Tam Ngung Dm Sau Khi Ket Hon Voi Nhan Vat Phan Dien Tan Tat Loc Thap
Chương 10/120, 03/07/2022.
Editor: Nguỵt (Trùi ui tui đêy, tái giá...à tái xuất giang lake gòi đêy). Tên chương tự tui đặt, mà k đặt theo tác giả nhé.
____________Chưa beta nha___________Chương 10: Lét lút sưởi ấm. Phòng tắm đột nhiên lâm vào trầm mặc. Thẩm Từ cầm khăn lông giúp hắn lau tóc, đợi nửa ngày không nhận được câu trả lời, không khỏi nghi hoặc "hửm" một tiếng. Tần Ức lúc này mới lên tiếng: "Cha cậu nói cho tôi." Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, nhưng vì cúi đầu, đối phương không nhìn thấy, như là sợ cậu không tin, lại bổ sung nói: "Lúc trao đổi điều kiện hợp đồng, có nói vài thứ liên quan đến cậu, nên biết đôi chút." Thẩm Từ có chút hoài nghi —— người cha rác rưởi kia của nguyên chủ thật sự sẽ quan tâm đến số đo quần áo của con mình sao? Nhưng trước mắt cũng không có đáp án nào hợp lý, cậu tạm thời tin, đưa tay vớt vị hôn phu nào đó hành động bất tiện từ trong bồn tắm lên, đưa áo cho hắn tự mặc, lại ngồi xổm giúp hắn lau hai chân. Nếu như không chú ý mấy vết xanh xanh tím tím trên đùi hắn, thì đôi chân này xác thực rất đẹp, thon dài thẳng tắp, chỉ là quá gầy, Thẩm Từ không phân biệt được "Gầy" này là do thân hình hắn gầy hay là bởi teo cơ mà ra, hoặc có thể là cả hai. Cậu lau đi nước trên đùi Tần Ức, giúp hắn thay xong quần áo sạch, dìu hắn trở lại trên xe lăn, nhìn thoáng qua mái tóc còn chút ẩm ướt của hắn, thật tâm khen một câu nói: "Ca ca tắm xong rất đẹp trai nha." Tần Ức mím môi, không nói gì, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng tắm. Thẩm Từ cũng đi theo hắn ra ngoài, tìm máy sấy giúp hắn sấy tóc, Tần Ức theo bản năng né tránh: "Tôi có thể tự mình làm."
Thẩm Từ lời ít mà ý nhiều: "Trả công anh dạy em học đàn." Tần Ức đành phải ngậm miệng. Bởi vì hắn tránh né, áo ngủ vốn cột không cẩn thận nên bị lệch, Thẩm Từ rủ xuống mắt, liền thấy một mảnh làn da tái nhợt trên ngực, phía trên da có một vết sẹo kì quái. Vết sẹo màu sắc rất nhạt, đại khái dài ba centimet, nếu không phải đặc biệt chú ý sẽ không thấy, bình thường sẽ bị quần áo hoàn toàn che đi, vừa rồi trong phòng tắm sự chú ý của cậu đều đặt trên đùi Tần Ức, bây giờ mới phát hiện. Thế là cậu tắt máy sấy, tò mò hỏi: "Đây là do tai nạn để lại sao?" Tần Ức dừng lại, lập tức cột chặt dây áo ngủ lại: "Không phải." Không phải? Thẩm Từ suy nghĩ một chút, sẹo trên người Tần Ức hình như tập trung ở lưng eo cùng hai chân, trước ngực xác thực không có, mà vết sẹo này cùng cái khác không giống nhau, tựa như là vết thương cũ lâu năm. Mấu chốt nhất chính là....vị trí gần tim vô cùng. Thẩm Từ bỗng nhiên có loại suy đoán không tốt lắm, rất muốn hỏi sâu thêm một chút, nhưng Tần Ức rõ ràng không muốn nói thêm nữa, trực tiếp đổi đề tài: "Cậu cũng đi tắm đi."
Thẩm Từ trên người bị ướt, quần áo dính sát trên da, rất khó chịu. Cậu thấy cảm xúc kháng cự của Tần Ức lộ ra rõ ràng, đành thôi không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đáp: "Được." Tóc Tần Ức cơ bản đã khô, bị máy sấy thổi có chút nóng, cũng đem khí tức u ám lãnh liệt trên người hắn hòa tan không ít, lộ ra chút nhu hòa. Thẩm Từ về phòng mình, lấy hai bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, xong lại chạy xuống phòng Tần Ức, dò hỏi: "Ca ca, anh thấy bộ nào đẹp hơn?" Tần Ức lúc đầu cho rằng cậu về phòng tắm rửa, nhìn thấy cậu lại cầm quần áo quay lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dừng một chút mới nói: "Đều được." "Đều được gì mà đều được chứ...Chọn một đi." Tần Ức nhìn hai bộ áo ngủ một hồi, cũng không có gì khác nhau quá nhiều, chẳng qua một cái màu sáng, một cái màu tối, hắn chỉ chỉ bộ màu sáng kia: "Cái này." "Được, " Thẩm Từ quăng áo ngủ lên giường, "vậy anh chờ em, tắm xong ra đấm bóp cho anh." Nói xong, quay người vào phòng tắm. Tần Ức há mồm muốn gì đó, nhưng cửa phòng tắm đã đóng lại, hắn nhịn không được nhíu mày. Tại sao phải tắm trong phòng tắm của hắn. Còn không cầm theo quần áo vào. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, đoán chừng là Thẩm Từ tắm bằng vòi sen, rất nhanh liền tắm xong. Thiếu niên mềm mại quấn kín trong khăn tắm, chỉ lộ ra cái đầu ướt sũng, với hai đoạn bắp chân trắng nõn. Tần Ức thấy cậu đến gần, chân mày nhíu chặt hơn, hắn không nói một lời chăm chú nhìn đối phương, liền thấy Thẩm Từ dừng ở bên giường, bắt đầu dùng khăn tắm lau khô người. Thân thể thiếu niên không ngừng ẩn hiện dưới khăn tắm, hô hấp Tần Ức có chút dừng lại, không tự nhiên mà dời mắt đi: "Sao không mặc xong mới ra." Thẩm Từ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Mặc ở đây không được sao?"
Có thể là do thói quen, trước kia nhà cậu quá nhỏ, phòng tắm cũng bé tí, phòng tắm sau khi tắm xong toàn hơi ẩm, mặc quần áo ở trỏng đều âm ẩm, gất là khó chịu. Hiện tại đổi đến nơi biệt thự to rộng như này, nhất thời chưa thích ứng được. Tần Ức không trả lời cậu là được hay không, im lặng hồi lâu mới nói: "Không được mặc trước mặt người khác." Thẩm Từ sững sờ, có chút suy tư cái ngữ khí không được tự nhiên của hắn, không khỏi bật cười, trùm khăn tắm liền nhào đến trước mặt hắn, làm bộ muốn ôm: "Đương nhiên là không nha." Tần Ức vội ngăn cậu lại, ra lệnh: "Nhanh mặc đồ vào." Thẩm Từ nhiệt tình nhảy đầm thăm dò giới hạn của hắn nửa ngày, biết đối phương muốn nổi quạo liền ngoan ngoãn xoay người, đưa lưng về phía hắn bắt đầu mặc quần áo. Tần Ức toàn thân cứng đờ ngồi bên giường, bên tai nghe được âm thanh sột sột soạt soạt, nên là nhịn không được mà nâng mắt lên một tí, liền thấy tấm lưng trắng nõn của thiếu niên, cùng dáng eo duyên dáng. Ngay sau đó phong cảnh mê người kia bị áo phủ xuống che đi, Tần Ức xiết chặt ngón tay đặt trên đầu gối, lập tức thu hồi tầm mắt. Thẩm Từ thay xong quần áo, lau khô tóc, có lẽ lúc tắm mở nước quá nóng, nên mặt cậu có chút phiếm hồng, trước uống một ly nước lạnh, sau đó ngồi xổm trước mặt Tần Ức bắt đầu xoa bóp. Cái gọi là trước lạ sau quen, Tần Ức hôm qua bị cậu xoa bóp một lần, hôm nay liền không còn kháng cự như vậy, hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu thiếu niên, từ đầu đến cuối không nói một lời. Thẩm Từ nhồi nhồi vò vò một hồi, ngẩng đầu hỏi: "Ở đây có cảm giác gì không?" Tần Ức lắc đầu. Lại chuyển đến bắp chân: "Vậy đây thì sao?" Tần Ức lần nữa lắc đầu. Cuối cùng Thẩm Từ nắm chặt cổ chân của hắn, dùng sức đè vào lòng bàn chân của hắn: "Nơi này?" "Không cần thử, không có." Thẩm Từ trầm mặc. Xem ra trừ vị trí "con đàn cháu đống" kia ra, chỗ khác đều không có tri giác a... Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa. Thẩm Từ không hỏi thêm nữa, tiếp tục giúp hắn xoa bóp, có lẽ do vừa tắm xong nên nhiệt độ cơ thể của Tần Ức cao hơn bình thường, rửa qua nguyên nhân, Tần Ức nhiệt độ cơ thể so bình thường cao chút, ngón chân cũng hiếm khi được ấm lên một chút. Xoa bóp liên tục gần một tiếng, trán cùng chóp mũi Thẩm Từ đều lấm tấm mồ hôi, cậu dừng lại thở ra một hơi: "Có thấy thoải mái chút nào không?"
"Ừm," Tần Ức nhìn mặt cậu đã phiếm hồng "Bật điều hoà lên đi." Thẩm Từ quả quyết cự tuyệt: "Không được, em vất vả biết bao nhiêu mới làm dịu cơn đau của anh, lỡ như nhiễm lạnh lại phát đau thì sao?" "Sẽ không." "Vậy cũng không được." Thẩm Từ đứng dậy, nhìn thời gian: "Nên đi ngủ rồi." Nói xong, lại một lần rời khỏi phòng. Tần Ức chưa từng ngủ sớm như vậy, hoặc là nói, đau thần kinh xưa nay không cho phép hắn ngủ sớm. Bình thường thời điểm này, chính là lúc đau đớn bắt đầu kịch liệt, hôm nay lại khoan thai tới chậm, từ đầu đến cuối không có động tĩnh. Loại đau đớn này chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc, nhưng nếu mức độ như hiện tại thì vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn, sẽ không quá ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, cũng không đến nỗi hành hắn phải nửa đêm dậy uống rượu. Hắn không thích uống rượu. Tần Ức chậm rãi nằm xuống giường, hai chân vẫn không có tri giác, nhưng trong năm tháng qua, lần đầu tiên hắn không thống hận đôi chân không còn cảm giác như mọi ngày, cái này năm tháng đến, hắn dường như là lần đầu tiên không có giống thường ngày như thế thống hận cái này song không cảm giác chân, vấn đề gì đó bởi vì ở cạnh thiếu niên kia mà thoáng tan biến, thân thể nhẹ nhõm rất nhiều, không còn đau đớn giống như trước. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới lời ban ngày Thẩm Từ nói, chậm rãi trở mình, từ gần cửa sổ lăn sang bên kia, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng mở cửa —— người nào đó lại trở về. Thẩm Từ ôm lấy chăn mền bò lên giường Tần Ức, thấy đối phương tiếp thu lời mình nói, không khỏi cười lên: "Ca ca sớm nên như thế này nha." Tần Ức cau mày, thấy cậu xe nhẹ quen đường quen trải chăn lên giường, nhịn không được nói: "Cậu tới làm gì?" "Ngủ a..." "Sao lại ngủ ở phòng tôi?" "Để tiện chăm sóc anh." "Tôi không tiểu đêm." "Nhưng em hôm qua thấy anh uống rượu ở phòng bếp nha." ". . ." Tần Ức trầm mặc một giây, bổ sung nhấn mạnh nói, "Sau này tôi ngủ sẽ không đi tiểu đêm." Thẩm Từ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy...em giúp anh chắn gió?" Tần Ức mặt không biểu tình: "Cậu có thể đóng cửa sổ lại, chặn gió lại." "Ha..." Thẩm Từ lần nữa bị hắn chọc thủng, lúng túng gãi gãi mặt, "Thực ra em thấy giường của anh nằm thoải mái hơn." "Ngày mai tôi nói quản gia mang cái nệm này đổi qua phòng cậu." ". . ." Thẩm Từ ôm chăn có chút dở khóc dở cười: "Nhưng hôm nay em muốn ngủ ở đây." Trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Tần Ức dừng lại trên mặt cậu mấy giây, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn xoay người đưa lưng về phía cậu: "Tùy cậu." Thẩm Từ thở nhẹ một hơi —— ánh mắt Tần Thiếu có lực sát thương thực sự quá lớn, nếu là lại nhìn cậu chằm chằm một hồi nữa, có thể cậu sẽ phải biết khó mà lui. Cậu động tác nhẹ nhàng nằm xuống, cũng đưa lưng về phía Tần Ức, ngủ. Có lẽ bởi vì hôm nay là "quang minh chính đại bò lên giường", Thẩm Từ ngủ không quá sâu, đợi đến sau nửa đêm, đang lúc nửa tỉnh nửa mê cậu luôn cảm thấy có chỗ nào nó lạ lắm, rối rắm đấu tranh năm phút, vẫn là mở mắt ra. Ngay sau đó, cậu liền nghe thấy tiếng nam nhân kiềm chế thở dốc. Thẩm Từ nghe thấy động tĩnh này liền biết đại sự không ổn, xoay người ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ người bên cạnh: "Tần Ức?" Không trả lời. Xem ra "Sau này ngủ sẽ không đi tiểu đêm" là thật, dù đã đau đến toàn thân phát run, cái này người thế mà vẫn không tỉnh, chỉ là dùng sức nắm chặt chăn đệm. Thẩm Từ gọi hắn không tỉnh, đành phải đưa bàn tay vào trong chăn của hắn, vén quần áo lên, liền sờ đến làm da lạnh buốt bên hông. Cậu dùng lòng bàn tay của mình dán lên, muốn giúp hắn ủ ấm, nhưng ngần ấy nguồn nhiệt rõ ràng không đủ. Muốn tìm miếng dán nhiệt, cũng không biết hào môn như Tần gia có chuẩn bị thứ này hay không, thảm điện lại không biết ở nơi nao... nghĩ nghĩ, dứt khoát chọn phương pháp nguyên thủy nhất cho nhanh. Cậu lén chui vào chăn đối phương chăn, muốn dùng thân thể giúp hắn sưởi ấm. Mà đúng lúc này, bị cậu đụng vào, trong bóng tối, Tần Ức chậm rãi mở mắt ra. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Đột nhiên Tần thíu tỉnh lại sẽ làm thế nào? a. Trực tiếp đẩy Thẩm Từ ra. b. Vờ ngủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. c. Ôm Thẩm Từ vào lòng để cậu thể nghiệm một chút gì mà hậu quả tự tiện bò lên giường đờn ông.
---------
Bae Thẩm: "Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa."Nguỵt: Ờ thì...may mắn của chồng cưng và là bất hạnh của cưng ấy mà, gì đâu mà thắc mắc.
Editor: Nguỵt (Trùi ui tui đêy, tái giá...à tái xuất giang lake gòi đêy). Tên chương tự tui đặt, mà k đặt theo tác giả nhé.
____________Chưa beta nha___________Chương 10: Lét lút sưởi ấm. Phòng tắm đột nhiên lâm vào trầm mặc. Thẩm Từ cầm khăn lông giúp hắn lau tóc, đợi nửa ngày không nhận được câu trả lời, không khỏi nghi hoặc "hửm" một tiếng. Tần Ức lúc này mới lên tiếng: "Cha cậu nói cho tôi." Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, nhưng vì cúi đầu, đối phương không nhìn thấy, như là sợ cậu không tin, lại bổ sung nói: "Lúc trao đổi điều kiện hợp đồng, có nói vài thứ liên quan đến cậu, nên biết đôi chút." Thẩm Từ có chút hoài nghi —— người cha rác rưởi kia của nguyên chủ thật sự sẽ quan tâm đến số đo quần áo của con mình sao? Nhưng trước mắt cũng không có đáp án nào hợp lý, cậu tạm thời tin, đưa tay vớt vị hôn phu nào đó hành động bất tiện từ trong bồn tắm lên, đưa áo cho hắn tự mặc, lại ngồi xổm giúp hắn lau hai chân. Nếu như không chú ý mấy vết xanh xanh tím tím trên đùi hắn, thì đôi chân này xác thực rất đẹp, thon dài thẳng tắp, chỉ là quá gầy, Thẩm Từ không phân biệt được "Gầy" này là do thân hình hắn gầy hay là bởi teo cơ mà ra, hoặc có thể là cả hai. Cậu lau đi nước trên đùi Tần Ức, giúp hắn thay xong quần áo sạch, dìu hắn trở lại trên xe lăn, nhìn thoáng qua mái tóc còn chút ẩm ướt của hắn, thật tâm khen một câu nói: "Ca ca tắm xong rất đẹp trai nha." Tần Ức mím môi, không nói gì, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng tắm. Thẩm Từ cũng đi theo hắn ra ngoài, tìm máy sấy giúp hắn sấy tóc, Tần Ức theo bản năng né tránh: "Tôi có thể tự mình làm."
Thẩm Từ lời ít mà ý nhiều: "Trả công anh dạy em học đàn." Tần Ức đành phải ngậm miệng. Bởi vì hắn tránh né, áo ngủ vốn cột không cẩn thận nên bị lệch, Thẩm Từ rủ xuống mắt, liền thấy một mảnh làn da tái nhợt trên ngực, phía trên da có một vết sẹo kì quái. Vết sẹo màu sắc rất nhạt, đại khái dài ba centimet, nếu không phải đặc biệt chú ý sẽ không thấy, bình thường sẽ bị quần áo hoàn toàn che đi, vừa rồi trong phòng tắm sự chú ý của cậu đều đặt trên đùi Tần Ức, bây giờ mới phát hiện. Thế là cậu tắt máy sấy, tò mò hỏi: "Đây là do tai nạn để lại sao?" Tần Ức dừng lại, lập tức cột chặt dây áo ngủ lại: "Không phải." Không phải? Thẩm Từ suy nghĩ một chút, sẹo trên người Tần Ức hình như tập trung ở lưng eo cùng hai chân, trước ngực xác thực không có, mà vết sẹo này cùng cái khác không giống nhau, tựa như là vết thương cũ lâu năm. Mấu chốt nhất chính là....vị trí gần tim vô cùng. Thẩm Từ bỗng nhiên có loại suy đoán không tốt lắm, rất muốn hỏi sâu thêm một chút, nhưng Tần Ức rõ ràng không muốn nói thêm nữa, trực tiếp đổi đề tài: "Cậu cũng đi tắm đi."
Thẩm Từ trên người bị ướt, quần áo dính sát trên da, rất khó chịu. Cậu thấy cảm xúc kháng cự của Tần Ức lộ ra rõ ràng, đành thôi không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đáp: "Được." Tóc Tần Ức cơ bản đã khô, bị máy sấy thổi có chút nóng, cũng đem khí tức u ám lãnh liệt trên người hắn hòa tan không ít, lộ ra chút nhu hòa. Thẩm Từ về phòng mình, lấy hai bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, xong lại chạy xuống phòng Tần Ức, dò hỏi: "Ca ca, anh thấy bộ nào đẹp hơn?" Tần Ức lúc đầu cho rằng cậu về phòng tắm rửa, nhìn thấy cậu lại cầm quần áo quay lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dừng một chút mới nói: "Đều được." "Đều được gì mà đều được chứ...Chọn một đi." Tần Ức nhìn hai bộ áo ngủ một hồi, cũng không có gì khác nhau quá nhiều, chẳng qua một cái màu sáng, một cái màu tối, hắn chỉ chỉ bộ màu sáng kia: "Cái này." "Được, " Thẩm Từ quăng áo ngủ lên giường, "vậy anh chờ em, tắm xong ra đấm bóp cho anh." Nói xong, quay người vào phòng tắm. Tần Ức há mồm muốn gì đó, nhưng cửa phòng tắm đã đóng lại, hắn nhịn không được nhíu mày. Tại sao phải tắm trong phòng tắm của hắn. Còn không cầm theo quần áo vào. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, đoán chừng là Thẩm Từ tắm bằng vòi sen, rất nhanh liền tắm xong. Thiếu niên mềm mại quấn kín trong khăn tắm, chỉ lộ ra cái đầu ướt sũng, với hai đoạn bắp chân trắng nõn. Tần Ức thấy cậu đến gần, chân mày nhíu chặt hơn, hắn không nói một lời chăm chú nhìn đối phương, liền thấy Thẩm Từ dừng ở bên giường, bắt đầu dùng khăn tắm lau khô người. Thân thể thiếu niên không ngừng ẩn hiện dưới khăn tắm, hô hấp Tần Ức có chút dừng lại, không tự nhiên mà dời mắt đi: "Sao không mặc xong mới ra." Thẩm Từ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Mặc ở đây không được sao?"
Có thể là do thói quen, trước kia nhà cậu quá nhỏ, phòng tắm cũng bé tí, phòng tắm sau khi tắm xong toàn hơi ẩm, mặc quần áo ở trỏng đều âm ẩm, gất là khó chịu. Hiện tại đổi đến nơi biệt thự to rộng như này, nhất thời chưa thích ứng được. Tần Ức không trả lời cậu là được hay không, im lặng hồi lâu mới nói: "Không được mặc trước mặt người khác." Thẩm Từ sững sờ, có chút suy tư cái ngữ khí không được tự nhiên của hắn, không khỏi bật cười, trùm khăn tắm liền nhào đến trước mặt hắn, làm bộ muốn ôm: "Đương nhiên là không nha." Tần Ức vội ngăn cậu lại, ra lệnh: "Nhanh mặc đồ vào." Thẩm Từ nhiệt tình nhảy đầm thăm dò giới hạn của hắn nửa ngày, biết đối phương muốn nổi quạo liền ngoan ngoãn xoay người, đưa lưng về phía hắn bắt đầu mặc quần áo. Tần Ức toàn thân cứng đờ ngồi bên giường, bên tai nghe được âm thanh sột sột soạt soạt, nên là nhịn không được mà nâng mắt lên một tí, liền thấy tấm lưng trắng nõn của thiếu niên, cùng dáng eo duyên dáng. Ngay sau đó phong cảnh mê người kia bị áo phủ xuống che đi, Tần Ức xiết chặt ngón tay đặt trên đầu gối, lập tức thu hồi tầm mắt. Thẩm Từ thay xong quần áo, lau khô tóc, có lẽ lúc tắm mở nước quá nóng, nên mặt cậu có chút phiếm hồng, trước uống một ly nước lạnh, sau đó ngồi xổm trước mặt Tần Ức bắt đầu xoa bóp. Cái gọi là trước lạ sau quen, Tần Ức hôm qua bị cậu xoa bóp một lần, hôm nay liền không còn kháng cự như vậy, hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu thiếu niên, từ đầu đến cuối không nói một lời. Thẩm Từ nhồi nhồi vò vò một hồi, ngẩng đầu hỏi: "Ở đây có cảm giác gì không?" Tần Ức lắc đầu. Lại chuyển đến bắp chân: "Vậy đây thì sao?" Tần Ức lần nữa lắc đầu. Cuối cùng Thẩm Từ nắm chặt cổ chân của hắn, dùng sức đè vào lòng bàn chân của hắn: "Nơi này?" "Không cần thử, không có." Thẩm Từ trầm mặc. Xem ra trừ vị trí "con đàn cháu đống" kia ra, chỗ khác đều không có tri giác a... Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa. Thẩm Từ không hỏi thêm nữa, tiếp tục giúp hắn xoa bóp, có lẽ do vừa tắm xong nên nhiệt độ cơ thể của Tần Ức cao hơn bình thường, rửa qua nguyên nhân, Tần Ức nhiệt độ cơ thể so bình thường cao chút, ngón chân cũng hiếm khi được ấm lên một chút. Xoa bóp liên tục gần một tiếng, trán cùng chóp mũi Thẩm Từ đều lấm tấm mồ hôi, cậu dừng lại thở ra một hơi: "Có thấy thoải mái chút nào không?"
"Ừm," Tần Ức nhìn mặt cậu đã phiếm hồng "Bật điều hoà lên đi." Thẩm Từ quả quyết cự tuyệt: "Không được, em vất vả biết bao nhiêu mới làm dịu cơn đau của anh, lỡ như nhiễm lạnh lại phát đau thì sao?" "Sẽ không." "Vậy cũng không được." Thẩm Từ đứng dậy, nhìn thời gian: "Nên đi ngủ rồi." Nói xong, lại một lần rời khỏi phòng. Tần Ức chưa từng ngủ sớm như vậy, hoặc là nói, đau thần kinh xưa nay không cho phép hắn ngủ sớm. Bình thường thời điểm này, chính là lúc đau đớn bắt đầu kịch liệt, hôm nay lại khoan thai tới chậm, từ đầu đến cuối không có động tĩnh. Loại đau đớn này chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc, nhưng nếu mức độ như hiện tại thì vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn, sẽ không quá ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, cũng không đến nỗi hành hắn phải nửa đêm dậy uống rượu. Hắn không thích uống rượu. Tần Ức chậm rãi nằm xuống giường, hai chân vẫn không có tri giác, nhưng trong năm tháng qua, lần đầu tiên hắn không thống hận đôi chân không còn cảm giác như mọi ngày, cái này năm tháng đến, hắn dường như là lần đầu tiên không có giống thường ngày như thế thống hận cái này song không cảm giác chân, vấn đề gì đó bởi vì ở cạnh thiếu niên kia mà thoáng tan biến, thân thể nhẹ nhõm rất nhiều, không còn đau đớn giống như trước. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới lời ban ngày Thẩm Từ nói, chậm rãi trở mình, từ gần cửa sổ lăn sang bên kia, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng mở cửa —— người nào đó lại trở về. Thẩm Từ ôm lấy chăn mền bò lên giường Tần Ức, thấy đối phương tiếp thu lời mình nói, không khỏi cười lên: "Ca ca sớm nên như thế này nha." Tần Ức cau mày, thấy cậu xe nhẹ quen đường quen trải chăn lên giường, nhịn không được nói: "Cậu tới làm gì?" "Ngủ a..." "Sao lại ngủ ở phòng tôi?" "Để tiện chăm sóc anh." "Tôi không tiểu đêm." "Nhưng em hôm qua thấy anh uống rượu ở phòng bếp nha." ". . ." Tần Ức trầm mặc một giây, bổ sung nhấn mạnh nói, "Sau này tôi ngủ sẽ không đi tiểu đêm." Thẩm Từ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy...em giúp anh chắn gió?" Tần Ức mặt không biểu tình: "Cậu có thể đóng cửa sổ lại, chặn gió lại." "Ha..." Thẩm Từ lần nữa bị hắn chọc thủng, lúng túng gãi gãi mặt, "Thực ra em thấy giường của anh nằm thoải mái hơn." "Ngày mai tôi nói quản gia mang cái nệm này đổi qua phòng cậu." ". . ." Thẩm Từ ôm chăn có chút dở khóc dở cười: "Nhưng hôm nay em muốn ngủ ở đây." Trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Tần Ức dừng lại trên mặt cậu mấy giây, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn xoay người đưa lưng về phía cậu: "Tùy cậu." Thẩm Từ thở nhẹ một hơi —— ánh mắt Tần Thiếu có lực sát thương thực sự quá lớn, nếu là lại nhìn cậu chằm chằm một hồi nữa, có thể cậu sẽ phải biết khó mà lui. Cậu động tác nhẹ nhàng nằm xuống, cũng đưa lưng về phía Tần Ức, ngủ. Có lẽ bởi vì hôm nay là "quang minh chính đại bò lên giường", Thẩm Từ ngủ không quá sâu, đợi đến sau nửa đêm, đang lúc nửa tỉnh nửa mê cậu luôn cảm thấy có chỗ nào nó lạ lắm, rối rắm đấu tranh năm phút, vẫn là mở mắt ra. Ngay sau đó, cậu liền nghe thấy tiếng nam nhân kiềm chế thở dốc. Thẩm Từ nghe thấy động tĩnh này liền biết đại sự không ổn, xoay người ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ người bên cạnh: "Tần Ức?" Không trả lời. Xem ra "Sau này ngủ sẽ không đi tiểu đêm" là thật, dù đã đau đến toàn thân phát run, cái này người thế mà vẫn không tỉnh, chỉ là dùng sức nắm chặt chăn đệm. Thẩm Từ gọi hắn không tỉnh, đành phải đưa bàn tay vào trong chăn của hắn, vén quần áo lên, liền sờ đến làm da lạnh buốt bên hông. Cậu dùng lòng bàn tay của mình dán lên, muốn giúp hắn ủ ấm, nhưng ngần ấy nguồn nhiệt rõ ràng không đủ. Muốn tìm miếng dán nhiệt, cũng không biết hào môn như Tần gia có chuẩn bị thứ này hay không, thảm điện lại không biết ở nơi nao... nghĩ nghĩ, dứt khoát chọn phương pháp nguyên thủy nhất cho nhanh. Cậu lén chui vào chăn đối phương chăn, muốn dùng thân thể giúp hắn sưởi ấm. Mà đúng lúc này, bị cậu đụng vào, trong bóng tối, Tần Ức chậm rãi mở mắt ra. ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ Đột nhiên Tần thíu tỉnh lại sẽ làm thế nào? a. Trực tiếp đẩy Thẩm Từ ra. b. Vờ ngủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. c. Ôm Thẩm Từ vào lòng để cậu thể nghiệm một chút gì mà hậu quả tự tiện bò lên giường đờn ông.
---------
Bae Thẩm: "Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa."Nguỵt: Ờ thì...may mắn của chồng cưng và là bất hạnh của cưng ấy mà, gì đâu mà thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz