Taekook Luan Hoi 2 Hoan
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)Điền Chính Quốc đang muốn tiến thêm một bước để nhìn thi thể của chú A Quý, đúng lúc này, Bạch Cáp Tử đột nhiên la lên một tiếng sợ hãi.Cô ta ngồi ngã ở trên hành lang, vị trí nằm ở phía sau mọi người.Điền Chính Quốc quay đầu lại theo tiếng động, đã thấy được một người giấy không biết trốn ở đâu đã nhẹ nhàng nhảy lên, hai cái tay giấy nhân lúc Bạch Cáp Tử không chú ý bóp chặt cổ của cô ta.Bạch Cáp Tử bị kéo cả người ngã xuống mặt đất.Mà người giấy này cũng không biết làm sao lại có sức lực lớn như vậy, chưa cao đến nửa người mà đã có thể dễ dàng lôi kéo cơ thể của Bạch Cáp Tử.Thậm chí ngay cả khi đám người Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng chạy đến, đã nhanh chóng kéo người đến một hành lang khác."Tôi đi cứu người."Lan Hồ Điệp chỉ bỏ lại một câu này rồi vội đuổi theo người giấy cùng Bạch Cáp Tử, chẳng mấy chốc đã biến mất ở trước mắt của Điền Chính Quốc và những người khác."Bạch Cáp Tử sẽ không sao chứ."Nét mặt Vân Du tái nhợt hỏi thăm, trên trán cậu ấy có vết thương, theo bản năng mà đuổi theo nhưng chỉ được vài bước đã không nhịn được mà dừng lại ôm đầu. Không ai trả lời.Bởi vì ai cũng không dám chắc chắn Bạch Cáp Tử sẽ không sao cȧ.Sắc mặt Vân Du không kìm được mà trắng hơn."Tình hình không đúng." Điền Chính Quốc nhíu mày nói."Sao vậy?" Lộ Nam quay đầu lại.Điền Chính Quốc: "Vừa rồi tiếng của Bạch Cáp Tử kêu rất lớn, nhưng ở tầng sáu này ngoài căn hộ của chú A Quý ra thì còn có những hộ gia đình khác, nhưng không ai đi ra kiểm tra.""Chẳng trách, trước đó tôi ở tầng một đã cảm thấy không được bình thường.""Kể từ khi màn đêm buông xuống, cả tòa nhà dường như đều im lặng, lúc này không giống như khi chúng ta ở tòa nhà vào tối qua.""Trong tòa nhà Khang Nhạc có không ít người trực đêm, cho dù ngày hôm qua xuất hiện chuyện ăn thịt người và cái chết của Tiền Triệu Hoành, tuy cũng có không ít người đã nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Khang Nhạc.""Nhưng vẫn có người vẫn chưa kịp rời đi, do đó đành phải ở lại trong tòa nhà." "Từ sau khi chúng ta rời khỏi cửa hàng điêu khắc của Lý Bảo, tầng một không có hộ gia đình nào ra vào tòa nhà Khang Nhạc, trong cầu thang cũng không gặp được ai....""Mà cho dù là lúc đầu người giấy có xuất hiện, cho đến khi nhìn thấy thi thể của chú A Quý làm cho giật mình, rồi lại đến chuyện Bạch Cáp Tử vừa bị kéo đi vừa hét lớn, có nhiều động tĩnh như vậy nhưng vẫn không khiến cho ai mở cửa ra xem xét tình hình...."Điền Chính Quốc híp mắt, nói: "Tòa nhà này xuất hiện vấn đề, hoặc nói cách khác, khi màn đêm buông xuống, chúng ta đã đi vào một không gian khác của tòa nhà Khang Nhạc."Giống như suy đoán của cậu trước đó, ban ngày cùng ban đêm của tòa nhà Khang Phúc cũng không giống nhau.Ban ngày bọn họ trong tòa nhà Khang Phúc không tìm ra manh mối gì, nhưng ban đêm thì chưa chắc."Cho nên nói cách khác, có thể không có hộ gia đình nào tồn tại ở trong nhà?" Vạn Niên Thanh hỏi."Đúng vậy."Để xác minh điều này cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm một căn nhà của một hộ gia đình chưa rời đi là được.Trùng hợp, lầu sáu vẫn còn. Khi hai người Điền Chính Quốc và Lộ Nam hợp sức phá một căn phòng, bên trong quả nhiên không có bóng dáng của hộ gia đình nào.Tuyết Dung không kìm được nói với khuôn mặt nhợt nhạt:"Nói như vậy là, chúng ta không thể rời khỏi tòa nhà Khang Nhạc sao?""Nếu đợi đến sáng...."Điền Chính Quốc nói: "Có thể không đợi được đến sáng.""Chúng ta bị nhốt trong một không gian, mà những hộ gia đình ở trong tòa nhà Khang Nhạc thì ở trong một không gian khác chúng ta, bọn họ vẫn sẽ chìm vào giấc ngủ như thường, đợi cho đến sáng thì ra khỏi nhà đi làm giống như ngày bình thường.""Nhưng chúng ta thì, trừ khi có thể tìm được cách để có thể đi ra ngoài, nếu không vẫn sẽ bị nhốt ở trong đó.""Cho đến khi thời gian ở Xa Hạ Thế Giới kết thúc, nếu chúng ta vẫn không ra được, vậy thì không thể đi lên đoàn tàu luân hồi."Nét mặt của Vân Du và Tuyết Dung cũng không thể không biến sắc.Lộ Nam nhìn về phía hai người nói:"Lý Bảo đã cho ba người các cô uống gì đó, chắc chắn là có vấn đề." "Hiện tại gã ta cùng Tương Trác đã biến mất không thấy, nhưng vì sao lại đem ba người nhốt trong phòng nhỏ ở cửa tiệm điêu khắc?""Tuyết Dung, cô suy nghĩ cẩn thận một chút, Lý Bảo cùng Tương Trác thật sự không nói chuyện gì đáng nghi ngờ sao?"Tuyết Dung nghiêm mặt suy nghĩ, qua một lát cô nói:"Tôi, tôi không biết có tính không...Nhưng Lý Bảo cùng Tương Trác trước khi đi từng dừng lại ở trước cánh cửa trong một lúc.""Tương Trác lúc ấy dường như đang hỏi Lý Bảo, đem chúng tôi nhốt lại nơi này có khi nào bị người phát hiện không.""Lý Bảo đã nói, mặc kệ là có người cứu hay không đều được....""Phía sau nói gì thì tôi không có nghe rõ, sau đó bọn họ đã tiện tay đóng chặt cửa lại, lúc sau thì tôi thật sự không biết."Tuyết Dung với vẻ mặt cầu xin, đối với mọi thứ ở nơi này đều sinh ra sợ hãi.Vân Du đau lòng nhìn Tuyết Dung, nhịn không được đi qua ôm lấy cô vỗ về.Điền Chính Quốc: ". ..Tôi đã biết."Đúng lúc này, ở cầu thang cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân. Mọi người đều có chút cảnh giác, nhưng không bao lâu, người đi đến đeo trên đầu là khăn trùm con thỏ, hai tay nắm trường đao, chính là Phác Chí Mẫn.Sau khi chuyển đổi đạo cụ thành "đao con thỏ dài" tốc độ của Phác Chí Mẫn đã tăng lên một chút.Khi nhìn thấy bọn họ, Phác Chí Mẫn giơ tay lên chào.Nhưng không bao lâu, cậu ấy đã nghiêng đầu, nói:"Sao lại thiếu hai người?"Lan Hồ Điệp và Bạch Cáp Tử không thấy đâu.Vạn Niên Thanh nhìn thấy Phác Chí Mẫn xuất hiện không thể không nhẹ nhàng thở phào, buông một tay đang chạm vào vòng tay trái ra, nhịn không được hỏi: "Cậu đã giải quyết xong đám người giấy đó à?""Bạch Cáp Tử bị một người giấy kéo đi, Lan Hồ Điệp đã đi cứu cô ta."Nhưng hiện tại vẫn chưa có trở về...Nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.Phác Chí Mẫn nói: "Đã giải quyết xong đám người giấy.""Bạch Cáp Tử bị người giấy kéo tới nơi nào?""Trên tầng." Lộ Nam nói. Nếu đã biết rõ tòa nhà Khang Nhạc này kỳ lạ, bọn họ cũng phải vội lên tầng để kiểm tra tình hình.Nhưng bọn họ lại không biết, Bạch Cáp Tử cùng Lan Hồ Điệp cuối cùng đang ở nơi nào của tầng sáu. Phác Chí Mẫn sử dụng đạo cụ, tay cầm trường đao nên tốc độ rất nhanh, trước đó Điền Chính Quốc cùng mọi người đi từng bước lên lầu.Tầng bảy cùng tầng tám sẽ do Điền Chính Quốc và những người khác kiểm tra.Tầng chín, tầng mười cùng tầng mười một sẽ do Phác Chí Mẫn kiểm tra.Nếu như ở các tầng này không có chuyện gì xảy ra, vậy thì sẽ tập hợp ở tầng mười hai.Tốn một ít thời gian, cuối cùng bọn họ cũng đến tầng mười hai gặp lại Phác Chí Mẫn.Từ tầng sáu đi lên đến tầng mười hai, trong lúc đó bọn họ vậy mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Bạch Cáp Tử và Lan Hồ Điệp, cho dù một chút động tĩnh cũng không có phát hiện.Nhưng mà khoảng cách Bạch Cáp Tử bị người giấy kéo đi, không bao lâu Lan Hồ Điệp cũng vội vàng chạy theo.Vậy vì sao mọi người đều không thấy họ đâu?Đứng ở trên tầng mười hai, Điền Chính Quốc nhìn lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc mà suy nghĩ, nói: "Có lẽ nào, Bạch Cáp Tử bị người giấy kéo đi sang tòa nhà Khang Phúc, mà Lan Hồ Điệp cũng bị dẫn sang đó cùng không?"Rất có thể.Nhưng cũng có một khả năng khác, chính là hai cô ấy đang ở từ tầng mười hai trở lên.Phác Chí Mẫn cực kỳ hứng thú, nói: "Vậy tôi đi vào trong tòa nhà xem một chút?"Điền Chính Quốc: "Tôi và cậu cùng nhau đi vào tòa nhà Khang Phúc."Dứt lời, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn về phía Lộ Nam, rồi đi qua vỗ vỗ lên bải vai Lộ Nam một cái, sau đó hạ tay xuống nói:"Anh cùng Vạn Niên Thanh dẫn Vân Du cùng Tuyết Dung tiếp tục đi lên lầu.""Mặc kệ là cuối cùng có tìm được Lan Hồ Điệp cùng Bạch Cáp Tử hay không, chúng ta gặp nhau ở tầng mười tám.""Được." Lộ Nam nói.Ngay lập tức, Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn hai người đi vào trong lối đi, đi đến phía tòa nhà Khang Phúc.Mà lúc này Lộ Nam đưa tay sờ sờ túi áo.Ngay ban nãy, Điền Chính Quốc vươn tay dưới ánh sáng mờ tối trong hành lang, cậu đã lặng lẽ nhét ba lá bùa vào trong túi áo của Lộ Nam. Điền Chính Quốc vừa mới bước vào trong tòa nhà Khang Phúc, đã bất chợt cảm thấy cả người lạnh run, có một loại cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm.Cậu quay đầu nhìn về bốn phía xung quanh, nhưng không có gì.Đúng lúc này, ánh mắt Điền Chính Quốc không nhịn được mà tạm dừng lại ở trên một bên vách tường của tòa nhà Khang Phúc.Cậu đi qua đó, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn rõ hơn.Phác Chí Mẫn không kềm được hỏi: "Anh Quốc, sao vậy?"Điền Chính Quốc: "Nơi này ở ban ngày từng có một vết bẩn, nhưng hiện tại lại không có."Cậu chỉ vào nơi cậu đang nhìn.Phác Chí Mẫn thật sự không có chú ý đến mặt tường như thế nào, nên nó so với ban ngày có gì khác biệt, nhưng nếu Điền Chính Quốc đã nói, vậy thì chắc chắn là như vậy.Cậu ấy nói: "Cho nên tình hình của tòa nhà Khang Phúc bây giờ thật sự khác với ban ngày.""Đúng vậy" Điền Chính Quốc gật đầu, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về hành lang ở tầng mười hai của tòa nhà Khang Phúc, nói:"Cảnh sát nói vào ban ngày không tìm thấy bà Đặng và Bành Đại Tài." "Cho nên có lẽ, chúng ta sẽ gặp họ vào buổi tối....Cẩn thận một chút."Bọn họ đi đến hành lang bên kia của tầng mười hai.Điền Chính Quốc dự định đi cầu thang, trước khi đi nhìn xem một chút, từ lầu một đến lầu sáu đều lắp đặt hộp thư, nhưng ở ban ngày nhìn vào nơi thông tin và tên tuổi, tất cả đều như bị người bôi mực lung tung, không nhìn ra rõ được chữ gì.Khi gần đi qua thang máy, Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn đột nhiên nghe được bên trong thang máy truyền đến một chút tiếng động.Giống như có gì đó đập từ bên trong cửa thang máy.Nhìn vào màn hình hiển thị bên cạnh thang máy, đúng lúc nó dừng lại ở tầng mười hai."Anh có muốn xem một chút không?"Phác Chí Mẫn nhẹ giọng nói.Điền Chính Quốc gật đầu.Cậu lập tức lấy lá bùa ra chuẩn bị.Phác Chí Mẫn đi đến một bên ấn nút mở thang máy ra.Cửa tháng máy chầm chậm mở ra, sau đó một bóng người đang dựa vào cửa thang máy đột nhiên ngã xuống đất, chính là bà Đặng. Người vẫn còn sống, chỉ có sắc mặt trắng bệch.Cú ngã này khiến bà Đặng tỉnh táo lại, chờ cho bà ta mở to mắt nhìn thấy vậy mà đã có người ở trong tòa nhà Khang Phúc, còn chưa thấy rõ là ai, bà Đặng đã yếu ớt kêu cứu.Điền Chính Quốc thấy vậy liền đi đến, kéo bà Đặng ra khỏi thang máy.Phác Chí Mẫn tiện thể buông tay, cửa thang máy đóng lại."Cứu, cứu cứu Đại Tài..."Bà Đặng yếu ớt vươn tay, muốn để Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn đi giúp Bành Đại Tài.Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn liếc nhìn nhau, hỏi bà Đặng vì sao lại ở trong thang máy.Nói đến đây, nỗi sợ hãi lóe lên trong mắt bà Đặng, cả cơ thể bà ta run rẩy một chút, nhưng còn chưa chờ bà ta nói gì đó, vốn dĩ thang máy đang đứng ở tầng mười hai phút chốc đã tự đi lên.Các con số trên màn hình không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở tầng mười bốn, chỉ cách tầng mười hai hai tầng.Ngay sau đó, thang máy lại khởi động đi xuống.Bà Đặng vừa nghe thấy âm thanh thang máy, lại nhìn thấy con số giảm xuống, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi, nói:"Đến, đến đây, cô ấy đến đây, chạy mau, mau dẫn tôi đi..." Đáng tiếc, tốc độ thang máy xuống quá nhanh.Vào lúc Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn đem bà Đặng đỡ đứng dậy, thì thang máy đã lập tức giảm xuống tới tầng mười hai.Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra.............Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz