ZingTruyen.Xyz

Tam Ngung Dm Sau Khi Ket Hon Voi Nhan Vat Phan Dien Tan Tat Loc Thap

Chương 12: Bình dấm Tần thiếu.

   Thẩm Từ lên xe không bao lâu, liền nhớ hình như mình quên mất chuyện gì đó.

     Cậu muốn ra ngoài, vẫn chưa nói một tiếng với Tần Ức.

     Bây giờ cũng đã giữa trưa, Tần Ức cũng nên dậy rồi, nếu dậy xong phát hiện cậu không có ở nhà, sẽ có phản ứng gì nhở?

     Trong nguyên tác, Thẩm tiểu thiếu gia nhiều lần muốn chạy trốn khỏi Tần gia, đều bị Tần Ức bắt trở về, mỗi một lần bị bắt lại, đều sẽ lãnh trọn tức giận lẫn trừng phạt của Tần thiếu, lần sau so với lần trước càng thêm nghiêm khắc.

     Đương nhiên, hiện tại Tần Ức chắc chắn sẽ không làm như thế, Tần gia cho phép cậu tự do ra ngoài, đã nói lên việc "Cầm tù" căn bản sẽ không phát sinh.

     Nhưng cậu vẫn lo Tần Ức sẽ tức giận, không phải giận cậu ra ngoài, mà giận  cậu đi ra ngoài không nói với hắn.

     Vì vậy Thẩm Từ lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Tần Ức, lại phát hiện —— cậu căn bản không có thêm Wechat của Tần Ức a!

     Đến Tần gia đã nhiều ngày, thế mà cậu lại quên trao đổi phương thức liên lạc với hôn phu mất tiêu!

     Thẩm Từ bị sơ suất của bản thân doạ sợ, một lời khó nói hết ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vị vệ sĩ ngồi bên cạnh: "Cho hỏi, có cách nào liên lạc với Tần Thiếu không?"

     Bảo tiêu lộ ra nét mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi Thẩm tiểu thiếu gia, mỗi lần có việc đều là quản gia liên hệ với chúng tôi, liên lạc với Tần Thiếu... Chúng tôi cũng không rõ."

     Thẩm Từ chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tài xế, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu lắc đầu.

     Toang hoác rồi.

     Nhưng mà Tần Ức người này cũng thật là, bình thường không liên lạc với bên ngoài ư, sao mà muốn làm gì cũng khó như vậy chứ.

     Sau tai nạn liền tự giam mình trong biệt thự, trước tai nạn cũng thế hử?

     Thẩm Từ có chút đau đầu cất điện thoại, tự an ủi mình nói cho quản gia, quản gia nhất định sẽ nói lại với Tần Ức.

     Hi vọng lúc cậu về Tần Ức không có nổi lửa thiêu sống cậu.

     Xe rất nhanh đến trước nhà Lý Tử Tinh, địa chỉ là  do Thẩm Từ nói cho tài xế biết, mặc dù cậu không có ký ức của nguyên chủ, nhưng nội dung từng có trong nguyên tác cậu cơ bản đều nhớ, cũng bao luôn địa chỉ nhà của bạn học.

     Nhà Lý Tử Tinh là một biệt thự nhỏ độc lập hai lầu, mặc dù còn kém rất rất xa Tần gia với Thẩm gia, nhưng cũng thuộc loại có tiền, bởi vậy, nguyên chủ mới không có phòng bị gì vị bạn thân này, cảm thấy Lý Tử Tinh không thiếu tiền làm sao có thể nhớ thương dây chuyền của nguyên chủ được.

     Thẳng đến khi bị Lý Tử Tinh đẩy cho rớt hồ, nguyên chủ còn không thể tin được đây là sự thật.

     Thẩm Từ nhìn căn nhà hai lầu trước mắt, đáy lòng dâng lên cảm giác chán ghét, tựa như ngày đó lúc rơi xuống nước, bị nước hồ lạnh lẽo tràn qua miệng mũi, áp lực làm người ta hít thở không thông.

     Mặc dù cậu không phải là nguyên chủ, nhưng những chuyện kia thật giống như cậu tự mình trải qua, dễ nảy sinh đồng cảm.

     Thiếu niên quay đầu, đôi mắt luôn ôn hòa vô hại lại trầm tĩnh đến phát lạnh, cậu nhẹ nhàng mở miệng: "Chú ơi, chú gõ cửa thay cháu được không? Cháu sợ cậu ta nhìn thấy cháu đứng ngoài cửa, có khi sẽ không mở cửa."

     "Được chứ, " vệ sĩ lập tức mở cửa xuống xe, "cậu chờ một lát."

     Bây giờ đang kì nghỉ hè, Lý Tử Tinh hiển nhiên sẽ ở nhà, rất nhanh cửa được mở ra, một thiếu niên tuổi xấp xỉ với Thẩm Từ đi ra: "Ai vậy?"

     Thẩm Từ ngay lúc này xuống xe, Lý Tử Tinh lập tức chú ý tới cậu, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đưa tay chỉ chỉ cậu: "Thẩm Từ? !"

     Sắc mặt Lý Tử Tinh nháy mắt trắng bệch, lập tức muốn đóng cửa, lại bị vệ sĩ nhanh tay giữ lại, Thẩm Từ không nhanh không chậm đi tới trước mặt cậu ta, hơi nghiêng đầu nhìn: "Lâu rồi không gặp. Không mời tôi vào ngồi một chút ư?"

     Lý Tử Tinh một bộ như gặp phải quỷ, quay đầu liền muốn chạy.

     Còn chưa kịp chạy bước thứ hai đã bị vệ sĩ xách về, bắt chéo hai tay sau lưng giữ đến trước mặt Thẩm Từ: "Thẩm tiểu thiếu gia, cậu xem có muốn đưa cậu ta tới gặp Tần thiếu không?"

     Đưa đến gặp Tần thiếu?

     Lý Tử Tinh nghe xong lời này, đồng tử co rút lại, hai chân mềm nhũn quỳ xuống tại chỗ, nước mắt với mồ hôi lạnh cùng lúc thi nhau chảy ròng ròng: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thẩm Từ, xin cậu bỏ qua cho tôi!"

     Phản ứng thái quá làm Thẩm Từ giật mình lui lại một bước, trong lòng tự hỏi hung danh vị hôn phu nhà mình thật sự khoa trương như vậy sao, chỉ là nói ra hai chữ "Tần thiếu" đã nhũn chân vội quỳ xuống luôn?

     Cậu nghĩ nghĩ phong cách của Tần Ức, liền từ chối đề nghị của vệ sĩ: "Không cần, chuyện của mình, cháu sẽ tự giải quyết."

     Cậu nói xong cúi người, đưa tay đến trước mặt Lý Tử Tinh: "Trả đồ lại cho tôi."

     Lý Tử Tinh cơ thể run lên một cái, không dám tin mà ngước mắt nhìn cậu: "Đồ...đồ gì cơ? Đẩy cậu xuống hồ là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu! Thực sự xin lỗi, rất xin lỗi!"

     Thẩm Từ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn lặp lại: "Trả dây chuyền lại cho tôi."

     Lý Tử Tinh bật thốt: "Tôi không có lấy dây chuyền của cậu a!"

     Cậu ta phản bác quá nhanh, tựa như có tật giật mình, sau khi nói xong cũng tự mình ý thức được nói sai, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu thật sâu.

     "Tôi không có thời gian lãng phí miệng lưỡi với cậu, trả dây chuyền cho tôi, về sau tôi sẽ không tới tìm cậu nữa, coi như tôi chưa bao giờ  có người bạn như cậu. Nếu như cậu không trả —— "

     Cậu dừng một chút: "Tôi nhớ hình như cậu cũng không biết bơi."

     Lý Tử Tinh nghe vậy, sắc mặt một trận xanh đỏ tím zàng, toàn thân cậu ta run rẩy, dùng sức cắn môi, ngập ngừng nói: "Dây chuyền...không ở chỗ tôi."

     Thẩm Từ sầm mặt lại: "Cái gì?"

     "Tôi...tôi gửi nó về cho ông bà rồi!" Lý Tử Tinh thần sắc bối rối, vội vàng giải thích nói, "Tôi sợ cậu đến đòi, nên trực tiếp gửi về nhà!"

     "Gửi về chỗ ông cậu?" Thẩm Từ nửa tin nửa ngờ, "Không phải nói cậu rất thích sợi dây chuyền đó sao, phí nhiều tâm sức lấy của tôi, lại không đeo ở trên người, ngược lại gửi về chỗ ông của cậu?"

     "Tôi...tôi..." Lý Tử Tinh ánh mắt trốn tránh, ấp úng nói, "Dù sao khi đại học khai giảng tôi cũng đi khỏi, chờ thêm hai năm cậu quên chuyện này đi, tôi lại lấy dây chuyền về."

     Thẩm Từ nghĩ cũng đúng, lúc trước cậu tạm nghỉ học một năm, khai giảng sẽ học lớp mười hai, Lý Tử Tinh thì đã tốt nghiệp trung học, đến lúc đó hai người mỗi người đi một ngả, nếu cậu không kịp lúc đến đòi, khó nói lại tiện nghi cho cậu ta.(¹)

(¹)nguyên zăn: 真被他捡了便宜也说不定。Khum hỉu, lại chém :>

     Lý Tử Tinh giống như sợ cậu không tin, lại nói: "Ba ngày! Cho tôi thời gian ba ngày, để tôi nói ông tôi gửi lại dây chuyên cho cậu, trong vòng ba ngày nhất định tới!"

     Cổ họng cậu ta nghẹn ngào, nước mắt càng chảy càng nhiều: "Xin cậu, đừng giao tôi cho Tần thiếu. . ."

     Thẩm Từ không thể hiểu nẩu.

     Tần Ức thật sự dọa người như vậy sao?

     Lý Tử Tinh đã đáp ứng trả lại dây chuyền, cậu cũng không muốn dây dưa gì thêm: "Được, tôi liền tin cậu thêm một lần, chẳng qua tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ đến việc chạy trốn trong ba ngày này, cho dù cậu chạy tới đâu, muốn tìm cậu cũng dễ như trở bàn tay."

     Lý Tử Tinh nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ không chạy..."

     Thẩm Từ đưa mắt nhìn vệ sĩ một cái, ra hiệu chú có thể buông tay, vệ sĩ buông Lý Tử Tinh ra, giống như uy híp nói: "Thẩm tiểu thiếu gia, có muốn phái người giám thị hắn không?"

     Lý Tử Tinh ngã ngồi trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt, con ngươi tan rã, nhìn qua hẳn bị dọa cho sợ không nhẹ.

     "Không cần," Thẩm Từ nói, "chúng ta đi thôi."

     Hai người vứt Lý Tử Tinh bị doạ sợ ra sau, vừa mới bước chân ra khỏi cửa, vệ sĩ đột nhiên biến sắc, một tay bảo hộ Thẩm Từ sau lưng: "Ai? !"

     Thẩm Từ bị chú làm cho giật mình, vừa nghiêng đầu, liền thấy một người đứng ở ngoài cửa.

     Một nam nhân khá đập chai, tuổi ước chừng hai bảy hai tám, anh cũng chú ý tới Thẩm Từ, nhìn cậu ôn hòa mỉm cười.

     Thẩm Từ dừng lại, cảm thấy người này có chút quen thuộc.

     Cỗ thân thể này phản ứng nhanh hơn não,  thiếu niên ngạc nhiên mở to mắt, vẻ vui nhuộm đầy đuôi lông mày: "Ôn Dao ca!"

     Mặt mày vốn toàn địch ý của vệ sĩ có chút sửng sốt, hết nhìn người này rồi nhìn người kia: "Hai người quen nhau hả?"

     Thẩm Từ bước nhanh về phía trước, trực tiếp nhào vào ngực nam nhân, cậu ngẩng đầu lên, vừa vui vừa ủy khuất hỏi: "Mấy ngày này anh đi đâu vậy? Sao không liên lạc với em a."

     Ôn Dao, vệ sĩ riêng của nguyên chủ.

     Từ lúc nguyên chủ còn rất nhỏ đã bồi ở bên cạnh cậu, cùng cậu lớn lên bên nhau, mười mấy năm trôi qua, quan hệ của hai người còn hơn cả anh em ruột thịt.

     Cũng bởi vậy, cho dù Thẩm Từ không có ấn tượng với hình dáng của anh, thì bản năng của cơ thể này đã nhận ra anh chính là Ôn Dao, cho nên tâm tình mới kích động như vậy.

     Ôn Dao cúi đầu xuống, vỗ nhẹ bả vai của thiếu niên, ôn nhu nói: "Anh xin lỗi, đi làm chút việc riêng nên tới trễ."

     Nhìn thấy cử chỉ hai người thân mật như vậy, chú vệ sĩ đứng bên cạnh ho khan một cái: "Thẩm tiểu thiếu gia, chúng ta bây giờ về Tần gia chứ?"

     Thẩm Từ buông tay ra, từ trong hưng phứn "gặp lại Ôn Dao" tỉnh táo lại, do dự trong chốc lát, nói: "Ôn Dao ca, em... Hiện tại ở chỗ Tần thiếu, có thể về sau không...."

     "Là Tần thiếu gọi anh tới."

     "Gì cơ?" Thẩm Từ sửng sốt, "Anh quen với Tần Ức sao?"

     "Chưa tới mức quen biết, " không biết làm sao, gương mặt luôn phảng phất ý cười của Ôn Dao, lúc nói về "Tần Ức" lại thoáng thu lại ý cười, "Có thể là hắn thăm dò được em có vệ sĩ riêng, nên liên lạc với anh, muốn anh tiếp tục ở cạnh em, bảo vệ an toàn của em."

     Tin tức này quả thực khiến Thẩm Từ ngoài ý muốn, đồng thời cũng rất kinh hỉ: "Thật sao? Vậy có phải  là về sau anh ở cùng với em không?"

     "Có lẽ...coi là thế đi."

     "Tốt quá đi, " Thẩm Từ quá kích động, coi nhẹ  ngữ khí quái dị của anh, hứng thú bừng bừng lôi kéo anh lên xe, "em còn đang lo không biết nên nói với Tần Ức thế nào, ảnh lại liên lạc với anh, vậy thì dễ rồi."

     Ôn Dao cười cười, không nói gì.

     Lý Tử Tinh đã đáp ứng trả lại dây chuyền cho cậu, lại gặp được Ôn Dao quả là "niềm vui ngoài ý muốn", Thẩm Từ đi ra ngoài một chuyến có thể nói thu hoạch tương đối khá, trên đường về còn hào hứng đi mua kẹo với chocolate.

     Thời gian đã vào bữa trưa, Thẩm Từ có chút đói, chờ không kịp muốn về nhà ăn cơm. Cậu dẫn theo Ôn Dao vào cửa lớn Tần gia, mang dép xong liền vọt vào phòng khách.

     Tần Ức khó có lúc không ở trong phòng riêng, xe lăn dừng bên cạnh tủ rượu, hắn hình như đang chọn rượu đỏ, nghe thấy tiếng người về, lại vụng trộm nhìn về phía cửa lớn.

     Thẩm Từ trực tiếp nhào về phía hắn, bởi vì kích động gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, càng lộ ra sắc đẹp câu nhân.

     "Ca ca, em về rồi này, " Thẩm Từ ngừng ở trước mặt hắn, "Em còn dẫn theo một người cùng về nữa á!"

     Cậu nói xong ôm chặt cánh tay Ôn Dao, kéo anh tới trước mặt Tần Ức: "Giới thiệu một chút, Ôn Dao ca, vệ sĩ của em...À, hai anh đã liên lạc với nhau, chắc là không cần em giới thiệu nữa đâu ha."

     Sắc mặt Tần Ức vốn đang rất bình tĩnh, lúc nghe thấy ba chữ "Ôn Dao ca" đột nhiên rùng mình, bàn tay đang cầm chai rượu đỏ bỗng nhiên siết chặt lại.

     Ôn Dao...ca?

     Hoá ra "Ca ca", không phải là xưng hô cho riêng ai?

     ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

     Ầy dà dà, vại dấm nhà ai bể giữa đường thế kia nhể?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz