ZingTruyen.Xyz

[Taekook] Học Bá Không Thích Tôi

Chương 16: Lễ kỉ niệm (4)

lthg06

Mấy ngày sau, trời ngớt mưa. Công tác chuẩn bị cho lễ kỉ niệm diễn ra thuận lợi.

Nhà trường sắp xếp cả buổi tập văn nghệ cho ba khối, cũng sắp xếp cả vòng loại bóng rổ giữa các lớp. Ba lớp nhận diễn kịch cũng đang tất bật chuẩn bị.

Nào là in kịch bản này, nào là chuẩn bị sân khấu này, nào là trang phục nữa.

Kịch bản do một bạn nữ học giỏi văn phụ trách in ấn và sửa đổi, sân khấu có nhà trường trợ giúp nhưng người nào không tham gia cũng phải hỗ trợ dựng cảnh. Còn trang phục thì khó khăn hơn, phố của họ không có nơi thuê trang phục diễn kịch nên chủ nhiệm Trương cùng Kha Luân phải lặn lội sang khu phố bên kia để thuê đồ.

Thậm chí nếu đồ không vừa còn phải điều chỉnh lại. Rất bận rộn luôn!

Suốt hai tuần, các tiết tự học buổi tối đều được tạm dừng, nhường chỗ cho các buổi tập luyện, khâu chuẩn bị.

Trường học lúc nào cũng đông kín người ra ra vào vào, nhiều người qua đường còn nán lại xem náo nhiệt của cao trung Liễu Châu.

Kim Thái Hanh vừa phải chạy đôn chạy đáo buổic chiều tan học đi thi vòng loại bóng rổ, buổi tối tập trung ở lớp học kịch bản tập diễn.

Bạn diễn Giả Tịnh Văn của hắn là một cô nàng lọt top cuộc bầu chọn hoa khôi Liễu Châu trên diễn đàn. Dáng người thướt tha uyển chuyển, lúc thực hiện các động tác nhảy múa xoay người đều toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ tuổi đôi mươi non mơn mởn.

Truyện 'Công chúa ngủ trong rừng' là một nhánh của tuyển tập Truyện cổ Grimm.

Truyện kể rằng:

Ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng mong: "Ước gì mình có một đứa con nhỉ?." Nhưng ước hoài mà vua và hoàng hậu vẫn chưa có con.

Một hôm hoàng hậu đang tắm thì có một con ếch ở dưới nước nhảy lên bờ nói với bà:

- Điều bà mong ước bấy lâu sẽ thành sự thực. Hết năm nay bà sẽ sinh con gái.

Lời ếch tiên tri quả là đúng. Hoàng hậu sinh con gái đẹp tuyệt trần. Vua thích lắm, mở hội lớn ăn mừng. Vua mời tất cả bà con họ hàng, bạn bè thân thuộc, người quen và mời cả các bà mụ đến để họ tận tâm săn sóc, thương yêu con mình.

Trong nước bấy giờ có mười ba bà mụ. Nhưng vua chỉ có mười hai đĩa vàng, do đó một bà mẹ không được mời.

Hội hè linh đình. Lúc tiệc sắp tàn, các bà mụ đến niệm chú chúc mừng công chúa: Bà đầu chúc đức hạnh, bà thứ hai chúc sắc đẹp, bà thứ ba chúc giàu sang, phú quý… cứ như vậy các bà mụ chúc công chúa tất cả những điều tốt đẹp có thể mơ ước được ở trần gian. Bà thứ mười một vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba xuất hiện. Bà muốn trả thù vì không được mời dự tiệc. Bà xăm xăm tiến tới chỗ công chúa chẳng thèm nhìn ai, chào ai. Bà hét lên:

- Đến năm mười lăm tuổi công chúa sẽ bị mũi quay sợi đâm phải rồi lăn ra chết!

Rồi chẳng thèm nói thêm nửa lời, bà đi ra khỏi phòng. Mọi người còn đang kinh hoàng thì bà mụ thứ mười hai bước ra. Bà tuy chưa niệm chú chúc tụng công chúa nhưng lời chú của bà cũng không giải được lời chú độc địa kia, mà chỉ làm giảm nhẹ được thôi. Bà nói:

- Công chúa sẽ không chết, mà chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.

Nhà vua muốn tránh cho con khỏi bị nạn nên ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước. Tất cả những lời chúc của các bà mụ đều thành sự thực: công chúa xinh đẹp, đức hạnh, thùy mị, thông minh, ai thấy cũng phải yêu.
Chuyện xảy ra đúng lúc công chúa tròn mười lăm tuổi. Hôm ấy, vua và hoàng hậu đi vắng, công chúa ở nhà một mình, màng đi lang thang khắp cung điện, tạt vào xem tất cả các buồng và các phòng. Sau cùng nàng tới một chiếc cầu thang, nàng trèo lên từng bậc thang xoáy trôn ốc chật hẹp và dừng chân trước một chiếc cửa nhỏ. Ổ khóa có cắm một chiếc chùa đã rỉ, nàng cầm chìa quay thì cửa mở tung ra. Trong buồng có một bà già đang ngồi chăm chú kéo sợi. Nàng hỏi:

- Cháu xin chào bà, bà làm gì vậy?

Bà lão gật đầu đáp:

- Bà đang kéo sợi.

- Cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?

Nàng vừa mới sờ vào xa kéo sợi thì lời chú của bà mụ thứ mười ba hiệu nghiệm: nàng bị mũi quay đâm vào tay. Nàng ngã ngay xuống chiếc giường ở cạnh đó và thiếp đi. Cùng lúc, cả cung điện cũng rơi vào một giấc ngủ triền miên. Vua và hoàng hậu vừa về, mới bước chân vào buồng đã nhắm mắt ngủ luôn. Cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Ngựa trong chuồng, chó ngoài sân, bồ câu trên mái nhà, ruồi đậu trên tường, tất cả đều ngủ. Cả ngọn lửa bếp đang chập chờn cũng đứng lặng. Thịt quay cũng ngừng xèo xèo. Bác đầu bếp thấy chú phụ bếp đãng trí, đang kéo tóc chú, bác cũng buông ra ngủ. Gió ngừng thổi. Cây trước lâu đài không một chiếc lá rụng.

Quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày một rậm, phủ kín cả lâu đài, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, cả đến lá cờ trên mái cũng không thấy. Rồi ở trong miền ấy, nhân dân truyền tụng lại là có một bông hồng xinh đẹp đang ngủ triền miên. Người ta gọi công chúa là công chúa Aurora. Thỉnh thoảng cũng có một vài hoàng tử nghe kể về câu chuyện truyền thuyết ấy đã chui vào bụi hồng gai tìm cách vào lâu đài, nhưng bụi gai như có tay giữ chặt họ lại, khiến họ bị mắc nghẽn.
Cứ thế năm tháng trôi qua. Một ngày kia lại có một hoàng tử tới nước này. Chàng nghe một ông lão kể lại rằng sau bụi gai có một tòa lâu đài, ở đó có nàng công chúa Aurora ngủ triền miên đã được trăm năm. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng đều ngủ cả. Ông lão còn bảo là theo lời tổ phụ kể lại thì đã có nhiều hoàng tử tìm cách chui qua bụi hồng gai nhưng đều bị mắc lại ở đó.

Nghe xong, hoàng tử nói:

- Con không sợ, con muốn tới đó để gặp nàng Aurora xinh đẹp.

Ông lão hết sức can ngăn, nhưng hoàng tử không nghe.

Hạn ngủ triền miên trăm năm đã qua, đã đến lúc công chúa Aurora tỉnh giấc. Hoàng tử đến gần bụi gai thì chỉ thấy toàn những bông hồng to tươi nở như đón chào và giãn lối để chàng đi khỏi bị xây xát. Chàng đi qua tới đâu bụi hồng gai khép kín lại đến đó. Vào tới sân lâu đài, chàng thấy ngựa và những con chó tam thể đang nằm ngủ. Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh lặng lẽ. Chàng vào cung thấy ruồi đậu im trên tường, bác đầu bếp ngủ trong tư thế giơ tay như định tóm đầu chú phụ bếp. Còn cô hầu gái thiếp đi khi đang ngồi làm dở lông con gà đen. Chàng đi vào điện chính thấy cả triều đình đều ngủ. Trên ngai vàng vua và hoàng hậu cũng đang ngủ. Cảnh vật im lặng như tờ. Có thể nghe thấy rõ hơi thở của chàng. Tiếp tục đi, chàng tới trước một căn phòng, đó chính là căn phòng nơi công chúa Aurora ngủ. Chàng mở cửa bước vào thấy nàng đang nằm, dáng đẹp lộng lẫy. Chàng ngắm nhìn không rời mắt, rồi cúi xuống hôn nàng. Chàng vừa đụng môi thì công chúa Aurora bừng tỉnh. Nàng mở mắt nhìn chàng trìu mến. Hai người dắt tay nhau đi xuống lầu. Vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều đã tỉnh dậy. Ngựa ngoài sân đứng lên quẫy mình, chó săn nhảy lên ngoe ngoẩy đuôi, bồ câu trên mái nhà vươn cổ, ngóc đầu nhìn quanh rồi bay ra cánh đồng, ruồi bậu trên tường lại tiếp tục bò, lửa trong bếp lại bùng lên, chập chờn và đun thức ăn, thịt quay lại xèo xèo, bác đầu bếp cho chú phụ bếp một bạt tai làm hắn kêu toáng lên, cô hầu bếp làm nốt lông gà.

Lễ cưới của hoàng tử và công chúa Aurora được tổ chức linh đình. Hai vợ chồng sống trọn đời hạnh phúc.

Kim Thái Hanh nhàm chán đọc đọc kịch bản, đọc đến thuộc làu làu trong miệng.

Chán phèo.

Đi thư viện với hoàng tử nhỏ còn thích hơn chứ ở đó mà công chúa công chiếc.

Cả team Rocket đều được phân cho một vai diễn.

Kim Thái Hanh sáng nhất, nhân vật chính luôn. Giang Hạo Hiên đóng vai quan trọng không kém - bà mụ thứ mười ba. Triệu Vĩ thì đóng vai ông lão.

"Cái thứ quái quỷ gì thế này!"

Giang Hạo Hiên đang gào khóc trong vô vọng, sao lại là bà tiên chứ!? Triệu Vĩ vò tờ giấy lại nhét vào mồm cậu ta, chửi Giang Hạo Hiên là đồ lợn nhiễu sự.

"Hừ, tao thà làm cái cây còn hơn mặc váy đội sừng đen nhé!"

"Câm đi đồ lợn! Vai của mày có một lời thoại thôi. Chiếm spotlight chưa đến hai phút. Haha!"

Triệu Vĩ tưởng tượng cảnh Giang Hạo Hiên mặc váy trong thân hình lực lưỡng kia liền cười không khép nổi miệng.

"Im ngay, còn mày là đồ con heo! Vai của mày cũng khác gì tao!"

"Khác chứ, tao đàn ông mày đàn bà."

Giang Hạo Hiên gầm gừ trong họng rồi hét lên như heo bị thọc tiết, đuổi đánh Triệu Vĩ.

Kim Thái Hanh nhàm chán nhìn Giả Tịnh Văn đang luyện tập, còn gọi hắn lại xem. Kim Thái Hanh vào Wechat nhìn tài khoản Hoàng tử nhỏ đang offline. Sau hôm Điền Chính Quốc 'bỏ đi bụi', Kim Thái Hanh đã vội vã add Wechat lưu số điện thoại rồi thêm cậu vào nhóm Ba anh em siêu nhân.

Giang Hạo Hiên réo lên chào mừng, gửi thật nhiều stickers, Triệu Vĩ gửi một cái icon vẫy tay ngắn ngủi. Kim Thái Hanh đổi tên nhóm thành Hoàng tử nhỏ và ba con sen của ngài.

Nhưng mà Điền Chính Quốc dạo gần đây lại không thèm nói chuyện với hắn, như giận dỗi, lại như buồn bã. Hắn hỏi gì cũng không nói, buổi tối cũng tự dậy đi vệ sinh.

Kim Thái Hanh vò đầu bứt tóc bí bách không tài nào chịu được. Hắn bèn nhắn riêng cho Điền Chính Quốc một tin.

Kim Thái Hanh: Sang đây chơi với tôi đi!

Chỉ vài giây sau Điền Chính Quốc đã trả lời lại.

Hoàng tử nhỏ: Tôi đang làm bài tập.

Kim Thái Hanh: Xì, bài tập đó quan trọng hơn tôi à? Sang đây đi màaaaa ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )

Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt đáng yêu cạnh dòng chữ, cậu khẽ mỉm cười gấp sách lại rồi xách cặp đứng lên.

Cậu không có vai diễn trong vở kịch, nên cứ tan học sẽ chuồn vào thư viện không chịu ra ngoài đến tận khi Kim Thái Hanh mò vào xách về ký túc xá.

Dạo gần đây Thái Hanh vừa phải tập bóng rổ vừa phải tập diễn kịch, vô cùng bận rộn. Nên cậu và hắn không nói chuyện với nhau nhiều.

Vòng loại được tổ chức đợt một trong tuần này, sẽ có mười tám lớp bị loại. Tận dụng những tiết thể dục trùng nhau giữa các lớp để xếp lịch thi. Thứ năm lớp 11a4 sẽ thi với lớp 12a1 vào tiết ba buổi sáng. Hôm nay đã là thứ tư rồi, mai sẽ thi.

Điền Chính Quốc bước vào lớp nhìn mọi người đang tất bật tập luyện, công chúa Giả Tịnh Văn đứng ở giữa tỏa sáng như một viên kim cương. Cô vừa cầm kịch bản vừa diễn thật tròn vai, vô cùng có phong thái tự tin xuất chúng.

Kim Thái Hanh thì đẹp trai lai láng, cao lớn đĩnh bạt như cây to trước gió. Hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi thật...

Điền Chính Quốc có chút rụt rè, mắt ủ rũ đượm buồn. Cậu xoay người tính bỏ đi.

Kim Thái Hanh từ trong lớp thấy cậu liền reo lên mừng rỡ, thoát vai hoàng tử mà trở thành cún to xác vẫy đuôi cạnh Điền Chính Quốc.

"Sao cậu đến mà không bảo tôi!"

Hắn ôm chầm lấy Điền Chính Quốc ngay trên hành lang tấp nập.

Cậu bối rối đẩy hắn ra.

"Đông người lắm, cậu làm gì vậy..."

Hắn lại ôm siết lấy Điền Chính Quốc, càng đẩy càng ôm chặt.

"Hừ, mấy hôm nay cậu cứ trốn tôi. Tôi đã bận không thể chơi với cậu mà cậu còn né tránh như thế. Hôm nay chúng ta mới nói được có năm câu!"

"Tôi..."

"Không được, cứ thả ra cho cậu chơi bời như thế thì cậu sẽ hư hỏng mất! Cậu phải ở trong tầm mắt của tôi. Vào lớp ngồi đi, tôi đi mua nước cho cậu."

Điền Chính Quốc vừa hút sữa rột rột vừa xem Giang Hạo Hiên cáu bẳn diễn kịch đúng chuẩn vibe bà tiên độc ác.

Kim Thái Hanh chưa đến lượt liền ngồi một bên nhìn cậu vừa hút sữa vừa nhịn cười tủm tỉm. Hắn cười dịu dàng vuốt vuốt tóc cho Điền Chính Quốc.

"Cậu rất đẹp!"

*Phụt*

Sữa vương vãi ra sàn, Điền Chính Quốc thì sặc đến ho khan cổ sặc sụa.

"Cậu... Cậu nói gì kì quá..."

Điền Chính Quốc che lại cần cổ đã nóng ran ngại ngùng khi được khen. Bỗng dưng nói vậy, khùng!

Kim Thái Hanh vừa lấy giấy lau sàn vừa cười nói.

"Tôi nói thật đấy, cậu xinh hơn con gái nữa. Chính Quốc mà đóng vai công chúa sẽ rất hợp!"

"Cậu... Cậu khùng! Tôi là con trai sao mà đóng được công chúa..."

"Kim Thái Hanh, đến mày rồi kìa!"

Hắn không đáp lại cậu, chỉ cười xoa xoa đầu Điền Chính Quốc.

"Tôi phải diễn rồi, ngồi xem tôi làm hoàng tử đấy!"

Sao phải xem chứ, cũng có phải hoàng tử của tôi đâu...

Điền Chính Quốc nhàm chán nhìn ra cửa sổ, bên tai văng vẳng tiếng đọc lời thoạt của nhân vật. Cậu tựa lên mặt kính, nhắm mắt chiêm bao.

Đến khi tỉnh lại trời đã tối om om.

Cậu về ký túc xá rồi.

Kim Thái Hanh bước từ nhà tắm ra lau lau tóc. Hắn lấy quần áo trong tủ đưa cho cậu rồi bảo.

"Cậu ngủ say quá, tôi không nỡ đánh thức nên cõng cậu về."

Điền Chính Quốc ôm lỗ tai nong nóng, gật đầu không đáp rồi cầm lấy quần áo từ tay hắn rồi bước vào nhà tắm. Kim Thái Hanh vẫn nói chuyện ở bên ngoài.

"Giang Hạo Hiên và Triệu Vĩ đến nhà ăn trước rồi, cậu mới ngủ có một lúc thôi. Tắm nhanh nhé tôi ở đây chờ."

Điền Chính Quốc ừm một tiếng rồi tắm thật nhanh. Lúc cả hai đến nơi căn tin đã chật kín.

"Kim Cẩu, Chính Quốc, bên này!"

Giang Hạo Hiên vẫy vẫy tay ở một góc căn tin chật ních người. Có lẽ dạo gần đây phải ở lại chuẩn bị nên ký túc xá buổi tối đặc biệt đông. Những người ở lại muộn không muốn ra ngoài ăn cũng ké cơm căn tin vài bữa.

Thần tài đến, thần tài đến!

Kim Thái Hanh kéo ghế cho cả hai rồi kéo Điền Chính Quốc ngồi cạnh mình.

"Lát nữa tao với lão Giang ra net tí, mười giờ kém tụi tao về."

"Tụi mày không làm bài tập à?"

Giang Hạo Hiên vừa ăn lia lịa vừa đáp.

"Hôm nay có nhiều bài tập đâu, tao làm gần xong lúc chờ diễn rồi!"

Triệu Vĩ đẩy vai hắn.

"Xạo ke, mày chép bài tao chứ làm bao giờ!"

"Giống nhau cả."

"Giống kiểu đếch gì!!!???"

Giang Hạo Hiên với Triệu Vĩ lại chí chóe. Điền Chính Quốc ở chung mấy bữa cũng quen, cậu yên lặng ăn phần cơm của mình.

Bỗng một đôi đũa gắp thịt bỏ vào bát cậu.

"Ăn thêm đi, cậu gầy quá!"

Kim Thái Hanh cằn nhằn gắp gần hết thịt trong đĩa của hắn sang đĩa cậu. Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gắp ăn. Chuyện thường ấy mà, nếu cậu không ăn thì Kim Thái Hanh mới trở nên bất thường.

Hắn sẽ bóp má thồn thức ăn vào họng cậu...

"Ăn thêm rau đi, cậu giống thỏ ấy, ăn rau nhìn dễ thương."

Điền Chính Quốc gật đầu gắp miếng cà rốt được để trong đĩa mình. Giang Hạo Hiên lại trố mắt phán xét. Hắn ta không dám nói mà nhìn Kim Thái Hanh đầy cảnh cáo.

'Mày chăm kĩ vậy luôn?'

'Bạn tao thì tao chăm!'

'Tao cũng là bạn mày?'

'Mày là cục cớt chó.' 

Kim Thái Hanh với Giang Hạo Hiên cứ đá mắt với nhau, trong khi đó Triệu Vĩ cũng gắp một ít rau để vào đĩa của cậu.

Cả ba đều nhìn miếng rau đầy nghi ngờ.

"Sao mày gắp cho Chính Quốc?"

Triệu Vĩ nhún nhún vai.

"Tao cũng thấy cậu ấy giống thỏ, ăn rau rất dễ thương."

Kim Thái Hanh hung hăng gắp miếng rau cho vào miệng nhai nhồm nhoàm, không để Điền Chính Quốc đụng vào. Hắn hung dữ trừng mắt.

"Tao cũng dễ thương."

Nói xong lại gắp thêm rau cho vào đĩa cậu.

Triệu Vĩ hừ hừ.

Mày cũng là cục cớt chó!

Buổi tối, Điền Chính Quốc đang ngồi làm bài tập liền thấy Kim Thái Hanh bên cạnh kéo tay cậu.

Điền Chính Quốc nhướng mắt lên nhìn hắn.

"Tôi chưa diễn tốt lắm, cậu xem tôi diễn rồi góp ý xây dựng được không?"

Chưa để Chính Quốc đồng ý, hắn đã đứng dậy cầm kịch bản đi ra giữa phòng.

Điền Chính Quốc cũng nhu thuận nhìn theo, ngoan ngoãn nhìn. Kim Thái Hanh nhịn không được kéo tay cậu đứng lên.

"Tôi phải có bạn diễn cùng, cậu vào vai công chúa đi!"

Điền Chính Quốc ơ một tiếng rồi bị hắn nhét kịch bản vào tay.

Cậu được hắn dẫn dắt diễn từ đoạn công chúa xuất hiện - sinh nhật mười lăm tuổi.

"Cậu bắt nhịp tốt đấy Chính Quốc!"

Kim Thái Hanh ở một bên vỗ tay nhìn cậu đọc lời thoại ghi nhớ trong đầu. Điền Chính Quốc có chút đỏ mặt, sao hôm nay hắn cứ khen cậu thế.

Sau khi Điền Chính Quốc nhắm mắt nằm trên giường giả vờ ngủ giống công chúa, Kim Thái Hanh bắt đầu phần diễn của mình.

Từ phong thái, hình dáng đến khuôn mặt đều cực hợp vai, như thể hắn sinh ra để làm hoàng tử vậy!

Điền Chính Quốc nhìn đến mê mẩn, đến đoạn Kim Thái Hanh đi vào căn phòng của công chúa, hắn bước lại gần cậu. Điền Chính Quốc hoảng loạn nhắm mắt che giấu ánh nhìn u mê của mình.

"Nàng đây rồi, công chúa Aurora! Nàng thật đẹp, nàng đẹp hơn cả những lời miêu tả sáo rỗng ngoài kia! Nàng là người đẹp nhất mà ta từng gặp, công chúa Aurora!"

Kim Thái Hanh quỳ bên giường đọc lời thoại, Điền Chính Quốc đang nằm chắp tay liền bĩu môi.

"Tôi không phải công chúa mà..."

Kim Thái Hanh bật cười.

"Công chúa không chờ nổi ta hôn mà phải nóng lòng thức dậy gặp ta sao?"

Điền Chính Quốc né đi cái xoa đầu của hắn, vẫn bĩu môi.

"Tôi không phải công chúa..."

Kim Thái Hanh cười thật lớn rồi đỡ lấy gáy cậu.

"Ừ, cậu là hoàng tử."

"Nhưng cậu cũng là hoàng tử!"

Kim Thái Hanh ghé sát bên khóe môi của cậu, khi da thịt chỉ cách nhau vào xăng-ti-mét mới mở miệng trả lời.

"Tôi là hoàng tử lớn, cậu là hoàng tử nhỏ."

Nói rồi không tiếp tục tiến đến mà buông tha cho Điền Chính Quốc đang đỏ mặt ngồi ngốc lăng.

Chuyện gì xảy ra đấy??? 

___

Không hôn dễ thế đâu đừng có mơ 😏

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz