Vô Đề
Sau tiếng gọi của mẹ, Cu Nhớn hậm hự xoay người ngủ tiếp. Mẹ nó lay vai khẽ khọt :
- Dậy đi con. Chủ Nhật, bán được nhiều hàng. Trưa mẹ mua bún cho ăn thả cửa. Chiều mẹ xe nước, thổi cơm cho mà ngủ.
Từ giường ngoài, giọng khê nồng của bố nó cất lên :
- Dậy đê...! Giờ còn chưa dậy, lấy gì mà đổ vào mồm.
Cu Nhớn uể oải bò dậy. Ngoài trời còn mờ đất. Nó với chiếc khăn mặt. Ra giữa sân vươn vai. Mùi phân lợn, mùi nước tiểu, mùi khói cao su nhóm lò nhà bà Ngữ bún riêu cùng cái mát lạnh của nền sân làm nó tỉnh ngủ. Bố nó cũng đã dậy. Ông súc miệng òng ọc, dùng tay vã nước rửa mặt. Ông chệnh choạng vào nhà. Với lấy cái chai ngửa cổ tu hết chỗ rượu còn lại tối qua. Đoạn ra đầu nhà mở khóa tháo cái "cùm" chiếc xích lô. Đẩy dấn một nhịp ông uốn người nhảy lên xe. Tiếng bàn đạp bằng sừng trâu rít lên kin kít. Bóng ông khuất sau rặng ô rô cùng nhịp xe còng cọc.
Cu Nhớn dội nước vò khăn mặt. Nó bịt góc khăn vào ngón tay trỏ lùa vào miệng cọ răng. Rửa mặt xong cũng là lúc mẹ nó mang ra hai cái phích. Loại phích miệng rộng của Trung quốc, được bảo vệ bằng vỏ sắt tây chèn bông tiết kiệm. Nó cẩn thận lần lượt mở nắp nhựa xem đã có nắm vải màn trong từng phích chưa. Cu Nhớn nghẹo đầu để mẹ nó khoác cho cái phích lớn. Tay nó xách cái phích nhỏ. Ngoắt một cái, nó đã ra đến phố. Ánh đèn vàng vọt hắt xuống mặt đường. Những ngôi nhà thấp lè tè cùng những ngôi nhà gác cũ kỹ vẫn chìm trong giấc ngủ. Vài tốp xe thồ rau, quả kẽo kẹt tiến về phía chợ. Đôi chân trần thoăn thoắt bước về phía cổng sắt cuối đoạn tường xây. Nó luồn tay thành thạo mở chốt cửa không một tiếng động. Lách người, chốt cửa như cũ. Len lén đứng bên cột. Nhìn vào gian nhà có mấy bóng đèn đỏ quạch soi bóng mấy người lặng lẽ làm việc. Tiếng máy chạy rì rì. Người ta đang ra kem, nước đá. Những khuôn kem được nhúng qua nước lã. Người ta túm que tăm nhấc từng '"tay'', xếp kem vào những thùng lớn. Hai người đàn ông dùng móc sắt kéo những cây đá lớn xếp gọn vào góc nhà. Xong lấy bao tải, mạt cưa phủ lên. Cu Nhớn đưa mắt tìm người quen. Một bà người nhỏ nhắn bê rổ kem đi ra phía nó. Bà nói nhỏ:
- Hôm nay đông khách. Chỉ có thế thôi.
Bà dúi cho nó tờ giấy, tiếp:
- Cô cho bát mỳ. Đừng cho bố con biết.
Cu Nhớn rút chiếc kéo mỏ vẹt trong túi. Nó nhanh nhẹn cắt bớt đầu que tre của những chiếc kem. Thỉnh thoảng gặp que tăm cật. Nó dùng hai tay bóp mạnh. Cái miệng méo xệch sang một bên làm cho bộ mặt choắt của nó dị dạng trong bóng tối lờ mờ. Cắt được chiếc nào lèn chặt vào phích. Gói những mẩu đầu que vào mảnh giấy. Cẩn thận nhét vào túi áo. Có chiếc kem muối, nó đưa lên miệng. Định cắn một miếng lại thôi, ném xuống rổ. Nó lặng lẽ như lúc vào, qua chiếc cửa sắt ra ngoài. Nó vòng ra bờ sông. Mùi nước sông nồng nồng vôi từ mấy lò seo giấy bốc lên. Bên kia sông, chỗ ngã tư tiếng ồn ào của chợ rau vọng sang hòa lẫn tiếng ve ran trong tán lá dãy xà cừ cổ thụ. Đã sáng bạch. Nền trời lác đác mấy cụm mây vàng nhạt. Báo hiệu một ngày Hè nắng nóng, ngày kiếm chác của nó. Nó nhìn trời, lòng lâng lâng. Nó tìm chỗ giấu hai phích kem. Người đi lại đã nhiều, không có chỗ nào giấu được. Nó định liều mang cả hai phích kem vào cửa hàng ăn uống. Không được. Dù hình ảnh bát mỳ "không người lái" quyến rũ cái bụng háu đói của nó đến mấy cũng không khuất phục được ý chí non nớt một đứa trẻ. Nó vân vê tờ hai hào xanh xanh một lúc, cuộn thật nhỏ đút vào gấu quần. Thở dài một cái, rẽ sang đường vòng về nhà. Nó biết, mẹ nó sẽ phần nó bát cơm nguội.
Mẹ nó đi làm sớm nối ca máy của chị Lâm nó ở hợp tác xã dệt vải. Thằng Thạch, anh trên nó trần trùng trục nằm sấp giữa nền nhà láng xi măng. Tấm lưng chưa lớn đã đầy những hình xăm xanh thẫm cùng hàng chữ Nho. Vài ba vết sẹo, dấu tích những trận đòn thù. Cu Nhớn khẽ gạt chân bước vào nhà. Nó đặt hai cái phích xuống gầm bàn. Kiễng chân đặt gói đầu mẩu tăm kem cùng cái kéo lên góc bàn thờ. Ra chạn lấy bát lục cơm nguội. Thằng anh nó ngóc đầu lên :
- Bà bô ăn cơm rồi. Còn một bát phần "bà" Lâm. Hôm qua đá (1)được nắm bổi (2). Tí thổi (3) đi tao cho mày ăn bánh cuốn.
Nghe nói đến bánh cuốn, nước bọt tứa ra trong miệng Cu Nhớn. Ngày trước mẹ nó hay lấy gạo đổi bánh cuốn. Những hôm trở giời, anh em nó thường ra cửa hàng bách hóa, nơi có cái đèn tuýp sáng xanh rình bắt cà cuống. Những con cà cuống bắt đèn bay chập choạng đâm vào tủ kính, lăn cả xuống đất. Chúng bẻ lưng, khều bọng cay xanh xanh như con sâu nhỏ thả vào chai mắm. Nó nhớ miếng bánh cuốn làng Cót, miếng chả quế với nước mắm cà cuống thơm nồng. Nhớ vị cà cuống nướng thơm giòn béo ngậy. Tiếng lép bép của hạt trứng trong miệng. Nhớ những lần bị cà cuống đốt vào tay nhức lên tận nách. Đã lâu lắm rồi, mẹ nó không đổi bánh cho chúng ăn. Từ lúc thằng anh nói tới bánh cuốn, cái bụng nó réo tợn. Nhớ tới hai hào, nó đi nhanh ra cửa hàng ăn uống. Hai hàng người xếp ngoằn ngoèo từ chỗ "nhận hàng" qua quầy "mua vé" tới tận cửa hiên. Nó đứng sau một bác mặc áo trắng cộc tay, mắt đảo một lượt. Hàng người khẽ chuyển động mỗi khi có một hai người bưng bát mỳ hay phở ra bàn. Những chiếc bàn đá gra-li-tô hình vuông, chân khung bằng sắt gần kín người ngồi. Những tấm lưng chùng xuống. Những ánh mắt lấm lét dưới vành mũ. Tiếng xì xụp ăn uống, mùi nước dùng, mùi tương ớt cả mùi bếp than tạo nên một không khí đặc biệt chỉ có ở cửa hàng ăn uống của Nhà nước. Cu Nhớn phì cười vì một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó. Trong các kiểu xếp hàng. Chỉ có xếp hàng "phở" là trật tự nhất. Chẳng ai xô đẩy vì xô đẩy thì làm sao mà bưng được bát mỳ, bát phở đầy nước nóng. Chẳng thấy chuyện trò, cười nói hay cãi nhau. Đôi môi lúc này luôn mím chặt giữ nước bọt tràn ra đầy miệng thì cười nói làm sao. Với lại người ta cũng phải tỏ ra lịch sự nơi ăn uống chứ. Hàng người lặng lẽ nhích từng chút một. Những vành mũ, vành nón sùm sụp khẽ chuyển động. Cu Nhớn lưỡng lự một chút rồi lặng lẽ tách hàng. Nó sang quầy bán bánh. Bánh mì rẻ nhưng phải có tem gạo. Nó chúi người, nghiêng vai chen vào hàng bánh quẩy. Lúc sau, chui ra. Trên tay hai cái quẩy nâu sậm quấn ngang bằng mảnh giấy màu tro. Đu lên cành bàng góc phố. Chọn cái lá bàng lành lặn, nó bọc một chiếc quẩy. Loay hoay mãi, Cu Nhớn chặc lưỡi đút cái quẩy vào cạp quần, kéo vạt áo đậy lên. Nó ngả người vào chạc cây. Đưa chiếc quẩy còn lại ra ngắm nghía. Chiếc quẩy to bằng cổ tay nó. Hai đầu chõe ra hai cục tròn tròn giống cái xương vẽ trên cột điện. Nó thong thả xé dọc cái bánh đưa vào miệng. Vị béo của mỡ, thơm ngọt của bột mì. Thiếu chút tương ớt nhưng yên tâm. Giờ này có lẽ bố nó đang vần những bom bia vào quầy giải khát.
* * *
Khi Cu Nhớn xếp kem vào phích cũng là lúc Cu Nhỏ với tay ấn nút tắt chuông đồng hồ. Nó nhanh nhẹn chui ra khỏi màn. Xỏ chân vào đôi dép, chạy ra sân. Nó vung tay, vung chân làm động tác tập thể dục rồi chạy vòng lên dãy nhà làm việc của cơ quan. Ở đây dưới hàng cây nhãn xen hồng bì, các bác, các chú cũng đang tập thể dục. Chẳng ai nói với ai. Các ông ấy thong thả từng động tác. Tiếng thở ra phù phù. Mùi bọ xít hăng hăng khiến nó nhớ tới việc của nó. Mọi hôm, nó mang cái túi bóng để bắt bọ xít. Hôm nay lại khác. Nó lủi vào một góc khuất, nhẹ nhàng như một con mèo leo lên cây. Hôm qua nó đã tăm thấy mấy chùm hồng bì chuyển màu vàng nhạt. Nó vươn ra đầu cành. Cẩn thận xé những nhánh hồng bì sắp chín bỏ vào cổ áo may ô ba lỗ. Chuyền xuống một cành la. Nó nhẹ nhàng đặt chân xuống đất. Lấy hết vẻ tự nhiên, nó thong thả về phòng. Hai tay chống nạnh kéo chặt cạp quần đùi. Cha nó và cái chậu giặt không có trong phòng. Nó chạnh lòng thương cha. Từ ngày thực hiện theo loa, báo tuyên truyền. Mỗi sáng dậy, cha nó uống mấy lít nước nguội. Chẳng biết có tốt không. Chỉ thấy bệnh đại tràng của ông nặng thêm. Mỗi khi đi ngoài ông phải mang theo chậu nước nóng.
Sau khi trút hết chỗ hồng bì vào túi sách. Cu Nhỏ lấy thuốc đánh răng, bàn chải, khăn mặt của hai cha con bỏ vào chậu thau mang ra bể nước. Một tay xách cái phích vỏ đan bằng tre, chằng thêm dây điện cho chắc chắn. Nó đánh răng, rửa mặt xong. Hứng sẵn cho cha nó chậu nước, thả khăn mặt của ông vào. Bàn chải, khăn mặt của nó để trên giá. Tí nữa cha nó sẽ mang về. Nó lên nhà bếp.
- Cu Nhỏ! Thằng ông mãnh lại không bỏ phiếu ăn à.
Tiếng bà Ba mắng nó. Nó giật mình nhớ ra là quên bỏ phiếu ăn. Nó liến láu:
- Cháu không quên. Cháu để sẵn trên bàn. Tí cháu bỏ.
Bà Ba phì cười vì lối nói dối của nó.
Cu Nhỏ ở với cha tại cơ quan. Nó được giao phần báo cơm và lấy cơm nước cho hai cha con. Vốn nghịch ngợm ham chơi quên bỏ phiếu báo cơm mấy lần. Mỗi lần như vậy các bà cấp dưỡng khó xử với nó. Chia cơm cho nó thì thiếu của người khác. Không chia cho nó thì cha nó cho nó ăn roi. Vậy là các bà nhường phần cơm của mình cho nó. Các bà nấu thêm, ăn muộn. Cu Nhỏ nhặt một chiếc bánh mỳ trong chiếc rổ sề. Xiên bánh bằng que tre dài hơn chiếc đũa rồi hơ cạnh bếp than. Một chú lấy chiếc gáo tôn to tướng múc nước sôi trên chảo rót đầy phích cho nó. Nó lí nhí :
- Cháu xin.
Rồi xách phích, cầm bánh về phòng. Cha nó đang gấp màn. Nó đặt phích nước lên bàn. Pha một bát nước đường, bẻ nửa cái bánh để bên cạnh cho cha. Nó cầm bánh phần mình, lấy phiếu cơm trong ngăn kéo bàn. Vừa xuống nhà bếp vừa nhai bánh .
1 ) Đá: Ăn cắp , móc túi
2 ) Bổi: Tem phiếu
3) Thổi: Bán
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz