ZingTruyen.Xyz

[TaeKook] Luân Hồi 2 [Hoàn]

Chương 109: Bí ẩn dưới đáy dòng sông băng 22

pelakix

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Sau khi Vi Quán rời đi cùng Quý Tư Nghị, nhưng họ không chạy trốn đến mặt trên sông băng.

Gã có bản đồ da thú của ông nội để lại, còn tìm thấy ba loại đồ vật của tộc người Nỉ ở dưới đáy động băng.

Một cái là bản đồ đường đi rời khỏi sông băng, một cái là viên ngọc đen nhánh được đặt ở trong khớp xương rỗng chạm trổ, còn một cái nữa chính là hắc thạch màu trắng có thể cứu sinh mệnh của gã.

Lúc trước hai người Tiểu Hiểu, Tử Qua, còn có đám người Điền Chính Quốc, Phác Chí Mẫn tìm thấy trong bụng cá vảy đen đều là hắc thạch đó.

Còn Vi Quán cũng tìm được nhưng mà là màu trắng.

Quý Tư Nghị nhìn thấy thứ này ngoại trừ khác biệt màu sắc, kích thước và đường vân ra, thì cũng giống như viên đá kỳ lạ mà Tiểu Hiểu và Tử Qua lấy được.

Anh ta đã từng hỏi qua, nhưng mà Vi Quán không có trả lời.

Cả hai chạy khỏi chỗ xương cá trước, mãi cho đến chỗ hồ nước mới dừng bước lại.

Vi Quán lấy ra bản đồ có thể tìm thấy đường rời khỏi sông băng, mở nó ra. Trên mặt là một tranh vẽ đơn giản.

Một nét ngang như xương cá ở chính giữa, và hai bên đầu xương cá thì đều có một cái hồ nước.

Ở hồ nước bên cạnh đầu xương cá thì được đánh dấu màu đỏ ở trên.

Nhìn bên trong hồ nước, hoặc là nói xương cá nối liền hai cái đáy hồ, giống như mơ hồ thấy được hai hoa văn.

Một nông một sâu, nhưng dường như bởi vì đã quá lâu đời, nên có chút nhìn không rõ lắm.

Nơi giao nhau giữa hoa văn có màu đậm cùng với hoa văn có màu nhạt hơn, chính là lối ra mà Vi Quán muốn tìm kiếm.

Gã nhíu mày vươn tay chỉ, không ngừng nhấn vào vị trí được khoanh tròn, sau đó ngẩng đầu nhìn về hồ nước trước mặt, lẩm bẩm nói:

"Chẳng lẽ lối ra là ở dưới hồ nước sao?"

"Nhưng sao có thể, nếu tồn tại lối ra, vậy không phải đã bị hồ nước bao phủ..."

Quý Tư Nghị nghe vậy, lại nhìn bản đồ trong tay Vi Quán, suy nghĩ nói:

"Sẽ không, tôi cảm thấy lối ra hẳn là ở ngay dưới hồ nước."

"Đáy hồ cũng có áp lực nước, nếu không gian ở lối ra cao hơn áp lực nước ở đáy hồ, sau đó đến một trình độ nhất định, mặt nước sẽ cùng mặt hồ bằng nhau."

"Cho nên, không gian của lối ra sẽ không hoàn toàn bị nước bao phů."

Bọn họ muốn rời đi, tất nhiên là phải đi lên mặt trên, vì nếu bản đồ đã ghi rõ lối ra ngay tại đáy hồ, vậy thì sẽ không sai.

Lại liếc mắt nhìn bản đồ, có một hoa văn được vẽ ở giữa hồ nước, dường như là hắc thạch màu trắng. ( hắc thạch còn màu trắng.... h0k phải tui edit sai đâu mà tác giả viết v á mn =3= )

Quý Tư Nghị nói:

"Ý trên này có phải là vào lúc chúng ta đến đáy hồ tìm lối ra, cần phải lấy được tảng đá màu trắng này?"

Vi Quán gật đầu.

Vì đã xác định được lối ra khỏi sông băng là ở ngay tại đáy hồ, bọn họ bắt đầu chuẩn bị đi vào trong nước, đầu tiên, chính là phải cởi áo khoác khá dày này ra.

Nhưng không đợi Vi Quán cùng Quý Tư Nghị kéo khóa kéo ra, thì hai người tộc Nỉ bị lột da đang từ phía bên kia đi đến đây, nhằm đến hai người bất ngờ tấn công.

Đây hẳn là những người tộc Nỉ từ trong đống tuyết trước đó đi ra, lắc lư đi theo phương hướng của đám người Điền Chính Quốc và Tạ Phán.

Chỉ có điều, đám người Điền Chính Quốc, Tạ Phán may mắn hơn, vì dọc đường đi lại không có gặp.

"Chết tiệt."

Vi Quán thấy thế sắc mặt không thể không trầm xuống.

Gã vốn nhân lúc không có người đuổi theo phía sau mà nhanh chóng xuống nước, tìm được lối ra, như vậy bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi sông băng.

Mà những người khác bao gồm cả nhân viên ở trạm nghiên cứu sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này, hoặc phải tìm cách trở lại nơi đường băng, đi lên và rời khỏi động băng ban đầu.

Nhưng mà điều này là không thể, vì đường băng rất dài, lại còn trơn, bọn họ làm sao có thể đi lên được.

Cho nên, Vi Quán nghĩ rằng chỉ cần bọn họ không biết lối ra dưới đáy hồ, như vậy kết cục hẳn là phải chết thôi.

Mà Quý Tư Nghị muốn rời khỏi Xa Hạ Thế Giới này, thì anh ta cũng phải dẫn theo đám người giáo sư Smith cùng giáo sư Chương trở về.

Huống chi, Điền Chính Quốc còn chưa chết, anh ta làm sao có thể đi theo Vi Quán rời đi được.

Trước tiên xuống nước chỉ là để nhìn xem, chờ xác định lối ra thật tốt rồi, như vậy thì.....

Nghĩ đến đây, Quý Tư Nghị lén liếc mắt nhìn Vi Quán, chờ sau khi xác định được lối ra, thì Vi Quán đã không còn giá trị để lợi dụng.

Tuy nhiên, trước khi xuống nước đã xuất hiện một chút tình huống ngoài ý muốn.

Dựa vào Vi Quán cùng anh ta thì chắc chắn không thể đối phó với hai người tộc Nỉ này.

Trừ khi anh ta sử dụng đạo cụ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Tư Nghị khẽ chớp.

Nhưng vào lúc anh ta còn do dự, đột nhiên nghe được từ hướng xương cá truyền đến âm thanh, vừa quay đầu đã thấy, người phía sau đang đuổi theo.

Không chỉ có như thế, bọn họ còn dẫn tới không ít xác chết tộc người Nỉ.

Quý Tư Nghị nhìn thấy, sắc mặt đã u ám, thấp giọng nói: "Mau thu bản đồ vào đi."

Vi Quán nghe vậy lập tức đem bản đồ bỏ vào trong túi tiền, ngược lại lấy ra viên ngọc đen.

Sau khi thứ này xuất hiện, tốc độ tấn công của xác chết tộc người Nỉ cũng chậm dần xuống, xem ra giống như có chút sợ hãi.

Thấy hai người Vi Quán cùng Quý Tư Nghị, Điền Chính Quốc không thể không có chút nghi ngờ, cho dù có hai xác sống tộc người Nỉ từ hướng của bọn họ chạy đến đây, thì dựa theo tốc độ chạy trốn của bọn họ, hẳn là không còn đứng ở bên hồ nữa mới đúng.

Chẳng lẽ đáy hồ thật sự có vật gì?

Nghĩ như vậy, Điền Chính Quốc nói: "Vi Quán phải lấy hơn một thứ gì đó từ trong khu vực sinh sống của tộc người Nỉ đi ra, bắt lấy gã rồi soát người."

"Cái người Khâu Triết ở bên cạnh Vi Quán cũng vậy."

Nghe thấy lời Điền Chính Quốc nói, đám người Ngải Vi cùng Khố Tạp gật đầu.

Nhưng bọn người Dự Ngôn Gia, Dạ Lang lại thay đổi sắc mặt một chút, tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Nhân lúc không có người khác chú ý, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh liếc nhìn nhau.

Ngay sau đó, cậu dừng bước chân lại, quay sang đối phó với đám tộc người Nỉ đuổi theo phía sau.

Đến thời điểm này, đạo cụ trên tay của một số hành khách gần như đã được sử dụng.

Lá bùa dường như không thể sử dùng được với xác sống tộc người Nỉ, nhưng đạo cụ "Long Hồng cốt kiếm" cùng "Vòng tay bụi gai" thì lại có thể sử dụng.

Hơn nữa, Khuông Tầm cùng Du Trạch cũng đã ở đây, nên những xác sống tộc người Nỉ này cuối cùng cũng không khó đối phó.

Đợi cho sau khi giải quyết xong những xác sống tộc người Nỉ, Ngải Vi cùng Khố Tạp cũng đang uy hiếp Vi Quán và Khâu Triết không được lộn xộn.

"Đem những vật trên tay của anh giao ra đây." Ý của Khố Tạp là Vi Quán đem viên ngọc đen kia cho anh ta.

Sắc mặt Vi Quán co rút lại, súng ngắn của gã vừa rồi bị Ngải Vi phá hư, mà hiện tại, anh ta đang bị Ngải Vi dùng cây súng nhắm vào.

Đối mặt với uy hiếp, ánh mắt của Vi Quán chuyển động, nhưng không ngoan ngoãn đem những đồ vật đưa cho Khố Tạp.

Ngược lại gã nói: "Đừng thô lỗ như vậy, tất cả mọi người đều là người văn minh, nên hòa thuận với nhau một chút."

"Chúng tôi cũng không có gây thù oán gì cả, chúng tôi đến đây trước thật ra là vì..."

"Vì tìm lối ra." Lúc này, Điền Chính Quốc nói tiếp.

Vi Quán không ngờ Điền Chính Quốc vậy mà có thể đoán được, sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt gã, buột miệng nói ra: "Sao cậu biết?"

Điền Chính Quốc: "Chúng tôi từ đường băng trượt xuống dưới đây cũng đã biết là không thể lên được nữa."

"Cho nên, muốn rời khỏi sông băng này, vốn dĩ là không thể thông qua động băng trước đó để lại ngồi máng trượt băng để chạy ra ngoài, mà anh chính là con cháu đời sau của tộc người Nỉ."

"Tôi không tin, tộc người Nỉ sẽ không thể nào, không giữ lại cho chính mình một vị trí của đường ra khác ở sông băng."

"Hơn nữa hai người cũng dừng lại ở bên hồ, cho nên chúng tôi mới có thể đuổi theo hai người nhanh như vậy."

Điền Chính Quốc nhướn mày, nói: "Lối ra...Có phải ở dưới đáy hồ không?"

Sắc mặt Vi Quán đổi khác.

Điền Chính Quốc nói: "Quả nhiên là ở đáy hồ."

"Anh đã cầm đi vật gì từ tộc người Nỉ vậy? Là anh tự mình giao ra hay vẫn là muốn chúng tôi đi qua kiểm tra người?"

"Anh cũng nói, chúng ta không có thù oán, một khi đã như vậy, vì sao không cùng nhau chạy ra khỏi sông băng này."

"Đồ vật kia giao ra đây, chắc chắn anh có thể sống sót."

Vẻ mặt Vi Quán khó đoán.

Mà Khâu Triết cũng chính là Quý Tư Nghị thì hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt mơ hồ không rõ.

Một lúc sau, Vi Quán xem như đã thỏa hiệp, đưa tay vào trong túi tiền muốn lấy ra đồ vật gì.

Mà Khố Tạp thấy vậy liền đi qua, muốn xem rốt cuộc Vi Quán sắp sửa lấy ra thứ gì.

Dường như cũng đã có hy vọng thoát ra ngoài, ngoại trừ đám người bên ngoài thì Lộ Nam, Đường Vân Ti, Nhiếp Túc vẫn chưa dẫn theo giáo sư Smith và giáo sư Chương đến.

Những người khác không thể không thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Du Trạch quay đầu nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Này, Mãn Văn, Tiểu Hiểu, bọn họ là người trong đoàn đội của các người....Là đã chết rồi sao?"

Anh ta vẫn chưa biết kết cục của đám người Mãn Văn, Tử Qua....

Ngải Vi nghe vậy khuôn mặt phút chốc đã trở nên u ám.

Mà lúc này, Dương Công Hạc lại nói một câu: "Chúng tôi có gặp được Mãn Văn, sau đó lại bị xác sống của tộc người Nỉ tấn công, Mãn Văn đã chết."

Nghe đến đó, Ngải Vi lập tức ngẩng đầu, mà hai người Khố Tạp cùng A Miêu cũng không thể không quay đầu nhìn về phía bọn người Dương Công Hạc.

Khố Tạp ngừng bước.

Còn Vi Quán dường như có điều gì đó, gã đưa tay vào trong túi tiền nhưng vẫn dây dưa không có lấy ra.

Chợt nghe Ngải Vi vội hỏi: "Mãn Văn đã chết? Cậu ấy chết như thế nào? Cậu, trước khi cậu ta chết có cái gì....Khác thường không?"

Dương Công Hạc có chút khó hiểu với câu hỏi của Ngải Vi.

Anh ta ngẫm nghĩ, nói.

Ngải Vi biến sắc, nói: "Hà Bành ở trạm nghiên cứu đã nhập vào trên người Mãn Văn đi ra ngoài theo chúng ta, trước đó Tiểu Hiểu đã bị Hà Bành nhập vào Mãn Văn giết chết."

"Hà Bành có thể nhập vào người Mãn Văn, thì cũng có thể nhập vào người khác."

Cái chết của Mãn Văn là bình thường, vậy có nghĩa bọn người Dương Công Hạc cũng không có phát hiện bóng đen quỷ dị biến thành Hà Bành.

Hà Bành vẫn còn, nhưng Mãn Văn đã chết, cho nên lúc ấy chỉ có Dương Công Hạc, Dự Ngôn Gia, Y Sinh, Dạ Lang, bốn người đã ở cùng một chỗ với Mãn Văn.

Vậy hiện tại, Hà Bành đang ở trên người của ai?

Ngải Vi đem nghi ngờ không căn cứ của mình nói ra, ánh mắt cô ta lướt qua bốn người.

Mà vốn dĩ Du Trạch đang đứng bên cạnh bốn người đã đột nhiên bước đi, thay đổi vị trí một chút, nói: "Bốn người tốt nhất là nên chứng minh bản thân một chút, nếu không..."

Dương Công Hạc: "Chắc chắn không phải tôi!"

Dạ Lang nhìn về phía những người khác, nét mặt cũng dần trở nên cảnh giác.

Vẻ mặt của hai người Dự Ngôn Gia, Y Sinh cũng không khác nhiều lắm.

Một trong số bọn họ, thật sự rất có thể sẽ có người đâm sau lưng, điều này không thể không làm những người khác cảm thấy bất an.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên có chút áp lực.

Điền Chính Quốc lúc này mở miệng nói: "Tôi ở nơi này có bốn lá bùa, các người mỗi người lại đây lấy một lá, nếu không có bị nhập thân thì lá bùa hiển nhiên sẽ không có phản ứng gì."

Nói xong, cậu lấy từ đâu ra bốn lá bùa.

Vừa lúc có thể sử dụng.

Dương Công Hạc liếc mắt nhìn ba người khác, anh ta đi trước một bước đến bên cạnh Điền Chính Quốc lấy đi một lá bùa.

Anh ta đem lá bùa nằm ở trong lòng bàn tay, tiếp theo lại mở ra để cho những người khác xem: "Tôi không có bị nhập thân, mọi người xem, không có phản ứng gì."

"Còn của ba người" Điền Chính Quốc nghe vậy nhìn về phía ba người, Dạ Lang, Y Sinh cùng Dự Ngôn Gia.

Mặt khác ba người ấy nhìn lẫn nhau.

Khuông Tầm nói: "Còn không mau qua đó lấy."

Dạ Lang bước lên trước, lập tức là tới Dự Ngôn Gia, cuối cùng là Y Sinh.

Vào lúc ba người đi tới, Điền Chính Quốc chú ý quan sát nét mặt của bọn họ.

Y Sinh là người đi ở phía sau cùng, đầu hơi cúi xuống, vừa đi được ba bước, cây súng mà anh ta đang nắm giữ đột nhiên nhằm ngay trước mặt Dự Ngôn Gia.

Cho dù Điền Chính Quốc trước đó đã hét lớn cẩn thận, những người khác cũng lên tiếng nhắc nhở.

Thế nhưng tốc độ của viên đạn rất nhanh, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, Dự Ngôn Gia không kịp né tránh, cho nên đã thật sự bị Y Sinh bắn trúng ngực.

Một tiếng.*Đùng*

Dự Ngôn Gia dừng bước, giật mình mà ngây ngốc cúi đầu, ở trên vị trí trái tim một lỗ máu, máu tươi chậm rãi thấm ra vô cùng chói mắt.

Ánh sáng ở đáy mắt hắn cũng dần biến mất, cuối cùng lập tức ngửa mặt ngã xuống đất.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz