ZingTruyen.Xyz

Tam Ngung Dm Sau Khi Ket Hon Voi Nhan Vat Phan Dien Tan Tat Loc Thap

Chương 6/119: Đãi ngộ của chồng chưa cưới
Editor: Nguyệt Tịnh Quân.
________

Thẩm Từ không tự chủ được mà thân thể cứng đờ, Tần Ức đã để tay lên phím đàn, cậu phải đành thôi không hỏi thêm gì nữa, tập trung vào đàn dương cầm.

Ngón tay nam nhân tái nhợt dừng chốc lát trên phím đàn, cuối cùng cũng nhấn xuống, 5 tháng không tiếp xúc dương cầm tay có chút không quen, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy nốt đầu, hắn một lần nữa tìm về cảm giác, theo sách nhạc mà đàn.

Thẩm Từ nhìn chằm chằm tay hắn, đó chắc chắn là một đôi thích hợp để chơi dương cầm, tiếng đàn từ đầu ngón tay hắn thoát ra, giống như tự nhiên mà thành, làm người ta không dời nổi mắt, cũng không thể ngừng lắng nghe.

Nhưng rất nhanh, cái "tự nhiên mà thành" ấy bị hành động dừng lại đột ngột đánh gãy.

Mi tâm Tần Ức nhíu lại, thân thể khẽ khựng lại.

Thẩm Từ ngẩng đầu, biết được chỗ hắn dừng lại, bất ngờ nó là đoạn trên sách nhạc cần dùng đến bàn đạp.*

*Bàn đạp: hay Pedal piano là cần điều khiển nằm dưới đàn, thường dùng chân để điều khiển. Có 3 cần Pedal, Soft Pedal (giảm âm), Damper Pedal (tăng âm), và Sostenuto Pedal (giảm âm đến mức nhỏ nhất, dùng cho học tập cá nhân).

Cậu nhìn Tần Ức mà lòng không khỏi căng thẳng.

Vài giây sau, nam nhân một lần nữa nhấn xuống phím đàn, ở trong tình huống không có bàn đạp hỗ trợ mà tiếp tục đàn.

Nội tâm Thẩm Từ khó chịu không tả nổi, cậu rủ mắt nhìn đôi chân không thể cử động của đối phương, mím chặt môi.

Bàn đạp là linh hồn của dương cầm.

Mặc dù hoàn toàn không cần sử dụng bàn đạp thì vẫn có giai điệu này nọ, nhưng nó chỉ là số ít, còn đại đa số bản nhạc dương cầm, bàn đạp ít hoặc nhiều sẽ phát huy tác dụng, trong một vài trường hợp chuyên nghiệp, nhất là bài nhạc biểu diễn trong nhạc hội quy mô lớn, bàn đạp càng không thể thiếu, không cách nào sử dụng bàn đạp đối với Tần Ức chính là đả kích trí mạng.

Nghiêm trọng mà nói chính là "Người này không còn cách nào lên sân khấu biểu diễn" .

Nhà dương cầm ở cái tuổi hai mươi sáu tươi trẻ, như mặt trời ban trưa ngã từ trên cao xuống, nếu theo như kịch bản nguyên tác thì hắn vĩnh viễn không thể đứng lên.

Thẩm Từ không biết năm tháng này hắn trải nỗi tuyệt vọng như thế nào, mới có thể khiến hắn đến ý muốn chạm vào đàn cũng không có, để món đồ trước kia ngày ngày làm bạn bị thất sủng mà im hơi lặng tiếng trong phòng đàn.

Cậu nhịn không được nhìn người bên cạnh nhiều thêm một tẹo, ánh mắt từ một bên mặt trượt xuống, khẽ đảo qua sống lưng thẳng tắp thon gầy, cuối cùng dừng lại ở bên eo.

Rất gầy.

Trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một ý niệm kỳ quái.

Muốn ôm lấy hắn.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng đàn đã ngừng lại, thanh âm Tần Ức trầm thấp lọt vào tai: "Nhìn sách."

Thẩm Từ hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt trên người đối phương, nhỏ giọng nói: "Xin...xin lỗi."

Á á, mất mặt quá đi.

Rõ ràng Tần Ức không quay đầu nhìn, làm sao biết cậu đang nhìn hắn!

Thẩm tiểu thiếu gia nhìn lén bị bắt tại trận xấu hổ muốn đào lỗ chui, ép mình tập trung vào dương cầm, không dám tiếp tục nhìn Tần Ức dù chỉ một chút.

Thế nhưng hai người ngồi gần như vậy, tập trung kiểu gì được...

Tần Ức không nói thêm gì, tiếp tục đánh đàn, tiếng đàn cũng lôi được lý trí của Thẩm Từ về từ từ, rốt cuộc cũng phát hiện ra đối phương không ngừng lặp lại một đoạn nhạc ngắn, vừa đúng là đoạn cậu đàn khá kém.

Mặc dù cậu có thể đàn hoàn chỉnh bài nhạc một cách trôi chảy, nhưng có nhiều chỗ dù đàn như thế nào cũng cảm thấy không đúng-- Tần Ức đang giúp cậu đắp lại lỗ hổng.

Nhưng bởi vì không thể sử dụng bàn đạp, hắn chỉ có thể dựa vào kỹ xảo ngón tay làm hết khả năng tạo ra thanh khí như khi sử dụng bàn đạp, kỹ xảo như vậy rất khó làm được, mà không phải bản nhạc nào cũng có thể áp dụng, không thể tạo âm thanh trăm phần trăm như lúc dùng bàn đạp, nếu như diễn tấu ở tình trạng đó trong thời gian dài ai cũng đều vô cùng mệt muốn thăng.

Vừa nghĩ tới tình trạng thân thể Tần Ức như thế còn muốn dạy cậu đánh đàn, Thẩm Từ cảm giác mình bị giao phó sứ mệnh trọng yếu, toàn thân bật mode nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu cẩn thận lắng nghe.

Hai người cũng không có giao lưu nói chuyện, chỉ có tiếng đàn quang quẩn không ngừng trong phòng, tiếng nhạc du dương làm người ta không tự chủ được đắm chìm trong đó, Thẩm Từ vừa nghe vừa cảm ngộ, ghi nhớ từng giai điệu, nó ẩn chứa tình cảm gì.

Không có một ai hiểu rõ nội hàm bản nhạc muốn biểu đạt hơn so với người sáng tác ra nó.

Hai người không nói chuyện với nhau, cứ người dạy người học như thế nửa giờ, chờ đến lúc Tần Ức ngừng lại, hai tay hắn hình như có chút run rẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn vội vàng rời khỏi ghế đàn về lại xe lăn, khó khăn duy trì ngữ khí trấn định: "Tôi mệt rồi, tự cậu luyện đi."

Thần hồn Thẩm Từ còn đang đắm chìm trong tiếng đàn chưa về, vô thức đáp lời, đợi đến lúc cậu kịp phản ứng mới phát hiện Tần Ức đã đi rồi.

Bởi vì quá chuyên chú, cậu không phát hiện ra đối phương dị thường, cho là hắn mệt thật muốn về nghỉ ngơi, bèn điều chỉnh chỗ ngồi bắt đầu tự mình luyện tập.

*

Tần Ức điều khiển xe lăn trở lại phòng ngủ.

Hắn vừa vào phòng chuyện đầu tiên chính là khóa trái cửa phòng.

Xe lăn dừng ở bên giường, hắn khó khăn chống đỡ mép giường, dường như khó mà chống đỡ được trọng lượng thân thể, gần như cả người đều nằm ở trên giường.

Hai chân truyền đến đau đớn co rút kịch liệt, phảng phất có một đôi tay xé rách từng tế bào thần kinh, đau đớn một đường trèo lên bên eo, lan đến trên lưng, khiến hắn không ngăn nổi toàn thân đều run rẩy co rút, lúc này mới bất đắc dĩ rời khỏi phòng đàn, một mình trốn về phòng.

Có lẽ vì hắn ngồi trước dương cầm thời gian dài, nên hôm nay thời gian cơn đau tới sớm hơn.

Nhưng "thời gian dài" cùng lắm chỉ nửa giờ, so với thời gian trước kia hắn mỗi ngày luyện tập, căn bản chỉ như hạt cát giữa sa mạc.

Nam nhân nằm ở bên giường thở hổn hển, trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, gân xanh cũng nổi gồ hết cả lên, gần như sức cùng lực kiệt.

Hồi lâu, hắn cố hết sức chống thân thể đem mình chuyển lên giường, lập tức đưa tay sờ tới tủ đầu giường, tựa như nghĩ đến lấy thứ gì đó từ ngăn kéo.

Nhưng tay hắn mới đưa tới nửa đường không hiểu sao lại ngừng lại, ngón tay dừng lại ở giữa không trung mấy giây, sau lại đổi hướng đến tủ đầu giường lấy một hộp kẹo trong suốt.

Kẹo trong hộp trong suốt chỉ còn một nửa, chính là loại kẹo hoa quả thường thấy trên thị trường, giấy gói kẹo bọc bên ngoài có thể phản xạ ra màu sắc sáng chói dưới ánh mặt trời, giống như đúc cái giấy gói kẹo kẹp trong cuốn sách kia.

Đầu ngón tay hắn run rẩy lấy ra một viên kẹo, lột giấy gói kẹo xong nhét vào miệng, kẹo hoa quả giá rẻ không khó ăn, nhưng cũng không thể nói là mỹ vị, lúc này lại có tác dụng so với bất cứ loại thuốc nào, hắn khó khăn trở mình, nằm dài trên giường.

Vị giác cảm nhận được vị ngọt, suy nghĩ điên cuồng trong lòng dần bình ổn, Tần Ức nhắm mắt lại, nghe được tiếng đàn mờ hồ từ phòng đàn truyền qua.
*

Thẩm Từ một mình ở phòng đàn hai giờ luyện tập.

Lần đầu tiên trong đời có thể thoải mái mà đánh đàn như vậy, bởi vì quá hưng phấn nên không để ý đến thời gian trôi qua, thẳng đến khi quản gia vào gọi cậu ăn cơm, lúc này mới như tỉnh dậy từ trong mộng.

Luyện đàn không ngừng nghỉ làm ngón tay nóng bừng, đầu ngón tay đều đỏ ửng, cậu lưu luyến không nỡ đóng nắp đàn lại, đứng dậy hoạt động giãn gân cốt cứng ngắc do ngồi quá lâu.

Giờ đã hơn bảy giờ tối, cậu đi theo quản gia vào phòng ăn, phát hiện vẫn chỉ có một mình cậu, nhịn không được hỏi: "Tần. . . Ức anh ấy không ra sao ạ?"

Mém tí lại quen mồm gọi Tần thiếu rồi.

"Tần thiếu cậu ấy quen ăn trong phòng, đã đưa đồ ăn qua rồi." Quản gia nho nhã lễ độ, "Cơ thể cậu còn đang phát triển, nhớ ăn nhiều một chút."

Thẩm Từ trong lòng thầm nghĩ cậu muốn ăn ít cũng không được a, cơm Tần gia thực sự là ăn ngon quá trời quá đất luôn, cậu đã lớn như vậy chưa từng được ăn đồ ăn ngon như thế, mỗi bữa đều ăn đến thoả mãn.

Tần Ức không ra, cậu đành phải một người chiến hết bữa tối, lên lầu trở lại phòng mình chuẩn bị tắm rửa.

Hôm qua cậu tới thì lăn ra ngủ, không kịp cẩn thận sửa soạn lại đồ, cậu lấy một bộ từ vali ra để đi tắm còn lại định treo vào tủ quần áo, nhưng khi vừa mở cửa tủ ra không khỏi sửng sốt.

Thế mà trong tủ lại treo đầy quần áo?

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nghĩ đến căn phòng này trước kia từng có người ở, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, Tần gia là nơi nào, không có khả năng lòi ra sơ suất kiểu "người ở phòng này đã dọn đi lại không bứng luôn quần áo theo" như thế được.

Nên là cậu đưa tay lấy một bộ đồ từ trong tủ ra, ướm thử lên người mình liền thấy vừa vặn.

Phong cách kiểu dáng của mấy bộ đồ này vừa hay phù hợp với độ tuổi của cậu.

Thẩm Từ kinh ngạc mở to mắt.

Đống đồ này...Là Tần Ức chuẩn bị cho cậu?

Tần Ức làm sao biết được số đo quần áo của cậu!

Sau khi Thẩm Từ khiếp sợ xong, đặc biệt vui vẻ -- Tần Ức không chỉ đưa dương cầm cho cậu đàn, còn mua quần áo cho cậu, cái này rõ ràng là đãi ngộ của chồng chưa cưới ó!

Cậu hiện tại càng thêm chắc chắn "tra tấn nhân vật chính thụ đến chết" là chuyện không thể xảy ra.

Bởi vì rất hưng phấn, cậu lấy một bộ đồ ngủ từ đống quần áo trong tủ, không thèm lâm hạnh mấy vị tự mình mang đến, tắm rửa xong mặc "áo ngủ Tần Ức chuẩn bị cho cậu", khoé miệng nhếch lên mãi không chịu hạ xuống.

Từ xế chiều đến bây giờ cậu vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái hưng phấn quá độ, mặc dù thân thể mệt muốn chết, nhưng đầu óc vẫn còn tinh thần dzẫy đầm nên cậu muốn ngủ cũng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy tựa đầu giường, dùng di động lên mạng.

Cậu tìm kiếm video Tần Ức diễn tấu cá nhân trước kia.

Video rất nhiều, nhưng phần lớn đều không phải dùng dụng cụ chuyên nghiệp thu âm, âm thanh không tốt lắm, muốn thưởng thức âm nhạc cũng quá miễn cưỡng.

Cậu lúc đầu cũng không vì mục đích nghe nhạc, cậu chỉ xem người trong video, đại não hưng phấn đại dần bình thường lại tâm tình có chút khó chịu.

Kia là dáng vẻ hăng hái của vị thiên tài dương cầm.

Hắn vốn nên sống trong tiếng vỗ tay như sấm động, đứng ở nơi vạn chúng phía dưới chăm chú nhìn lên, mà không phải giống như bây giờ, tự giam mình ngăn cách trong biệt thự.

Thẩm Từ nhắm mắt lại, trong đầu có một ý niệm mãnh liệt.

Cậu muốn cứu hắn.

Muốn giúp Tần Ức trở lại nơi vốn thuộc về hắn.

Nghĩ như vậy, cậu mơ mơ màng màng ngủ mất, đầy đầu toàn "Tần Ức" nên không muốn nghỉ ngơi, cậu ngủ đặc biệt nông, hình như mơ rất nhiều thứ, cho đến khi mở mắt ra lại quên mất mình thấy cái gì.

Trong phòng một mảnh đen kịt, cậu cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua -- hai giờ rưỡi sáng.

Cậu còn cho là mình ngủ thật lâu, ngỡ là đã sang ngày mới rồi chứ.

Thẩm Từ ngáp một cái, đứng lên đi vệ sinh, vừa xả xong nước, liền nghe phía ngoài truyền đến âm thanh "Ba" vang dội, giống như cái gì bị đập vỡ.

Thanh âm rất xa, tựa hồ là từ lầu một.

Cậu giật mình, cơn buồn ngủ nháy mắt tiêu tán, thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt...đừng nói là Tần Ức nha?

Thẩm Từ không nghĩ nhiều người đã lao xuống lầu, phát hiện phòng ăn mở đèn, động tĩnh hình như là từ nơi này phát ra.

Cậu vừa mới đi vào đã bị mùi rượu xộc vào mũi, trên mặt đất là cái bình rượu bị đập vỡ, chất rượu trong suốt chảy đầy sàn.

Sau đó, cậu liền thấy Tần Ức ngồi trên xe lăn, nam nhân trên xe lăn nhịn không được ho khan vài tiếng, cứng ngắc ngẩng đầu, bị rượu cay sặc đến hai mắt đỏ hoe.

Hai người đối mặt vài giây, Thẩm Từ vừa định mở miệng hỏi một câu "Anh ổn chứ", liền thấy đối phương đột nhiên thao tác tay cầm, cực nhanh rời khỏi phòng ăn.

Thẩm Từ vô thức đưa tay ngăn cản, chậm mất một giây, liền vội vàng xoay người đuổi theo, hô: "Tần Ức!"

Cậu bước nhanh đuổi kịp, thấy Tần Ức điều khiển xe lăn trở lại phòng ngủ, có ý đồ đóng cửa.

Không biết vì cái gì, trong lòng Thẩm Từ có cảm giác bất an mãnh liệt, cảm thấy đối trạng thái phương bây giờ vô cùng kỳ quái, điều này khiến cậu quên đi lời dặn "Chớ trêu chọc Tần Ức", không suy nghĩ gì nhiều tiến lên đẩy cửa không cho đối phương đóng cửa lại.

Cửa phòng ngủ bị hai người đẩy tới ngăn lui, chậm chạp không thể đóng lại, mà sức lực Tần Ức cũng không lớn giống như trong tưởng tượng của Thẩm Từ, hai người giằng co mấy giây, thế mà thật sự bị cậu đẩy ra.

Trong phòng một màu đen kịt, cậu có thể nghe được tiếng thở dốc của đối phương, trong lòng không khỏi kinh ngạc -- Tần Ức đến cùng là xảy ra chuyện gì, khuya khoắt đi uống rượu, đập bể bình rượu, thậm chí đến sức lực cưỡng ép đóng cửa cũng không có?

Dự cảm bất thường trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt, trực tiếp xông vào phòng, liền nghe thấy Tần Ức khàn giọng nói: "Ra ngoài."

Thanh âm còn muốn khàn hơn lúc ban ngày nữa.

Là do uống rượu sao?

Thẩm Từ không những không đi ra còn nhích nhích người về phía trước, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua cửa phòng, đáp thẳng lên người Tần Ức.

Cậu nhìn thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, cái trán phủ đầy mồ hôi lạnh, cả người đều đang phát run.

Nhìn thấy cậu tới gần, xe lăn lần nữa lui lại, triệt để ẩn mình trong bóng tối, thanh âm Tần Ức ẩn ẩn tức giận: "Ra ngoài!"

Thẩm Từ mắt điếc tai ngơ, một phát nắm lấy tay hắn, liền cảm nhận được mấy ngón tay kia lạnh buốt, kiềm chế không được mà run rẩy.

Tần Ức đại khái không nghĩ tới thiếu niên này lại to gan như vậy, dừng một chút, mới dùng hết sức lực cuối cùng tránh khỏi tay cậu, lần thứ ba mệnh lệnh: "Ra ngoài."

Thẩm Từ quay người đi đến cửa, ngay lúc Tần Ức nghĩ đối phương rốt cục bị hắn quát chạy đi, thoáng buông lỏng một chút, thì thấy cậu đóng lại cửa phòng ngủ cũng thuận tay khóa trái, triệt để nhốt luôn hai người ở trỏng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Chú thích: "Bàn đạp là linh hồn dương cầm", xuất phát từ nhà dương cầm Rubin Stan.

******
Đen tối cùng Nguỵt:

Tần Ức: Ra ngoài!

Tiểu Thẩm: Tôi chơi hệ hưởng "thụ", cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz