài Tẫn, tại sao chàng lại cố ý để Tiêu Lẫm nhìn thấy chúng ta..." Nàng quá xấu hổ để nói bất cứ điều gì, nàng chỉ có thể nhìn Đàm Đài Tẫn ánh mắt ngại ngùng.

Đàm Đài Tẫn tùy ý hôn lên khóe môi nàng: "Không có gì, ta chỉ muốn chọc giận Tiêu Lẫm"

Công Dã Tịch Vô tương lai không hề dễ bắt nạt, và Tiêu Lẫm hiện tại đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội.

Editor: Mình thấy việc tác giả cho phần giấc mơ của Diệp Băng Thường vào khá là hay, thay vì giấc mơ của Oánh Tâm. Nếu không nhầm, cảnh mơ của Diệp Băng Thường bị cắt trong phim thì phải? Cao nhân nào đọc kịch bản rồi cho mình biết với!

*雷霆雨露皆是君恩: Lôi đình vũ lộ bí thị quân ân: Dựa vào thơ của Bạch Cư Dị: Chỉ sung sướng hay khổ tủi đều do ý vua mà nên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz