Tỷ Phú Không Tiền
Quán cơm bình dân sát hè đường. Một con đường luôn nghẹt cứng xe cộ và người. Nhưng tôi không thể không chen qua đám đông đó để vào quán ăn cơm trưa và mua thêm một hộp cơm mang về nhà dành cho buổi chiều vì ngại phải trở ra đường lao vào đám đông xe cộ ngược xuôi ấy. Khi tôi kêu dĩa cơm thì bà bán vé số dạo tới chào, mời tôi mua vé số.
Ai mà không thích làm tỷ phú hả bà? Nhưng tôi mua hoài mà không trúng được độc đắc nên biết mình không thể trúng số để làm giàu được. Bà bán vé số thoáng ngần ngại rồi run giọng hỏi: "Cháu có thể giúp dì một dĩa cơm? Bán ế quá dì không có tiền ăn cơm". Tôi mời bà ngồi xuống ghế đối diện và gọi thêm một phần cơm thịt kho trứng, vì bà không thể nhai được sườn nướng do răng yếu. Tôi bỗng nhớ má tôi ở dưới quê một mình cũng khoảng tuổi bà bán vé số. Nhưng ơn trời, má tôi không phải lam lũ như thế này.
Ăn xong bà bán vé số lựa tặng tôi hai tờ vé số lại run giọng bảo cái này dì tặng cháu, không bán, chiều nay cháu có thể thành tỷ phú. Tôi cũng đứng lên và cười, dì cất đi để bán cho người khác, cháu biết mình không thể làm tỷ phú được. Tôi đi một hướng, bà bán vé số đi một hướng. Hạnh phúc cũng là tỷ phú, tôi chẳng phải vừa được làm tỷ phú đó sao? Nhất là khi tôi nhớ tới má tôi qua hình ảnh của bà bán vé số lam lũ giữa đời thường?
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz