ZingTruyen.Xyz

[TaeKook] Luân Hồi 2 [Hoàn]

Chương 40: Khu rừng tĩnh lặng 22

pelakix

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Manh mối NPC quan trọng – Trần Cát, Du Xương Quốc, bây giờ lại xuất hiện thêm "Lâm Khê" chưa từng nghe thấy.

Người này là ai, thậm chí không được đề cập đến trong thông tin bổ sung.

Xem ra cho dù dùng một trong những quyền đặc biệt của vé cao thiết, bổ sung sáu mươi phần trăm thông tin cũng không hoàn toàn dẫn trước một bước, bởi vì rất có thể bốn mươi phần trăm thông tin còn lại mới là quan trọng nhất, mấu chốt nhất.

Thật may là họ phát hiện ra manh mối này.

Kế toán tình cờ bị nhốt trong căn phòng này thực sự vừa khéo.

Trước đó họ không nhìn thấy toàn bộ căn phòng bị khóa trên tầng ba.

Nếu Kế toán tỉnh dậy đã bị nhốt trong căn phòng này, vậy những người khác ở đâu?

Ít nhất thì họ một đường đi thẳng tới đây, tinh thần căng thẳng, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì từ những căn phòng đi qua.

Điền Chính Quốc nói trước tiên nhặt hết những tờ giấy vẽ rải đầy trên mặt đất lên, sau đó từ từ sắp xếp lại và cẩn thận xem xét.

Nếu không cứ để tán loạn như vậy cũng không tìm ra manh mối gì.

Những người khác gật đầu, tỏ ý đã biết.

Ngược lại, Kế toán lén nhìn "JK" lần nữa, hơi nhíu mày.

Khi nhặt được một nửa, đám người Điền Chính Quốc đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng va đập "rầm rầm" phát ra trong căn phòng cách đó không xa.

Đồng thời, giọng nói của người cũng truyền tới, nhưng rất yếu ớt, không thể nghe rõ là hét cái gì.

Nhưng giọng nói là của phụ nữ.

Cái này có nghĩa là nếu người bị nhốt ở trong phòng không phải là Mộc Tinh thì là Ngư Quy.

Kế toán và Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu lên.

Mặt Điềm Điềm lộ ra vẻ vui mừng, Kế toán cũng lộ ra một chút kinh ngạc và vui vẻ, cảm xúc cũng không phải quá kích động.

Điềm Điềm lập tức nói: "Tôi muốn đi cứu người."

Nhưng nói xong, trên mặt không khỏi toát ra vẻ khó xử, trong tay cô ta có đạo cụ, nhưng chỉ là một đạo cụ cấp D.

Cho dù là ai bị nhốt trong phòng, lâu như vậy vẫn không thể thoát ra khỏi đó, chẳng lẽ cô ta có thể cứu người ta?

Huống chi, bên ngoài còn có hồn ma phiêu đãng, ai mà biết được nhỡ động đến điểm nào khiến hồn ma bị kích thích lại tấn công cô ta... .

Bước chân Điềm Điềm dừng lại ngay lập tức.

Kế toán không nhúc nhích cũng không nói gì.

Dù anh ta có nghĩ như thế nào, cả người anh ta bị thương là thật, chống đỡ cơ thể kiên trì dẫn đường đến tầng ba cũng đã gần đến giới hạn.

Sắc mặt Kế toán lúc này đã trắng đến mức không thể trắng hơn nữa.

Bản thân anh ta đi ra khỏi phòng sợ là phải hao phí không ít bản lĩnh và sức lực, nói không chừng còn tổn thất đạo cụ.

Lại đi cứu người... Có lẽ không có năng lực đó.

Kim Thái Hanh nói: "Tôi đi xem chút."

Anh đi không phải vì cứu người, mà là muốn xem các phòng khác có manh mối gì không.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không dấu vết trao đổi ánh mắt.

Điềm Điềm nghe vậy mừng rỡ, lúc Kim Thái Hanh đi ra ngoài thì đi theo phía sau.

Kế toán thấy vậy cũng đuổi theo.

Phác Chí Mẫn thấy ít người hơn, đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc thì thầm:

"Anh Quốc, nhìn cái này, cả cái này nữa..."

Cậu ấy lấy ra những bức tranh mà mình nhặt được trước đó, lật cho Điền Chính Quốc xem.

Điền Chính Quốc quay đầu, vừa nhìn lướt qua, ánh mắt liền dừng lại ở phía trên.

Những bức tranh này đều là bản vẽ bản phác thảo cơ thể con người, vài cái là cánh tay, vài cái là chân, bàn chân, vai, bụng,...

Trên những bộ phận cơ thể con người được vẽ ra này đều có số hoặc chữ cái. Không có ngoại lệ.

Hơn nữa, nhìn rất quen mắt.

Điền Chính Quốc lập tức nhận ra, những con số hoặc chữ cái này có liên quan đến các bia mộ xung quanh biệt thự nghỉ dưỡng.

Cậu nói: "Nhặt ở đâu vậy?"

Phần mà cậu nhặt được không có.

Phác Chí Mẫn chỉ vào chỗ trước đó cậu ấy khom người nhặt bức tranh lên: "Góc tường."

Vì vậy Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn qua đó tiếp tục khom người.

Một lát sau, bên ngoài cửa đột nhiên phát ra một tiếng va chạm, là tiếng cánh cửa đập vào tường, cửa mở ra.

Giấy trong căn phòng này cũng đã được nhặt gần hết.

Để Tài Ti và Tạ Phán ở lại trong phòng tiếp tục nhặt phần còn lại, ba người Điền Chính Quốc, Phương Hạt và Đường Khô thì đi ra ngoài xem xét.

Trước đó Điền Chính Quốc đưa máy quay cho Kim Thái Hanh.

Bây giờ họ đi ra ngoài, không dám dừng lại trên hành lang quá lâu, đi thẳng đến căn phòng mở cửa rõ ràng.

Trong phòng, Mộc Tinh và Điềm Điềm ôm nhau, vẻ mặt Mộc Tinh hoảng sợ, trên người không có vết thương gì, nhưng hiển nhiên tinh thần lại giống như bị kích thích cực lớn, giống như chim sợ cành cong, khi mấy người Điền Chính Quốc đi vào, cả người liền run rẩy, trốn trong lòng Điềm Điềm, dáng vẻ sợ hãi.

Điềm Điềm an ủi: "Không sao đâu, chúng tôi ở đây, Mộc Tinh, cô ổn rồi."

Điền Chính Quốc quan sát căn phòng này —— nơi này bố trí không giống như phòng bệnh, ngược lại giống như một phòng ngủ bình thường, nhưng lại không có sự ấm áp và thoải mái của phòng ngủ, thay vào đó trông có vẻ rất lạnh lẽo.

Sau đó Điềm Điềm hỏi Mộc Tinh đã gặp cái gì ở trong phòng.

Mộc Tinh chậm chạp một hồi mới trả lời:

"Ma, khắp nơi đều là ma... Trần nhà, gầm giường, trong tủ... Bất cứ nơi nào tôi trốn, những con ma này luôn luôn tìm thấy tôi, bóp cổ tôi.."

Mộc Tinh run rẩy nói chuyện, cuối cùng cô chạm vào cổ mình dường như khó thở.

Nhưng Điền Chính Quốc lại không nhìn thấy bất kỳ dấu tay nào trên cổ Mộc Tinh.

Nghe những gì Mộc Tinh nói, những hồn ma trong ngôi nhà này đang hù dọa cô ấy, khiến cô ấy không thể yên lòng.

Điền Chính Quốc không khỏi nhìn về phía Kim Thái Hanh, liếc mắt nhìn máy quay trong tay anh.

Kim Thái Hanh nói: "Sau khi bọn anh đi vào, trong phòng không có hồn ma, cô ấy ôm đầu trốn ở góc tường, giống như đang trốn cái gì đó."

"Có thể là ảo giác không." Kế toán nói.

Có thể.

Điền Chính Quốc từ chối cho ý kiến, đi bộ trong phòng nhìn qua một vòng.

Không có gì đặc biệt.

Kim Thái Hanh thu hồi tầm mắt nhìn xung quanh, cũng lắc đầu với Điền Chính Quốc, không có manh mối.

Đã như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể đưa Mộc Tinh ra ngoài trước.

Còn Tạ Phán và Tài Ti ở phòng khác cũng đã gom hết toàn bộ tranh giấy cho vào túi, một túi phình to.

Trước khi đi, họ lắng nghe động tĩnh trong các phòng khác, không phát hiện được gì liền đi xuống tầng trước.

Mãi cho đến khi trở về chỗ nghỉ của họ, cuối cùng Tài Ti cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên mặt đất.

Kế toán cũng ngồi sang một bên để nghỉ ngơi, lần này môi của anh ta tím bầm, tinh thần không tốt.

Điền Chính Quốc bảo mọi người lấy ra tất tranh vẽ ra, bắt đầu nghiên cứu.

Cậu nói: "Trước tiên phân loại ra tranh vẽ cùng kiểu."

Ví dụ như những bức tranh vẽ các bộ phận của cơ thể con người, hay các bức tranh vẽ bằng vàng...

Trước khi rời đi, Điền Chính Quốc liếc nhìn bốn bức tường xung quanh căn phòng, nhưng tất cả đều là những đường nét lộn xộn, không có giá trị tham khảo.

Có manh mối nhất là những tờ giấy này.

Nếu cậu không đoán sai, những con số hoặc chữ cái trên bia mộ phải được tạo thành từ trên người của những bệnh nhân trong viện dưỡng lão.

Viện trưởng viện dưỡng lão, nhân viên y tế đã đánh dấu những bệnh nhân này.

Giống như nuôi nhốt động vật vậy.

Bệnh nhân trong viện dưỡng lão không có tên, có thì cũng chỉ là một chuỗi vết sẹo xấu xí hình các con số được khắc trên cơ thể.

Mà Lâm Khê, người này có liên quan đến vàng và những bức tranh này.

Anh ta là bệnh nhân trong viện dưỡng lão sao?

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz