Tam Tan Diep Co Easy Innocence Su Ngay Tho De Dai
Chương này thật sự không thở nổi... 😭😭😭
—————-Trường trung học Thập Lục cho nghỉ dài hạn, Cơ Phát cùng Hàn Diệp không biết chạy đi đâu, kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của vợ chồng lão gia Lục Thiệu Đàn thực hiện được một nửa, không có ý định về nhà, Lục Gia Hòa đi công tác ở thành phố M vẫn chưa kết thúc, Lục Vi Tầm cho các chú dì giúp việc trong nhà nghỉ lễ, sau khi đi thủy cung cùng Từ Tấn thì dẫn cậu về nhà, nướng BBQ ở trong sân.Lò nướng than không khói là trước đây người nhà Lục Vi Tầm mở tiệc ở đây để lại, Lục Vi Tầm nhóm lửa ở bên ngoài, Từ Tấn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bưng một nồi to ra. So với cuối cùng được ăn vào bụng, Từ Tấn càng thích nhìn Lục Vi Tầm ngồi ở trước giá nướng BBQ lật thức ăn, dầu mỡ nướng lên chảy ra, hương thơm bay bốn phía. Lục Vi Tầm rải ớt cay lên, gắp thịt nướng chín đặt lên mâm, nhân lúc còn nóng đưa cho Từ Tấn.Hôm nay thời tiết không tệ, ở trên đỉnh núi có thể nhìn thấy sao trời, Lục Vi Tầm bỏ chén đũa vào máy rửa chén, ra ngoài cùng Từ Tấn.Hai người nằm bên nhau nói chuyện phiếm, Từ Tấn nhắc đến chuyện nhiều năm trước ông ngoại của nhà họ Lục thu nhận cậu vào Trung tâm Ninh Hữu."Tầm ca, anh biết không? Trên thế giới này không phải khắp nơi đều có người tốt bụng như ông ngoại." Gió núi ban đêm thổi từ rừng cây, gió hơn chút nữa là có thể thổi Từ Tấn vào đêm tối, "Có người lòng tốt là màu đen, dùng dao cắt ra sẽ chảy mủ."Lục Vi Tầm ôm Từ Tấn càng chặt, muốn cậu cứ vậy an tâm ở lại trong lòng ngực anh.Từ Tấn không nói tiếp, giống như con mèo Lục Tiểu Môi nằm trong lòng anh, trong màn sương đen nơi không xa, người đàn bà mặc váy đỏ, đôi mắt to tròn đen tuyền cùng khung xương gầy gò, mở miệng cười nhìn cậu. Ban ngày Từ Tấn cùng Lục Vi Tầm đến thủy cung, gần đây thủy cung đang có chương trình giảm giá, lại trúng ngày nghỉ lễ, lượng người trong quán không ít. Thùng nước pha lê to xuyên suốt ba tầng của thủy cung, lớp kính thủy tinh công nghiệp vòng quanh thang lầu mãi cho đến nóc nhà. Từ Tấn rảo bước chậm rãi dưới đường hầm đáy biển, đợi Lục Vi Tầm xếp hàng mua bánh kem cho cậu. Ánh đèn trong đường hầm mỏng manh, Từ Tấn tiến sát lại lớp kính, vươn ngón tay nhấp nhấp cá nhỏ, cá khồng tước lắc tới lắc lui trong bể nước, cách một lớp pha lê phun bong bóng vào cậu. Từ Tấn cười, bên cạnh có một bà lão dẫn theo cháu gái nhìn cậu thật lâu, chần chờ tiến lên gọi cậu."Con là tiểu Tấn đúng không?" Bà lão thử dò hỏi cậu. "Bà là mẹ Đỗ đây, con còn nhớ rõ bà không tiểu Tấn?"Từ Tấn vờ như không nghe thấy, vẫn chơi đùa với cá nhỏ, còn lấy di động ra quay một đoạn ngắn. Cho đến tận khi Lục Vi Tầm cách không xa bước đến mang theo bánh kem đã hơi chảy, hỏi bà lão có chuyện gì, Từ Tấn mới hỏi bà lão: "Vừa rồi bà kêu con sao? Con không quen biết bà, chắc bà nhận nhầm người rồi.""Vậy à... Hẳn là bà hoa mắt rồi." Bà lão dắt cháu gái còng lưng chậm rãi tránh đi, trong miệng còn lải nhải nói, "Thật sự rất giống, sao lại giống như vậy.""Xem ra mặt em rất đại chúng." Từ Tấn nhún vai, lấy bánh kem trong tay Lục Vi Tầm, đút anh một miếng, "Ăn ngon không? Tầm ca, chúng ta đến thế giới băng đi, có thể được thấy chim cánh cụt Hoàng đế!"Điều hòa trong thế giới băng mở thật sự rất thấp, Lục Vi Tầm cởi áo khoác đưa cho Từ Tấn chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, đứng ở sau cậu, nhìn đôi mắt Từ Tấn tỏa sáng không chớp mắt ngắm nhìn con chim cánh cụt Hoàng đế mập mạp đang đi tới đi lui trên nền tuyết. Chim cánh cụt chơi đùa đáng yêu với nhân viên thủy cung, Từ Tấn cùng các bạn nhỏ bên cạnh hưng phấn kêu lên.Lục Vi Tầm lấy di động ra, tìm khung chat đã có một trăm tin chưa đọc của đứa em Hàn Diệp: "Cậu giúp tôi tra chuyện lúc nhỏ của Từ Tấn một chút, đừng để cho ba ba biết, cây đàn mà Cơ Phát muốn kia tôi biết cách lấy được tới tay."Không lâu sau Hàn Diệp đã gửi lại một tấm hình, là một toà nhà trong rừng, "Khi còn nhỏ Từ Tấn từng ở viện phúc lợi, tôi và Cơ Phát đến đây tìm hiểu chuyện năm đó, qua hai ngày sẽ về thành phố B, đợi Cơ Phát nói với anh, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."Viện phúc lợi Hồng Nguyệt lúc xưa ở ngoại ô thành phố B có chút tiếng tăm, viện trưởng Lâm Đại Khánh làm kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền sau đó trở về quê mở viện phúc lợi, nhận nuôi rất nhiều trẻ nhỏ. Điều kiện ăn ở của viện phúc lợi Hồng Nguyệt tốt hơn so với các viện phúc lợi khác rất nhiều, viện trưởng có một khuôn mặt thích cười giống Phật Di Lặc, thường xuyên cùng chơi trò chơi với trẻ nhỏ, còn mua thêm đồ chơi cho chúng, có trẻ sinh bệnh bị thương còn được viện trưởng ra sức chăm sóc, bọn nhỏ trong viện phúc lợi hầu như đều thích ông. Sau khi cha mẹ mất, Cơ Phát và Từ Tấn cùng nhau tiến vào viện phúc lợi Hồng Nguyệt. Em trai Từ Tấn luôn giống như một u linh không có cảm giác tồn tại đứng phía sau anh trai Cơ Phát, Cơ Phát lấy cái gì cho Từ Tấn thì cậu mới ăn, Cơ Phát nắm tay cậu trở lại phòng ký túc xá, nằm ở bên cạnh cậu thì Từ Tấn mới có thể ngủ. Từ nhỏ Cơ Phát chính là một đứa trẻ xinh đẹp, hơn nữa còn tài hoa hơn người, lúc vào viện phúc lợi được viện trưởng chăm sóc nhiều hơn thì mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Khoảng chừng khi Cơ Phát lên mười tuổi tựa như một đóa hoa còn chưa trưởng thành đó có phải phần thanh lệ, tiểu u linh Từ Tấn mẫn cảm hơn so với người khác rất nhiều, cậu phát hiện viện trưởng luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cơ Phát từ phía sau, đêm nọ Từ Tấn trộm chạy ra khỏi phòng, đến bên cửa sổ phòng viện trường xuyên thấy qua tấm màn, nhìn thấy một bé gái bị kéo áo ngủ ra quỳ rạp trên mặt đất, trong tay túm chặt búp bê Barbie vừa được tháo nhãn, mà viện trưởng thì cưỡi trên người đứa nhỏ, thò tay vào miệng nó, kích thích trước sau.Từ Tấn biết bọn họ đang làm gì, cậu yên lặng không tiếng động ẩn vào đêm tối, trở lại phòng chính mình, gọi Cơ Phát dậy.Mấy ngày trước quản gia nhà họ Hàn tới đây, hai đứa trẻ song sinh đứng chung một chỗ với một đám trẻ nhỏ, người kia chỉ muốn nhận nuôi một đứa, không thể nghi ngờ càng thích Cơ Phát hơn hết. Cơ Phát không muốn để em trai ở lại viện phúc lợi một mình, quản gia đồng ý tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, bày tỏ có thể cho cậu một ít thời gian cân nhắc.Trực giác Từ Tấn nói cho cậu, Cơ Phát mà còn ở lại nơi này sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa còn là loại chuyện lớn mà bọn họ không muốn nhìn thấy. Cậu nói với Cơ Phát người nhà kia thoạt nhìn thật tốt, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ lỡ, tuy rằng chỉ có thể dẫn đi một nguồi, nhưng nếu Cơ Phát đi theo ông ấy, sau này nói không chừng có thể trở về dẫn cậu đi theo. Sau Cơ Phát đồng ý với quản gia, quản gia nhà họ Hàn quyên tặng cho viện phúc lợi một khoản lớn, xong xuôi thủ tục thì dẫn Cơ Phát đi. Cơ Phát ngồi trong xe nhà họ Hàn quay đầu nhìn cậu, đứa em trai trầm lặng của cậu đứng ở bên cửa sắt viện phúc lợi nhìn cậu rời đi.Từ Tấn ở tại viện phúc lợi làm hòn đá nhỏ ven đường không hai để ý, có đôi khi sẽ nằm trong căn phòng chỉ còn một mình cậu, ôm món đồ chơi thú bông mà Cơ Phát để lại, nghĩ bây giờ cũng rất tốt, Cơ Phát trải qua ngày lành, cậu ở viện phúc lợi còn có ăn có uống, không có ai đánh chửi cậu, coi như Cơ Phát không tới đón cậu cũng không sao, dù sao cậu không chói mắt như Cơ Phát, sẽ không xảy ra chuyện gì, thật sự không được thì chờ qua mấy năm trưởng thành bỏ trốn ra ngoài. Bởi vì nguyên nhân cơ thể đặc thù, khi tắm Từ Tấn không cùng tắm với những đứa trẻ khác, thường chờ không có ai, tự mình ôm chậu nhỏ ngồi trong nhà tắm công cộng bắt đầu lau mình. Có một đêm viện trưởng đột nhiên xông tới bẻ ra hai chân cậu, chậu rửa mặt từ ghế nhựa rơi xuống đất thật mặt, vỡ thành hai mảnh trên sàn gạch men sứ. Từ Tấn nằm vào trong nước đã dần lạnh băng, giống như bị túm chìm vào một hải vực không biết tên, cậu bị nước biển sâu thẳm đè ép đường hô hấp. Từ Tấn chưa bao giờ thấy biển rộng trời xanh, cậu chỉ cảm thấy những vùng biển sâu xanh lam xinh đẹp trên TV mà nhân loại không có cách nào đi xuống, sinh vậy đen sì xấu xí sáng lên trong hải vực có mùi hôi thối âm lãnh, chính cậu hẳn cũng đến từ nơi không thể thấy ánh sáng giống như thế, tới nơi nhân loại sinh sống, cậu sớm muốn sẽ vì không hợp không khí mà chết đi. Cái tay thô ráp của viện trưởng sờ qua xương người gầy trơ của cậu, nhéo lên vết sẹo trên đùi cậu, vô cùng vừa ý với cái khe tàn tật giữa hai chân cậu. Từ Tấn không nhớ rõ, có lẽ viện trưởng đang cười? Lộ ra hai cái răng vàng lớn mà bọn nhỏ thường cười đùa sờ lên, dưới ánh đèn mờ ám ở phòng tắm vòi sen như đốt cháy thân thể Từ Tấn, lão ta nói: "Tuy không làm được anh trai con, nhưng con càng trân quý, Tấn nhi, con giống như Hermaphroditus*, con quá xinh đẹp, bọn chúng không có ai xinh đẹp như con."*Hermaphroditus: đứa con mang giới tính nam và nữ của thần Hermes and Aphrodite trong thần thoại Hi LạpTừ Tấn không biết Hermaphroditus là ai, chỉ biết phía dưới chính mình đau quá. Cậu muốn ngủ một giấc cho qua, hoặc là trực tiếp chết đi. Tay Từ Tấn ở trong nước giãy giụa mỏng manh, cậu vươn cánh tay gầy nhẹ nhàng tóm lấy cánh tay thô tráng của viện trưởng, lộ ra một nụ cười mềm mại: "Bác ơi, con đau, nước thật lạnh, con sợ cảm lạnh, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi lại chơi cùng nhau không?"Trước khi bị viện trưởng ôm vào phòng, Từ Tấn nghĩ, nếu cậu không thể chết đi vào giờ phút này, vậy về sau có một ngày chính là người trước mắt này phải chết.Từ Tấn muốn trước tiên cảm ơn ả đàn bà mặc đồ đỏ kia, khiến cậu học được cách cười.Trong viện phúc lợi có một tên du thử du thực hơn hai mười tuổi không có việc làm còn ăn vạ tên Lâm Tiêu, mọi người đều sợ hắn, hắn sây rượu sẽ lén ôm mấy bé trai vừa hôn vừa sờ. Từ Tấn lén nghe người lớn nói Lâm Tiêu say rượu suýt nữa đánh chết một bé trai, cuối cùng là ông chú viện trưởng của hắn giúp dàn xếp. Có một đoạn thời gian Từ Tấn nhìn Lâm Tiêu trong tòa nhà viện trưởng, giống như nhìn một con sơn dương đợi làm thịt, lại khi hắn chú ý tới cậu thì e lệ ngượng ngùng cúi đầu.Từ Tấn không rõ, trên thế giới bị loại người này yêu thích đã đủ ghê tớm, sao lại có thể giống như thích ăn đồ ngọt mà tụ tập theo cả đôi như thế. Viện trưởng tạm thời còn chưa làm chuyện giống như với bé gái kia đối với cậu, lão ta vuốt ve thân thể cậu, nói lại nuôi thêm chút thịt nữa, nhiều thịt chút thoải mái hơn, lão ta cho cậu mặc váy của bé gái, đeo thêm tóc quăn, kéo tay cậu sờ lão, bôi dâm dịch lên tóc vàng và váy áo của cậu. Trong phòng Từ Tấn ngày càng có nhiều đồ chơi, bọn nhỏ bởi vì cậu có rất nhiều đồ chơi mà thích tới chơi cùng cậu, mẹ Đỗ thường cho cậu thêm cơm, híp mắt cười sờ đầu cậu: "Tiểu Tấn thật ngoan, ăn nhiều một chút, ăn nhiều chút mới có thể mập lên, các con à, trưởng thành rồi nên báo đáp viện trưởng, tâm ý của ông đối với các con hiếm có được."Mọi người đều không biết Từ Tấn sẽ ở bên bồn cầu WC tự móc cổ họng, nôn ra tất cả mọi thứ vừa ăn.Ngày đó buổi tối nóng quá, Từ Tấn vẫn còn nhớ rõ ngày đó trái tim kịch liệt nảy lên, cậu chân trần mang theo một thân dơ bẩn từ bên cạnh viện trưởng ngủ say chạy đến trên giường cháu trai say rượu của lã ta, vừa khốc vừa cởi sạch quần áo, chỉ còn lại thân hình trần trùi cùng mái tóc dài màu vàng, là dáng vẻ đứa bé mà tên đàn ông thích nhất, "Tôi rất sợ, tôi không thích ông ta làm những việc này với tôi, ca ca cứu tôi đi, tôi thích anh, ông ta nói sớm muộn gì cũng đuổi anh đi, vì sao?""Có phải chỉ khi ông ta chết, tôi mới có thể đi theo anh không?" Cái tên uống say đầu óc không thanh tỉnh ngu ngốc nhất thời máu nóng chạy lên não, tiện tay cầm lấy con dao nhọn không biết sao lại xuất hiện ở đầu giường hắn, chạy đến phòng ông chú của hắn. Sau khi hắn đi rồi Từ Tấn xuống giường mở tủ quần áo lục lọi, khó khăn mới tìm ra một bộ quần áo cũ nhăn dúm dó không có mùi hôi, giũ ra vài lần mới có thể miễn cưỡng mặc vào.Từ Tấn mặc xong quần áo đi đến trước cái cửa sổ dán giấy mờ của viện trưởng nhìn vào, có lẽ lưỡi dao sắc bén thọc vào thân thế quá đau, khiến cho viện trưởng uống thuốc ngủ cũng phải đau tỉnh lại, nắm tay mập mạp đánh vào Lâm Tiêu.Hai tên đàn ông này đánh đấm lẫn nhau dáng vẻ quá khó coi, giống hai bãi thịt nát quấn lại cùng nhau quay cuồng, Từ Tấn nhìn đến cao hứng. Ngôi sao trên bầu trời lập lòe, ánh trắng đi một đoạn đường xa đến đây dịu dàng hôn môi lục địa, đêm hè nửa đêm không ngủ được như đang nói chuyên phiếm,Từ Tấn nghĩ, tòa nhà này thật tốt, chỉ có đám người ở trong đó không hề tốt lành, cậu thà rằng trở lại biển sâu của mình, cũng không muốn gặp lại bọn họ.Từ Tấn đang đợi một kẻ trong đó ngã xuống, luôn phải có người ngã xuống trước, nhưng cậu lại thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn. Lão mập mạp hoài cổ, trong phòng có một hai cây đèn dầu hỏa, đồ vật kiểu cũ như radio, coi như bảo bối không cho người khác đụng vào, chỉ có bản thân đôi khi lấy ra dùng. Hôm nay ban đêm trong phòng lão không mở đèn điện, dùng đèn dầu hỏa, hai tên đánh nhau bên trong không biết ai đụng phải cây đèn dầu đang thiêu đốt. Lửa bốc cháy lên, Từ Tấn chay đến cửa phòng viện trưởng trộm lấy chìa khóa cửa lớn, lại chạy về phòng Lâm Tiêu lấy đi một ít tiền bạc. Cậu bò lên trên cây đa lớn ở ngoài viện phúc lợi, dưới tán lá che lấp nhìn những nơi khác trong viện lục tục sáng đèn lên, một đám người khóc kêu trời kêu đất gọi cứu hỏa. Từ Tấn không nóng vội, lửa lớn đốt cho hai khối rác rưởi kia bất động, cậu chớp mi, dịu dàng cười lên, nhảy khỏi cây đa biến mất vào đêm tối..Từ Tấn chưa từng cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện gì gặp báo ứng, cậu chỉ là mượn tay người khác rửa sạch rác rưởi mà thôi. Trên thế giới này có nhiều rác rưởi như vậy làm gì? Thanh lý rác rưởi có gì không đúng? Nhưng cậu biết rất nhiều người không nghĩ giống như cậu, cậu không muốn tìm phiền toái, đặc biệt không muốn Lục Vi Tầm dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, thật giống như lúc trước ba và mẹ cãi nhau, trong mắt của ba là loại chán ghét nùng liệt, có thể dễ như trở bàn tay thọc xuyên thân thể mảnh khảnh của mẹ. Từ Tấn cảm thấy bản thân không có cách nào chịu được loại chán ghét này xuất hiện trong mắt Lục Vi Tầm, cậu sẽ muốn móc mắt anh. Đôi mắt Lục Vi Tầm rất đẹp, không thể xảy ra loại chuyện này được, cậu còn phải cùng Lục Vi Tầm trải qua cả đời.Lục Vi Tầm nói trong nhà có việc, không đến đây cùng Từ Tấn được, Từ Tấn ôm Lục Tiểu Môi ra cửa tản bộ, ở công viên thả bé mèo xuống, quay video Lục Tiểu môi ở trên mặt cỏ chơi trái banh lông gửi cho Lục Vi Tầm. Thời gian muộn một chút thời tiết trở nên âm u, mây đen áp xuống từng chút một, Từ Tấn không mang theo dù, sợ đổ mưa to, bế lên Lục Tiểu Môi chạy về trung tâm.Trên đường đi Từ Tấn bị một bà lão xông tới ngăn lại, là mẹ Đỗ. Bà gắt gao tóm chặt quần áo Từ Tấn không bỏ ra: "Con chính là tiểu Tấn, bà không nhận sai, con chính là Từ Tấn! Bà đi hỏi người khác rồi! Bà còn nhìn thấy trên bảng vàng ở trường con có tên cùng với hình của con! Tiểu Tấn, nhà chúng ta thật sự xin lỗi con! Con muốn cái gì bà cũng có thể bồi thường cho con, Đại Khánh và Tiêu Tiêu đều đã chết, thù hận cũng đều tiêu tan, con tha thứ cho nhà chúng ta đi! Bà già này nguyện làm trâu làm ngựa tới trả lại cho con, con chỉ cần cho bà một chút máu đầu ngón tay, cho chắt trai của bà uống, nó uống vào thì mới khỏi bệnh được, coi như bà cầu xin con, nhà chúng ta chỉ còn có một đứa bé trai như vậy..."Nhà họ Lâm cùng lứa với Lâm Đại Khánh còn một đứa con trai, em trai lão bị tai nạn xe cộ qua đời, chính lão sau khi chết chỉ để lại một đứa con mới tròn tháng, đứa nhỏ lên bốn tuổi bị mắc bệnh bạch cầu, mẹ Đỗ nghe đồng hương bày tìm thầy bói xem qua, đạo sĩ kia nói với bà, nhà họ Lâm làm bậy quá nhiều, đây đều là oán khí người bị hại động vào mệnh cách của đứa nhỏ, chỉ cần có thể tìm được người bị hại, cậu được bọn họ tha thư, lại xin được một giọt máu đầu ngón tay hòa vào nước phù cho đứa nhỏ uống, không bao lâu đứa nhỏ mới có thể khỏi hẳn. Bà ta thế mà lại tin, cả năm qua vẫn luôn đi tìm những đứa trẻ ở viện phúc lợi Hồng Nguyệt năm đó, bọn nhỏ trưởng thành giờ gặp phải bà thì tám chín phần mười đều cảm thấy bà đang nổi điên.Từ Tấn là đứa trẻ thứ ba mươi hai bà ta tìm tới.Từ Tấn cảm thấy hoang đường, người đàn bà này thế nhưng vẫn luôn biết chuyện, bà ta cứ vậy nhìn cậu giãy giụa trong nước bẩn, lúc bà ta cho cậu chân gà rán đã suy nghĩ cái gì? Lúc bà ở bên cạnh vá áo nhìn Lâm Đại Khánh nâng bọn nhỏ lên cao cao lại ôm vào lòng đã suy nghĩ cái gì? Mưa rơi trên mặt Từ Tấn, cậu cười lạnh nói: "Thế à? Mắc bệnh à? Thật thảm. Nhưng tôi cũng có bệnh, bà nói xem máu tôi đưa cho cháu trai bảo bối của bà uống thì có thể nào nó sẽ chết càng nhanh không?"Mẹ Đỗ buông tay ra, hoảng sợ nhìn con ngươi đen nhánh của Từ Tấn, đứng ngây người tại chỗ. Từ Tấn không nhìn bà ta, ôm Lục Tiểu Môi xoay người chạy đi.Dự báo thời tiết nói hôm nay có bão cuồng phong đổ bộ thành phố B, Từ Tấn không chú ý tin tức này. Cậu ôm Lục Tiểu Môi chạy vào sâu trong công viên, mưa to cọ rửa mặt đất, cậu siết chặt tay mình, vô thức khiến Lục Tiểu Môi bị đau, mấy cuối tuần không được chăm sóc, móng mèo theo phản xạ cào ra vài vết máu trên tay Từ Tấn.Từ Tấn ngơ ngác nắm cổ em gái, cậu muốn giết chết một con mèo thương tổn cậu vào một ngày mưa không người này. Nó sẽ biến thành một nhúm lông không có hô hấp, tựa như người đàn bà mặc váy đỏ, bị thiêu rụi giống như tên mập và tên gầy kia, không thể nào thương tổn cậu nữa.Nhưng móng mèo nho nhỏ của em gái tóm lấy tay Từ Tấn, rầm rì liếm tay cậu. Nó không biết Từ Tấn muốn giết chết nó, nó còn nghĩ rằng Từ Tấn muốn chơi cùng nó. Từ Tấn nhớ tới một ngày nghỉ hè nào đó, Lục Vi Tầm mang theo một cái thùng hàng không tới tìm cậu, mở ra cho cậu xem một bất ngờ lớn, cục lông đen xù xù bò ra từ trong thùng tới bên dép lê của Từ Tấn. Nó thật ngoan, trước nay chưa từng quậy phá Từ Tấn.Từ Tấn thả tay ra, nhấc lên áo thun để em gái trốn vào, "Đợi mưa tạnh một chút, chúng ta liền về nhà."-tbc--------------Con người là tồn tại đáng sợ hơn quỷ dữ, những kẻ ấu dâm và bạo hành trẻ nhỏ không thể được tha thứ.Nữu Nữu à, em xứng đáng được thương yêu và bù đắp huhuhuhu 😭
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz