Chương 101: Bí ẩn dưới đáy dòng sông băng 14
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)Chờ đợi tại chỗ trong chốc lát nhưng cũng không có xuất hiện chuyện gì, cho nên đám người Điền Chính Quốc tiếp tục đi đến phía trước, đi được một đoạn đường lại phát hiện, lần này chính là một bộ quần áo, giày, nằm rải rác trên mặt đất.Và nhìn ký hiệu trên quần áo, không còn nghi ngờ nữa chính là của trạm nghiên cứu.Thấy vậy, Điền Chính Quốc không kìm được mà nhíu mày, đi lên phía trước cầm một góc quần áo, nói:"Nhìn những quần áo này, áo khoác, áo sơ mi, quần...""Các nhân viên của trạm nghiên cứu này dường như đã cởi hết quần áo ra."Không có mặc quần áo, ở bên trong sông băng, chẳng lẽ người đó sẽ không thấy lạnh sao?"Bóng người vừa rồi hiện lên, có phải là người đã cởi hết toàn bộ quần áo trên người không?Lộ Nam cũng không nhịn được mà nhíu mày, nói:"Cũng có thể, là bởi vì do rét lạnh mà sinh ra ảo giác sao?"Nếu một người đang ở nhiệt độ cực thấp mà không thể kiểm soát sự truyền nhiệt của cơ thể, thì sẽ dần dần sinh ra ảo giác, đem toàn bộ quần áo đều cởi ra hết, chính là đã xuất hiện ảo giác. Lúc này, người đó cách với tử vong không còn xa, cuối cùng sẽ ở trong ảo giác mà chết vì lạnh.Như vậy, là nguyên nhân gì khiến cho nhân viên của trạm nghiên cứu cởi hết quần áo ra....Ngay lúc đám người Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào quần áo cũng đồ vật khác rải rác trên mặt đất, và muốn tìm kiếm một chút gì đó, Phác Chí Mẫn buồn chán mà xoay đầu đi, bỗng dưng, ánh mắt cậu ấy ngừng lại ở một chỗ trên mặt vách đá đang có ánh sáng phản chiếu.Tất cả đều đứng yên, vậy "thứ" hình người đang từ từ lắc lư trên bức tường băng vào lúc này là gì?"Anh Quốc.."Phác Chí Mẫn nhẹ giọng gọi cậu.Điền Chính Quốc nghe tiếng mà ngẩng đầu, cũng thấy bóng người mơ hồ trên mặt vách đá, bóng người lúc này đến gần một chút, có thể nhìn thấy diện mạo rõ ràng.Không thể nhận ra, tất cả da đều đã biến mất, hơn nữa còn dính đầy máu.Nhưng bởi vì độ ẩm cực thấp bên trong sông băng, cho nên máu ở trong người chảy ra, bởi vì nhiệt độ mà biến thành vụn băng dính ở trên người.Người này rõ ràng là bị lột da. Chẳng trách, tất cả quần áo đều rơi xuống trên mặt đất.Da trên người đều bị lột xuống, thì quần áo làm sao có thể còn được mặc trên người.Điền Chính Quốc suy nghĩ, nguyên nhân khiến cho chiếc đồng hồ rơi xuống ở nơi khác, rất có thể là bởi vì khi da người bị lột ra đồng hồ vẫn chưa được tháo ra khỏi cổ tay.Như vậy, da của nhân viên trạm nghiên cứu đã bị lột xuống như thế nào?Đám người Điền Chính Quốc, Phác Chí Mẫn không thể không nhớ đến chuyện xưa ở tộc Nỉ mà giáo sư Trịnh Dữu đã kể ở trên ca nô.Tộc Nỉ, thật sự sống ở khu vực sông băng này.Điền Chính Quốc đứng dậy xoay người, nhìn thắng về phía bóng dáng bị lột hết da đang lắc lư kia, không giống như hình ảnh mơ hồ trên vách đá, hình ảnh lúc này rõ ràng càng khiến cho người ta cảm thấy chấn động.Một người bị lột da, không, phải nói đúng hơn là, giống một con quái vật, từ ánh mắt, cái mũi, cơ thể đều không có da người che phủ, đây là một loại kinh khủng gì đây.Điều này so với một khung xương khô càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.Sau khi xác chết này rơi xuống đất, Tạ Phán không kềm được nói: "Hy vọng giáo sư Smith cùng giáo sư Chương sẽ không gặp chuyện không may, cũng không biết bọn họ hiện tại đang ở nơi nào.""Chẳng lẽ dưới sông băng này toàn là xác chết không da?"Nói đến đây, Tạ Phán nhịn không được liếc mắt nhìn xác chết ngã xuống đất, sau đó lập tức thu lại ánh mắt.Xác chết không có da này, hiển nhiên đang ám chỉ về tộc người Nỉ.Mà thi thể của người nhân viên thuộc về trạm nghiên cứu này, tất nhiên là đã bị giết chết bằng cách lột da.Lộ Nam nói: "Chúng ta có thể gặp được xác chết này, như vậy cũng có nghĩa là đảm người Nhà khoa học, Ngải Vi cũng có thể gặp...."Hoàn toàn chính xác, đám người Ngải Vi, Khố Tạp cũng gặp phải.Nhưng mà đó không phải là xác của nhân viên trạm nghiên cứu bị lột da, mà là xác chết của tộc người Nỉ cao đến hai ba mét.Không thể không nói, đám người Ngải Vi, Khố Tạp thật sự rất xui xéo.Đầu tiên là khi từ trên đường băng trượt xuống, tuy rằng bên dưới có đống tuyết làm đệm lót, nhưng bàn chân của Mãn Văn vẫn bị trật, khi bước đi rất khó khăn cùng đau đớn. Bọn người Ngải Vi không thể không chăm sóc Mãn Văn một chút, họ đi chậm lại, sau đó nghĩ cách để gặp lại đám người Quan chủ và Nhà khoa học.Thế nhưng đã đi được một lúc, Ngải Vi vẫn không thấy bóng dáng của những người khác.Ngược lại không bao lâu, ở phía trước bọn họ truyền đến tiếng bước chân kỳ lạ.Đây chắc chắn không phải tiếng bước chân của người thường bước đi trên mặt băng, mà nó nặng nề hơn nhiều, tiếng vang lớn không thể che giấu.Ngải Vi vẫn có thể nghe được sự khác biệt.Cho nên, vào lúc trước khi tiếng bước chân xuất hiện, đám người Ngải Vi, Khố Tạp liền cẩn thận đề phòng, chờ cho bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy được vật đang đến trước mặt là gì, thì sắc mặt bọn họ cũng không thể không biến đổi.Đó là bốn xác chết với cả người đầy máu, từ máu thịt lẫn lộn này có thể miêu tả chính xác, bề ngoài tuy rõ ràng không có da, màu máu trở nên trong suốt.Không có mí mắt, đôi mắt chuyển động linh hoạt ở trong hốc mát.Đó không phải là mắt của người sống, lộ ra đáng sợ và gian ác. Không bao lâu đã dán chặt trên người của đám người Ngải Vi, hướng về bọn họ lao tới. Bốn xác chết không có da của tộc người Nỉ rõ ràng là khó đối phó hơn nhiều với băng điêu nhân.Tuy rằng sẽ không bị chạm một cái cũng sẽ biến thành băng điêu nhân, nhưng mà, bốn xác chết này thì muốn lột da bọn họ.Máu trong suốt trộn lẫn với da bám vào trên bốn xác chết này, nếu người nào chạm vào, thoáng chốc sẽ truyền đến một cảm giác vô cùng nóng như kim châm, và với sự ăn mòn đáng kinh ngạc.Nếu không may bị tộc người Nỉ kéo ngã, thì sẽ khó mà thoát ra, làn da trên người cũng sẽ truyền đến cảm giác bị xé ra.Không nhanh chóng nghĩ ra cách, thì chỉ sợ ngay sau đó, làn da của bọ họ sẽ bị xé ra khi vẫn ở trong trạng thái sống.Cùng với sự sợ hãi này, tiểu Hiểu đã không may bị một tộc người Nỉ kéo lấy cánh tay, lập tức xách cô ấy lên.Cảm giác được làn da trên người truyền đến cơn đau do bị lôi kéo, tiểu Hiểu hoảng sợ hét lớn:"A, cứu tôi, cứu cứu tôi!"Cô ấy cảm thấy cánh tay đã không còn là của cô ấy nữa rồi.Tiểu Hiểu sợ hãi vùng vẫy hai chân, đạo cụ của cô ấy trước đó đã được sử dụng hết rồi, lúc này hoàn toàn không còn khả năng để tự bảo vệ mình. Tuy rằng cô ấy đã sớm chuẩn bị tốt về chuyện bản thân có thể chết ở bất cứ Xa Hạ Thế Giới nào.Nhưng khi đối mặt với nỗi đau bị lột da như vậy, tiểu Hiểu vẫn rất sợ hãi.Cô ấy hoảng loạn hét lớn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay của người tộc Nỉ, nhưng vẫn không có cách nào.Tiểu Hiểu giống như có thể nghe thấy âm thanh làn da của bản thân bị xé rách, điều này khiến cho sắc mặt của cô ấy không kìm được sợ hãi vặn vẹo.Đúng lúc này, một sợi dây màu đỏ quấn quanh trên người tộc người Nỉ đang kéo lấy cơ thể của Tiểu Hiểu, sau khi sợi dây màu đỏ bao trùm lên trên, nó nhanh chóng chia thành từng sợi tơ, sau đó nó như có sự sống rất nhanh đã chui vào trong cơ thể của người tộc Nỉ.Ngay sau đó, tộc người Nỉ buông cơ thể của tiểu Hiểu ra, cả người hóa thành từng khúc thịt rơi xuống đất.Mà tiểu Hiểu thì hoảng sợ kêu một tiếng, đạp chân lui về phía sau, hai cánh tay của cô ấy đã hoàn toàn không thể dùng sức được, nên không thể từ trên mặt đất đứng lên được.A Miêu lo lắng nhìn về phía tiểu Hiểu.Nhưng cô cũng bị hạn chế di chuyển, không thể đi qua bên đó. Sợi tơ vừa rồi chính là một đạo cụ cấp B của cô, nhưng sử dụng có mức độ, tổng cộng chỉ có năm sợi dây, nó có thể quấn quanh lên người ma quỷ hoặc là đám sinh vật đặc biệt, có thể đem những thứ đó chia cắt thành khối thịt.Trước đó cô ấy đã sử dụng bốn sợi dây, chỉ còn lại một cái cũng đã dùng để cứu tiểu Hiểu.A Miêu nhìn theo hướng của tiểu Hiểu, trong tay cô còn có một đạo cụ cấp C để có thể tự bảo vệ mình.Giải quyết được một người tộc Nỉ thì còn có ba.Hai tên thì đang bị ba người Ngải Vi cùng Khố Tạp, Tử Qua phối hợp đối phó, còn một tên thì được A Miêu, Mãn Văn đối phó.Nhưng có lẽ là bởi vì tiếng hét chói tai trước đó của Tiểu Hiểu, nên người tộc Nỉ này quay ngược lại đi đến hướng của tiểu Hiểu.Thấy tiểu Hiểu sắp bị bắt lại, Mãn Văn nói:"Tôi đi cứu cô ấy, cô cố gắng giữ chân người tộc Nỉ này một chút.""Được."A Miêu gật đầu nói.Người tộc Nỉ tạm thời đang bị A Miêu giữ chân lại, còn Mãn Văn đã rất nhanh đến bên cạnh tiểu Hiểu, cậu ấy vươn tay nâng cô ấy dậy. Tiểu Hiểu thấp giọng nói cảm ơn.Nhưng ngay sau đó, cô ấy cảm giác được tay Mãn Văn đang dùng sức nắm lấy cánh tay của cô ấy, khiến cô ấy đau đớn vô cùng."Mãn..."Tiểu Hiểu ngẩng đầu muốn nói gì, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị của Mãn Văn.Miệng cậu ấy nhếch lên trên, cũng không phải nụ cười thiện ý, mà là nụ cười tràn đầy quái lạ và ác ý, người khác nhìn thấy trong lòng cũng không thể không ớn lạnh.Hai mắt tiểu Hiểu mở to, không hiểu Mãn Văn lúc này đang xảy ra chuyện gì, nhưng điều đó không ngăn được linh cảm không lành trong lòng cô ấy và muốn thoát khỏi sự giúp đỡ của Mãn Văn.Nhưng hai cánh tay của tiểu Hiểu đều đã bị người tộc Nỉ dùng sức kéo, nên lúc này vốn dĩ là không thể giơ lên được, lại càng không thể vùng vẫy.Trong cổ họng Mãn Văn lại phát ra tiếng cười nhẹ, không đợi tiểu Hiểu hô lên cầu cứu thì cậu ấy đã vươn hai tay ra, một tay đặt lên đỉnh đầu của tiểu Hiểu, một tay đè chặt cơ thể của cô ấy không cho cô ấy cử động,Hai tay Mãn Văn lập tức dùng sức, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, đầu của tiểu Hiểu bị xoay ngược một trăm tám mươi độ, hoàn toàn bị đảo ngược với cơ thể của cô ấy. Trên mặt của cô ấy vẫn còn vẻ hoảng sợ, sức lực của Mãn Văn không giống người, cũng không có cách để chống lại hay vùng vẫy.Nháy mắt tiếp theo, cô ấy đã không còn cảm giác gì."Tiểu Hiểu."Tận mắt nhìn thấy một màn này, A Miêu không thể không trợn to hai mắt, hét lên một tiếng thảm thiết, thoáng chốc cũng đã thu hút sự chú ý của đám người Ngải Vi, Khố Tạp.Bọn họ hoàn toàn không thể tin được Mãn Văn đã tự tay vặn gãy cổ tiểu Hiểu.Vì sao chứ?Giết chết bạn đồng hành, trên mặt Mãn Văn lại còn lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị.Cậu ấy cười nhẹ hai tiếng, chưa nói câu nào, hai mắt u ám đã nhìn lướt một vòng qua đám người A Miêu, Ngải Vi, sau đó nhanh chóng chạy đi mất.Bóng dáng Mãn Văn biến mất rất nhanh.Mà đám người A Miêu, Ngải Vi còn phải đối phó với ba người tộc Nỉ.Đợi cho Ngải Vi, Khố Tạp cuối cùng cũng giải quyết ba người tộc Nỉ không có da này, thì đã sớm không tìm thấy dấu vết của Mãn Văn đâu nữa. A Miêu ngồi xổm xướng bên cạnh xác chết của tiểu Hiểu, cũng không dám chạm vào.Cô ấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, khàn giọng nói:"Chuyện gì đã xảy ra với Mãn Văn...Cậu ấy vì sao lại muốn giết chết tiểu Hiểu?"Nét mặt Ngải Vi ảm đạm, từ lúc đi vào Xa Hạ Thế Giới lần này, cô ta gần như đã liên tiếp mất đi hai người bạn đồng hành, tiểu Hiểu cùng A Yến.Mà Mãn Văn.....Nét mặt Khố Tạp chăm chú, nói: "........Mãn Văn, cậu ấy giống như bị quỷ nhập thân."Ngải Vi thoáng chốc ngẩng đầu, nói:"Ý của anh là Hà Bành?"Sau khi bọn họ từ trong trạm nghiên cứu rời đi, rồi đi tới sông băng, nếu nói bị quỷ nhập thân thì nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có bóng đen quỷ dị của Hà Bành ở trạm điều khiển.Khố Tạp gật đầu: "Đúng vậy.""Nếu Hà Bành có thể tự do ra vào qua các bức tường, các cánh cửa của trạm nghiên cứu, rất có thể cậu ta đang muốn nhập vào cơ thể của người khác." "Hơn nữa dáng vẻ của Mãn Văn khi ấy cũng rõ ràng là không phải bình thường, chỉ có giải thích là quỷ nhập thân.""Ngoại trừ Hà Bành ra, thì anh không nghĩ được cái khác...."Hơn nữa, nếu Hà Bành có thể nhập vào cơ thể của Mãn Văn, vậy thì cậu ấy cũng có thể nhập vào cơ thể của người khác.Nếu Hà Bành từ trong cơ thể của Mãn Văn thoát ra...Vậy bọn họ sẽ không chỉ đề phòng xác chết người tộc Nỉ, tấm da.Mà còn là những người khác nữa.Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz