ZingTruyen.Xyz

[TaeKook] Luân Hồi 2 [Hoàn]

Chương 125: Nhà tang lễ An Lạc 12

pelakix

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Rất nhanh, đêm thứ ba đã buông xuống.

Ngô Thịnh, Hạ Đan và Triệu Tiết Tập không thể rời khỏi nhà tang lễ An Nhạc, cũng không dám trở về ký túc xá công nhân, cho nên bọn họ đều ở lại linh đường Kỷ Tiến Tiền.

Đêm nay không giống như hai tối trước tắt toàn bộ đèn trong nhà tang lễ, chỉ để lại một bóng đèn dây tóc sáng mờ ở linh đường.

Trước khi đêm đến, Ngô Thịnh đi bật công tắc nguồn điện.

Đêm nay, dù là trong nhà tang lễ hay ngoài hành lang, đèn đều sáng trưng.

Điền Chính Quốc hiểu rõ, chẳng trách dù hai đêm trước cậu có nhấn công tắc đèn cũng không có chút phản ứng, hóa ra nguồn công tắc điện mỗi đêm đều bị Ngô Thịnh tắt đi.

Lần này Ngô Thịnh cũng ở trong linh đường, cho nên ánh đèn trở lại như bình thường.

Chẳng qua......

Mãi cho đến 9 giờ tối, Kim Miêu bắt đầu hoá vàng mã trong chậu than, ngọn lửa cháy lên, sau khi đốt tờ thứ nhất, ảnh đèn trong linh đường bắt đầu liên tục lập loè.

Ngay sau đó, một ngọn, hai ngọn đèn "Lách cách" tắt đi, chỉ để lại duy nhất một bóng đèn dây tóc tối tăm kia.

Sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của Ngô Thịnh, Hạ Đan và Triệu Tiết Tập, đèn trên hành lang bắt đầu tắt hết.

Chỉ trong vài giây, bên ngoài linh đường tối đen như mực.

"Này, đây là có chuyện gì?" Ngô Thịnh nhịn không được hỏi.

Điền Chính Quốc: "Này....."

Còn chưa nói xong, "Phanh đăng" một tiếng, quan tài di thể Kỷ Tiến Tiền đột nhiên rung động, dưới ánh mắt bị doạ của Hạ Đan và Triệu Tiết Tập, quan tài tiếp tục rung lên bốn năm lần mới không có động tĩnh.

Điền Chính Quốc bước lên liếc mắt nhìn, đưa tay sờ lá bùa đang nóng lên

May mắn mà cậu đã trước tiên dán lá bùa, có chuẩn bị trước, đoán được sau khi thi thể Kỷ Tiến Tiền tìm được nội tạng bên trong sẽ không thành thật đợi.

Nếu thi thể chạy trốn, bọn họ còn thủ cái gì linh nữa.

Đến lúc đó không hoàn thành đúng kỳ hạn nhiệm vụ ba ngày, ai cũng không có biện pháp đi lên tàu trở về.

Hơn nữa, bây giờ đã là ngày buổi tối ngày thứ ba, ban ngày bọn họ chưa từng rời đi linh đường, hiện tại chỉ đợi xem đốt giấy xong, tốc độ trông coi di thể Kỷ Tiến Tiền sáng nay có thể biến hoá hay không.

Kỷ Tiến Tiền lúc này đã không có động tĩnh, chắc là không dám chạm vào nắp quan tài lần nữa.

Điền Chính Quốc quay đầu nói: "Bảo vệ tốt quan tài, đừng làm cho Kỷ Tiến Tiền chạy ra."

Phác Chí Mẫn, Lộ Nam đám người gật đầu.

Hạ Đan sắc mặt tái nhợt nói: "Kỷ, Kỷ Tiến Tiền....."

"Đó là cái gì?!"

Ngô Thịnh lúc này đột nhiên cắt ngang lời nói của Hạ Đan, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía bên ngoài cửa linh đường, có một bóng người đang đứng ở đó.

Không có nhiều ánh sáng, cho nên Ngô Thịnh không thể nhìn thấy khuôn mặt của bóng dáng này.

Nhưng những người còn sống trong nhà tang lễ lúc này đều ở trong linh đường của Kỷ Tiến Tiền, không nên có người đứng ở cửa mới đúng, cho nên......

"Trịnh Hạo Thừa....." Hạ Đan nhận ra bóng dáng này, bởi vì đã từng nhiều năm ở chung, rất quen thuộc đối với nhau.

Vừa dứt lời, bóng người đang đứng ở cửa đi về phía linh đường, khuôn mặt dần dần rõ ràng, đúng là Trịnh Hạo Thừa, khuôn mặt trắng bệch như tử thi, chân tay cứng đờ, di chuyển như một con rối gỗ, lại phối hợp với ánh đèn nhấp nháy, không khí âm trầm trong linh đường, đây chắc chắn là một cảnh trong một bộ phim kinh dị kinh điển.

Ít nhất, Kim Miêu, A Thái, Hạ Đan đám người không ngừng hô hấp dồn dập.

Ngô Thịnh kinh hoảng lui về phía sau, té ngã lộn nhào, trốn sau lưng nhóm người Điền Chính Quốc.

Đường Vân Ti và Chung Nam ngồi bên cạnh chậu than không nhúc nhích, họ phải quan sát một chút để ngọn lửa trong chậu than không thể dập tắt, việc đốt giấy không thể bị gián đoạn.

Phác Chí Mẫn lưu loát lấy ra đạo cụ, giải quyết Trịnh Hạo Thừa trước, nhìn thấy thi thể bị đạn súng hơi gấu nâu đánh trúng, ầm ầm ngã xuống đất, một lát sau tự nhiên bốc cháy rồi từ từ hóa thành tro tàn.

Nhưng Ngô Thịnh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một mảnh vải trắng đột nhiên quấn quanh cổ ông ta, ngay sau đó, vải trắng treo Ngô Thịnh bay lên không trung, lại ném, cả người Ngô Thịnh bay đến hướng của quan tài Kỷ Tiến Tiền.

Ngay khi ông ta sắp đụng vào quan tài, Kim Thái Hanh đá vào bụng Ngô Thịnh, đá lại một người đàn ông trưởng thành trở về.

Ngô Thịnh kêu thảm thiết một tiếng, lăn ở một bên.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra, nâng mắt lên nhìn, thế nhưng là quỷ hồn Uông Linh không biết khi nào xuất hiện ở linh đường.

Sự xuất hiện của Trịnh Hạo Thừa còn có thể phát hiện một chút động tĩnh khiến bọn họ chú ý, nhưng Uông Linh lại im lặng.

Điền Chính Quốc tới gần quan tài Kỷ Tiến Tiền, tay chống lên, cả người đứng lên ở trên.

Rồi sau đó, Kim Thái Hanh, Đường Vân Ti, Chung Nam đám người chia nhau bảo vệ bên quan tài và chậu than, Phác Chí Mẫn bắn phá với quỷ hồn Uông Linh.

Trong lúc nhất thời, tấm vải trắng trong linh đường lay động không gió, cùng với tiếng khóc thê lương quỷ gào, Uông Linh bị đánh bay khắp nơi.

Kim Miêu và A Thái còn chưa kịp sợ hãi thì họ đã ngây người trước cảnh tượng Phác Chí Mẫn đuổi theo đánh con quỷ.

Trăm triệu không nghĩ tới, không phải bọn họ sợ quỷ, mà là quỷ sợ bọn họ.....

Cho dù sau đó Đỗ Quốc Vinh cũng biến thành tiêu thi bò tới, Kim Miêu và A Thái phát hiện còn có thể giữ được bình tĩnh

Còn chưa hết thời gian sử dụng đạo cụ của Phác Chí Mẫn, trong linh đường đã yên tĩnh trở lại.

Ngô Thịnh ôm bụng đứng dậy, không dám nói lời nào, chỉ có thể nấp vào góc tường, nhưng ông ta cũng không dám lại gần những nơi có treo tấm vải trắng.

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng trên nắp quan tài, nhìn thời gian, nói: "Các ngươi có thể nghỉ ngơi một lát, trời sáng sẽ ổn thôi."

Hạ Đan cùng Triệu Tiết Tập kinh hồn còn chưa ổn định, chỉ biết gật đầu.

Thời gian trôi qua từng chút một, không bao lâu, đã tới 6 giờ sáng, ngọn lửa trong chậu than dần tắt khi mảnh giấy cuối cùng đã cháy hết.

Ngay sau đó, Điền Chính Quốc vòng tay nóng lên, lại nhìn thấy bảng giao diện —— [ đã trông coi di thể giám đốc Kỷ Tiến Tiền: 1 ngày.]

Chung Nam thấy vậy, vui vẻ nói: "Việc này hẳn là thời gian hóa vàng mã ở trong linh đường trông coi di thể được tính là một ngày một đêm."

Bởi vì trong thời gian hoá vàng mã bọn họ đều không rời khỏi linh đường.

Cho dù là 24 giờ trong một ngày hay tổng thời gian là 24 giờ đều còn chưa tới.

Nhưng tiến độ trông coi lại biến thành một ngày, có nghĩa là sau khi di thể của Kỷ Tiến Tiền hoàn chỉnh, thí nghiệm trước đó của Kim Miêu là chính xác.

Lộ Nam: "Trịnh Hạo Thừa, Đỗ Quốc Vinh và Uông Linh mỗi đêm đều sẽ đến đây tấn công chúng ta, nếu tất cả thi thể của họ được đưa vào lò đốt vào ban ngày để hỏa táng."

"Không biết buổi tối bọn họ còn có thể xuất hiện không?"

Kim Thái Hanh: "Tốt nhất không cần làm hì cả, có thể có những thay đổi không xác định."

Chi bằng duy trì hiện trạng.

Chỉ cần buổi tối bảo vệ chậu than và quan tài Kỷ Tiến Tiền, Trịnh Hạo Thừa, Đỗ Quốc Vinh và Uông Linh cho dù đến đây tấn công bao nhiêu lần, cũng không làm gì được bọn họ.

Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý.

Lộ Nam nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

Ban ngày, Hạ Đan, Triệu Tiết Tập và Ngô Thịnh cuối cùng cũng không cần phải luôn ở trong linh đường, bọn họ đi ra đi lại vài lần để xem có thể rời khỏi nhà tang lễ An Lạc hay không.

Nhưng kết quả vẫn luôn giống nhau.

Mãi cho đến buổi tối, thấp thỏm bất an chờ đến 9 giờ, đốt cháy lên chậu than.

Lần này, Ngô Thịnh không màng da mặt luôn tránh ở bên người Phác Chí Mẫn, có thể nói là Phác Chí Mẫn đi đến nơi nào ông ta sẽ theo đến nơi đó, giống như kẹo mạch nha không ném ra.

Điền Chính Quốc chống cằm ngồi trên nắp quan tài, Kỷ Tiến Tiền muốn từ trong quan tài bò ra tới là không có khả năng.

Trừ phi có thể ném cậu đi.

Phác Chí Mẫn bực bội khi bị Ngô Thịnh cuốn lấy, mí mắt nhướng lên, đôi mắt màu xanh biếc nheo lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Ông có thể cách tôi xa một chút được không?"

Ngô Thịnh lấy lòng cười nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không quấy rối, thành thật đợi."

Nghĩa là không có khả năng cách xa cậu ấy ra.

Phác Chí Mẫn chậc một tiếng.

Điền Chính Quốc đổi tay tiếp tục chống cằm, đôi mắt nhìn về ngoài cửa linh đường, đã 9 giờ 10 phút, nhưng bóng dáng của Trịnh Hạo Thừa vẫn chưa xuất hiện.

Linh đường cũng không có động tĩnh, Uông Linh bọn họ không định đến thăm tối nay sao?

Kim Thái Hanh dựa vào một bên quan tài, nghiêng đầu nói: "Tiểu Quốc, em nói xem bọn họ mỗi một đêm đều sẽ xuất hiện, như vậy, năng lực của bọn họ mỗi đêm có thể tăng lên không?"

Cứ tăng lên theo từng đêm, sẽ trở nên càng ngày càng lợi hại.

Điền Chính Quốc nheo mắt, nhỏ giọng trả lời: "Em cảm thấy có khả năng..."

Nếu đã như vậy, càng khó có thể xem nhẹ thả lỏng cảnh giác.

Ngay khi Điền Chính Quốc tính toán mở miệng nhắc nhở Phác Chí Mẫn, Lộ Nam bọn họ, tấm vải trắng đang treo lơ lửng đột nhiên bốc cháy từ dưới, ngọn lửa lập tức bùng lên, từ dưới đốt tới phía trên, không cho nhóm người Điền Chính Quốc kịp phản ứng.

Sau đó, trên xà nhà linh đường cũng bắt đầu lây sang ngọn lửa, nhanh chóng lan tràn đến những nơi khác.

Đây là muốn đốt rụi toàn bộ linh đường, sau đó lây sang những hành khách khác, nếu không nhanh chóng dập lửa, hoặc không nghĩ ra cách dập lửa.

Như vậy, trước khi lửa cháy hết toàn bộ linh đường, họ phải mang theo quan tài của Kỷ Tiến Tiền chạy trốn ra bên ngoài.

Nếu không, đến lúc đó quan tài sẽ bị thiêu hủy, còn thủ cái rắm.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz