Tàn Tích Ánh Sáng(残迹之光 - The Remnants of Light)
《Tàn Tích Ánh Sáng》- Chương 1: Ánh Sáng Đầu Đời
Buổi chiều mùa hè năm đó, ánh nắng rót xuống sân khu tập thể cảnh sát một màu vàng ấm, len lỏi qua những tán bàng dày phủ năm tầng nhà cũ. Trẻ con trong khu đều lăn lộn dưới sân, hét to gọi nhau, nhưng vẫn không dám chạy ra quá xa vì “khu tập thể cảnh sát” luôn nổi tiếng nghiêm, bố mẹ đều là người của lực lượng, đứa nào cũng quen nghe tiếng còi báo lệnh.
Giữa những âm thanh rộn rã ấy, một cậu bé tóc đen, dáng người nhanh nhẹn, ánh mắt sáng như chứa cả trời nắng đang đứng chống nạnh — **Trần Dư Minh**, mười tuổi.
Trần Dư Minh từ nhỏ đã mang khí chất nhất quán: điềm tĩnh nhưng sắc bén, ngoan mà cứng đầu, vừa nhìn đã biết là “con nhà nòi”. Cậu còn chưa vào cấp hai nhưng đã biết thế nào là liêm chính, thế nào là kỷ luật, bởi người cha của cậu — **Đội trưởng Trần Vỹ**, đội trọng án thành phố — là tấm gương sáng trong cả giới cảnh sát.
Trước mặt cậu lúc này là ba thằng nhóc cùng tuổi, mặt mũi lấm lem, đứng chặn lối ra sân bóng.
Và phía sau lưng chúng, một cậu bé khác thu mình lại, đôi mắt đen ướt át, bấu chặt quai cặp đã rách — **Lục Dạ**, tám tuổi.
Cậu bé nhỏ hơn hai tuổi, gầy hơn, yếu hơn, lại nhút nhát hơn Trần Dư Minh rất nhiều. Người ta nói Lục Dạ yếu từ bé, thêm cái tính trầm, ít nói, lại hay hoảng khi bị dọa, nên thành mục tiêu để bọn trẻ ưa gây sự bám vào.
Trần Dư Minh nhíu mày:
“Thả em ấy ra.”
Thằng nhóc đầu đàn xì một tiếng:
“Hừ, nó là đồ yếu đuối. Đồ con gái. Vừa nãy còn khóc vì bị té nữa cơ. Cậu bênh nó làm gì?”
Trần Dư Minh nheo mắt, giọng bình thản nhưng sắc lạnh hơn cả người lớn:
“Ba tôi nói, bắt nạt kẻ yếu là hành vi hèn nhát nhất.”
“Hèn cái gì chứ?” — thằng kia gắt lên. — “Nó không đáng chơi cùng bọn tôi.”
Lục Dạ run lên một chút, cúi gằm mặt. Cậu bé rõ ràng muốn im lặng, nhưng không giấu được cảm giác bị tổn thương.
Trần Dư Minh hít một hơi thật sâu, bước đến đứng chắn hẳn trước mặt Lục Dạ, giọng nói như một mệnh lệnh:
“Tôi bảo các cậu thả em ấy.”
Cả ba thằng nhóc sửng sốt. Dư Minh chỉ nhỏ hơn tụi nó nửa cái đầu, vậy mà khí thế lại mạnh đến kỳ lạ. Chúng lùi một bước theo phản xạ, rồi thằng lớn bặm môi, cố vớt vát sĩ diện.
“Cậu định đánh nhau?”
Trần Dư Minh nói:
“Không cần. Nếu các cậu còn đứng đây, tôi sẽ gọi chú bảo vệ. Còn nếu các cậu muốn bị mời phụ huynh lên đội hình sự, tôi không ngại.”
Cái tên “đội hình sự” với bọn nhóc tiểu học đúng là có sức sát thương quá lớn. Mặt cả bọn đổi sắc.
Sau một lúc lúng túng, cuối cùng chúng bỏ chạy, vừa chạy vừa làu bàu.
Trong sân chỉ còn lại tiếng thở run run của một cậu bé nhỏ.
Trần Dư Minh quay lại, thấy Lục Dạ vẫn còn bấu quai cặp đến trắng ngón tay, bèn bật cười nhẹ:
“Em không sao chứ?”
Lục Dạ ngước lên, đôi mắt đen láy như ngậm nước, hàng mi khẽ run:
“…Không sao.”
Dù nói vậy, giọng cậu nhỏ run đến mức nghe như sắp khóc.
Trần Dư Minh không giỏi dỗ trẻ, nhưng thấy người nhỏ hơn mình như vậy thì cũng mềm lòng.
Cậu vỗ vỗ cặp Lục Dạ:
“Không sao thì tốt. Mai muốn chơi bóng thì nói anh, anh bảo vệ em.”
Lục Dạ mở to mắt:
“Anh… bảo vệ em?”
“Ừ.” — Dư Minh đáp tỉnh bơ. — “Em yếu như vậy, không ai bảo vệ thì không phải chịu thiệt à?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nâng theo tiếng lá bàng xào xạc. Trong ánh chiều, đôi mắt Lục Dạ như sáng hẳn lên, như vừa được đặt vào đó một mầm ánh sáng mới.
Cậu khẽ gật đầu, rồi bất ngờ túm lấy vạt áo Trần Dư Minh:
“Em… cảm ơn anh.”
Trần Dư Minh hơi đỏ mặt.
“Ờ thì… bình thường thôi.”
Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, khác với dự đoán của Dư Minh, Lục Dạ dính lấy cậu như cái đuôi.
---
Những ngày sau đó, bất cứ nơi nào Dư Minh xuất hiện, Lục Dạ đều theo sát sau nửa bước.
Đi học cùng.
Về nhà cùng.
Đi mua kem cũng phải đi cùng.
Dư Minh ban đầu thấy phiền chết được.
Nhưng khi nhìn Lục Dạ đi sau cậu, tay nắm quai cặp, ánh mắt sáng lên mỗi khi cậu ngoảnh lại, Trần Dư Minh thấy mình không nỡ đẩy ra.
Nói đúng hơn — cảm giác ấy giống như trách nhiệm.
Nhưng cũng giống như… quen thuộc.
Một buổi tối nọ, khi cả khu tập thể đã tắt đèn, Dư Minh đang làm bài tập thì cửa phòng mở hé. Lục Dạ ló đầu vào, đôi mắt đen sâu như bóng đêm nhưng chứa sự rụt rè hiếm thấy:
“Anh… anh đang bận hả?”
Trần Dư Minh gật đầu nhưng vẫn đặt bút xuống:
“Có chuyện gì?”
Lục Dạ tiến vào, đôi chân nhỏ lúng túng vì sàn lạnh:
“Ba mẹ em cãi nhau… Em không dám ngủ một mình.”
Dư Minh nhíu mày:
“Em nghe thấy họ cãi nhau?”
“V… vâng.” — Lục Dạ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi. — “Em sợ.”
Dư Minh thở dài, bước xuống giường, kéo một chiếc ghế lại cạnh bàn:
“Ngồi bên cạnh anh đi, đợi đến khi ba mẹ em ngủ thì anh đưa em về.”
Lục Dạ rụt rè ngồi xuống, hai chân đung đưa nhẹ. Cậu chống cằm nhìn Trần Dư Minh viết bài, đôi mắt trong veo, như sự hiện diện của Dư Minh đã xua tan hết mọi nỗi sợ trong lòng.
Một lúc sau, Lục Dạ hỏi nhỏ:
“Anh Dư Minh…”
“Hửm?”
“Tại sao anh tốt với em như vậy?”
Trần Dư Minh dừng tay, nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Vì em là bạn của anh.”
Lục Dạ cắn môi:
“Chỉ vì vậy thôi à?”
“Còn vì em yếu quá.” — Dư Minh thẳng thắn. — “Thấy em bị bắt nạt trông tội.”
Lục Dạ cụp mắt xuống, nhưng khóe môi lại cong cong.
Dư Minh không biết rằng, đối với cậu bé nhỏ bé kia, lời “bạn” đơn giản ấy có sức nặng hơn bất kỳ điều gì.
Sau đó, dường như Lục Dạ chính thức xem Trần Dư Minh như bóng đèn soi đường của riêng mình.
Một buổi chiều chủ nhật, hai cậu bé ngồi ăn kem trên bậc thềm trước dãy nhà tập thể. Dư Minh ăn nhanh, còn Lục Dạ ăn rất chậm, mỗi lần liếm một chút, đôi mắt cong cong vì lạnh.
Dư Minh hỏi:
“Em không lạnh à?”
“Có… nhưng kem ngon.”
Dư Minh bật cười.
Rồi đột nhiên cậu hỏi:
“Lục Dạ, em có ước mơ gì không?”
Lục Dạ ngơ ngác:
“Ước mơ?”
“Ừ.” — Dư Minh đáp. — “Ví dụ như trở thành cảnh sát như bố.”
Lục Dạ nhìn thanh kem, suy nghĩ vài giây rồi khẽ nói:
“Em không dám nghĩ lớn như vậy.”
“Sao lại không dám?”
“Vì… em yếu lắm.”
Trần Dư Minh hừ một tiếng, chống tay sau đầu:
“Yếu thì tập. Sợ thì học cách không sợ nữa. Không tự tin thì phải cố gắng để mạnh lên. Khó chỗ nào?”
Lục Dạ không đáp, chỉ nhìn Dư Minh như nhìn một nguồn sáng mà cậu không dám chạm vào.
Một lúc lâu sau, Lục Dạ nói khẽ, giọng nhẹ đến mức như đang thổ lộ với chính trái tim mình:
“Nếu được, em muốn… đi theo anh.”
Trần Dư Minh ngẩn người:
“Đi theo anh?”
“Vâng.”
Lục Dạ siết cây kem đến mức tan ra mà không biết.
“Dù là anh đi đâu. Dù sau này anh làm gì… em cũng muốn đi cùng.”
Trong khoảnh khắc ấy, gió thổi qua hàng cây bàng, lá rơi nhẹ xuống sân, ánh nắng xiên qua tạo thành những vệt sáng loang lổ.
Trần Dư Minh lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu bé nhỏ này đang cảm thấy cô đơn.
Cậu mỉm cười vỗ vai Lục Dạ:
“Được. Sau này lớn lên, anh cho em đi cùng.”
Lục Dạ khựng lại.
Rồi cậu cười, một nụ cười hiếm hoi, đẹp đến mức như cả bầu trời chiều tan vào đôi mắt ấy.
Hai cậu bé không biết —
Lời hứa trẻ con ngày hôm đó sẽ trở thành cột mốc ràng buộc cả cuộc đời.
Nhưng cuộc đời thì không bao giờ theo ý người.
Ánh sáng mà hai cậu bé vô tình nắm giữ ngày ấy…
Sau này sẽ bị bóng tối nuốt trọn.
---
Tối hôm đó, khi Dư Minh đang ngủ, ba mẹ gọi cậu ra phòng khách.
Ba cậu — Trần Vỹ, ánh mắt nặng trĩu:
“Con… phải đối xử tốt với Lục Dạ nhé. Nhà nó sắp gặp chuyện rồi.”
Cậu bé không hiểu hết, chỉ khẽ gật.
Nhưng trong căn phòng tối, dưới ánh đèn vàng nhạt, Trần Vỹ lặng lẽ siết chặt tay mẹ Dư Minh.
Họ đều biết —
Một cơn giông lớn đang chuẩn bị trút xuống hai gia đình.
Cả ánh sáng và hy vọng đều sắp bị xé nát.
Còn hai đứa trẻ thì vẫn hồn nhiên ngủ trong những mảnh sáng cuối cùng ấy…
Không biết rằng —
*Tàn tích của ánh sáng luôn đẹp nhất… vì nó là khởi đầu của bóng đêm.*
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz