Taennie Ai Gui Canh Thu Vao Trong May
Sau một tháng ăn cơm “chùa”, tôi chính thức trở thành bạn gái của công tử Min YoonGi.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy đây là chuyện rất đỗi tự nhiên. Họ nói:“Hai người không những là đồng hương, mà hai gia đình còn chơi với nhau từ lâu, điều kiện của Min YoonGi tốt như vậy, sao có chuyện không động lòng chứ?”
Tôi nghe mà chỉ biết cười cười.
Thực ra bên cạnh tôi đã từng có một anh bạn điều kiện cũng rất tốt, chỉ có điều chúng tôi không có duyên với nhau mà thôi.
Min YoonGi quan tâm đến tôi từng li từng tí, nâng niu như một báu vật, chỉ sợ hôm nào đó tôi không vui, quay ngoát thái độ rồi đá bay anh.
Bố mẹ cũng rất hài lòng về người yêu của tôi, thường nhắc tôi phải dịu dàng, nữ tính hơn, không cẩn thận lại để anh sợ quá chạy mất.
Ông ngoại và mẹ Min YoonGi dĩ nhiên là vô cùng phấn khởi, và người cha bận rộn của anh cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm tôi, cảm giác như gửi gắm cho tôi chuyện đại sự của cậu con trai.
Trước ánh mắt ghen tỵ của bao người, mọi việc của tôi dường như diễn ra rất thuận lợi, tốt đẹp.
Sau đó, tôi đã được sống năm năm quý giá trong bầu không khí vui vẻ, thoải mái này.
Hiện tại tôi đã là nghiên cứu sinh khoa Luật của trường Đại học S.
Min YoonGi chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh và đã đi thực tập trong cơ quan của bố anh từ lâu, còn suốt ngày đi xin tài trợ của người nọ người kia, cứ đến cuối tháng lại nhét hết tiền vào tài khoản của mình, khiến tôi không biết đằng nào mà lần.
“Thế nào? Ông ngoại anh “khủng” không?” Lần nào đi ngân hàng về, anh đều đắc ý hôn chụt lên má tôi một cái: “Sau này em sẽ không phải khổ đâu!”
“Thôi đi! Ai thèm làm vợ anh?” Tôi ra sức đẩy anh ra, hậm hực mắng: “Đừng có làm vấy bẩn sự trong sạch của bản cô nương!”
Min YoonGi lườm tôi một cái rồi kéo tôi vào lòng, cười giả lả ghé sát vào tai tôi, nói: “Thanh danh của tiểu thư Kim Jennie bị ô uế từ lâu rồi. Cả trường ai chẳng biết em là vị hôn thê của anh!”
Tôi đỏ bừng mặt, thò tay ra định đánh anh, nhưng anh đã dễ dàng túm lấy tay tôi và hôn lên môi tôi.
Trong sự ngọt ngào quay cuồng trời đất, tôi cũng tha thứ cho anh vì tội dạo này bận rộn, rất ít thời gian ở bên tôi.
Ở thành phố S, bố Min YoonGi có mấy căn hộ, vì thế Min YoonGi liền chọn một căn gần trường nhất để dọn đến ở.
Sở dĩ chọn nơi gần trường vì tôi sống chết không chịu chuyển đến ở cùng anh.
Con gái là người dễ bị thiệt thòi và tổn thương nhất, tôi không thể vô duyên vô cớ để anh bá chiếm mình như vậy. Hơn nữa, tôi cũng đã biết vết xe đổ của người đi trước. Jisoo đã bị người yêu đá sau khi hai người sống thử. Đây là thông tin Jin đã tiết lộ cho tôi. Chính vì thế tôi lấy đó làm cái cớ, cộng với câu nói bâng quơ của mẹ “Con gái phải biết giữ mình” nên đã đuổi anh ra khỏi cổng trường.
May mà anh chàng này cũng biết điều, không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ năn nỉ tôi cuối tuần đến dọn dẹp phòng ốc, nấu bữa cơm ngon cho anh.
Sau khi biết chuyện, mẹ khẽ cười trong điện thoại, nói: “Nó trân trọng con quá nhỉ!”
Có đúng như vậy không?
Có lẽ là thế!
Tôi chỉ biết rằng, anh thích tôi, chăm sóc tôi, thế là đủ lắm rồi.
Tôi đã không còn mơ mộng về giấc mơ xa vời, trong sáng ngày nào, vì rốt cuộc trái tim tôi cũng đã già đi rất nhiều.
Buổi sáng cuối tuần, tôi đến căn hộ của Min YoonGi nấu ăn. Mặt trời đã lên cao mà anh vẫn còn nằm ngủ nướng trên giường.
Tôi biết chắc chắn anh đã làm thêm giờ nên cũng không hỏi han gì thêm mà đi thẳng vào bếp nấu bữa sáng cho anh.
Thực ra, về bản chất tôi là cô nàng rất nữ tính, không có chí hướng hay mơ ước cao xa gì, chỉ thích nấu nướng, lại còn tìm đủ mọi cách để làm sao nấu được nhiều món đa dạng. Lúc đầu chỉ là để thỏa mãn sở thích của mình, nhưng lại khiến Min YoonGi tưởng bở rằng tôi đang hy sinh vì anh, chỉ còn thiếu nước rưng rưng nước mắt.
Giống như bây giờ, anh đang đứng đằng sau, lẹ làng vòng tay ôm khi tôi đang rán trứng, mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nói: “Thơm quá bà xã ơi!”
“Còn không mau đi đánh răng rửa mặt à?” Tôi rất ghét vẻ giả lả của anh, liền lấy chân đá một cái.
“Hê hê!” Anh ngẩn tò te cười cười, ngáp một cái rồi mới đi ra.
Tôi nhìn theo bóng anh, chỉ ước được xông tới đá thêm hai cái nữa. Trông có dáng vẻ gì của anh chàng công tử hô mưa gọi gió ở trường không? Nhìn chẳng khác gì một ông nội trợ điển hình!
“Ngon tuyệt, ngon tuyệt!” Hiện tại gã nội trợ này đang ngồi trước mặt tôi ăn ngấu nghiến bữa sáng.
Tôi nhìn vẻ hả hê của anh, bèn bĩu môi tỏ vẻ coi thường.
Chỉ có bánh mì và hai quả trứng, làm gì đến mức phải hưng phấn thế nhỉ?
Ăn sáng xong, tôi bắt anh vào bếp rửa bát, còn mình thì ngồi trước ti vi xem các chương trình giải trí.
“Lớn bằng ngần này rồi mà còn xem mấy thứ rẻ tiền như thế này, thảo nào đầu óc chẳng phát triển gì cả!” Đột nhiên Min YoonGi giơ đôi tay dính đầy bọt xà phòng lên, khiến tôi giật nẩy mình.
“Mau vào rửa bát đi!” Tôi trợn mắt nhìn anh: “Lát nữa còn phải đi siêu thị đấy!”
Anh mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi vào.
Anh im lặng không đáp.“Thế nếu anh ta quay lại thì sao?” Đột nhiên anh ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt rực sáng: “Lúc ấy em vẫn sẽ tiếp tục ở bên anh chứ?”Tôi sững sờ, cười gượng gạo, nói: “Anh ấy sẽ không quay lại đâu, gia đình anh ấy chuyển hết sang Anh rồi! Hơn nữa…” Tôi ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: “Kể cả có quay về thì bọn em chắc cũng không gặp được nhau đâu, đã năm năm rồi không có liên lạc gì mà!”Anh “ờ” một tiếng rồi kéo tôi vào lòng, đe dọa: “Em không được bỏ rơi anh rồi chạy đi gặp anh ta đâu đấy!”“Vâng! Dĩ nhiên rồi!” Thấy anh giở tính trẻ con, buồn cười quá tôi liền vỗ vỗ mặt anh: “Em hứa với anh rồi mà!”Anh gục mặt vào tóc tôi, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Kim Jennie, chúng mình kết hôn đi?”Haizz. Taehyung à! Từ khi còn rất nhỏ, em đã mơ được làm cô dâu xinh đẹp rồi!Không cần mặt váy cưới thướt tha, nhưng nhất định phải có một tấm khăn voan trắng thật dài che kín khuôn mặt ngượng ngùng của em.Sau đó, sẽ có một chàng hoàng tử chung sống trọn đời với em, nhẹ nhàng đặt nụ hôn hạnh phúc lên môi em.Lúc ấy, chắc chắn em sẽ lặng lẽ nhắm mắt lại, ngất ngây nghĩ: “Từ nay trở đi, em đã là người của anh rồi.”Tuy nhiên, chàng hoàng tử đem lại hơi ấm cho em sẽ là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz