ZingTruyen.Xyz

Tam Duoc

Những suy nghĩ không hồi kết

Sau buổi tối định mệnh ở Osaka, Cháo không tài nào ngủ được.
Cậu nằm im trên giường, nghe tiếng thở đều đều của Takashi bên cạnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn như một cơn bão.
Takashi đã hỏi một câu quá khó.
"Cậu có còn nghĩ đến lời tôi nói hôm trước không?"
Làm sao mà không nghĩ được chứ? Từ lúc bị tỏ tình ở Sài Gòn, rồi gặp lại ở Nhật, từng khoảnh khắc bên Takashi đều khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh.
Cậu đã quen với sự hiện diện của người đàn ông này.
Nhưng... liệu một người như cậu có thể chấp nhận tình yêu này không?
Gia đình cậu không đơn giản.

Hội đồng xưa và nỗi ám ảnh từ quá khứ

Gia đình Cháo thuộc một dòng họ danh giá ở Cần Thơ, một gia tộc có truyền thống lâu đời, gốc gác là những người thuộc hội đồng xưa – một tầng lớp địa chủ quyền lực trước kia.
Cũng vì xuất thân như vậy mà gia đình cậu mang tư tưởng phong kiến nặng nề.
Từ nhỏ, cậu đã được dạy rằng đàn ông phải cưới vợ, sinh con, gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường.
Cậu cũng từng tin vào điều đó... cho đến khi chứng kiến một bi kịch trong chính gia đình mình.
Năm cậu 15 tuổi, trong gia đình có một người làm thuê trẻ tên Tám. Anh hiền lành, chăm chỉ, luôn tận tụy với công việc. Nhưng chẳng ai ngờ được, Tám lại đem lòng yêu cậu chủ út của dòng họ – một chuyện cấm kỵ tuyệt đối.
Khi chuyện bị phát hiện, Tám bị lôi ra giữa sân nhà, trước mặt toàn bộ gia đình.
Ông nội Cháo – khi đó vẫn còn rất quyền lực – đã lạnh lùng phán xét:
"Thứ bệnh hoạn như mày. Cút đi!"
Nhưng việc không dừng lại ở đó. Người ta không chỉ đuổi Tám đi mà còn lăng nhục anh, chửi rủa, thậm chí đánh đập. Cậu chủ út – người mà Tám yêu – không dám lên tiếng bảo vệ.
Tám bỏ đi sau đêm đó, không ai biết anh còn sống hay đã chết.
Từ ngày đó, Cháo hiểu một điều: Gia đình cậu sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện một người đàn ông yêu một người đàn ông.
Chỉ cần cậu dám nói ra, cậu sẽ bị coi như một nỗi ô nhục.

Hiện tại – Osaka

Cháo mở mắt, nhìn lên trần nhà khách sạn. Những ký ức đó ùa về khiến cậu không thể ngủ được.
Cậu khẽ quay đầu, nhìn Takashi đang ngủ say bên cạnh.
Người đàn ông này... đã luôn theo dõi cậu từ rất lâu rồi.
Nhưng cậu thì sao?
Cậu có dám đối diện với tình cảm của mình không?
Cậu có dám đối mặt với gia đình, với những định kiến mà mình đã trốn chạy suốt bao nhiêu năm nay không?
Cháo siết chặt tay.
Cậu cần thêm thời gian.
Nhưng có một điều cậu chắc chắn: Takashi chính là người duy nhất trên thế gian này có thể khiến cậu suy nghĩ về một tình yêu mà cậu chưa từng dám chạm đến.

Hành trình tìm hiểu trà đạo Nhật Bản

Sáng hôm sau, để trốn khỏi những suy nghĩ rối bời trong đầu, Cháo quyết định ra ngoài một mình.
Osaka buổi sáng có không khí lành lạnh nhưng không quá buốt giá. Cậu bước chậm rãi trên những con phố lát đá, lặng lẽ quan sát những con hẻm nhỏ đậm chất Nhật.
Bất giác, cậu dừng chân trước một quán trà đạo truyền thống.
Trong tâm trí cậu, Takashi từng nói:
"Ở Nhật, trà đạo không chỉ là một cách uống trà, mà còn là một nghệ thuật rèn luyện tâm hồn."
Cháo không hiểu vì sao câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu. Có lẽ, cậu cần một chút bình yên.
Cậu bước vào quán, cúi chào một bà lão mặc kimono đang pha trà sau quầy.
"Chào bà. Cháu muốn tìm hiểu về trà đạo, có được không ạ?"
Bà lão mỉm cười hiền hậu, ra hiệu mời cậu vào một gian phòng nhỏ với cửa kéo bằng giấy shoji.
Một khung cảnh thanh tịnh mở ra trước mắt: một bộ bàn trà bằng gỗ thấp, lò than nóng hổi với ấm nước sôi nhẹ, và những dụng cụ pha trà sắp xếp tỉ mỉ.
Bà lão bắt đầu pha trà, từng động tác chậm rãi và đầy trang trọng.
"Chàng trai trẻ, cháu có biết wabi-sabi không?"
Cháo lắc đầu.
Bà lão vừa khuấy bột trà matcha, vừa chậm rãi nói:
"Wabi-sabi là triết lý của trà đạo, là vẻ đẹp của sự không hoàn hảo. Giống như chiếc chén này..."
Bà đưa cho Cháo một chiếc chén gốm cũ, có một vết rạn nhẹ.
"Người Nhật không vứt bỏ những thứ nứt vỡ, mà dùng kintsugi – một kỹ thuật hàn gắn bằng vàng – để làm cho nó đẹp hơn. Vì vậy, điều quan trọng không phải là vết nứt, mà là cách chúng ta chấp nhận nó."
Cháo nhìn chiếc chén, trái tim như có gì đó lay động.
"Cháu có thể thử không?"
Bà lão gật đầu, hướng dẫn cậu từng bước.
Khi khuấy bột trà bằng chổi tre, Cháo chợt nhớ đến Takashi.
Anh đã luôn chờ đợi cậu, đã luôn kiên nhẫn giống như cách người ta pha một tách trà vậy.
Phải chăng... tình yêu cũng là một dạng của wabi-sabi?

Sự thật về Takashi

Trong khi đó, Takashi vẫn chưa ngủ. Anh nằm trên giường, lặng lẽ nhìn trần nhà, ký ức quay về bảy năm trước.
Anh nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Cháo – nhưng khi đó, cậu chỉ là một sinh viên trẻ tuổi, không hề nhận ra anh.
Hôm đó, anh là người đàn ông Nhật đã được Cháo giúp đỡ.
Khi đấy anh đang đi du lịch Việt Nam và bị một nhóm người xung quanh gây khó dễ. Họ la hét, chửi rủa bằng tiếng Việt. Không kịp suy nghĩ nhiều, Cháo bước tới, đứng chắn trước mặt người đàn ông Nhật.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi.
Một người trong nhóm hậm hực đáp: "Thằng này giành chỗ đậu xe của tụi tao! Nhưng nó cứ nói tiếng gì á, ai hiểu được!"
Người đàn ông Nhật vội vàng xua tay, cố gắng giải thích bằng thứ tiếng Anh bập bõm. Nhưng nhóm người kia chẳng ai hiểu, càng nổi nóng hơn.
Cháo không biết nhiều tiếng Nhật, nhưng cậu từng xem vài bộ anime, cũng từng nghe loáng thoáng một số từ cơ bản.
Cậu quay sang người đàn ông, dùng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình:
"Sumimasen... Daijoubu desu ka?" (Xin lỗi... Anh ổn chứ?)
Người đàn ông sửng sốt nhìn cậu, sau đó gật đầu, như thể cuối cùng cũng tìm thấy một người hiểu chuyện.
Cháo cố gắng dàn xếp, giải thích với nhóm người Việt rằng đây chỉ là hiểu lầm.
May mắn là sau một hồi, mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa.
Người đàn ông ấy chính là Takashi Saito.
Takashi chưa từng quên khoảnh khắc đó. Một chàng trai nhỏ bé nhưng dám đứng ra bảo vệ người lạ, dù chỉ biết rất ít tiếng Nhật.
Chính vì vậy, anh bắt đầu học tiếng Việt.
Chính vì vậy, anh luôn dõi theo cậu.
Nhưng đến tận bây giờ, Cháo vẫn không nhớ ra.
Takashi thở dài. Anh không trách cậu.
Anh chỉ hy vọng, một ngày nào đó, cậu sẽ thật sự nhìn về phía anh.
Buổi tối, khi quay về khách sạn, Cháo bước vào phòng và thấy Takashi đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn.
"Anh đã chờ tôi sao?"
Takashi quay lại, nhìn cậu thật sâu.
"Không. Tôi chờ một câu trả lời."
Cháo sững người.
Cậu biết, sớm muộn gì cậu cũng phải đưa ra quyết định.
Nhưng liệu cậu có đủ dũng khí để chấp nhận tình cảm này không?
Cậu có đủ dũng khí để phá bỏ những rào cản của bản thân, và đối mặt với gia đình không?
Tách trà đạo mà cậu pha buổi sáng bỗng xuất hiện trong đầu.
Wabi-sabi – Vẻ đẹp của sự không hoàn hảo.
Có lẽ, cậu cũng giống như chiếc chén nứt đó.
Chỉ cần có người sẵn sàng hàn gắn, thì vết nứt nào cũng có thể trở nên đẹp đẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz