Taekook Tinh Doi Ta
---
Jungkook không thể chịu đựng được nữa, cậu gọi điện cho bác sĩ mặc kệ sự phản đối của Taehyung. Tiếng nói khẽ của Taehyung vang lên, chất chứa sự yếu ớt pha lẫn chút tuyệt vọng:"Anh đã bảo là không cần mà, Jungkook... Anh chỉ mệt thôi..."Nhưng lần này Jungkook không để Taehyung thuyết phục được nữa. Cậu nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy nhưng chắc chắn:"Em không thể để anh tiếp tục như thế này mãi. Nếu anh thương em, anh sẽ nghe theo em, Taehyung. Đừng cố nữa."Lòng Taehyung quặn thắt khi thấy ánh mắt cương quyết của Jungkook. Anh biết mình không còn lựa chọn nào khác, nhưng nỗi sợ sâu kín trong anh chưa bao giờ lớn như thế này. Nếu Jungkook biết sự thật... liệu cậu có còn ở bên anh?
---Bác sĩ đến nhà ngay sau đó. Jungkook cứ đứng ngồi không yên khi bác sĩ kiểm tra Taehyung. Cậu không thể ngăn được nỗi lo lắng dâng trào trong tim. Cậu yêu Taehyung quá nhiều, dù biết rằng giữa họ có quá nhiều thứ chưa thể giải quyết."Taehyung cần nghỉ ngơi nhiều hơn và có một chế độ ăn uống hợp lý," bác sĩ nói, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lo âu của Jungkook. "Nếu tình trạng này tiếp tục, cậu ấy sẽ cần đến viện để điều trị."Jungkook khẽ gật đầu, lòng cậu càng nặng trĩu. Taehyung yếu ớt đến mức nào mà phải đối diện với việc nhập viện?Sau khi bác sĩ rời đi, Jungkook quay lại, nhìn Taehyung nằm đó, đôi mắt anh khép hờ như đang tránh né thực tại. Cậu ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh."Anh mệt thật sao?" Jungkook hỏi nhỏ, đôi mắt cậu lấp lánh giọt lệ chưa rơi. "Em không biết phải làm gì nữa, Taehyung. Em chỉ muốn anh khỏe lại."Taehyung khẽ mở mắt, anh muốn nói điều gì đó nhưng lời lại nghẹn nơi cổ họng. Anh không thể để lộ sự thật, không thể để Jungkook chịu thêm đau khổ. Thay vào đó, anh chỉ thì thầm:"Anh sẽ ổn thôi, Jungkook."Nhưng trong lòng anh, anh biết rằng điều này không còn đúng nữa. Anh không còn nhiều thời gian. Anh chỉ muốn thêm chút nữa... thêm chút nữa để ở bên cạnh cậu.
---
Jungkook cúi xuống, áp tay lên bụng mình, nơi mà một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần từng ngày. Bụng cậu đã lớn lên rõ rệt, những bước đi đã trở nên nặng nề hơn, nhưng Jungkook không bao giờ để sự mệt mỏi của bản thân làm lu mờ đi nỗi lo lắng cho Taehyung. Đứa bé trong bụng như một sợi dây kết nối vô hình giữa hai người, và cậu chỉ mong Taehyung có thể ở lại lâu hơn, để chứng kiến con của họ chào đời.Cậu khẽ mỉm cười yếu ớt, tay xoa bụng, giọng nói dịu dàng:"Con của chúng ta đang rất khỏe, Taehyung. Chỉ cần anh khỏe lại thôi, rồi chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con. Em cần anh bên cạnh."Taehyung nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Jungkook, nhưng lòng anh lại quặn đau hơn bao giờ hết. Đứa bé này... anh không biết mình có còn đủ thời gian để nhìn thấy nó chào đời không. Ý nghĩ đó khiến lòng anh nghẹn lại, đôi môi anh run run như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra."Anh sẽ cố gắng..." Taehyung khẽ thở dài, ánh mắt trở nên lơ đễnh hơn. "Vì em và con."Jungkook thấy rõ sự mệt mỏi trong từng câu chữ của Taehyung, nhưng cậu vẫn bám vào chút hi vọng mỏng manh. Cậu không thể để anh rời xa mình vào lúc này. Cậu đã hy sinh quá nhiều, đã chịu đựng biết bao đau đớn, giờ chỉ còn điều duy nhất mà cậu mong mỏi là được nhìn thấy Taehyung khỏe mạnh trở lại, để cả ba cùng nhau bắt đầu một gia đình thật sự.Cậu ngồi xuống bên giường, tựa đầu vào vai Taehyung, tay cẩn thận xoa nhẹ bụng:"Em biết anh đang rất mệt mỏi, nhưng xin anh hãy cố gắng thêm một chút. Em sẽ luôn ở đây bên cạnh anh, chúng ta sẽ vượt qua tất cả... chỉ cần anh tin em."Taehyung cảm nhận được từng hơi thở của Jungkook, và từng nhịp đập yếu ớt từ đứa bé trong bụng cậu. Sự sống ấy làm anh cảm thấy trái tim mình tan chảy, nhưng cũng đồng thời khiến anh thêm sợ hãi. Anh không biết mình có thể tiếp tục chịu đựng sự giằng xé này bao lâu nữa."Jungkook..." Taehyung thì thầm, giọng nói mỏng manh như hơi gió. "Anh... xin lỗi."Jungkook ngước lên, ánh mắt ngạc nhiên:"Anh xin lỗi vì điều gì? Chúng ta sẽ ổn mà, phải không? Mọi chuyện sẽ ổn thôi..."Nhưng Taehyung không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại, cố che giấu những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Anh không muốn Jungkook biết anh đã suy sụp đến mức nào. Càng không muốn cậu biết rằng có lẽ... thời gian của họ không còn nhiều nữa.
---
Bữa tiệc của giới thượng lưu diễn ra trong một không gian sang trọng với ánh đèn lấp lánh khắp nơi. Jungkook mặc một bộ suit đen vừa vặn, tôn lên vóc dáng mạnh mẽ của cậu dù bụng đã khá lớn. Chiếc áo sơ mi trắng được cài kín cẩn thận, thắt cà vạt gọn gàng khiến cậu trông vừa lịch lãm vừa chững chạc. Jungkook đưa tay lên vuốt nhẹ bụng, cảm nhận sự sống bên trong mình. Cậu không thể phủ nhận, mỗi khi nghĩ đến đứa bé, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.Taehyung đứng bên cạnh, ánh mắt lãnh đạm như thường lệ, nhưng thật sự trong lòng hắn đang cuộn trào những lo lắng. Hắn nắm nhẹ tay Jungkook, như muốn truyền cho cậu sự vững chãi. "Em ổn không?" hắn hỏi nhỏ, không để ai nghe thấy.Jungkook mỉm cười, nắm lại tay hắn như một cách để trấn an. "Em ổn mà. Chỉ là, có chút lo lắng về buổi tiệc này thôi."Taehyung khẽ gật đầu, rồi cùng Jungkook bước vào hội trường, nơi những vị khách quyền lực và danh tiếng đã tề tựu. Đèn chùm lộng lẫy treo cao, không gian lấp lánh ánh vàng, tạo nên bầu không khí xa hoa đến ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều dồn về phía họ, đặc biệt là về Jungkook với chiếc bụng đã lớn. Cậu biết rất nhiều lời xì xào, bàn tán đang hướng về mình, nhưng cậu không quan tâm. Điều duy nhất cậu để tâm là Taehyung – người đàn ông mà cậu đang gắn bó, dù giữa họ vẫn còn nhiều điều chưa nói rõ.
---Sau khi chào hỏi vài người quen, Taehyung đưa Jungkook đến một góc yên tĩnh của hội trường, để cậu ngồi nghỉ ngơi. "Em ngồi đây một chút nhé, anh sẽ quay lại ngay," hắn nói, mắt không rời cậu dù đã đứng dậy đi.Jungkook gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng lưng Taehyung đang hòa vào đám đông. Dù hắn luôn lạnh lùng, đôi lúc xa cách, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm từ hắn dành cho mình và đứa bé. Tuy nhiên, cậu cũng biết rằng giữa họ vẫn còn tồn tại một bức tường vô hình.Đang thả mình vào những suy nghĩ, Jungkook chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cậu ngước lên, và trước mặt là Choi Jangmin – người phụ nữ mà cậu biết rất rõ từ quá khứ của Taehyung."Jungkook, lâu rồi không gặp." Jangmin mỉm cười, nhưng ánh mắt lướt nhanh xuống bụng cậu, rồi lại trở về khuôn mặt.Jungkook khẽ nhíu mày, gật đầu chào lại. "Chào chị Jangmin.""Trông em vẫn ổn đấy, dù bụng đã lớn rồi nhỉ?" Cô ta nói với giọng như một lời khen nhưng không giấu được sự châm biếm. "Taehyung chắc hẳn rất hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình."Jungkook im lặng, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua. Cậu biết Jangmin đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình, nhưng cậu không muốn đôi co, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người này."Vâng, anh ấy luôn quan tâm đến em và đứa bé," Jungkook đáp lại, giọng bình tĩnh. Nhưng sâu trong lòng, cậu không thể tránh khỏi cảm giác bất an.Jangmin nhún vai, nụ cười vẫn không rời. "Tôi chỉ mong mọi thứ tốt đẹp cho em thôi. Nhưng... em nghĩ Taehyung đã hoàn toàn quên đi quá khứ với tôi chưa?"
---Từ xa, Taehyung đã nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa Jungkook và Jangmin. Hắn không thể nghe rõ họ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thôi, hắn đã biết mọi chuyện chẳng mấy tốt đẹp. Lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng, sợ rằng quá khứ hắn không thể hoàn toàn buông bỏ sẽ lại trở thành vết thương cho Jungkook.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz